Chiến Thần Bất Bại

Chương 140: Chương 140: Lăng Húc tức giận




“Này, ngươi không phát sốt đấy chứ?” Đường Thiên cẩn thận tới bên cạnh tai Lăng Húc, cẩn thận hỏi dò: “Ngươi trở mặt cãi nhau với hắn thì lương lậu thế nào đây? Không ai phát lương cho ngươi, sau này ngươi ăn cái gì?”

Lăng Húc ôm mũi thương bạc lườm Đường Thiên một cái, giọng buồn bực: “Liên quan gì tới ngươi?”

“Ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi thôi mà, thời nay kiếm việc đâu có dễ...!” Đường Thiên vẫn khuyên bảo tận tình, giọng điệu như đại ca: “Ngươi còn nhỏ, còn chưa trải nghiệm chuyện đời, còn chưa hiểu biết...”

Lăng Húc trợn mắt: “Im đi!”

Đường Thiên lập tức ngượng ngùng, gã hơi áy náy, chuyện thành như vậy cũng không phải gã mong muốn. Hại người ta mất việc, tận đáy lòng gã cũng hơi băn khoăn.

Lăng Húc vẫn ôm thanh trường thương, ngồi buồn một mình, thần sắc bất thiện, chẳng khác gì một ngọn núi lửa có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Trực giác đối với nguy hiểm của Đường Thiên linh mẫn dị thường, giờ không nên chọc vào gã này!

Tốt nhất là đừng chọc...

Đường Thiên lặng lẽ nhích lại gần Cố Tuyết, một lát sau, gã lại không thể nhịn nổi: “Ngươi không thấy làm vậy qua loa quá sao?”

Lăng Húc lập tức bị điểm nổ, nhảy dựng lên, mũi thương bạc tua đỏ chỉ thẳng vào Đường Thiên, rít lên: “Ra đây! Tên khốn kiếp nhà ngươi! Ta phải cho ngươi một bài học!”

Sát khí thật mãnh liệt...

Nụ cười trên khuôn mặt Đường Thiên hơi cứng lại, gã khoát khoát tay, vẻ mặt “ngươi không cần để ý” cười ha hả nói: “Ha ha ha, ta chỉ hỏi thôi, chỉ hỏi thôi mà, nếu ngươi không muốn nói ta sẽ không hỏi nữa...”

Mông gã như cắm rễ, vẫn ngồi nguyên tại chỗ.

Lăng Húc ngây người, song một giây sau, gã như con mãnh hổ lao vọt tới trước mặt Đường Thiên, gào lên như sấm, nước miếng phun phèo phèo lên mặt Đường Thiên: “Sao ngươi lại như vậy? sao lại như vậy? Tên khốn nạn khốn kiếp kia, sao toàn dùng thủ đoạn hèn hạ bỉ hổi vậy? Là nam nhân thì đường đường chính chính chính đánh một trận đi...”

Đường Thiên thì... ngẩng đầu, chẳng có vẻ gì muốn đứng dậy, vẻ mặt đương nhiên: “Thiên Huệ từng nói, tuyệt đối không nên đánh nhau với một gã vừa mất việc. Ta cảm thấy nàng nói rất có lý.”

Lăng Húc toàn thân cứng đờ.

Cố Tuyết bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây ra như phỗng, không riêng gì nàng, Murray cũng há hốc miệng, tới giờ còn chưa khép lại. Cảnh tượng trước mắt thật khiến bọn họ không thể tưởng tượng nổi.

Lần đầu tiên nàng quan sát cẩn thận Lăng Húc.

Thân hình Lăng Húc cao gầy, so với Đường Thiên thì gầy hơn một chút, mái tóc màu xanh da trời như nước biển, cực kỳ hiếm thấy. Ánh mắt màu cam như hai ngọn lửa bừng cháy.

