Chiến Thần Bất Bại

Chương 310: Chương 310: Các vị, ta tới đây




Yêu cầu của binh đoàn Nam Thập Tự với thượng sĩ: chỉ huy năm mươi, thực lực cá nhân xuất chúng, thông thạo nắm giữ toàn bộ chiến thuật cơ bản, có thể nhận và hoàn thành xuất sắc các mệnh lệnh của thượng cấp, có thể phán đoán hợp lý trên chiến trường cục bộ.

Đường Thiên là thượng sĩ hoàng kim, những yêu cầu này đều mười phân vaẹn mười. Cho dù trong thời đại binh đoàn Nam Thập Tự, võ tướng mang danh thượng sĩ hoàng kim cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Ánh đao ngưng tụ, đột nhiên đánh tới.

Theo sát phía sau là năm mươi ánh đao đồng lọt vung lên, tụ tập về phía đám người như bầy cá.

Mãn Trụ gầm lên một tiếng, trong tay bỗng có thêm một tấm thuẫn lớn cao tới ba mét, bắp thịt toàn thân gồng lên, như con trâu điên đẩy tấm thuẫn về phía trước. Tử Tinh và Lão Phong theo sát phía sau, sắc mặt hai người căng thẳng, bọn họ chưa từng gặp chuyện như vậy.

Ánh đao của Đường Nhất chém lên tấm thuẫn khổng lồ đầu tiên, thân thể Mãn Trụ đang lao về phía trước đột nhiên ngưng lại, sát theo đó, đùng đùng đùng như mưa rơi, những ánh đao khác cũng đánh lên mặt thuẫn.

Mãn Trụ như bị điẹn giật, thân thể run lẩy bẩy lui lại phía sau vài bước.

Tử Tinh và Lão Phong đều biến sắc, sức mạnh của Mãn Trụ vốn không kém Mông Vi bao nhiêu, chỉ thua về linh hoạt và tốc độ, thế nhưng trước nay xung phong như vậy chưa từng thua thiệt.

Ba người phối hợp vô cùng ăn ý , Tử Tinh cùng lão Phong không hẹn mà cùng xuất thủ.

Roi dài trong tay Tử Tinh rung rung, một bóng roi màu tím như con rắn đánh thẳng tới đội ngũ của Đường Nhất. Trong tay Lão Phong lại có thểm một cây cung cắn, tay phải mang bốn mũi tên, không cần nhìn, đặt cung lên bắn. Bốn mũi tên tách ra trên không trung, nhào xuống đám người.

Đúng lúc này, Mãn Trụ lại nổi giận gầm lên một tiếng, xoay người xông thẳng về phía trước.

Tình hình rõ ràng cần kéo dài chiến đấu nhưng Đường Nhất không hiỉ không kéo giãn khoảng cách với đối phương, hơn nữa khi Mãn Trụ lui lại phía sau hắn bỗng đi tới hai bước. Đường Nhất thống lãnh toàn bộ đội ngũ, những võ giả Sài Lang khác không hề nghĩ ngợi cũng bước theo hai bước, cả đội ngũ tiến lên hai bước.

Bóng roi và mũi tên bắn thẳng vào đội ngũ, vang lên từng tiếng kêu thảm. Ba võ giả hơi tách khỏi đội ngũ bị thương, những người khác vẫn bình yên vô sự. Một người bị bóng roi quệt phải, thân hình bay khỏi lưng ngựa. Hai người khác thân thể lung lay trên lưng ngựa, trên người có thêm vệt máu, cũng may không nguy hiểm tới tính mạng, hai mũi tên khác rơi vào chỗ trống.

Thật đáng tiếc...

Nếu được huấn luyện nghiêm chỉnh lâu hơn, bọn họ có thể hoàn toàn tránh được đợt công kích này của đối phương. Thương vong không khiến tâm thần Đường Nhất xao động, trảm mã đao trong tay lại vung ra.

Tấm thuẫn khổng lồ che tầm mắt ba người Mãn Trụ, năm mươi ánh đao như bầy ong chui vào ánh đao của Đường Nhất.

Ánh đao vọt lên chém thẳng vào tẫm thuẫn khổng lồ.

Ầm!

Sức mạnh kinh người khiến Mãn Trụ đang lao như điên tới bị ghim lại tại chỗ, tấm thuẫn trên tay cũng chia thành hai nửa, bàn tay đầy máu.

Tử Tinh và Lão Phong cùng biến sắc, bọn họ vốn cực kỳ tin tưởng vào thế xung phong chính diện của Mãn Trụ. Thế xung phong của Mãn Trụ luôn là vũ khí tiến công lợi hại của đoàn đội bọn họ, để tranh thủ nhanh chóng giải quyết chiến đấu, bọn họ sử dụng cách đơn giản và thô bạo này.

Nhưng bọn họ hoàn oàn không ngờ mình lại không thể tiếp cận đối phương.

