“Giờ ngươi có ý kiến gì?” Đường Thiên hỏi Cố Tuyết, gã đề nghị: “Chúng ta có thể đưa ngươi đi, chỉ cần rời khỏi thành Hắc Sơn này, các ngươi muốn đi đâu cũng được.”
Cố Tuyết lắc đầu: “Ta không thể đi.”
“Vì sao?” Đường Thiên không hiểu.
Lăng Húc ở bên cạnh vẻ mặt cười nhạo nói: “Cô ta đi đâu được đây? Cô ta vừa ra khỏi Cố gia sẽ lọt vào tầm ngắm của kẻ địch ngay lập tức, kẻ địch của Cố gia chắc chắn sẽ giết chết cô ta mà không hề do dự. Ngươi đừng quên trên người cô nàng có huyết mạch Tuyết Hồng ẩn tính. Nếu sau này sinh con chẳng phải sẽ thành phiền toái lớn cho các gia tộc khác?”
“Cũng đúng!” Đường Thiên nghĩ tới xuất thần, cục diện trước mắt hiển nhiên không phải thứ gã am hiểu, gã xua xua tay: “Vậy giờ làm sao?”
“Chờ!” Sắc mặt Cố Tuyết hiện vẻ kiên quyết hiếm thấy: “Chỉ cần chờ ba ngày, nhất định bọn họ sẽ trở lại.”
Lăng Húc liếc mắt nhìn nàng nói: “Đám người đó có ích gì?”
“Ai cơ?” Đường Thiên bước ới, hiếu kỳ hỏi.
“Tộc nhân của ta.” Cố Tuyết giải thích: “Nếu chi này hoàn toàn sụp đổ, tình cảnh của bọn họ sẽ trở nên rất thê thảm. Bọn họ không có cao thủ quá lợi hại nhưng nhân số lại không ít, cũng là một nguồn sức mạnh.”
“Vô dụng.” Lăng Húc ở bên đại trưởng lão đã lâu, hắn cũng khá hiểu về tình cảnh của Cố Tuyết, nói thẳng vào vấn đề: “Những người đó thì có ích gì, một mình ta cũng đủ diệt sạch bọn họ rồi. Đừng tưởng rằng đại trưởng lão sẽ nuốt giận vào bụng, với hiểu biết của ta về hắn, hắn chắc chắn sẽ phản kích, hơn nữa phản kích vô cùng ác liệt!”
Lăng Húc liếc mắt nhìn Đường Thiên.
Đường Thiên vẻ mặt khó hiểu: “Ngươi nhìn ta làm gì?”
Lăng Húc trợn mắt lườm gã: “Loại người hèn nhát bỉ ổi như ngươi đến lúc đó đừng có chân nọ xọ chân kia, sợ tới tè ra quần.”
Đường Thiên đương đương đắc ý đáp: “Yên tâm yên tâm, thiếu niên vĩ đại như thần rất mạnh, trước giờ không sợ đánh nhau, bằng không sao làm đại ca của ngưoi được?”
Sắc mặt Lăng Húc trầm xuống, khóe mắt giật giật, đã đến sát ranh giới nổi đóa. Cái “đại ca” này không phải hồi ức đẹp đẽ gì cho cam.
Cố Tuyết thấy hai người lại chuẩn bị gây gổ vội vàng nói: “Thật ra còn một cách.”
Hai người bị Cố Tuyết thu hút, cùng quay sang.
“Chuyện trên người ta có huyết mạch ẩn tính thật ra khi ta còn nhỏ phụ thân đã phát hiện. Mấy năm nay ông ấy vẫn nghiên cứu làm sao để khai mở huyết mạch ẩn tính. Vì lo chuyện ta có huyết mạch ẩn tính lộ ra, phụ thân giữ bí mật rất cẩn thận, ngay cả chú Murray cũng không biết.” Cố Tuyết giải thích.
Đường Thiên còn khá, hiểu biết của gã về huyết mạch vô cùng nông cạn, chỉ có Lăng Húc trợn tròn hai mắt, hắn biết giá trị của việc khai mở huyết mạch ẩn tính này.