Nàng đã nhiều lần được nghe tới danh tiếng của Lăng Húc. Lăng Húc theo đại trưởng lão không lâu, chỉ mới xuất hiện từ hai năm trước, nhưng chỉ trong hai năm ngắn ngủi, hắn đã trở thành cường giả nổi tiếng tại sao Fillin.

Cố Tuyết chợt nhớ ra, Lăng Húc còn có một danh hiệu.

~~ Lăng Húc phẫn nộ.

Cường giả thực lực cao siêu tuyệt luân này lại có tính tình nóng nảy, theo lời đồn đại hắn ghét ác như thù, một lời không hợp đã ra tay đánh đập.

Có điều... Lăng Húc mà lại phản bội...

Vì sao?

Đột nhiên, một giọng nói già nua uy nghiêm vang lên: “Lăng Húc, ngươi định ly khai ta?”

Đại trưởng lão bước ra khỏi đám người, lão nhìn chằm chằm vào Lăng Húc, ánh mắt lóng lánh phẫn nộ.

Lăng Húc đang đờ người lập tức khôi phục bình thường, hắn ôm mũi thương tua đỏ, lại đặt mông ngồi xuống, giọng điêu buồn bực: “Không sai!”

Toàn trường lập tức tĩnh mịch, Lăng Húc tự miệng thừa nhận khiến tất cả vô cùng chấn động. Hai năm qua hắn đã dùng sự cường đại của mình chiếm giữ vị trí cường giả đệ nhất Cố gia.

Với bất cứ gia tộc nào mà nói, khi cao thủ của gia tộc ly khai đều là dao động tới căn cơ. Địa vị đại trưởng lão trong gia tộc cũng sẽ vì đó mà rớt xuống ngàn trượng.

Đường Thiên miệng há hốc thành hình chữ O, ngơ ngác nhìn Lăng Húc, không ngờ gã này... lại làm thật...

Liếc thấy vẻ mặt Đường Thiên, tâm tình Lăng Húc lập tức khá lên.

“Vì sao?” Đại trưởng lão giọng run run.

“Vì sao hả?” Lăng Húc ngây ra một lúc, hắn nghiêng đầu suy nghĩ rồi đáp: “Chán rồi, thấy chán rồi thì đi thôi...”

“Chán rồi?” Giọng đại trưởng lão trầm trầm, lão thầm hồi tưởng lại, bình thường đúng là mình không lôi kéo đủ, lão cố gắng khiến giọng thật thành khẩn: “Là do ta lúc thường không chiếu cố tới ngươi, mong ngươi có thể cho ta một cơ hội đền bù. Bất luận ngươi muốn điều gì, ngươi có dã tâm gì ta cũng sẽ ủng hộ ngươi, toàn bộ Cố gia cũng sẽ ủng hộ ngươi. Tiền, thẻ hồn tướng, bí bảo, huyết mạch, ngươi muốn cái gì chỉ cần mở miệng thôi.”

Âm điệu của đại trưởng lão hùng hồn mạnh mẽ, lão đã phát hiện sai lầm của mình, lập tức giải quyết, không hề dây dưa lòng vòng. Trong đám người cũng có nhiều kẻ thầm ủng hộ biểu hiện này của đại trưởng lão. Đứng trước nhiều ngươi như vậy vẫn có thể cúi đầu nhận sai, ra tay hào phóng, quả nhiên gừng càng già càng cay...

Lăng Húc lắc đầu, giọng điệu buồn bực: “Ta không thích ức hiếp kẻ yếu, cuộc sống như vậy khiến ta thấy chán ghét. Sư phụ nói với ta, thân là võ giả phải mang chính nghĩa và tình thương trong người. Ta vẫn luôn khiến sư phụ không hài lòng, nhưng ta không muốn bản thân tiếp tục trầm luân. Cho nên, dừng lại ở đây! Những chuyện ta làm giúp ngươi cũng không uổng phí đống tinh tệ ngươi trả rồi!”

