Chiến Thần Bất Bại

Chương 309: Chương 309: Lửa đen và binh đoàn




Mắt phải Đường Thiên đỏ bừng như máu.

Trong thân thể gã như có thứ gì bùng lên, xộc thẳng lên ót. Thân thể Đường Thiên run run, con ngươi mất đi tiêu cự, xanh lam bên mắt trái đột nhiên biến mất, một điểm đỏ rực bùng lên từ sâu trong con ngươi gã, nhanh chóng chiếm trọn đồng tử.

Ngọn lửa màu đen lặng lẽ hiện ra từ trong cơ thể gã, chảy dọc theo thân thể. Chỉ chớp mắt sau, ngọn lửa màu đen đã nuốt trọn thân thể Đường Thiên, trong ngọn lửa đen đó chỉ thấy loáng thoáng hình người.

Hắn giơ hai tay, lặng lẽ đứng trong ngọn lửa màu đen, cặp mắt đỏ rực từ từ sáng lên trong ánh lửa, chấn nhiếp tâm thần.

Bộ dáng như ma thần.

“Đây là… lửa đen!” Thu Chi Quân biến sắc, giọng nói run rẩy.

Tư Mã Tiếu quay sang, ngạc nhiên nhìn sư huynh, sư huynh…

Thiếu niên tóc xoăn lần đầu thấy sư huynh hoảng hốt như vậy, hắn không ngờ gương mặt sư huynh còn có lúc như vậy.

Hắn không kìm lòng nổi quay sang, ánh mắt hạ xuống bóng người bốc lên lửa đen kia.

Lang Ngọc cực kỳ kinh hãi, nhìn Đường Thiên toàn thân bao phủ trong lửa đen, tay chân lạnh băng. Vừa thấy Khổng Tước Minh Vương Nhãn, trong lòng hắn không cách nào áp chế được suy nghĩ tìm Đường Thiên gây phiền toái. Thế nhưng giờ trong đầu hắn đã không còn chút suy nghĩ đó nữa, hắn không biết ngọn lửa đen đó là gì, nhưng hắn biết, đó không phải là thứ mình chọc vào nổi.

Là người đứng đầu chòm Khổng Tước, thân thể hắn được lực lượng chòm Khổng Tước tẩy rửa nhiều năm, huyết mạch trong cơ thể đã sớm biến dị. Thế nhưng hắn cũng biết, huyết mạch bản thân còn kém xa Đường Thiên.

Đồ Như Hải cũng đang chăm chú quan sát trận chiến, tuy vì nhiều nguyên nhân hắn không thể tự tới được. Nếu nói trong sáu người, hắn yên tâm nhất là Mông Vi, song khiến hắn hoàn toàn không ngờ là Mông Vi lại là người đầu tiên gặp vấn đề.

Tình hình chiến đấu giằng co, con mắt trái màu lam khiến hắn cực kỳ hứng thú, nhất là khi thấy Đường Thiên không ngờ lại ép Mông Vi phải vận dụng lực lượng trong huyết mạch chòm sao, hắn đã rất ngạc nhiên, nhưng vẫn cho rằng kết quả đã định sẵn.

Song tới khi thấy cơ thể Đường Thiên bùng lên lửa đen, gã đứng bật dậy.

Huyết mạch… đây là lực lượng huyết mạch!

Ánh mắt hắn vô cùng kích động, hắn chưa từng nghe nói tới có huyết mạch nào có thể tạo thành lửa đen. Hắn trợn tròn hai mắt thân thể nghiêng về phía trước, nhìn tấm màn sáng tới quên mình.

Huyết mạch cao cấp nhất mà Đồ Như Hải từng tiếp xúc chỉ là cấp bạc của Xích Đạo, cao cấp hơn hắn chỉ có thể phán đoán.

Hậu duệ chủng tộc viễn cổ? Hay là biến dị xác suất cực nhỏ?