“Tách ra!”

“Lão Phong gào lên, ba bóng người lập tức tách ra. Nếu xung phong chính diện không được vậy chỉ có thể phân tán ra, khiến đối phương được cái này mất cái khác. Lão Phong lúc này đầy hối hận, sách lược tấn công sai lầm khiến tình hình bọn họ giờ đang hết sức bất lợi.

Thế nhưng ngay khi ba người tách ra, đang chuẩn bị tấn công tiếp, đội ngũ Đường Nhất lại đột nhiên quay đầu ngựa lại, lao nhanh khiỏ chiên trường.

Biến hóa đột ngột này khiến ba người không khỏi ngây ngốc, thế nhưng họ lại chợt mừng rỡ như điên, điều này nghĩa là đại quân của đối phương đã lộ ra trước mắt bọn họ.

Song khi nhìn lại đại đội đốip hương, ba người lại ngạc nhiên phát hiện, trước mắt bọn họ là hồn tướng đi đầu trận địa lúc trước.

Chờ đã, sao hắn lại xuất hiện ở cuối trận?

Khi bọn họ nhìn rõ lại, đội ngũ một trăm năm mươi người này lại vẫn duy trì trận hình quái lạ lúc trước, sắc mặt cả ba đều không thể tin nổi.

Mới thoáng chốc như vậy nhưng trận hình đối phương đã điều chỉnh xong?

Không thể nào?

Cùng vẻ khó tin với ba người còn vô số những nhân vật tai to mặt lớn cùng đám võ tướng trước màn sáng. Bọn họ tận mắt chứng kiến cảnh tượng kỳ quái vừa rồi, từ khi ba người quay xuống cuối trận, toàn bộ chiến trận lập tức biến đổi.

Đại trận hình quạt tách ra, như một quạt giấy xẻ giữa, Binh đang ở đầu trận hình xoay người di chuyển về phía Đường Nhất, sau khi hắn đi khỏi, hai bộ phận tách ra lại hợp ngược lại, khi binh lính ngừng lại, đội ngũ lại tạo thành hình quạt.

Toàn bộ quá trình không chút vướng víu, như nước chảy mây trôi.

“Hồn võ tướng thật lợi hại!”Lý béo tròn mắt, khóe miệng chảy nước miếng: “Trời ơi, trên đời này còn hồn võ tướng lợi hại vậy sao! Thế này cần bao tiền?”

Không chỉ mình hắn ngây người, gần như tất cả những người đang quan sát trận chiến của binh đoàn đều ngây ngốc.

Tình cảnh trước mặt như ba người phối hợp với binh đoàn biểu diễn, quá trình không chút trở ngại. Đương nhiên họ biết ba người trong Lục Vệ tuyệt đối không thể phối hợp, vậy chỉ có một khả năng, phương thức tấn công của ba người đã bị đối phương dự đoán chính xác!

Suy đoán này khiến vô số người hít một hơi lạnh.

Nếu đây là thật vậy quá đáng sợ!

Trí tuệ như yêu ma!

Lúc này tình thế trên chiến trường lại biến đổi.

Khi ba người Lão Phong thấy Binh lại xuất hiện trước mặt mình lập tức hiểu mình đã trong thế yếu. Không hề do dự, cả ba lập tức bộc phát.

Mãn Trụ gầm lên một tiếng, trên người nổi lên vô số lông đen, thân hình đã cao lớn lại bùng lên. Khí tức hung tàn thô bạo ập thẳng lên trời. Trước ngực hắn là một vệt bạc hình trăng lưỡi liềm. Huyết mạch cấp bạc của Cực Địa, Bạo Hùng Tàn Huyết của Đại Hùng Tinh.

Lão Phong sắc mặt lạnh lùng, da dẻ trên người nhanh chóng đen kịt, cánh tay và thân thể hắn đều có một lớp sương mù như có như không, như tạo thành màng cánh, con mắt hắn cũng sáng rực. Huyết mạch Biên Bức tộc viễn cổ! Cây cung ngắn trên tay hắn sáng lên ánh bạc chói mắt, bí bảo cấp bạc của Cực Địa, Thiên Long Đoản Cung của chòm Thiên Long.

Lăng tinh tên trán Tử Tinh nổ tung, da dẻ nàng dần trở nên trong suốt, không khác nào dùng thủy tinh tím điêu khắc thành. Huyết mạch nàng càng thiên lệch, là huyết mạch Khoáng Tinh tộc tuyệt chủng đã lâu, dấu tích sinh tồn của họ thậm chí phải tra tới trước thời viễn cổ. roi dài trong tay nàng là bí bảo cấp bạc của Xích Đạo, Trường Xà Tiên của chòm Trường Xà.

