Chiến Thần Bất Bại

Chương 308: Chương 308: Vì muốn thắng lợi




“Sư huynh, Khổng Tước Minh Vương Nhãn là gì?” Tư Mã Tiếu quay sang tò mò hỏi, rất ít khi hắn thấy sư huynh trịnh trọng như vậy, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này thú vị.

“Nam Thiên Tứ Thập Nhị Túc, Phượng Hoàng chủ về giáp, Khổng Tước động Minh Vương, Nhân Mã phong lưu thương, Thiên Hạc xuất đông phương, kiên nhẫn mạc Sài Lang.” Thu Chi Quân thản nhiên đáp: “Giờ đã không mấy ai nhớ nổi câu ca dao này, ta cũng không nhớ hoàn chỉnh, nó nói lên những điểm mạnh nhất của mỗi chòm sao trong Nam Thiên Tứ Thập Nhị Túc. Chòm Phượng Hoàng có nhiều giáp bộ, mạnh nhất là giáp hành hỏa, giáp hành hỏa của họ bá đạo cường hãn, rất nhiều giáp bộ của Bắc Thiên cũng không bằng được. Nhân Mã phong lưu thương ý nói võ giả chòm Bán Nhân Mã am hiểu nhất là thương, thương phóng như gió, hơn nữa bản tính họ lãng mạn. Người sáng lập chòm Thiên Hạc, Hạc CHân Nhân đến từ phía Đông, võ kỹ bọn họ tự thành một phái, rất khác các chòm sao khác. Kiên nhẫn mạc Sài Lang, chòm Sài Lang hoàn cảnh cằn cỗi, cho nên tính cách người Sài Lang cực kỳ kiên nhẫn, chom Nam Thiên Tứ Thập Nhị Túc không ai đọ nổi.”

“Còn Khổng Tước động Minh VƯơng?” Tư Mã Tiiếu lần đầu nghe được chuyện này, cảm giác vô cùng mới mẻ, nhưng sư huynh mãi vẫn không chịu nhắc tới Khổng Tước động Minh Vương.

“Nó nói tới một loại võ kỹ.” Thu Chi Quân thần sắc nghiêm nghị: “Khổng Tước Minh Vương Nhãn trong truyền thuyết, có thể nhìn thấu vạn pháp thế gian, có lẽ là một loại võ kỹ luyện mắt có thể nhìn trước tiên cơ. Cực ít người tu luyện thành công, đáng lý Đường Thiên không thể luyện thành được.”

Nghe sư huynh nói vậy, Tư Mã Tiếu kinh ngạc: “VÌ sao Đường Thiên không thể tu luyện thành được?”

Thu Chi Quân khôi phục tinh thần, giải thích: “Khổng Tước Minh Vương Nhãn cường đại là bởi nó dùng lực lượng chòm sao tu luyện thành. Người sử dụng được lực lượng chòm sao chỉ có chủ nhân chòm sao. Chủ nhân Khổng Tước đời này là Lang Ngọc, thánh bảo chòm Khổng Tước, Khổng Tước Linh đang trên tay hắn, cho nên huynh mới nói là lạ. Vì sao Đường Thiên lại tu luyên được Khổng Tước Minh Vương Nhãn.”

“Chòm Khổng Tước?” Tư Mã Tiếu bỗng như nhớ ra chuyện gì, đột nhiên ngẩng đầu: “Đệ nhớ ra rồi, đợt trước đệ đọc được một tin nói là rất nhiều bí bảo của chòm Khổng Tước xuất hiện tình trạng hạ cấp. Chuyện này làm dấy lên không ít khủng hoảng, nhiều người cho rằng chòm Khổng Tước sẽ nối gót chòm Anh Tiên.”

“Hóa ra là vậy.” Thần sắc Thu Chi Quân càng nghiêm nghị: “Chắc chắn Đường Thiên đã dùng phương pháp nào đó cướp lực lượng của chòm Khổng TƯớc!”

“Lực lượng chòm sao mà cũng cướp được?” Tư Mã Tiếu khó tin nói.

