Chiến Thần Bất Bại

Chương 142: Chương 142: Huynh đệ họ Hoa




“Tên vô ơn Lăng Húc! Đồ vô ơn! Bình thường chúng ta đối xử có chỗ nào tệ bạc? Hắn lại dám phản bội? Khốn kiếp! Chúng ta không thể bỏ qua cho hắn, tuyệt đối không!”

Tổng quản chi đầu sắc mặt tái mét, gầm lên trong đại sảnh, hắn là tâm phúc của đại trưởng lão, đã theo đại trưởng lão bốn mươi năm, phân nửa sự vụ trong chi này đều phải qua tay hắn, cho dù là con cháu đại trưởng lão quyền lực cũng không lớn bằng hắn.

Hắn tiếp xúc với Lăng Húc rất nhiều, tinh tệ, thẻ hồn tướng, đá ngôi sao vân vân đều do hắn duyệt cấp cho Lăng Húc. Đãi ngộ của Lăng Húc đứng đầu chi của đại trưởng lão.

“Đây là sai lầm của ta.” Đại trưởng lão khôi phục bình tĩnh, trầm giọng nói: “Ta ít chiếu cố tới Lăng Húc. Thiên tài như vậy đâu thể chỉ dùng tiền tài lung lạc? Ta quá sơ suất! Ngươi nói xem, rốt cuộc Lăng Húc là dạng người như thế nào?”

Lăng Húc là người như thế nào?

Tổng quản sửng sốt ngây người một lúc rồi tự hồi tưởng lại, trả lời không mấy chắc chắn: “Có hơi khó chịu, không thích nói chuyện, không mấy vui vẻ, hình như không hứng thú với mọi chuyện.”

“Đừng nghĩ nữa.” Đại trưởng lão lắc đầu than: “Sai lầm đó đủ khiến chúng ta trả giá nghiêm trọng rồi. Giờ nên nghĩ làm sao để cứu chữa. Đã gọi người chưa?”

Sắc mặt tổng quản hiện vẻ đau khổ: “Zia từ chối, xem ra lời đồn không sai.”

Đại trưởng lão trầm ngâm: “Có thể trốn khói tay Zia, thực lực không thể khinh thường, những người khác thì sao?”

“Chí có huynh đệ họ Hoa đồng ý nhận công việc này.” Tổng quản trả lời.

“Huynh đệ họ Hoa?” Đại trưởng lão từng nghe qua cái tên này, hai mắt sáng ngời: “Hai huynh đệ Hoa Dung, Hoa Sa?”

“Vâng!” Tổng quản cũng hưng phấn đáp lời: “Bọn họ đồng ý nhận công việc này, tuy giá thành rất cao,s ong trước mắt cường giả đỉnh cấp chỉ còn lại hai người bọn họ. Cũng may tuy giá cao nhưng danh tiếng huynh đệ họ Hoa rất tốt, hơn nữa dễ tiếp xúc hơn Zia.”

“Vậy thì huynh đệ họ Hoa!” Đại trưởng lão dứt khoát quyết định: “Tốc độ phải nhanh! Giải quyết càng sớm, tình cảnh chúng ta càng có lợi, càng muộn chúng ta càng bị động.”

“Một ngày sau họ sẽ tới!” Tổng quản nghiến răng nghiến lợi: “Thằng nhãi Lăng Húc kia cũng chẳng làm gì được nữa đâu.”

Đại trưởng lão lộ vẻ thỏa mãn: “Có họ ra tay ta cũng yên tâm. Nhớ dặn kỹ bọn họ, đừng làm tổn thương Cố Tuyết, ta muốn con bé sống.”

“Vâng!” Tổng quản cung kính trả lời.

๑๑۩۞۩๑๑

“Ngươi muốn tới chòm sao Nam Thập Tự?” Lăng Húc nhìn chằm chằm vào Đường Thiên, phảng phất như trên mặt Đường Thiên mọc thêm một đóa hoa, một lúc lâu cũng không chớp mắt.

