Đột nhiên, dòng lũ cát ánh sáng chiếm trọn cả chiến trường.
Vô số người đứng trước màn sáng đứng bật dậy, sắc mặt ngơ ngác, bọn họ đã bị cảnh tượng này làm cho chấn động tới mức đầu óc trống rỗng. Những võ tướng lại không thể itn nổi nhìn bóng người trên màn sáng, không khác gì gặp quỷ.
Đây là sức khống chế cảnh giới nào?
Khi ánh sáng tan đi, thân hình ba người lộ ra trước mắt mọi người.
Ánh mắt Lão Phong mở to đầy sợ hãi, toàn thân hắn không chỗ nào hoàn chỉnh, lỗ máu chi chít như tổ ong, vô cùng kinh khủng, hắn đứng đó không nhúc nhích, như bước tượng điêu khắc.
Thân hình trong suốt như thủy tinh của Tử Tinh vang lên tiếng nứt nhỏ, trên trán nàng xuất hiện một vết rạn, sát theo đó tiếng răng rắc vang lên không dứt. Chỉ chớp mắt gương mặt và thân thể mất đi sức sống của nàng đã phủ kín vô số vết rạn như mạng nhện.
Mãn Trụ hai tay che mặt, toàn thân phủ kín vết thương, máu me đầm đìa, thế nhưng Bạo Hùng Tàn Huyết giao cho hắn sinh mệnh lực cực kỳ ngoan cường, hơn nữa hắn có sức phòng ngự kinh người, may mắn sống sót được sau cơn lũ cát ánh sáng vừa rồi. Vết thương trên thân thể hắn nhìn thì đáng sợ nhưng thực chất đều chỉ là ngoài da.
“Ta sẽ giết ngươi! Tất cả chết hết đi!”
Mãn Trụ nổi điên, khí tức trên người gã càng lúc acnfg thô bạo, hai cánh tay bảo vệ chỗ yếu hại, gầm lên lao về phía Binh!
Chỉ cần giết chết tên hồn tướng khốn kiếp kia, gã có thể bóp chết tên khốn đó như bóp một con kiến!
“Giết!”
Tiếng gầm lạnh nhạt túc sát đột nhiên vang lên bên tai gã.
Một ánh đao lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện trước mặt gã.
Cảm giác nguy hiểm đè ép tới mức toàn thân Mãn Trụ run rẩy, tình hình cấp bách, máu huyết toàn thân gã sôi trào, trên bầu trời hiện lên chòm Đại Hùng nhàn nhạt, một ánh sáng màu nâu chiếu từ trên trời xuống.
Trên lưnG mãn Trụ hiên lên một hình xăm con gấu dữ tợn.
Triệu hoán huyết mạch!
Sức mạnh không gì sánh nổi bùng lên trong cơ thể gã, Mãn Trụ cảm thấy toàn thân tràn ngấp ức mạnh, lông trên người gã nổi lên ánh bạc! Mãn Trụ vui mừng như điên, trời không vong ta, trong lúc mấu chốt nhất lại đột phá!
Đường Nhất lui khỏi chiến trường lại bắt đầu đổi hướng, Binh ngưng tụ chùm sáng xong bèn dừng lại chính là tranh thủ thời gian cho Đường Nhất.
Mà khi Binh tấn công, Đường Nhất đã lĩnh đội quay lại.
Cho nên khi ánh sáng tan hết, Đường Nhất đã giết tới cạnh Mãn Trụ, lập tức xuất đao, có thể nói lưới trời lồng lộng. Nhưng cho dù đã huấn luyện nhiều lần, kết quả của đao này vẫn cách xa yêu cầu dủa Đường Nhất.
Dòng lũ ánh sáng cùng uy thế không chỉ khiến người ngoài kinh sợm, ngay cả võ giả thủ hạ Đường Nhất cũng cực kỳ chấn động, khiến cho chỉ có ba mươi lăm người có thể thật sự vung được loan đao, còn nhớ lời dặn của Đường Nhất toàn lực vung loan đao chỉ có hai mươi người.
Đổi lại là binh đoàn Nam Thập Tự, biểu hiện kém cỏi đó đủ khiến sĩ quan đội ngũ này xấu hổ gần chết, đủ khiến cả đội ngũ bị giam lại tự kiểm điểm.
Thế nhưng lúc này cũng đủ rồi!
Khả năng khống chế của Đường Nhất tuy không đạt tới mức xuất quỷ nhập thần như Binh, thế nhưng đao pháp cấp đại sư của hắn khi khống chế phạm vi nhỏ lại phát huy uy lực kinh người.
Ánh đao được Đường Nhất vung lên rung rung không chút tiếng động, hơn ba mươi ánh đao như bị nam châm hút vào.
Trong mắt người ngoài, những ánh đao này đi vào ánh đao của Đường Nhất, song thực chất chúng dán chặt lên ánh đao của Đường Nhất, tụ tập lại, chấn động với tần suất cao tốc.