Đồ Như Hải trong đầu xoay chuyển vô số suy nghĩ, ánh mắt không rời nổi khỏi tấm màn sáng, chỉ chốc lát sau ánh mắt hắn đã nóng rực tham lam. Nếu mình cống hiến một bí bảo cao hơn cấp bạc Xích Đạo, vậy thân phận trưởng lão của mình chắc chắn sẽ thăng một cấp.

Trưởng lão của Hắc Hồn rất nhiều, đừng nhìn đều là trưởng lão thế nhưng địa vị lại chênh nhau một trời một vực. Cống hiến cho Hắc Hồn càng nhiều, địa vị sẽ càng cao, quyền lực càng nhiều, tiền tài cũng càng nhiều.

Hắn khơi mào phân tranh lần này cũng là bởi với địa vị của hắn bất luận ở Nam Thiên Tứ Thập Nhị Túc có làm gì cũng không vấn đề.

Tại Nam Thiên Tứ Thập Nhị Túc, hắn có tư cách, cũng có thực lực làm vậy, về phần tạo thành tranh chấp gì đó, liên quan gì tới hắn? Hành động của hắn đều nằm trong phạm vi quyền lực của mình, có bới cũng chẳng ra lỗi.

Mấy năm nay, hắn đã bỏ ý điệm tiến bộ, vì hắn biết gần như không thể nào.

Huyết mạch cấp bạc của Xích Đạo với hắn đã khá miễn cưỡng, cao hơn một cấp là huyết mạch cấp bạc của Hoàng Đạo, là huyết mạch đỉnh cao trong cấp bạc, đây không còn là vấn đề có tiền nữa. Có huyết mạch cấp bạc của Hoàng Đạo tất phải là người có công huân trong mười hai cung. Mười hai cung hoàng đạo, một số đã gần mai một, nhưng tới tận bây giờ vẫn không ai dám có chủ ý với hậu nhân của mười hai cung này.

Mười Hai Cung Hoàng Đạo tuy giao chiến rắt nhiều, thế nhưng lại cực kỳ bảo vệ hậu nhân, đối xử rất bình đẳng. Đệ tử mười hai cung có thể bị giết, thế nhưng dám tinh luyện lấy mẫu huyết mạch mười hai cung tất sẽ gặp phải các cung thảo phạt.

Mà vua sư tử Leo ngày nay với điểm này càng thêm chuyên quyền độc đoán, vì chuyện này đã từng phát động ba cuộc chiến tranh, máu chảy thành sông.

Cho dù là tổ chức lớn như Hắc Hồn cũng không dám khai chiến với đám cự đầu này.

GIờ huyết mạch cấp bạc Hoàng Đạo trong nội bộ Hắc Hồn đều phải trả giá kinh người, mua lại từ hậu đại công huân mười hai cung đã xuống dốc. Mười hai cung có người chủ tâm làm ăn loại này. Những người này vì gia tộc xuống dốc, sinh sống khó khăn, chỉ có thể dùng huyết mạch đổi lấy cơ hội sinh tồn cho con cháu.

Với loại chuyện này, các cung đều nhắm một mắt mở một mắt.

Đi tiếp lên nữa là huyết mạch hoàng kim.

Đó là thế giới khác hẳn.

Huyết mạch cấp bạc Hoàng Đạo, trong cơ thể Đường Thiên chắc chắn là huyết mạch cấp bạc hoàng đạo.

Thế nhưng nghĩ tới đây, Đồ Như Hải lập tức tỉnh táo lại, nếu là huyết mạch cấp bạc hoàng đạo vậy hắn ngược lại không thể đụng vào. Nếu là huyết mạch viễn cổ thì quả là khối thịt béo.

Chòm sao Hoàng Đạo có ai tạo ra được lửa đen? Nghĩ vậy hắn lại giật mình.

Hình như chòm sao nào cũng làm được.