Không biết có thật vì vậy không nhưng khi nói xong những lời này, Lăng Húc chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm thoải mái, cuộc sống nhàm chán đó rốt cuộc cũng đã kết thúc!”

Đại trưởng lão giận quá hóa cười: “Lăng Húc, ngươi vẫn còn là trẻ nít hay sao? Những lời ngây thơ vậy mà cũng nói ra được, thật khiến ta quá thất vọng. Tiền tu luyện của ngươi từ đâu ra? Thẻ hồn tướng của ngươi từ đâu tới? Bí bảo chui từ dưới đất lên chắc? Giờ ngươi lại chê ta làm việc không đủ chính nghĩa? Ha ha ha!”

“Sư phụ ta nói, thứ giúp con có thể đạp lên đỉnh phong không phải thẻ hồn tướng hi hữu cũng không phải núi tinh tệ mà là giữ vững lòng tin trong bất cứ tình huống nào!”

“Các ngươi vì tranh quyền đoạt lợi mà hại chết cha mẹ nàng, đây là chuyện của các ngươi, ta chẳng muốn quản. Nhưng các ngươi lại vắt óc lập mưu muốn bắt cóc một cô bé vừa mất cha mất mẹ, biến cô bé đó thành cái máy sinh sản cho các ngươi, giúp các ngươi sinh ra hậu duệ có huyết mạch Tuyết Hồng.” Ánh mắt màu cam của Lăng Húc lại bừng lên ánh lửa, mũi thương chỉ thẳng vào Đường Thiên quát lớn: “Ngay cả tên khốn kiếp này cũng biết nên làm thế nào!”

Sắc mặt Đường Thiên khó khăn lắm mới khôi phục giờ lại cứng đờ, ngươi đang khen ta... hay đang chửi ta thế?

Lăng Húc chỉ cảm thấy giữ lồng ngực mình như có thứ gì đó dâng trào, hắn cảm thấy mình mạnh mẽ chưa từng thấy, cho dù giờ phải chịu chết hắn cũng không nhíu mày.

Chỉ trong khoảnh khắc, một cảm giác như ngộ ra dâng lên! Đúng! Phải như vậy, vĩnh viễn không được vứt bỏ lòng tin của mình!

Đây là lòng tin của bản thân! Đây là thứ mình muốn! Đây là cơ sở cho thế giới tinh thần của mình!

Lăng Húc nhìn đại trưởng lão, gằn từng chữ một: “Thật xin lỗi, ta lại tìm lại được bản thân rồi!”

Đường Thiên đứng bên sắc mặt vô tội, nhủ thầm trong lòng: ta có làm gì đâu... chắc gã này chê lương thấp rồi...

Lăng Húc đột nhiên bước về phía đám người đại trưởng lão.

Sắc mặt đại trưởng lão đại biến, hoảng hốt lui lại phía sau, dưới tình thế cấp bách chỉ đành quát lớn: “Lăng Húc, chẳng lẽ ngươi đinh ra tay với ta?”

Lăng Húc chẳng hề để ý, hắn bước tới bảy tám bước rồi dừng lại, mũi thương trong tay đâm thẳng vào mặt đất lát đá xanh, cánh tay hất lên, xoẹt, một rãnh sâu thẳng tắp kéo dài trước mũi chân hắn.

“Ai dám bước qua lằn này, giết không tha!”

Lăng Húc lạnh lùng nói câu này, ánh mắt hắn đảo qua toàn trường, tất cả mọi người câm như hến.

Hắn không nói một lời, quay người bước lại chỗ Đường Thiên cách đó không xa, ôm mũi thương bạc ngồi xuống.

Đại trưởng lão sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, nhưng lão không nói gì, hắn biết rõ tính nóng của Lăng Húc. Nếu hắn thật sự không quan tâm lao lên, không ai ở đây ngăn được.