“Trước đây đã từng xảy ra, nhưng cũng cực kỳ hiếm thấy.” Thu Chi Quân lắc đầu nói: “Tình hình cụ thể không lưu truyền tới nay, chúng ta cứ đứng ngoài xem chiến cuộc đã.”

Ánh mắt hai người lại trở lại chiến trường.

Đường Thiên đứng giữa không trung, khoanh tay, khí tức lạnh lẽo tỏa ra, hờ hững nhìn Mông Vi trước mặt. Bắp thịt gã vân đau nhức, thế nhưng lúc này trong lòng Đường Thiên lạnh tựa băng tuyết, cảm thụ của cơ thể bị chặt đứt.

Giữa không trung, gã bỗng cất bước, bóng người lóe lên, đột nhiên biến mất.

Tàng Phong Bộ!

Con mắt Mông Vi co rụt lại, xoay cổ tay, trường kiếm trong tay đột nhiên chém ngang. Không chút ánh sáng, chỉ có lực lượng thuần túy.

Lưỡi kiếm xẹt qua kôhng khí, lực lượng ẩn chứa trên thân kiếm cực kỳ cường đại, không khí tiếp xúc lập tức nát bấy làm người ta có cảm giác vặn vẹo.

Thân kiếm đánh chính xác lên người Đường Thiên, cảm giác trống không từ tay tới khiến Mông Vi lập tức hiểu kiếm này đã thất bại.

Nàng đang định rút kiếm lại.

Đột nhiên ba điểm sáng như đom đóm xuất hiện dưới tầm mắt nàng.

Quỷ Vương Hỏa Lưu Huỳnh!

Cảm giác nguy hiểm tới cực điểm đột kích trong lòng Mông Vi, không chút nghĩ ngợi nàng lập tức rung rung cổ tay, trường kiếm mơ hồ mang theo kiếm ảnh, cực kỳ chính xác đâm trúng ba điểm, ba con đom đóm.

Đùng đùng đùng!

Mỗi điểm sáng đâm trúng, một luồng chân lực lạnh lẽo lại truyền vào thân kiếm.

Mông Vi cảm giác như đang nắm một thanh kiếm bằng băng, cảm giạc lạnh lẽo cực điểm khiến nàng run tay, suýt chút nữa không cầm nổi kiếm. Có điều thân thể nàng cũng cực kỳ cứng cỏi, vẫn cắn răng chịu đựng, lật tay đâm một kiếm về phía sau.

Lại thất bại!

Cảm giác nguy hiểm lại ập tới, là Quỷ Vương Hỏa Lưu Huỳnh.

Thân kiếm run run, đùng đùng đùng, đều đánh trúng, Mông Vi run rẩy, tay phải nàng cảm giác như sắp bị đông cứng.

Xoẹt xoẹt!

Một chuỗi đóm lủa đột nhiên lóe lên trước mắt nàng, Mông Vi thần sắc như thường, chuyển kiếm sang tay trái, hung hãn đâm tới.

Đốm lửa nổ tung ngay trước mặt Mông Vi, bóng dáng Đường Thiên mơ hồ, đột nhiên xuất hiện trong ánh lửa. Thần sắc Mông Vi trầm tĩnh, kiếm trên tay trái không chủ trở ngại đánh chính xác vào mỗi đòn Hỏa Liêm Quỷ Trảo của Đường Thiên.

Ngay cả Quỷ Vương Hỏa Lưu Huỳnh ẩn giấu trong đó cũng không tạo thành phiền phức cho Mông Vi. Mỗi khi cánh tay nàng sắp đông cứng lại đem kiếm đổi tay.

Hai tay nàng đều mạnh như nhau.

Trong ánh mắt băng lam của Đường Thiên, Mông Vi trước mặt gần như không một kẽ hở, kiếm pháp của nàng đơn giản chất phác, rõ ràng biết điểm mạnh và điểm yếu của bản thân, phối hợp cực kỳ hoàn mỹ. Mông Vi không hẳn không có kẽ hở, nhưng nàng biết cách bảo vệ những điểm yếu của mình.