“Đúng vậy.” Đường Thiên sắc mặt kỳ quái: “Ô, ngươi từng nghe danh chòm sao Nam Thập Tự?”

“Sư phụ ta từng nhắc tới.” Lăng Húc hồi tưởng: “Đừng trêu chọc cường giả thập tam cung với những người có liên quan tới chòm sao Nam Thập Tự.”

Đường Thiên vẻ mặt khiếp sợ: “Ô, sư phụ ngươi thật lợi hại? Chắc chắn ông ấy đoán được chòm sao Nam Thập Tự có một thiếu niên vĩ đại như thần đúng không!”

Đột nhiên, một thân hình xuất hiện bên cạnh Đường Thiên: “Sư phụ ngươi là ai?”

Ánh mắt Binh nhìn chằm chằm vào Lăng Húc.

Lăng Húc quắc mắt đứng bật dậy, tư thế phòng bị, con ngươi co rụt: “Ngươi là ai?”

Hắn có thể cảm nhận được khí thế cường đại của đối phương, khí thế cấp bậc này... thật cường đại!

Gã này là ai?”

Đường Thiên giật nảy mình, vội vàng đứng dậy: “Hắn là Binh, hồn tướng của ta.”

“Hồn tướng?” Lăng Húc hồ nghi quan sát Binh: “Hồn tướng của ngươi thật khác chủ nhân.”

“Thật không thật không? Ha ha! Ánh mắt quả không tồi.” Chẳng buồn để ý tới sắc mặt Lăng Húc đen đi, Đường Thiên vô cùng hứng thú nói với Binh: “Này, chú già, ngươi đừng dữ vậy chứ, dọa anh bạn nhỏ này sợ thì sao!”

Anh bạn nhỏ...

Con mắt Lăng Húc trợn tròn, như bùng cháy, nổi giận lôi đình: “Ai là bạn nhỏ của ngươi! Có mà cả nhà ngươi là bạn nhỏ!”

Đường Thiên sắc mặt như muốn nói “quả nhiên”, quay sang nói với Binh: “Ngươi thấy chưa, ta bảo mà.”

Binh không để ý tới Đường Thiên, tiếp tục nhìn Lăng Húc: “Sư phụ ngươi còn nói gì nữa?”

Lúc này Lăng Húc cũng biết Binh không có gì nguy hiểm, thu lại mũi thương, song hắn bị ánh mắt của Binh làm cho cụt hứng bèn hừ lạnh một tiếng: “Quên rồi!”

Đường Thiên vỗ vỗ vai Lăng Húc, ra vẻ an ủi: “Thiếu niên, làm người phải độ lượng một tí, rộng rãi một tí, trời ạ, người lại đi chấp nhặt với một tên hồn tướng hay sao?”

“Chòm sao Bạch Dương...” Binh đang ra sức nhớ lại đột nhiên quay mặt sang, sắc mặt âm trầm trừng mắt nhìn Đường Thiên: “Thế nào gọi là lại đi chấp nhặt với một tên hồn tướng?”

Đường Thiên vờ như không nghe thấy, ngửa mặt lên trời cười ha hả.

Nhìn hai người khắc khẩu, Cố Tuyết đang chơi đùa với Mầm Mầm trên tay bỗng cảm thấy nếu thời gian dừng lại vào lúc này thì tốt biết bao.

๑๑۩۞۩๑๑

“Đại trưởng lão, bọn họ tới!” Giọng tổng quản run run.

“Mời bọn họ vào.” Đại trưởng lão cố nén vui mừng trong lòng, vội vàng ra lệnh rồi đứng dậy nghênh tiếp.

Hai bóng người cao lớn xuất hiện ở cửa, ánh sáng bên ngoài như bị che kín. Hai người bước tới trước mặt đại trưởng lão. Một cảm giác áp bách cường đại ập thẳng tới mặt. Đại trưởng lão mặc dù đã gặp qua rất nhiều chuyện nhưng lúc này cũng không khỏi run thầm trong lòng.