Có điều, ngươi tưởng không ai đối phó được với ngươi ư? Sai lầm rồi...

Sát ý dâng trào trong lòng đại trưởng lão, nếu lão không thể xử trí chuyện làm phản này, căn cơ lão xây dựng suốt mấy chục năm sẽ sụp đổ như tuyết lở, đây là chuyện lão tuyệt đối không thể tiếp nhận.

Con đường lại khôi phục vẻ hiu quạnh.

Hung danh của Lăng Húc, Đường Thiên không thể so sánh, lão Lăng như Diêm Vương, không ai dám mó tới.

Bốn người ngồi quây lại một góc, không nói một lời.

Cố Tuyết do dự một lúc cuối cùng vẫn cất lời: “Cám ơn!”

Lăng Húc chẳng buồn nhướn mày, vẫn ôm mũi thương giọng buồn bực đáp: “Ngươi không cần cám ơn ta, ta chỉ vì bản thân!”

Cố Tuyết cái hiểu cái không: “Nhưng vẫn phải cám ơn ngươi.”

Lăng Húc không lên tiếng, hắn nhìn sang Đường Thiên, thấy vẻ mặt gã như muốn nói lại thôi, tức giận nói: “Muốn nói gì thì nói đi!”

Đường Thiên mừng rỡ: “Vậy ta nói nhé!”

“Nói mau đi!” Lăng Húc bực tức đáp.

“Ngươi bị ta đánh nên nghĩ thông à? Ừm... hay là bị đánh nên lương tâm thức tỉnh?” Đường Thiên hai mắt bừng sáng: “Chắc chắn là vậy! Chắc chắn là vậy! Ta quả không hổ danh thiếu niên vĩ đại như thần! Ô hô hô hô, ta thật lợi hại...”

Rắc rắc rắc!

Cái cổ Lăng Húc vòng sang như máy, khuôn mặt đằng đằng sát khí khiến mái tóc màu xanh da trời dựng dứng, ánh mắt màu cam bập bùng, sắc mặt âm trầm như mây đen lập lòe vài tia lửa.

“Tên khốn kiếp! Ta giết ngươi!”

Lăng Húc đánh một đòn ác hổ vồ mồi về phía Đường Thiên.

Cố Tuyết cùng Murray trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người ác chiến!

Hai người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, có nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi tư duy vô cùng quái dị của hai kẻ trước mặt.

Ác chiến một lúc, hai bên hoàn toàn thay đổi, không chịu yếu thế trừng mắt nhìn đối phương.

“Ta là đại ca của ngươi, ngươi dám ra tay với đại ca à? Phạm thượng!” Đường Thiên chửi ầm lên.

“Vì chính nghĩa, phải tiêu diệt loại người khốn kiếp như ngươi!” Lăng Húc đáp trả không chút yếu thế.

“Chính nghĩa? Vậy vẻ đáng thương của người ta thì sao?” Đường Thiên trợn mắt nhìn.

“Đáng thương thì liên quan gì tới ngươi?” Lăng Húc vẻ mặt khó hiểu.

“A...” Đường Thiên hét thảm một tiếng, thân hình ngã lăn xuống đất, vặn vẹo liên hồi, dáng vẻ như rất đau đớn.

“Đáng thương... Đáng thương...” Đường Thiên lăn lộn trên mặt đất, giọng rên nhỏ như tơ nhện vang tới tai Lăng Húc.

Lăng Húc trợn tròn mắt, nổi giận: “Ngươi tưởng ta là đồ ngốc sao...”

Tên khốn kiếp này thật quá vô sỉ! Không có cốt khí! Khiến người ta căm hận nhất là... ngươi nghĩ ta không có chỉ số thông minh sao?

Ồ, thằng ngốc này lại không mắc lừa? Thật kỳ lạ...

Giọng lầm bầm của Đường Thiên vang từ sau lại, Lăng Húc suýt nữa ngã sấp xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.