Đây mới thật sự là cao thủ, bất cứ cường giả nào, bất luận phương thức chiến đấu của hắn ra sao đều không có nhược điểm trí mạng. Nhưng trong lòng Đường Thiên vẫn không chút gợn sóng, hắn không ngừng biến ảo thân hình. Dưới Khổng Tước Minh Vương Nhãn, uy lực Tàng Phong Bộ và Hỏa Liêm Quỷ Trảo được gã phát huy cực kỳ nhuần nhuyễn.

Mượn Khổng Tước Minh Vương Nhãn, Đường Thiên và Mông Vi ngang tài ngang sức.

Thần sắc Mông Vi trầm tĩnh nhưng trong lòng lại cực kỳ nghiêm nghị.

Không ngờ thực lực Đường Thiên lại cường đại đến vậy.

Trảo pháp cực kỳ quỷ dị, khi bùng nổ cương mãnh vô song, cực kỳ cao minh. Hơn nữa chân lực gã lúc đầu là băng hàn, chớp mắt đá hóa thành hung hãn quỷ dị, chân lực xoay tròn mãnh liệt như mũi khoan.

Thế nhưng khiến Mông Vi thấy phiền toái nhất là thân pháp khó lòng tưởng tượng nổi của gã.

Lúc đông lúc tây, lao tới trước rồi đột nhiên rút lui, thân thể gã như có thể biến hướng từ bất cứ vị trí nào, hoàn toàn rời xa kiến thức thông thường. Điều này khiến Đường Thiên có thể tấn công tấn công từ mọi góc độ. Mông Vi không thể không xốc lại tinh thần, ứng phó với công kích xuất quỷ nhập thần của Đường Thiên.

Hơn nữa Đường Thiên tấn công với mọi góc độ hay thời cơ, khiến người ta không thể không khen ngợi nhưng lại khiến Mông Vi khó chịu không thể tả.

Nàng cần tâp trung tinh thần hơn nữa mới có thể chống cự lại đòn tấn công của Đường Thiên. Nếu không phải chân lực Đường Thiên chỉ có cấp bảy vậy lần này nàng đã phiền to rồi.

Hai bên đều dùng mau đánh mau, khiến người ta hoa cả mắt.

Đột nhiên, Mông Vi cảm thấy mệt mỏi, nàng lập tức thất kinh.

Nàng hiểu đây là thế công xảo quyệt của nàng khiến tinh thần nàng luôn trong trnagj thái căng thẳng, tinh thần và tâm lý đều có đấu hiệu mệt mỏi. Sau khi Đường Thiên khai mở con mắt màu lam, uy lực tấn công không thay đổi quá nhiều nhưng mức độ uy hiếp lại tăng vọt.

Võ kỹ luyện mắt nhìn thấu tính chất? Mạnh thật!

Đây là lần đầu tiên Mông Vi chiến đấu mà cảm thấy mệt mỏi như vậy.

Lẽ nào đây mới là ý đồ của Đường Thiên?

Hơn nữa gã này… Sao mình đánh nhiều như vậy mà gã vẫn còn lực lượng?

Mông Vi trong lòng nghi hoặc, kiếm thế của nàng rất nặng, giao đấu với Đường Thiên nhiều như vậy nhưng Đường Thiên vẫn như không. Lực lượng Đường Thiên không tồi nhưng chỉ là so với người bình thường, với nàng mà nói, không đỡ nổi một đòn.

Theo lý thuyết, thể lực gã đáng ra đã phải cạn sạch, vì sao vẫn còn sức tấn công với cường độ cao như vậy?

Keng!

Trường kiếm trong tay nàng chớp mắt đã giao với trảo của Đường Thiên, nàng lập tức phát giác không ổn, quả nhiên, trường kiếm lập tức bắn lên. Đây là dấu hiệu tiêu hao thể lực quá nhiều, Đường Thiên cực kỳ nhạy cảm với chiến đấu, ắt sẽ phát hiện.

Không được, phải mau chóng thay đổi tình hình này.

Mông Vi tính cách quyết đoán, đã quyết định sẽ không hề do dự, rút kiếm lui ra.

Ngoài dự kiến mọi người, Đường Thiên không hề đuổi theo.

