Chiến Thần Bất Bại

Chương 285: Chương 285: Tàn tật




Đinh Đang mặt không đổi sắc liếc nhìn xung quanh, không có gì lạ.

Thành Vĩnh Yên là thành Huyết Hồn, thành Huyết Hồn là một cứ điểm Hắc Hồn dùng huyết mạch và vũ hồn khai mở ở hồn khu, cũng là một trong những cứ điểm hoạt động quan trọng của Đường Thiên. Chỉ cần tốn chút điểm cống hiến đổi được tư cách nào thành Vĩnh Yên.

Một giọt máu Vĩnh Yên.

Truyền máu Vĩnh Yên vào cơ thể, võ giả có thể tới thành Vĩnh Yên từ bất cứ cửa sao nào.

Võ hội Quang Minh có thẻ Quang Minh mà Hắc Hồn có thành Huyết Hồn, hai bên mỗi người một vẻ.

Thành Vĩnh Yên trị an không tồi, dẫu sao đây cũng là địa bàn của Hắc Hồn. Có điều trong thành không chỉ có người của Hắc Hồn mà còn rất nhiều võ giả của thế lực khác. Thành Huyết Hồn quy mô như thành Vĩnh Yên có thể sản sinh chừng ba trăm ngàn giọt máu Vĩnh Yên, cũng tức là thành Vĩnh Yên có thể dung nạp ba mươi vạn người.

Đầu cơ máu Vĩnh yên cũng là một chuyện kiếm lợi, chỉ có điều hơi cực khổ.

Đinh Đang không hứng thú gì với việc đầu cơ máu Vĩnh Yên, nàng tới đây chỉ để tìm hiểu tình báo. Do là cứ điểm của Hắc Hồn, thành Vĩnh yên có rất nhiều Hắc Hồn Mã, mọi người tới đây trao đổi tình báo.

Quán rượu Thiết Ngưu Giác, một cặp sừng trâu khổng lồ treo ngoài cửa tiệm.

Diện tích quán rượu cực kỳ khổng lồ, ba ngàn cái bàn xếp thành hàng dài, cảnh tượng đồ sộ như nhà ăn cỡ lớn của học viện. Trong quán khách ngồi chưa đầy nhưng cũng không ít người, tốp năm tụm ba, khá náo nhiệt. Chỗ dựa của quán rượu Thiết Ngưu Giác là một trưởng lão Hắc Hồn, hơn nữa quanh năm suốt tháng đều có cường giả trấn giữ, không ai dám gây sự tại đây. Chính vì vậy đây cũng là nơi an toàn nhất thành Vĩnh Yên.

Buôn bán tình báo, mua đồ bán vật, bàn chuyện làm ăn, hầu như mọi chuyện có thể nghĩ tới ở đây đều có.

Đinh Đang gọi một cốc nước mơ theo thói quen, tùy ý tìm một góc ngồi xuống, thăm dò tình báo là một chuyện cần kiên nhẫn. Nàng làm việc này đã nhiều năm, danh hiệu Hắc Hồn Mã Bạc không phải dễ lấy được.

Đột nhiên, keng keng keng, một tiếng kẻng đồng vang lên trong quán rượu.

Quán rượu lập tức yên tĩnh lại, Đinh Đang uống một ngụm nước mơ, mí mắt chẳng hề chuyển đi, mỗi ngày tửu quán đều mở hội đặt cược. Đây là nơi tập kết tình báo, tin tức nhanh nhạy, trong hội cũng đủ chuyện thiên kỳ bách quái.

Ví dụ có ai đó muốn trùng kích Kiếm Thánh, mọi người sẽ đánh cuộc xem hắn có thành công hay không.

Lại tỷ như thế gia nào có đám hỏi, đánh cược xem có ai cướp dâu không?

Đinh Đang đã sớm quen thuộc.

Một giọng nói hào sảng vang lên trong quán rượu.

“Hôm nay bắt đầu phiên cược, trận chiến chòm Sài Lang, số lượng đối tượng đặt cược là hai, đầu tiên là phe của Đường Thiên, thứ hai là phe của Ô Thiết Vũ. Không giới hạn tinh tệ, các vị muốn đại triển thần thông, đại phát tiền tài mời đặt cược.”

Cùng lúc đó, trên vách tường xuất hiện chữ “Đường Thiên vs Ô Thiết Vũ”

Đinh Đang lập tức ngây người.

Khách khứa hứng thú hỏi tiểu nhị mua tư liệu, năm tinh tệ một phần, khá tường tận. Những khách khứa bắt đầu vò đầu bứt tóc, bàn luận sôi nổi.

Không đợi Đinh Đnag phản ứng lại, chữ số bên dưới “Ô Thiết Vũ” bắt đầu nhảy lên.

Chỉ chớp mắt, chữ số dưới “Ô Thiết Vũ” đã nhảy tới 2,000,000 mà “Đường Thiên” mới chỉ 150,000.

Trong lòng Đinh Đang trầm xuống.