Khai mở huyết mạch, vậy nghĩa là…
Sắc mặt Murray cũng vô cùng kinh ngạc.
Cố Tuyết áy náy nhìn Murray, giải thích: “Đây cũng là một trong những nguyên nhân gây họa cho phụ thân. Không rõ vì sao Cố An Hùng lại biết được tin này nên hắn tới cầu thân cho Cố Vũ. Quan hệ giữa phụ thân và Cố An Hùng vốn rất tệ, hắn tới tới cửa cầu thân, ta và phụ thân lập tức đoán có thể hắn đã biết được điều gì.”
“Thế nhưng chúng ta vẫn đánh giá thấp mức độ tàn nhẫn của hắn. Giờ nghĩ lại phải nói là chúng ta quá ngây thơ. Nếu phụ thân thật sự khai mở được huyết mạch Tuyết Hồng của ta vậy rất có khả năng phụ thân sẽ trở thành tộc trưởng mới. Cố An Hùng rất cần cái ghế tộc trưởng đó, sao có thể cho phép chuyện này xảy ra?”
“Khi ta biết tin phụ thân ngộ hại cũng lập tức hiểu Cố An Hùng không chỉ muốn chiếm lấy chức vị tộc trưởng mà cũng sẽ không bỏ qua cho ta.” Khuôn mặt Cố Tuyết hơi tái đi, ánh mắt nâu đậm vẻ bi thương.
“Ai chống lại được huyết mạch Tuyết Hồng cơ chứ? Chuyện hắn cầu thân cho Cố Vũ bị phụ thân ta từ chối cả Cố gia đều biết. Nếu ta không truyền chuyện huyết mạch Tuyết Hồng ra ngoài, giờ Cố Vũ bắt ta đi, các chi khác có ai dám cướp ta khỏi Cố Vũ?”
Cố Tuyết lẳng lặng thuật lại.
“Tên khốn kia thật quá đáng!” Đường Thiên con mắt bừng lửa giận: “Ta đi làm thịt hắn!”
“Không!” Cố Tuyết lắc đầu: “Để hắn lại cho ta, ta muốn tự tay giết hắn!”
Giọng điệu nàng vô cùng bình tĩnh khiến Đường Thiên cảm thấy sau lưng phát lạnh.
Quả nhiên không nên chọc vào nữ nhân!
Lăng Húc hỏi: “Sao ngươi còn chưa khai mở?”
Giọng điệu Cố Tuyết nghiêm nghị đáp: “Phụ thân chưa hoàn thành nghiên cứu này, ta cũng chỉ căn cứ theo một số suy đoán về việc khai mở huyết mạch, không biết kết quả cuối cùng ra sao, cần phải chuẩn bị một số thứ.”
“Tiểu thư!” Murray vừa nghe thấy có vẻ nguy hiểm lập tức phản đối.
Cố Tuyết quay sang, nhẹ giọng nói: “Chú Murray, so với chuyện mặc kẻ khác làm nhục, cháu muốn thử một phen hơn, cho dù chết cháu cũng không sợ.”
Murray không nói gì, chỉ cắn chặt môi.
“Vậy giờ chúng ta chờ bọn họ?” Đường Thiên hỏi Cố Tuyết.
“Ừm.” Cố Tuyết gật đầu, lặng lẽ nhìn Đường Thiên.
Bóng đêm dần buông xuống.
Đường phố trống trải, vắng lặng không một tiếng động, tuyết bắt đầu rơi.
Đường Thiên dùng gỗ trong đống phế tích tiện tay dựng thành một cái lều, bốn người ngồi dưới mái lều. Cũng may gió không to, lại có mái lều che chắn, cho dù Cố Tuyết thực lực yếu nhất trong bốn người cũng ở cấp bốn, không đến mức quá chật vật.
“Lăng Húc, trước đây ngươi làm cái gì?” Đường Thiên rảnh rỗi tò mò quay sang Lăng Húc hỏi. Gã cảm thấy Lăng Húc thật thú vị, sánh ngang được với Amaury.