Quả không hổ là hai trong số năm mươi cường giả đứng đầu sao Fillin!

Hoa Dung, thân cao một mét tám lăm, cường tráng mạnh mẽ, mái tóc dài rám nắng rủ xuống vai, nửa trên trần trụi, cơ bắp lực lưỡng màu nâu, ánh mắt lạnh lùng, tay cầm một khúc côn đồng.

Hoa Sa tướng mạo xấu xí, còn cao hơn Hoa Dung một cái đầu, hình thể càng thêm cường tráng khổng lồ, cơ bắp cuồn cuộn khiến người ta có cảm giác khiếp sợ. Đứng trước thân hình như ngọn núi sắt của hắn, người ta sẽ có cảm giác như một đôi tay vô hình đang bóp chặt cổ họng mình, tới hít thở cũng khó khăn. Vũ khí của hắn là một thanh lang nha bổng hai đầu cực kỳ nặng nề, song hắn mang theo rất thoải mái.

Khí tràng của cường giả áp bách khắp mỗi góc phòng.

Hai huynh đệ có thể cùng bước vào hàng ngũ năm mươi người đứng đầu sao Fillin, thực lực không cần nghi ngờ. Bất cứ ai trong hai người cũng đều là cường giả tại thành Hắc Sơn.

Mà giờ lại có hai!

Không ai ngăn cản được lão, mọi thứ đều trong lòng bàn tay lão, kể cả Cố Tuyết.

“Xin nhờ hai vị!” Trước mặt cường giả như vậy, đại trưởng lão cũng không dám kênh kiệu.

Hoa Dung mặt không biểu tình: “Tiền của chúng ta đâu?”

“Chúng ta đã thanh toán tiền đặt cọc...” Tổng quản nói.

Hoa Dung như không nghe thấy, cặp mắt lạnh lẽo vẫn nhìn chằm chằm vào đại trưởng lão: “Chúng ta rất bận, không có thời gian co kéo với các người!”

“Ngươi...” Tổng quản thật không ngờ Hoa Dung lại chẳng tuân theo quy củ như vậy.

Đại trưởng lão giơ tay lên ngăn tổng quản lại, bình tĩnh nói: “Sớm muộn gì cũng đưa hai vị, ta tin tưởng hai vị! Đi đi, đem thù lao đã chuẩn bị ra đây.”

Vừa rồi Hoa Dung chỉ nhìn một cái, đại trưởng lão đã có cảm giác trái tim mình như bị một đôi tay túm chặt, thiếu chút nữa ngừng đập. Lão là người quyết đoán, biết lúc này nên làm gì.

Hoa Dung cũng hơi ngạc nhiên, đại trưởng lão sảng khoái lưu loát, hắn cũng gật đầu đáp: “Quả không hổ danh đại trưởng lão, ngươi sảng khoái như vậy huynh đệ chúng ta cũng không dông dài. Bọn họ sẽ không sống qua hôm nay.”

Hoa Dung nói rất hời hợt nhưng lại khiến người nghe cảm thấy tin tưởng.

Hoa Sa chỉ nhếch miệng cười, trông như ngu ngốc nhưng lại có vẻ như dã thú.

“Vậy lão đây cũng yên tâm.” Đại trưởng lão gắng gượng cười nói.

Rất nhanh chóng, thù lao được đưa lên. Hoa Dung nhìn lướt qua rồi thỏa mãn thu lại.

“Tìm người dẫn đường.” Hoa Dung thản nhiên nói: “Giải quyết sớm chút cho thoải mái. Sau này nếu có việc gì mong đại truỏng lão chiếu cố tới hai anh em chúng ta.”

Hắn nói với Hoa Sa: “Đi thôi.”

