Lăng Húc ôm thương bạc, sắc mặt đen đi.
Lần đầu tiên có kẻ dám yêu cầu tạm dừng trong lúc đánh nhau với hắn, lý do lại còn là chưa ăn sáng.
Cách rất xa nhưng mùi thịt nướng vẫn bay tới bên mũi hắn. Thật đáng ghét! Sáng sớm đã ăn thịt nướng! Trong lòng Lăng Húc thầm tức giận, trưởng lão hội mở suốt đêm, cả tối qua hắn chưa ăn gì, giờ trong bụng trống rỗng. Song giờ lại phải trơ mắt nhìn một gã khốn kiếp ngồi ngay trước mặt mình ăn từng miếng thịt một!
Thật khiến người ta lộn ruột!
Lúc nữa nhất định phải đánh cho hắn ói hết những thứ vừa ăn ra!
Ọc!
Bụng của hắn bỗng vang lên tiếng động, xung quanh lập tức yên tĩnh hẳn, sắc mặt Lăng Húc vốn đen kịt giờ lại đỏ bừng.
Tai gã này chắc chắn rất thính... chết tiệt...
“Này, nhóc, đói thì ra đây cùng ăn.” Đường Thiên quay sang, vô cùng hữu hảo giơ miếng thịt nướng trong tay lên mời Lăng Húc.
“Ngươi gọi ai là nhóc?” Lăng Húc nổi giận lôi đình, mũi thương bạc chỉ thẳng Đường Thiên.
“Ngươi không đói thì ta ăn hết đấy...” Đường Thiên vừa ngoạm thịt vừa nhồm nhoàm nói.
“Khốn kiếp!”
Lăng Húc tức giận mắng một tiếng, lao tới, còn chưa ngồi xuống đã nhào về miếng thịt nướng.
Nửa tiếng sau, Đường Thiên và Lăng Húc đều lộ vẻ thỏa mãn, nửa nằm nửa ngồi, cái bụng hai người đều tròn căng như quả dưa. Hai người Cố Tuyết và Murray sắc mặt ngây ra như phỗng, bọn họ hoàn toàn không tưởng tượng nổi cục diện trước mắt.
Không riêng gì bọn họ, những người quan chiến phía xa cũng trợn tròn mắt.
“Thật thỏa mãn!” Lăng Húc lúc này chỉ hận không thể nằm thẳng cẳng.
“Thế này mới là sống chứ...” Đường Thiên nhìn ánh mặt trời, cảm khái.
“Này, đừng tưởng một chầu thịt nướng là mua chuộc được ta.” Lăng Húc chống người lên, sắc mặt vẫn còn vẻ mãn nguyện, lười biếng nói: “Có điều, ý của đại trưởng lão là đón Tuyết tiểu thư về, ngươi đừng ngăn cản, ta coi như không gặp ngươi là được.”
Murray biến sắc, với uy danh của Lăng Húc mà nói những lời như vậy, hắn tin rằng không ai sẽ cự tuyệt.
Ngược lại, Cố Tuyết vẫn khá trấn định.
“Đừng nằm mơ.” Đường Thiên cũng lười biếng đáp: “Đây là địa bàn của ta, ngươi chạy tới địa bàn của ta kêu gào ầm ỹ, vậy đại ca ta đây sau này phải làm sao?”
Lăng Húc không ngờ lòng tốt của mình lại bị đối phương cự tuyệt thẳng thừng như vậy, hắn ngồi thẳng dậy, thần sắc nghiêm túc hẳn lên: “Ngươi đang nghiêm túc đấy hả?”
“Nói nhảm.” Đường Thiên chẳng buồn nhướn mày, giọng điệu lười biếng đến mức khiến người ta nghi ngờ, liệu có phải gã ngủ mất rồi không.
“Vậy không còn cách nào rồi!” Lăng Húc đứng dậy, thần sắc nghiêm nghị: “Ta sẽ không vi phạm mệnh lệnh của đại trưởng lão!”
Chiến ý trong cơ thể hắn dâng lên, mũi thương lại chỉ thẳng vào Đường Thiên, giọng điệu dần lộ vẻ uy nghiêm: “Tới đây nào! Nếm thử mũi thương của ta!”