Ánh đao nhanh chóng chạm tới cánh tay Mãn Trụ, ánh bạc trên bộ lông bừng lên, tiếng kim loại va chạm cũng vang theo, Mãn Trụ kêu lên thảm thiết.
Ánh đao xuyên quả nửa tay Mãn Trụ, máu tươi bắn ra.
Cảm giác đau đớn khiến Mãn Trụ kêu lên như dã thú, song tình cảnh quỷ dị xuất hiện, máu tươi trào ra nhanh chóng ngừng lại, vết thương cũng từ từ khép dần.
Thật đáng tiếc, nếu là đội ngũ được huấn luyện nghiêm chỉnh, một đao vừa rồi là xong rồi.
Lúc này đã không trông cậy gì vào bộ hạ phía sau rồi, đám gà mờ này chắc chắn không kịp vung đao thứ hai, đây là lúc võ tướng cần phát huy vũ dũng cá nhân. Đây cũng là lý do vì sao võ tướng cấp taháp thường yêu cầu thực lực cá nhân rất cao, trong chiến trường cục bộ, thực lực cá nhân xuất sắc thường là vũ khí lợi hại để phá vỡ thế cục bất lợi.
Sắc mặt Đường Thiên không chút cảm xúc, thân hình cúi rạp trên lưng ngựa, trảm mã đao trong tay vung lên như không.
Ánh đao mỏng như cánh ve.
Đao pháp cấp đại sư khiến hắn chỉ chớp mắt đã vung ra hai mươi hai đao!
Hai mươi hai ánh đao đều chém chính xác lên vết thương trên cánh tay Mãn Trụ, không hề sai lệch.
Đường Nhất như cơn gió vụt qua người Mãn Trụ.
Sau đó, hai cánh tay bay thẳng lên trời, Mãn Trụ sắc mặt kinh hãi nhưng không thốt lên nổi một lời, trên cổ họng hắn xuất hiện một vệt máu.
Đường Nhất ngừng thế xông, quay đầu ngựa lại, nhẹ nhàng thúc ngựa trở lại.
Trên lưng ngựa, Đường Thiên giương đao cưỡi ngựa, lạnh lẽo túc sát, phong thái uy nghiêm!
Phốc!
Lúc này yết hầu Mãn Huyết mới bắn ra máu tươi, ngửa mặt ngã thẳng xuống.
Đúng lúc này, Lão Phong cũng ngã thẳng xuống, khí tức tắt lịm, Tử Tinh toàn thân che kín vết rạn cũng hóa thành một đống mảnh vỡ.
Ba người đều đã bị tiêu diệt!
Tư Mã Tiếu không cười nổi nữa, mắt nhìn chằm chằm vào tấm màn sáng, sắc mặt âm trầm. Đương nhiên hắn có thể tháy cái gọi là binh đoàn này đúng là một nhánh binh đoàn pháo hôi, ngay cả huấn luyện nghiêm chỉnh cũng không đạt tới. Thế nhưng một binh đoàn pháo hôi như vậy tính ra lại đã giết chết bốn cao thủ Thiên Bảng, trọng thương một người.
Xét trên chiến tích, đây tuyệt đối không phải một binh đoàn pháo hôi bình thường.
Ánh mắt Tư Mã Tiếu hạ xuống người hai hồn tướng binh đoàn. Chiến tích như vậy đều nhờ hai hồn võ tướng. Tình báo trước đó chỉ nhắc tới hồn võ tướng cầm trảm mã đao. Tư Mã Tiếu thật không ngờ trên tay Đường Thiên còn một vương bài khác!
GƯơng mặt phẳng lỳ kia trông thật nực cười,s ong nghĩ lại biểu hiện kinh thế vừa rồi, không ai cười nổi. Lần đầu tiên Tư Mã Tiếu thấy một võ tướng có thể biến chiến đấu thành nghệ thuật như vậy.
Càng khiến người ta tán thưởng là kế hoạch chiến đấu cực kỳ chuẩn xác. Toàn bộ quá trình chiến đấu từ đầu tới cuối đều nằm trong tay hai hồn võ tướng này, đây mới là điểm đáng sợ nhất!
Hồn võ tướng chỉ huy giỏi không đáng sợ, hồn võ tướng khống chế tốt cũng không đáng sợ, đáng sợ nhất là hồn võ tướng thông minh!
Đây đã không phải thông minh nữa, đa mưu túc trí gần như hồn võ tướng đỉnh cấp rồi!
Mỗi chi tiết nhỏ, mỗi phản ứng đều rơi vào bẫy của đối phương, đi một bước hỏng một bước, ba người này chết hoàn toàn không oan. Cho dù là kẻ kiêu hùng như Tư Mã Tiếu trung lòng cũng rét run. Đem hắn đổi vào chỗ ba người đó, hắn cũng không nhất định làm được tốt hơn.
Dưới tay hắn cũng có võ tướng, nhưng chỉ so sánh đã biết ngay cao thấp.
Nếu binh đoàn này được huấn luyện nghiêm chỉnh thêm.
Tư Mã Tiếu tin tưởng, tối nay chắc chắn có nhiều kẻ không ngủ nổi.