Bản thân chòm sư tử nổi danh về lửa, lửa đen tuy hiếm thấy nhưng trong chòm sư tử vẫn có xác suất khá khả quan. Chòm Xạ Thủ cũng có tên lửa, chòm Thiên Hạt lại xác suất lại càng cao...

Đồ Như Hải bỗng thấy bó tay, lo lắng về kết quả trận chiến.

Nếu Đường Thiên có huyết mạch Hoàng Đạo, Mông Vi nguy to.

Cuộc chiến lần này, điểm thu hút nhất là giao đấu giữa Đường Thiên và Mông Vi, thế nhưng một trận chiến khác cũng được mọi người quan tâm, đó là binh đoàn Sài Lang. Trước đây chòm sao cấp thấp trong Nam Thiên Tứ Thập Nhị Túc chưa từng có binh đoàn.

Nguyên nhân quan trọng nhất là nhân tài quá hiếm có, bất cứ binh đoàn nào cũng cần có một võ tướng, võ tướng lãnh đạo đội ngũ mới được xưng là binh đoàn.

Cái gọi là võ tướng chính là võ giả có thể dẫn dắt trên mười người hợp công.

Võ tướng rất hiếm thấy, võ tướng chỉ huy được mười người có thể kiếm được một công việc lương cao trong tổ chức lính đánh thuê. Một võ tướng ưu tú hay không do hai tiêu chí quyết định, một là năng lực chỉ huy, có thể chỉ huy bao nhiêu võ giả, càng nhiều đẳng cấp càng cao. Thứ hai là trình độ chiến thuật, tình thế chiến trường xoay chuyển trong chớp mắt, trong thời điểm nhất định làm ra quyết định chính xác, mới có thể thu được kết quả tốt nhất.

Thực lực các võ tướng đều rất yếu, về bản chất võ tướng là một loại võ giả phụ trợ kiểu khác. Bọn họ thường chỉ tu luyện một thứ, đó là khống chế. Cái gọi là khống chế chính là khống chế các loại kiếm mang đao mang mà đồng bọn phóng ra. Năng lực khống chế càng cao, năng lực chỉ huy cũng càng cao.

Lúc đầu nghe nói chòm Sài Lang có một binh đoàn, tất cả mọi người đều thấy nực cười, song tới lúc nghe tiếp hai cường giả Thiên Bảng gặp phải binh đoàn này cũng một chết một bị thương mọi người mới bắt đầu hứng thú.

Chẳng lẽ cái nơi nhỏ bé quê mùa đó cũng có một binh đoàn thật?

Mang trong lòng nghi hoặc đó, binh đoàn Sài Lang thu hút rất nhiều con mắt. Nhất là khi ọi người thấy chỉ huy binh đoàn này là một hồn tướng lại càng hiếu kỳ.

Hồn tướng loại võ tướng được gọi là hồn võ tướng, cũng không hiếm thấy, nhất là hồn tướng chỉ huy được dưới hai mươi người, thường dùng tại các tổ chức lính đánh thuê. Hồn võ tướng khả năng chỉ huy cao hơn năm mươi người thường rất đắt giá, các tổ chức nhỏ khó lòng chịu nổi. Hơn nữa hồn tướng trí tuệ có hạn, tuy có lực chỉ huy nhưng kém linh hoạt hơn con người rất nhiều, dùng cho tiểu đội còn được, rất ít khi dùng với đại đội.

Cho nên khi mọing thấy binh đoàn này nhân số lên tới hai trăm lập tức thất kinh.

Hồn võ tướng chỉ huy được tới hai trăm người, giá cả cao tới tận trời. Thế nhưng có người nhanh chóng phát hiện, trong đội ngũ còn một hồn tướng suất lĩnh năm mươi người. Song cho dù vậy hồn tướng mặt phẳng lỳ kia cũng có thể chỉ huy tới một trăm năm mươi người.

Hồn võ tướng chỉ huy được hai trăm người có giá trên trời, hồn võ tướng chỉ huy được một trăm năm mươi người giá cũng trên trời.