“Hả, ăn xong ngươi không mệt à?” Đường Thiên ngáp tới chảy nước mắt, giọng vẫn lèm bèm: “Buồn ngủ quá... ngủ đã...”
Lăng Húc cảm thấy như sắp phát điên: “Ngươi còn không đứng lên dừng trách ta không khách khí!”
“Nửa tiếng, ngủ nửa tiếng đã...” Đường Thiên càng ngáp to hơn.
“Đừng nói nhảm nữa! Mau đứng lên đánh một trận tử chiến! Người thắng mới có tư cách...” Lăng Húc hận không thể lao lên chọc cho Đường Thiên vài thương, nhưng thân có tự tôn của cao thủ khiến cho hắn buộc phải kiềm chế.
“Vậy hai mươi phút nhé... Không thì mười phút cũng được...” Đường Thiên mắt đầy nước, cơn buồn ngủ mãnh liệt khiến gã gần như không mở mắt ra nổi.
Lăng Húc tức tới muốn nổ tung!
Trước giờ hắn chưa từng thấy ai vô lại như vậy, thế nhưng Đường Thiên nằm thẳng cẳng ở đó, thương của hắn sắp đâm vào người rồi gã vẫn thờ ơ như trước.
“Buồn ngủ quá...”
Đường Thiên thật sự không mở mắt ra nổi nữa, hơn nữa động tác đâm của Lăng Húc không khiến gã cảm thấy nguy hiểm.
Trên đời này còn có kẻ ghê tởm tới vậy, Lăng Húc tức giận tới mức nghiến răng ken két, song tôn nghiêm của võ giả khiến hắn không thể ra tay đánh lén.
Đột nhiên, khóe mắt liếc qua bỗng thấy giếng nữa, hai mắt lập tức bừng sáng.
Thùng nước vừa rồi của Đường Thiên vẫn ở yên tại chỗ, Lăng Húc không nói hai lời, bay tới miệng giếng, buông mũi thương bạc, cầm thùng nước kia múc đầy một thùng.
Đến lúc hắn vác thùng nước tới bên Đường Thiên, tiếng ngáy của gã đã vang lên rầm trời.
“Ngủ cũng nhanh thật...” Có điều, he he!
Lăng Húc giơ thùng nước trên tay lên, rào rào rào, dội thẳng xuống.
Nước giếng lạnh tới thấu xương khiến Đường Thiên ướt đẫm, gã đang say giấc nồng đột nhiên rơi vào trong khe băng, chỉ kêu thảm một tiếng rồi nhảy dựng lên khỏi mặt đất.
Khi gã chứng kiến Lăng Húc vẻ mặt đương đương đắc ý tay vẫn còn xách thùng nước, Đường Thiên lập tức hiểu ra.
Gã nổi giận đùng đùng, chỉ thẳng mặt Lăng Húc chửi ầm lên: “Ta mời ngươi ăn thịt nướng, ngươi lại dám dội nước vào người ta! Tên khốn kiếp kia!”
Lăng Húc ngẫm lại cũng thấy mình hơi quá đáng.
Vừa định mở miệng giải thích, Đường Thiên đã gầm lên lao thẳng tới. Lăng Húc chiến ý dâng trào song lại đột nhiên phát hiện trên tay mình là thùng nước chứ nào phải mũi thương bạc quen thuộc, sắc mặt lập tức biến đổi: “Đợi.... đợi chút...”
Đường Thiên đã tức giận tới cực điểm, vừa ra tay đã là Phi Điểu Tuyền Qua.
Một loạt những vòng xoáy nhỏ như một bầy chim màu trắng lao thẳng về phía Lăng Húc. Còn chưa dứt, Đàm Thối của Đường Thiên tạo thành từng luồng đao mang giao thua, không ngừng trút về phía Lăng Húc.
Lăng Húc không ngừng né tránh, song Đường Thiên đang trong cơn giận, công kích điên cuồng khiến người ta hít thở không thông.