Mãn Trụ đột nhiên vỗ ngực, ngửa mặt lên trời rống lên một tiếng rồi ầm ầm lao về phía Binh. Thân thể như ngọn núi nhỏ, thế lao khiến đất trời rung chuyển, thanh thế kinh người. Lúc này phòng ngự của hắn cao thêm gấp năm, đao kiếm khó thương.

Lão Phong vẻ mặt nghiêm nghị, Thiên Long Đoản Cung trong tay sáng lên ánh bạc chói mắt, khói đen trên tay hắn biến ảo thành một mũi tên, nhắm thẳng vào Binh giương cũng bắn tên! Mũi tên đen lập tức biến mất, tuyệt chiêu của hắn, Thiên Long Hắc Bức Tiễn!

Thân thể thủy tinh trong suốt của Tử Tinh sáng lên, ngọn roi trên tay nàng ném ra. Trường Xà Tiên vừa rời tay nàng lập tức hóa thành một con rắn khổng lồ dài tới hơn mười mét, mở cái miệng to như chậu máu đánh thẳng về phía Binh.

Ba người hợp lực tấn công, cho dù qua lớp màn ánh sáng, khí tức kinh khủng đó cũng khiến những người quan chiến biến sắc.

Thần sắc Binh vẫn bình tĩnh, thân hình ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa không hề nhúc nhích, hắn chỉ nhẹ nhàng vung tay như chào hỏi.

Võ giả xếp thành hình quạt phía sáu hắn như được một bàn tay vô hình dẫn dắt, gầm lên: “Giết!”

Rồi chỉnh tề vung loan đao trong tay!

Động tác của họ chỉnh tề như dùng thước đo. Đây mới là mục đích thật sự của Binh, dùng thuốc thức tỉnh huyết mạch Sài Tộc cổ đại trong huyết mạch của bọn họ, bọn họ có thể cảm ứng cùng đồng bọn. Thế nhưng loại cảm ứng này rất mơ hồ, lại không thể hơn ba người. Binh lựa chọn chiến thuật tán hình, mỗi võ giả Sài Lang trước sau một người, vừa vặn cảm ứng được lẫn nhau. Loại cảm ứng này có thể gia tăng mức độ ăn ý của họ.

Chỉ có vậy bọn họ mới có thể vung ra ánh đao chỉnh tề!

Chiên thuật tán hình đơn giản hóa phối hợp giữa binh sĩ, thế nhưng ngược lại lại yêu cầu cực cao với võ tướng. Võ tướng đứng đầu chiến trận, tụ tập tất cả công kích. Hơn nữa trải qua ánh đao lan truyền tầng tầng lớp lớp, tới võ tướng đã cực kỳ cường đại, Binh cần khống chế đồng thời hơn mười ánh đao như vậy, độ khó có thể tưởng tượng.

Binh bỗng xuất thần.

Rốt cuộc mình cũng dẫn một binh đoàn tới chiến trường. Lần cuối mình dẫn binh ra chiến trường đã là chuyện bao lâu trước kia? Trí nhớ hắn cũng đã mơ hồ, hắn mỉm cười tự giễu hay đang tự nói với mình, chiến trường mới thật là nơi ở của mình.

Có điều, cảm giác được chiến đấu, thật tuyệt...

Gương mặt phẳng lỳ của Binh mỉm cười từ tận đáy lòng.

Hắn giơ tay phải, chém nhẹ về phía trước.

Mười ánh đao chói mắt bỗng tụ tập trước mắt hắn, hóa thành một quả cầu chói mắt.

Ầm!

Một luồng kình khí vô hình lấy quả cầu làm trung tâm, ầm ầm tản ra.

Bất kể mũi tên khói nhàn nhạt hay con rắn khổng lồ dài hơn mười mét đang há to miệng hoặc Mãn Trụ như con gấu khổng lồ đều bị một bức tường vô hình ngăn cản, không cách nào tiến thêm.

Thời gian như ngưng lại vào lúc này.

Ánh mắt Binh bừng sáng như ánh sao. Lồng ngực hắn dấy lên cảm xúc xao động, cuối cùng cũng sẽ có ngày mình dẫn dắt binh đoàn Nam Thập Tự mới so tài cùng những danh tướng tuyệt thế đương đại!

“Này, các vị, ta tới đây!”

Tiếng nói nhẹ nhàng lan ra như gió.

Bàn tay giơ về phía quả cầu ánh sáng bỗng mở ra!

Ầm!

Tiến gnổ vang lên bên tai ba người không khác gì tiếng sét đánh.

Một trăm năm mươi ánh đao được ép mạnh lại, rồi được Binh chấn động không ngừng, tạo thành vài chục ngàn mảnh vụn nhỏ như cát nhưng áp súc kinh người. Khi chúng nổ tung, ánh sáng khiến người ta không cách nào hình dung.

Dòng lũ cát chói mắt dâng lên từ bàn tay Binh.

Ba người chưa kịp phản ứng lại đã bị ánh sáng mãn liệt nuốt trọn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.