Tư Mã Tiếu nhìn sư huynh, lại không khỏi sững sờ, ánh mắt sư huynh nhìn chằm chằm vào lửa đen trên người Đường Thiên.
Đồ Như Hải biến sắc, hắn không ngờ nổi trận chiến này lại rơi vào cục diện như vậy. Mông Vi mà hắn cảm giác chắc thắng lâm vào khổ chiến, ba người đối phó với một đám pháo hôi lại thất bại, vừa gặp đã bị giết chết.
Mông Vi!
Giờ tất cả hy vọng của hắn đều đặt vào Mông Vi. Chỉ cần Mông Vi thắng, hắn cũng có cơ hội lật bàn.
Ánh mắt hắn lại tìm về phía Mông Vi.
Binh trên lưng ngựa lại không hề đắc ý, thắng lợi đó với hắn không có gì đáng khoe khang. Chỉ duy nhất một điểm khác biệt là có ý nghĩa kỷ niệm mà thôi, trận chiến đầu tiên mình dẫn dắt binh đoàn sau khi trở thành hồn tướng!
Được rồi, cứ tạm coi là binh đoàn.
Ánh mắt Binh bất giác hạ xuống Đường Thiên bao phủ trong lửa đen ở phía xa.
Hắn đã sớm biết huyết mạch Đường Thiên không bình thường. Võ trường nhược điểm, Đường Thiên hấp thu huyết mạch Goblin và huyết mạch Vũ Nhân, quá trình hấp thụ cũng hoàn toàn khác người thường.
Hắn cũng cực kỳ hiếu kỳ với huyết mạch Đường Thiên. Giờ vẫn không hiểu nổi vì sao tấm thẻ đồng đó lại trên tay Đường Thiên. Tấm thẻ đồng tới từ phụ thân Đường Thiên, phụ thân Đường Thiên có quan hệ gì với binh đoàn?
Mọi manh mối mọi bí ẩn đều có thể tra ra từ huyết mạch Đường Thiên.
Lửa đen!
Chờ đã!
Con ngươi Binh chợt mở rộng, bóng người bao phủ trong lửa đen trên bầu trời tạo cho hắn một cảm giác cực kỳ xa lạ.
Không đúng!
Binh ở cạnh Đường Thiên đã lâu, thường ngày lại đốc thúc Đường Thiên tu luyện, cực kỳ quen thuộc với khí tức của gã. Đường Thiên trước đó dùng Khổng Tước Minh Vương Nhãn, tuy khí tức thay đổi, thế nhưng không biến hóa về bản chất.
Kẻ đang bao phủ trong lửa đen trên bầu trời kia có khí tức hoàn toàn khác hẳn.
Rốt cuộc là chuyện gì?
Binh đang ngơ ngác, Đường Thiên giữa bầu trời đã hành động.
Kiếm trong tay Mông Vi lập lờ ánh sáng, lực lượng chòm sao Kình Ngư không ngừng truyền vào. Huyết mạch triệu hoán thường gây tổn thương cực lớn với võ giả, không tới lằn sinh tử không mấy ai sử dụng. Tình huống Mông Vi lại rất đặc biệt, nàng có thể kích hoạt triệu hoán huyết mạch mà không bị tổn thương, thế nhưng một năm chỉ được một lần.
Trong suốt quãng đời chiến đấu của nàng, nàng mới dùngq ua một lần thiêu đốt huyết mạch.
Đây là lần thứ hai, lực lượng dồi dào của chòm sao truyền vào thân kiếm, huyết mạch trong cơ thể nàng hô ứng cùng nó, chiêu kiếm này thậm chí có cảm giác chém đứt được bầu trời.
Ngoại trừ Đường Thiên trước mặt.
Lực lượng chòm sao trên thân kiếm như cũng nhận ra nguy hiểm, rung lên không ngừng. Lực lượng chòm sao cuồn cuộn truyền vào, cả chòm Kình Ngư trên bầu trời như cũng cảm nhận được nguy hiểm.
Tình hình dị thường này khiến Mông Vi bỗng có linh cảm không lành.
Đúng lúc này, Đường Thiên bị bao phủ trong lửa đen bỗng buông tay trái xuống.
Đó là...
Con ngươi Mông Vi co rụt lại.
Cánh tay hải Đường Thiên duỗi thẳng, bàn tay xiết nhẹ vào hư không, một luồng lửa đen chảy vào tay gã, hóa thành chuôi kiếm, bị bàn tay nắm chặt.
Bàn tay nắm chặt chuôi kiếm lửa đen chậm rãi thu về.
Mông Vi vốn cực kỳ quen thuộc với động tác này.
Đó là động tác rút kiếm khỏi vỏ!
Chẳng lẽ...
Mông Vi biến sắc, trái tim cũng thầm kinh hoàng. Đột nhiên, con ngươi nàng co rút lại như châm, ánh mắt phủ đầy kinh hãi.
Hư không như sao, một chuôi kiếm bập bùng lửa đen bị bàn tay Đường Thiên từ từ rút khỏi hư không.