Thân hình Lăng Húc bị Phi Điểu Tuyền Qua quấn lấy, đao mang Đàm Thối dày đặc che phủ tầm mắt. Dưới tình thế cấp bách, gã vô thức giơ thùng gỗ trong tay lên.
Thùng gỗ lập tức nát bấy!
Ánh đao sắc bén xẹt qua chóp mũi hắn tạo thành một vệt máu, khiến hắn đổ mồ hơi lạnh.
“Này này này...” Lăng Húc ra sức gọi.
Đường Thiên lại chẳng hề có dấu hiệu dừng lại, thế công vẫn như cuồng phong vũ bão trút xuống, vừa tấn công điên cuồng, vừa chửi rủa cũng điên cuồng.
“Đồ lòng lang dạ thú! Ta mời ngươi ăn thịt nướng! Ngươi lại lấy nước dội ta!”
“Chết tiệt!”
“Thằng nhóc kia! Ta nói cho ngươi biết, đám mất dạy dám dội nước vào ngươi ta đều bị ta đánh cho như chó chết trôi!”
“Hôm nay ngươi chết chắc rồi! Ngươi chắc chắn sẽ phải sám hối cả đời vì hành động khốn nạn ngày hôm nay!”
“Tuyệt vọng đi, tên khốn kia!”
...
Lăng Húc đáng thương, một thân công phu đều nằm trêm mũi thương bạc tua đỏ, giờ tay không tất sắt chỉ có thể giãy dụa trong công kích cuồng phong vũ bão của Đường Thiên.
Trận chiến hoàn toàn nghiêng về một phía!
Khi Lăng Húc bị một chiêu Đại Bi Chưởng của Đường Thiên đập ngã xuống đất, nắm đấm của Đường Thiên lập tức trút xuống như mưa.
Chỉ sau mười giây ngắn ngủi, gương mặt Lăng Húc đã hoàn toàn biến dạng.
Chuyện này.... chuyện này...
Đám người quan chiến đã ngẩn ra như con tò te, mắt trợn tròn miệng há hốc nhìn cảnh tượng hoàn toàn phá vỡ nhận thức của mình.
Đó là Lăng Húc, Ngân Thương Lăng Húc!
Là kẻ bị đánh thành đầu heo trước mặt...
Là kẻ đang bị cưỡi lên người kia...
Là kẻ chỉ biết kêu rên hoàn toàn không có sức hoàn thủ kia...
Trời đất ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đường Thiên điên cuồng đánh đập một trận, tới tận lúc trút hết cơn tức. Lăng Húc đáng thương đã ăn đòn tới mức hoàn toàn biến đổi, trông chẳng khác gì một bầy voi vừa dày xéo xong.
Đường Thiên ngừng tay, hung hăng hỏi Lăng Húc dưới người: “Đã phục chưa?”
“Không phục! Có giỏi thì...” Lăng Húc tức giận phản bác.
Đường Thiên không nói hai lời, lại đánh đập một trận tiếp, Lăng Húc đang nói lại im bặt, cơn mưa nắm đấm trút xuống suốt ba mươi giây rồi mới ngừng lại.
“Đã phục chưa?”
“Không phục!” Lăng Húc vẫn vô cùng kiên cường: “Ngươi làm nhục tôn nghiêm võ giả...”
Đường Thiên hung hăng đáp trả: “Ta nhổ vào, cái gã ăn thịt nướng của ta lại lấy nước dội ta, có tư cách gì nói tôn nghiêm võ giả...”
Không đợi Lăng Húc phản bác, Đường Thiên lại đánh tiếp trận nữa, lần này là hai phút.
Đường Thiên không dùng chân lực, hoàn toàn chỉ dùng sức lực bình thường, nhưng với sức vóc của gã cũng đủ khiến nắm đấm trút xuống người đau tới tận xương.
“Đã phục chưa?”
Lần này Lăng Húc không lên tiếng.
“Ha ha ha, không lên tiếng hả?”
Đường Thiên lại tiếp tục đánh như điên, từng quyền trút xuống rung lên bồm bộp, khiến Lăng Húc đau tới mức khuôn mặt vặn vẹo.