Lúc này Mông Vi mới thấy rõ tình hình Đường Thiên, lập tức rùng mình. Đường Thiên toàn thân ướt đẫm, mồ hôi chảy ròng ròng, tuy sắc mặt vẫn lạnh lẽo tới kinh người thế nhưng mồ hôi chảy ròng cùng sắc mặt đỏ bừng, hít thở ồ ồ, cánh tay run run, đều khiến người ta hiểu gã đã là cung giương hết đà.

Mông Vi không chút khinh thường, Đường Thiên trước mặt đã khiến nàng quá bất ngờ.

Nàng rất không thích cảm giác này, huyết dịch trong cơ thể như dâng trào, trường kiếm duỗi thẳng, trầm giọng quát: “Bạch Kình truyền kiếm ta!”

Đột nhiên, ánh sao Kình Ngư trên bầu trời chiếu xuống, bao pủh lấy trường kiếm của nàng.

Ầm!

Khí kình kinh người bùng lên, Mông Vi mái tóc tung bay, cầm kiếm đứng đó như chiến thần, thần sắc trang trọng như nữ chiến thần!

Trong tầm mắt băng lam của Đường Thiên, khí thế Mông Vi tăng lên với tốc độ kinh người, cảm giác nguy hiểm tới cực độ bao phủ toàn thân gã, tâm tình lạnh lẽo mơ hồ có cảm giác bất ổn.

Ngoài dự đoán mọi người, Đường Thiên giải trừ Khổng Tước Minh Vương Nhãn, mắt trai băng lam nhanh chóng nhạt đi, Khí tức lạnh lẽo trên người gã nhanh chóng biến mất, cảm giác đau nhức và mệt mỏi trước đây bị che đậy giờ ập tới như thủy triều, Đường Thiên rên lên một tiếng, thiếu chút nữa hôn mê, gã cố gắng cắn răng, thế nhưng sắc mặt vặn vẹo trông vô cùng dữ tợn.

Khủng long bạo chúa thật hung hãn…chú già nói không sai, sinh vật này thật hung tàn… chẳng lẽ vì thế nên chú già mới không kết hôn…

Ài, thật không ngờ lại phải dùng chiêu đó…

Cũng không biết có nên không… Này, ngươi phải đáng tin cậy chút nhé…

Đường Thiên tự giễu trong lòng, gã dùng hết sức lực giang hai tay, toàn thân Đường Thiên run lên lẩy bẩy, trông không khác nào người rơm run rẩy rtong làn gió.

Tư thế này thật xấu tới kinh người… Chờ sau này lợi hại hơn nhất định phải thay một tư thế khác. Nếu giờ bị ả khủng long bạo chúa này đánh bại chắc chắn sẽ bị gã ruồi trâu cười nhạo mất…

Đường Thiên nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Mông Vi, khóe miệng muốn cười kết quả lại ặc ặc như động kinh. Tình cảnh khốn khó là vậy, kẻ địch mạnh mẽ là vậy, đều không khiến Đường Thiên nhụt chí, ngược lại, gã cảm thấy cực kỳ hưng phấn, hưng phấn từ tận đáy lòng.

Như có thứ gì trong thân thể gã đang ngủ say giờ từ từ tỉnh lại.

Kẻ địch mạnh như vậy, nếu đánh bại nàng chắc chắn sẽ rất thú vị!

Kẻ địch mạnh như vậy, nếu đánh bại nàng chắc chắn sẽ tiến bộ thêm một bước dài! Chắc chắn sẽ cường đại hơn!

Vì sao mình lại hưng phấn như vậy… Vì sao mình lại vui vẻ như vậy… Vì sao mình không hề sợ sệt…

Vì muốn thắng lợi!

Vì sao lại muốn thắng lợi…

Vì thắng lợi sẽ được mọi người ca ngợi, vì tháng lợi sẽ có nhiều của cải, vì thắng lợi sẽ tiếp tục đi xa hơn, vì thắng lợi sẽ có thể tiếp tục chiến đấu!

Ta muốn thắng lợi, luôn luôn thắng lợi!

Ta luôn tham lam như vậy đấy!

Đường Thiên nhếch miệng cười, lộ hàm răng trắng như tuyết, rít lên như sấm.

“Cháy lên nào, mắt đỏ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.