Điều này chứng tỏ tiền đặt cược Ô Thiết Vũ thắng đã lên tới hai triệu tinh tệ còn tiền đặt Đường Thiên thắng mới có một trăm năm mươi vạn.

Đinh Đang vốn hiểu rõ nơi này bỗng có cảm giac sko ổn, nàng là người giàu kinh nghiệm. Những người đặt cược trước tiên thường là người tin tức sung túc, họ không coi trọng Đường Thiên.

Sau đó nàng cũng không nhịn nổi biến sắc.

๑๑۩۞۩๑๑

Bộ lạc Hỏa Lang.

Lăng Húc cắn răng, nước thuốc không ngừng ẫm nhập cơ thể. Cảm giác đau đớn như kim châm đã biến mất, mồ hôi chảy dọc gương mặt lăn xuống làn nước.

Nước thuốc đen thui lay động như quái vật, thân thể hắn run run, hai mắt nhắm nghiền, cố chịu đau đớn.

Một lát sau, nước thuốc trong thùng dần lặng xuống, làn nước đen thui cũng trong dần.

Vẻ đau đớn trên gương mặt Lăng Húc cũng từ từ biến mất.

Phù.

Thở ra một hơi dài, một giọt mồ hôi chảy dọc theo sống mũi, làn mi màu bạc rung rung, con mắt từ từ mở ra, con ngươi màu cam không còn vẻ tức giận vào táo bạo khi xưa, bình tĩnh tới lạ thường.

Hắn có cảm giác như trải qua mấy đời.

Đứng dậy trước tấm gương, làn da sáng bóng như bạc bao phủ cơ thể dị dạng, toát lên vẻ đẹp đẽ nhưng yêu dị. Duy chỉ gương mặt trừ hơi trắng trẻo ra không có điểm gì lạ. Lăng Húc giơ bàn tay lên, bàn tay gã trước đen thui như sắt thép, giờ lại thon thả như tay con gái. Ánh bạc lóa mắt khiến bàn tay này như một tác phẩm nghệ thuật.

Năm ngón tay màu bạc khép lại, khua nhẹ.

Viu!

Tiếng xé gió lanh lảnh, một luồng sáng cực mỏng lóe lên rồi biến mất.

Đây là ngân hóa ư...

Lăng Húc cảm thụ được một chất lỏng màu bạc rất nhỏ truyền vào mũi thương, đây là lực lượng ngân hóa.

Ngân hóa đã bắt đầu thấm tới cốt cách gã.

Chuông gió sừng cừu lần trước khiến Thương Tiêm Hải của hắn tiến thêm một bước, mức độ ngân hóa tăng lên rất nhanh. Da thịt máu huyết gân cốt hắn đều bị ngân hóa, ngay cả bên ngoài xương cốt cũng đã xuất hiện vài chấm bạc.

Mái tóc hắn như một sợi chỉ bạc trơn bóng, ngay cả lông mi cũng đã hóa màu bạc.

Vừa từ trong nước thuốc đi qua, cột sống đã âm ẩm đau, ngân hóa làm cơ thể đau đớn vô cùng. Nếu không nhờ ý chí hiện giờ đã mạnh hơn trước đây rất nhiều, Lăng Húc cũng khó lòng chịu nổi.

Hắn duỗi ngón tay, chỉ chốc lát sau, đầu ngón tay màu bạc toát ra một giọt chất lỏng bạc.

Con mắt màu cam của Lăng Húc chăn chú quan sát giọt chất lỏng này.

Thân thể sau khi ngân hóa sẽ sản sinh ra một loại chất lỏng màu bạc, chát lỏng này có thể di chuỷen trong cơ thể hắn chứ không như chân lực chỉ có thể đi trong kinh mạch. Giờ trong cơ thể hắn tối đa chỉ ngưng kết ra được một giọt chất lỏng bạc.

Chất lỏng bạc như giọt thủy ngân.

Trên chất lỏng này, hắn cảm thụ được một khí tức nguy hiểm khó tả.

Chất lỏng lại chìm vào ngón tay, dừng lại trên ngón trỏ, khóe mắt Lăng Húc liếc thấy một tấm thuẫn kim loại. Đây là một tấm thuẫn mà kỵ binh sa mạc thường dùng, mặt thuẫn không lớn, đường kính khoảng nửa thước, có thể buộc trên tay. Tấm thuẫn được chế bằng cương thiết, trên thuẫn điêu khắc hoa văn hình con lạc đà.

Lăng Húc không sử dụng chút chân lực nào, ngón trỏe điểm nhẹ lên mặt thuẫn, phốc, như cắm vào đậu hũ, ngón trỏ chìm vào mặt thuẫn.

Lăng Húc không khỏi ngẩn ra, ánh mắt lấp loáng.

Thật cường đại!

Tấm cương thuẫn này tính chất cứng rắn, mình phải truyền năm thành chân lực mới có thể dùng ngón tay làm được như trước mắt. Hắn vung ngón tay, phốc phốc phốc, mặt thuẫn nhanh chóng thủng lỗ chỗ như tổ ong.

Chất lỏng bạc không chút hao tổn.