“Không phục? Vậy ta sẽ lột trần truồng ngươi rồi treo lên cây.” Đường Thiên cũng đã hơi mệt mỏi, có điều gã có rất nhiều cách.
Lăng Húc tức giận đáp: “Sĩ khả sát bất khả nhục!”
“Sĩ cái rắm?” Đường Thiên cười lạnh, bắt đầu thò tay xuống sờ tới thắt lưng Lăng Húc.
Lăng Húc lập tức luống cuống: “Này này này, ngươi không thể làm vậy, đừng làm thế, đừng đừng đừng!”
Đường Thiên vẫn vờ câm điếc.
Lăng Húc đã hoàn toàn rối loạn, lại nghĩ tới cảnh toàn thân trần trụi trước mắt mọi người, lập tức nổi da gà, rốt cuộc cũng khuất phục: “Ta thua! Ta phục rồi!”
Đường Thiên lập tức đương đương đắc ý: “Ha ha ha, ngươi chịu thua từ sớm có phải đã không có chuyện gì rồi không? Nào, gọi một tiếng đại ca đi anh đây nghe thử chút!”
Quá nhục nhã!
Sao trên đời lại có kẻ tà ác tới vậy?
Hôm nay thật không nên tới nhận nhiệm vụ này...
Hảo hán không chấp nhặt chuyện thiệt thòi trước mắt...
Lăng Húc đau đớn: “Đại ca...”
“Ha ha ha ha!” Đường Thiên lập tức đổi sắc mặt, nhảy khỏi người Lăng Húc, kéo Lăng Húc mặt mũi bầm dập lên, dáng vẻ thân mật phủi bụi trên người hắn: “Từ nay trở đi chúng ta là người một nhà! Tới đây nào, chúng ta ăn thịt nướng tiếp!”
Thịt nướng...
Vừa nghe tới hai chữ này, Lăng Húc suýt nữa rơi lệ.
Cuộc đời mình, thanh danh mình đều mất chỉ bởi miếng thịt nướng, Lăng Húc thề từ nay về sau sẽ không bao giờ ăn thịt nướng nữa!
Hắn nghiêm mặt tới bên giếng nước lấy mũi thương bạc của bản thân lên, chứng kiến khuôn mặt bầm dập phản chiếu dưới giếng, sắc mặt Lăng Húc lại đen sì.
Tên khốn kiếp...
“Ha ha ha, quả nhiên không đánh không quen!”
Đường Thiên hớn hở lấy lòng, Lăng Húc coi như không nghe thấy, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Cố Tuyết, hai tay ôm chặt mũi thương bạc.
Cố Tuyết vốn vẫn giữ bình tĩnh, song khi thấy sắc mặt bi phẫn của Lăng Húc bên cạnh, lập tức cảm thấy áp lực vô cùng. Đột nhiên trước mặt lóe lên, Đường Thiên cũng ngồi xuống, cười ha hả: “Ngươi dội nước ướt hết người ta, ta đánh ngươi một trận, chúng ta hòa!”
Ngươi chỉ đánh ta có một trận?
Khóe mắt Lăng Húc giật giật, nhiệt độ xung quanh chợt hạ xuống. Cố Tuyết lại thấy áp lực tăng gấp đôi.
Qua cả buổi, hộ vệ Cố gia quan chiến phát hiện Lăng Húc vẫn ngồi yên ở đó không hề nhúc nhích, chẳng hề có ý ra tay.
Chuyện này, chuyện này...
Hộ vệ đi theo Lăng Húc đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, nhanh chân chạy về báo cáo với đại trưởng lão. Một lát sau hắn lại mang khuôn mặt đầy mồ hôi chạy về.
“Lăng Húc đại nhân, đại trưởng lão giục ngài nhanh lên.”
Lăng Húc vốn đang im lặng lúc này cũng trừng mắt, buồn bực đáp: “Mời về báo lại cho đại trưởng lão, Lăng Húc sau này không thể theo dưới trướng, mong đại trưởng lão mời cao nhân khác.”
Toàn trường lập tức nổ tung.
Đường Thiên ngây dại.