Lăng Húc hẩy hẩy Đường Thiên ra, coi như không nghe thấy.
“Đang hỏi ngươi đấy!” Đường Thiên kiên nhẫn hỏi.
“Lang thang.” Lăng Húc bất đắc dĩ nhổ ra hai chữ.
“Lang thang?” Hai mắt Đường Thiên sáng lên: “Vậy chắc chắn ngươi đã đi qua rất nhiều nơi hả!”
“Đương nhiên rồi!” Lăng Húc sắc mặt ngạo nghễ, khinh thường nhìn Đường Thiên.
“Vậy chắc ngươi cũng biết làm sao mới rời khỏi đây được!” Sắc mặt Đường Thiên đầy mong chờ.
“Ngươi muốn rời khỏi sao Fillin?” Lăng Húc nhìn Đường Thiên một lúc, dáng vẻ như cười trên nỗi đau kẻ khác: “Muốn rời khỏi sao Fillin không dễ đâu. Hàng năm mỗi gia tộc đều có tiêu chuẩn, có thể đề cử người trẻ tuổi có tiềm lực tham gia thi đấu thí luyện, chỉ mười người đứng đầu mới có tư cách rời khỏi sao Fillin.”
Quả đúng như những gì bọn Murray nói.
Đường Thiên nhíu mày, không cam lòng hỏi lại: “Chẳng lẽ không có cách nào khác?”
Lăng Húc thấy Đường Thiên sắc mặt ủ rũ, tâm trạng tốt lên không ít: “Sao Fillin nằm trong khu vực tinh mang không ổn định. Cửa sao ở nơi này cũng không ổn định, để ổn định cửa sao cần tiên tốn rất lớn, bởi vậy khi khai mở cửa sao có vài hạn chế. Nếu ngươi muốn thử những cửa sao còn chưa khai phá thì tùy. Có điều đừng trách ta không báo cho ngươi biết trước, cửa sao chưa được khai phá tại sao Fillin biến đổi rất lớn, ha ha, chắc chắn là có đi mà chẳng có về.”
“Không khéo ta lại tìm được cửa sao.” Đường Thiên không phục đáp lời.
Sắc mặt Lăng Húc vẫn “tùy ngươi thôi” : “Có lẽ ngươi sẽ phải thất vọng rồi, cửa sao dẫn ta tới đây năm xưa đã không còn tăm tích. Tinh mang khu vực này rất không ổn định, không có đá ngôi sao ổn định lại, cửa sao không thể tồn tại.”
Đường Thiên kinh ngạc nói: “Ngươi cũng không phải người của sao Fillin?”
“Đương nhiên.” Lăng Húc hừ một tiếng.
“Vậy trước đây ngươi là người của chòm sao nào?” Đường Thiên lại bắt đầu hiếu kỳ.
“Chòm Bạch Dương.” Lăng Húc mất kiên nhẫn “Ngươi hỏi lắm thế làm gì?”
Đường Thiên sắc mặt quang minh lẫm liệt vỗ vỗ vai Lăng Húc: “Ta là đại ca của ngươi, có đại ca nào lại không hiểu biết về tiểu đệ? Ô, chòm sao Bạch Dương cơ, chòm sao lớn đây!”
“Xéo!” Lăng Húc trợn mắt quát.
“Kể chút đi mà, mọi người ở đây cả đêm cũng chán.” Đường Thiên nài nỉ: “Lúc còn đi học chắc ngươi rất lợi hại.”
“Ta chưa từng tới trường học.” Lăng Húc lạnh mặt đáp.
Lần này không chỉ Đường Thiên ngạc nhiên, Cố Tuyết và Murray cũng vô cùng bất ngờ.
“Vậy ngươi học võ kỹ với ai?” Đường Thiên hỏi.
“Sư phụ ta.” Khuôn mặt cứng cỏi của Lăng Húc mềm đi đôi chút.
“Sư phụ ngươi chắc chắn rất lợi hại!” Murray cảm khái: “Có thể dạy dỗ đồ đệ xuất sắc như vậy, chắc chắn ông ấy rất mừng!”