Hóa ra là đại gia!

Thế nhưng mọi người đèu lắc đầu, khả năng chỉ huy của hồn tướng cũng được, thế nhưng muốn dùng binh đoàn như vậy đánh bại Đồ Môn Lục Vệ, rõ là mơ mộng hão huyền. Nhiều người tự giải thích như vậy, không còn hứng thú gì với trận chiến, lại nghĩ hai cường giả Thiên Bảng thua trận chắc do sơ sẩy nên mới bị binh đoàn pháo hôi này giết chết.

Trận hình đội ngũ sau lưng Binh rất kỳ quái, từng cánh quân tản ra phía sau hắn.

Đây là trận hình gì?

Cho dù các võ tướng quan sát trận chiến này cũng không khỏi mỉm cười. Hồn tướng này suy nghĩ thật kỳ quái, không ngờ lại xây dựng một trận hình như vậy, dùng hồn võ tướng ứng phó trận chiến này đã khiến mọi người nghĩ rằng Đường Thiên muốn buông bỏ binh đoàn, mà hồn võ tướng lại thể hiện một trận hình kỳ quái như vậy khiến mọi người càng cảm thấy mọi chuyện thật nực cười.

Binh rất bình tĩnh.

Tuy chiến thuật hình tán đã được đám pháo hôi rèn luyện vài ngày, thế nhưng muốn đưa vào vận dụng hay thấu hiểu ra không thẻ.

Cũng may, hắn vốn không quan tâm, hắn trải qua vô số trận chiến, biết đám ô hợp này muốn chiến thắng là cực kỳ khó khăn, cách bình thường không thể áp dụng. Nếu cho hắn thêm hai ba tháng, hắn tự tin mang đám pháo hôi này tùy ý chà đạp ba người, nhưng không phải hiện tại.

Hôm nay muốn thủ thắng chỉ có dùng kỹ xảo.

Ba người kinh nghiệm chiến đấu phong phú, không hề xông trận mà lướt một vòng tới hậu phương chiến trận. Tuy bọn họ lần đầu thấy trận hình kỳ quái này, không nhìn ra được sâu cạn nhưng vẫn thấy rõ nhược điểm, hậu phương chiến trận mở rộng.

Có điều, bọn họ lại gặp Đường Nhất tại đây.

Khả năng chỉ huy của Đường Nhất là sáu mươi, thượng sĩ bình thường là năm mươi, hắn là thượng sĩ hoàng kim, nhiều ra mười người.

Chỉ huy năm mươi người, với hắn vô cùngt hong dong.

Hắn suất lĩnh năm mươi người như cơn gió giết tới ba người trước mặt, không hề nhiều lời, trảm mã đao trong tay lập tức chém ra, gần như cùng lúc, võ giả Sài Lang sau lưng cũng chỉnh tề chém loan đao ra.

Một chùm đao mang bắn tới, ba người giật mình, vội vàng né tránh, kéo giãn cự ly.

“Hồn võ tướng này thật khó chơi.” Lão Phong biến sắc, sắc mặt hai người khác cũng trầm xuống.

Đường Nhất dự đoán thế công của họ cực kỳ chính xác, cảm giác như bọn họ vừa lao đầu vào.

“Đại đội đang thay đổi thế trận.” Tử Tinh nhắc nhở.

Quả nhiên, sau lưng Đường Nhất, đại đội đang thay đổi trận hình.

“Tiến lên! Hắn có lợi hại hơn nữa cũng chỉ có năm mươi người!” Lão Phong cắn răng: “Mãn Trụ, ngươi chủ công!”

“Được!” Tòa tháp sắt Mãn Trụ đáp lời, gã vốn cậy mạnh, thích hợp với chiến trận như vậy.

Thấy ba người lao tới, Đường Nhất sắc mặt không chút biểu tình, lại vung trảm mã đao lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.