Khi hai người đi rồi, đại truỏng lão mới đặt mông ngồi lại ghế, lúc này lão mới phát hiện không biết từ lúc nào toàn thân lão đã ướt đẫm mồ hôi, thân thể hư thoát không còn chút sức lực nào.

Trong lòng lão vừa hoảng sợ lại vừa vui mừng.

Đây mới thật là cường giả chứ!

Lăng Húc kia còn kém quá xa.

Trong mắt lão lấp lóe ánh lạnh, lão muốn cho tất cả mọi người biết, dám phản bội lão chỉ có một kết quả

~~ Chết!

๑๑۩۞۩๑๑

Toàn bộ thành Hắc Sơn vô cùng yên tĩnh, tất cả gia tộc đều cực lực ước thúc gia tộc của mình, thành Hắc Sơn phồn vinh là vậy giờ lại có vẻ điêu linh. Đường phố rộng lớn trống không không một bóng người.

Yên lặng tới khác thường, khiến mọi người đều hiểu đây là khoảng khắc yên tĩnh trước cơn bão.

“Thật quá yên tĩnh! Ta cảm thấy như không thở nổi nữa rồi!” Cố Tuyết đứng trước một cửa sổ nhìn ra con phố không một bóng người, giọng nói lộ vẻ căng thẳng.

Có ngu ngốc đến đâu cũng biết đại truỏng lão chỉ đang chuẩn bị phản kích mà thôi, một khi lão chuẩn bị xong, thứ đang chờ bọn Lăng Húc sẽ là những đòn phản kích sắc bén vô cùng, trút xuống như thái sơn áp đỉnh.

Đại truỏng lão của Cố gia, danh vọng tuyệt đỉnh trong số các trưởng lão Cố gia. Dưới sự dẫn dắt của lão, lực lượng của chi đầu này cao hơn các chi khác nhiều lắm.

Cố An Hùng cũng không còn vẻ trấn tĩnh ngầy thường, ngồi trên ghế, sắc mặt tăm tối, cười khổ: “Lần này đúng là tính sai, Lăng Húc phản bội lại khiến lão già này mượn cớ ra tay, chúng ta làm giá áo cho hắn rồi!”

Cố Vũ ngẩn người rồi lập tức hét lớn: “Chẳng lẽ đại trưởng lão cũng định bắt Cố Tuyết? Hắn dám?”

Hắn đã sớm coi Cố Tuyết như vật trong tay, không chỉ vì huyết mạch Tuyết Hồng ẩn tính trên người Cố Tuyết, mà còn vì dung mạo xinh đẹp của nàng không ngừng xuất hiện trong đầu óc hắn, khiến hắn thao thức khó ngủ.

Cố An Hùng hừ lạnh một tiếng: “Có gì mà không dám? Cả gia tộc chỉ có lão là ta không chống lại nổi. Đừng nhìn hắn lúc thường không hề hé răng, đã ra tay chắc chắn sẽ không để lại chút cơ hội nào cho kẻ khác.”

Cố Vũ cố trấn định: “Cũng chẳng dễ vậy, Lăng Húc với cái gã lai lịch thần bí kia không dễ chọc, lại còn cả Murray!”

Cố An Hùng lắc đầu: “Đại trưởng lão sẽ không làm chuyện mình không nắm chắc.”

Đột nhiên, Đại Ngụy vẫn luôn quan sát phố phường hô lớn một câu: “Tới rồi!”

Cố Vũ và Cố An Hùng vội chạy tới, hai nam tử cao to như ngọn núi được một võ giả dẫn đường thoải mái bước về hướng phế tích.

Trong đầu Cố Vũ xuất hiện hai cái tên, sắc mặt trắng bệch.

“Huynh đệ họ Hoa...”

Giọng hô của hắn run rẩy kịch liệt.

Cố An Hùng sắc mặt tái mét, thì thào: “Quả nhiên...”

Tất cả ánh mắt quan sát con phố này đều hoảng sợ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.