Lăng Húc lắc đầu, ôm mũi thương bạc, thân hình co lại, tâm trạng trầm xuống: “Ông ấy rất bất mãn với ta.”
“Rất bất mãn?” Đường Thiên ngạc nhiên: “Ngươi lợi hại như vậy ông ta còn chưa thỏa mãn?”
Đừng nhìn gã đánh Lăng Húc một trận tơi bời, lúc đó gã chiếm lợi lớn.
Murray cùng Cố Tuyết sắc mặt đều lộ vẻ khó tin, trong mắt hai người, Lăng Húc mới chừng ấy tuổi đã có thực lực cường hãn như vậy. Thế còn chưa hài lòng, chẳng lẽ sư phụ của Lăng Húc nghiêm khắc tới mức ấy sao?
“Ông ấy rất thất vọng về ta.” Lăng Húc ôm mũi thương bạc, ánh mắt nhìn về xa xăm, từng bông tuyết buông xuống, hắn có vẻ thất thần, nhỏ giọng nói: “Ông ấy rất thất vọng về ta.”
Cho dù kẻ thần kinh thô thiển như Đường Thiên cũng hiểu tâm trạng Lăng Húc không tốt.
Lăng Húc lầm bầm: “Ta vẫn cảm thấy mình làm tốt lắm rồi nhưng ông ấy vẫn không hài lòng. Đúng vậy, ta có thể nhận ra nỗi thất vọng trong mắt ông ấy. Ông ấy là người tốt, là người tốt thật sự, từ nhỏ đã thu dưỡng ta. Nếu không nhờ ông ấy ta đã sớm bị sói hoang ăn thịt. Ta đã rất cố gắng, cố gắng hết sức, thế nhưng ông vẫn rất thất vọng.”
Từng bông tuyết lặng lẽ rơi, trong tầm mắt hắn, những hình ảnh trong ký ức lặng lẽ hiện lên.
Lời của Lăng Húc như đang nói mê.
“Ta biết ông ấy muốn ta làm một người tốt, một người tốt như ông ấy. Mãi tới tận lúc ông tạ thế ta vẫn không thể làm ông thỏa mãn. Ta bắt đầu lang thang, phiêu bạt tứ xứ. Từ khi mười một tuổi tới hiện giờ ta vẫn lang bạt khắp nơi. Thực lực của ta càng lúc càng mạnh thế nhưng đến đâu cũng không thấy vui. Đã không vui ta lại đổi chỗ.”
“Giờ ngươi bao nhiêu tuổi rồi?” Murray không nhịn được hỏi.
“Mười bảy.” Sắc mặt Lăng Húc vô cảm đáp.
Murray cùng Cố Tuyết đều kinh hãi, Lăng Húc mười bảy tuổi, cũng tức là hắn lang bạt suốt sáu năm! Bọn họ không thể tưởng tượng nổi, một đứa trẻ mười một tuổi lang thang chém giết trong thế giới bên ngoài.
Chẳng trách hắn cường đại như vậy!
Cho dù là Murray cũng phải biến sắc.
“Ha ha! Chúng ta cùng tuổi!” Đường Thiên hưng phấn giơ cao hai tay hoan hô: “Yên tâm! Từ nay trở đi đại ca sẽ bảo vệ ngươi! Chúng ta có thể tạo thành đội thiếu niên vĩ đại như thần! Giết về chòm sao Nam Thập Tự! Cứu Thiên Huệ!”
Đội thiếu niên vĩ đại như thần…
Khóe mắt Lăng Húc giật giật, tâm trạng thương cảm lập tức tan thành mây khói, gã này quả là cao thủ phá hoại không khí.
Mình lại lộ vẻ nhu nhược trước mặt kẻ như vậy, thật mất thể diện!
Chờ đã!
Gã khốn kiếp kia vừa nói gì?
Trong mắt Lăng Húc ánh lên sắc lạnh, sắc mặt đột nhiên nghiêm nghị hẳn lên.
-- Chòm sao Nam Thập Tự!