Lăng Húc thần sắc nghiêm nghị, do dự một chút, hắn sử dụng năm thành chân lực, ngón trỏ cắm mạnh lên tấm thuẫn.

Rầm!

Tấm thuẫn trước mặt đột nhiên bùng nổ, hóa thành một chùm bột phấn.

Lăng Húc ngơ ngác nhìn bột phấn trên mặt đất, trong lòng như nổi sóng to gió lớn.

Chất lỏng bạc đó rốt cuộc là gì?

Đương nhiên hắn biết sự lợi hại của nó, nếu mình am hiểu quyền chưởng chỉ trảo, một ngón tay một chưởng là đủ khiến đối phương tan thành tro bụi.

Đột nhiên, Lăng Húc nảy sinh ý tưởng mới, ôm thanh thương bạc lên.

Hắn nhớ mũi thương của mình cũng đang từ từ ngân hóa. Lúc đầu ngân hóa trong mắt hắn chẳng khác nào một căn bệnh ngoan cường đang không ngừng ăn mòn mọi thứ trong cơ thể hắn. Thế nhưng sau này hắn lại phát hiện ngoại trừ cơ thể hắn ngân hóa, còn một thứ khác cũng có biểu hiện tương tự, chính là cây thương của hắn!

Mức độ ngân hóa của thương bạc rất thấp, chỉ là một lớp mỏng manh bên ngoài, nhưng ngay cả như vậy thương bạc cũng càng thêm lóa mắt. Lăng Húc thử đem chất lỏng màu bạc truyền vào mũi thương, thế nhưng lại nhanh chóng gặp trở ngại, chất lỏng bạc không thấm được xuống tầng dưới báng thương.

Chất lỏng bạc chỉ có thể di chuyển trong khu vực ngân hóa.

Lăng Húc cũng hiểu được đôi chút, hắn bỗng có một suy nghxi to gan. Nếu mũi thương chỉ bị ngân hóa bên ngoài vậy mình đem chất lỏng bạc này hóa thành một lớp màng mỏng bám lấy mũi thương.

Chất lỏng bạc theo suy nghĩ của Lăng Húc, nhanh chóng hóa thành một lớp mỏng bao phủ cây thương.

Ánh mắt lăng húc quét tới trong phòng, cuối góc phòng đặt một quả chùy lớn nặng hơn bốn trăm cân, nó để các võ giả rèn luyệnk hí lực, có điều giờ dính đầy bụi đất, xem ra đã lâu không ai dùng.

Ngón tay sáng bạc chà nhẹ.

Một điểm sáng bạc bắn trúng quả chùy.

Rầm!

Quả chùy khổng lồ nổ tung trước mắt Lăng Húc, hóa thành một chùm bụi phấn, mảnh vụn sắt bắn lên bức tường tạo thành vô số lỗ nhỏ.

Lăng Húc cũng bị uy lực kinh người đó làm cho chấn động tới trợn tròn hai mắt. Chùy sắt nặng bốn trăm cân, muốn xuyên thủng không khó, đánh nát cũng không khó, nhưng làm nó nát bấy trong chớp mắt cần lực lượng đáng sợ tới mức nào?

Đây mới chỉ là một giọt chất lỏng bạc...

Cũng mới chỉ là ngân hóa mặt ngoài mũi thương.

Nếu toàn bộ cây thương đều ngân hóa, vài chục giọt chất lỏng rót vào mũi thương, uy lực đó Lăng Húc quả thật không dám nghĩ tới. Hắn bỗng ý thức được, cây thương này sợ rằng là đồ cổ do Ngân Sương Kỵ lưu lại, chế tạo chỉ vì ngân hóa.

Hóa ra ngân hóa ngoại trừ mang tới đau đớn còn có chỗ lợi như vậy!

Lăng Húc bừng tỉnh hiểu ra!

Có điều, sau cơn chấn động ban đầu, Lăng Húc cũng khôi phục tinh thần, hắn hiểu mình chỉ tưởng tượng thôi, thương bạc ngân hóa chậm hơn thân thể mình nhiều. Sau khi thân thể hắn bị ngân hóa hoàn toàn có lẽ mũi thương vẫn chưa ngân hóa xong.

Lúc đó mình sẽ không đau tới mức chết luôn chứ...

Lăng Húc trong gương bỗng bật cười vì suy nghĩ khôi hài của mình. Đúng là ở lâu cùng thiếu niên tâm thần, chỉ số thông minh cũng bị kéo thấp xuống!

Hắn bắt đầu dùng băng vải quấn cẩn thận, khá chặt tay. Trước đây băng vải có tác dụng cố định cột sống gã, giảm bớt đau đớn.

Cho tới khi băng vài bao trùm toàn bộ thân thể hắn mới ngừng lại.

Thân thể dị dạng màu bạc sáng bóng biến mất, thiếu niên trong gương khôi phục vẻ oai hùng tuấn lãng ngày thường, con mắt màu cam bình tĩnh từ từ nóng lên rồi rực cháy!

“Lăng Húc, cố lên!”

Lăng Húc chống thương đứng dậy, nhìn thiếu niên trong gương nhỏ giọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.