Đường Thiên mở mắt.
“Ra sao ra sao?” Lão Phí gấp giọng hỏi, sắc mặt mong chờ. Giọt huyết mạch Thiên Vũ Nguyệt Lang này là huyết mạch cổ đại có mức độ hoàn thành cao nhất mà bọn họ tinh luyện ra.
Độ hoàn thành cao như vậy, trên thị trường cũng cực kỳ hiếm thấy, hầu như không lưu thông trên thị trường. Với bất cứ thế lực nào, một giọt huyết mạch như vậy giá trị ngang với một bí bảo hoàng kim.
Mà giọt huyết mạch Thiên Vũ Nguyệt Lang này tiêu tốn vô số tâm lực của các chuyên gia huyết mạch, tinh luyện tới cả triệu phần tiêu bản huyết mạch, chính vì thế sau khi tinh luyện ra mọi người chưa từng nghĩ tới chuyện bán đi.
Cho dù giá trị của nó có thể lên tới năm tỷ, thậm chí còn cao hơn.
Ngay cả tổ chức lấy huyết mạch làm căn bản như Hắc Hồn, người thường cũng tuyệt đối không chạm nổi vào huyết mạch như vậy. Nếu đổi thành độ cống hiến càng là con số trên trời.
“Cảm giác rất kỳ quái.” Đường Thiên không biết nên miêu tả cảm giác bản thân ra sao.
“Đến đây.” Lão phí vội vàng nói: “Chúng ta có một bộ huấn luyện chuyên đo lường huyết mạch. Rất nhiều huyết mạch khi vừa bắt đầu hấp thu thường bị người ta lơ là. Cũng như chim biết bay, đó là bản năng thiên phú của chúng, nhưng chúng ta lại căn bản không hiểu bay lượn là gì, không hiểu nó là cảm giác ra sao. Khi cảm giác không đủ mạnh, chúng ta thường sẽ bỏ qua nó. Trước kia những thứ này cần võ giả tự mình lĩnh hội. Trong quá khứ thường có võ giả vài chục năm sau khi hấp thu huyết mạch mới phát động được năng lực của huyết mạch. Có điều giờ nội dung này đã được nghiên cứu, đây là lĩnh vực nghiên cứu của các chuyên gia huyết mạch chúng ta.”
“Đúng đúng, rất nhiều cảm giác kỳ quái, rất xa lạ, ta không biết phải mô tả chúng thế nào.” Đường Thiên gật đầu liên tục.
Lão Phí dẫn đầu, mọi người tới một căn phòng như phòng tu luyện, bên trong đặt vô số dụng cụ.
Một ông lão mái tóc hoa râm, dáng vóc khỏe mạnh đứng trong phòng chờ mọi người, hắn mặc một bộ võ phục bó sát người, tinh thần phấn chấn.
“Đây là Vương Hiên, chuyên gia huyết mạch có thâm niên về phương diện này.” Lão Phí giới thiệu cho Đường Thiên: “Hắn đã từng đảm nhiệm người phụ trách tại Hắc Hồn, đáng tiếc hắn đắc tội cấp trên, không ai dám thuê hắn, vừa hay ta kéo hắn tới.”
Vương Hiên cười nhạt, trong lòng cũng dâng lên chút cảm khái. Trước đây khi còn ở Hắc Hồn, người như lão Phí muốn gặp hắn một lần cũng khó, nói chi tới mời chào hắn.
Nếu không phải lúc đó đang thật sự chán nản, hắn tuyệt đối sẽ không nhận lời.
Thế nhưng thời gian vừa qua, hắn đã từ từ dung nhập vào thành Tam Hồn, bắt đầu cảm thấy yêu thích nơi này. Tại đây mỗi người có thể làm chuyện mà mình muốn, giao lưu với nhau. Mặc dù tính tình mọi người đều rất quái lạ, mỗi lần giao lưu lại đập bàn cãi nhau, trực tiếp đánh nhau cũng chẳng phải chuyện lạ. Ngay cả các nữ chuyên gia huyết mạch đánh nhau với mấy ông lão tóc bạc hắn cũng đã thấy, thế nhưng không có tranh đấu quyền lực phức tạp, không có những mối quan hệ nhân sự rắc rối, ngươi không cần lo sẽ đắc tội với ai, không còn lo lắng đắc tội đối phương rồi bị trả thù.
Bầu không khí ở đây thật rất tốt, tốt hơn Hắc Hồn nhiều.
Ánh mắt Vương Hiên hạ xuống người Đường Thiên, đây là lần đầu tiên hắn gặp chủ nhân chân chính của căn cứ này.
Đúng là rất trẻ!
Vương Hiên thở dài, trẻ tuổi đã có cơ nghiệp như vậy, cho dù đặt đại nhân tại Hắc Hồn cũng là thiên tài.
“Mời theo ta.”
Vương Hiên dùng tay làm dấu mời, dẫn Đường Thiên tới bên một dụng cụ.
“Huyết mạch Thiên Vũ Nguyệt Lang là một huyết mạch cổ đại quý hiếm, tin tức còn lưu lại đã rất ít.” Thần thái Vương Hiên trầm ổn, tránh định tự nhiên: “Thế nhưng từ khi chúng ta tinh luyện thành công giọt huyết mạch này, chúng ta tăng cường nghiên cứu nó. CHúng ta đã thu thập cẩn thận những tình huống chiến đấu của võ giả nắm giữ huyết mạch Thiên Vũ Nguyệt Lang đồng thời còn nghiên cứu huyết mạch bàng chi của nó, cuối cùng thu được một số suy đoán. Hôm nay cần đại nhân phối hợp làm vài việc, có thể sẽ khá khổ cực.”
“Khổ cực thì không sao.” Đường Thiên vội vàng nói: “Ngươi nói ta làm.”
Vương Hiên âm thầm gật đầu, không hề kiêu căng, không có vẻ cao ngạo của những thiên tài trẻ tuổi.
“Vậy chúng ta bắt đầu.”
Vương Hiên chưa dứt lời, bên ngoài đã vang lên tiếng báo động.
Tất cả mọi người biến sắc.
Đường Thiên không hề suy nghĩ, lao ra đầu tiên. Các nhân viên chiến đấu khác tốc độ cũng không chậm, theo sát phía sau, chỉ chớp mắt sau đã biến mất không còn tăm hơi.
Trong gian phòng chỉ còn Vương Hiên cùng lão Phí, hai người nhìn nhau.
Khi Đường Thiên lao ra, chiến cục kịch liệt lọt vào tầm mắt. Những người khác theo sau cũng biến sắc.
“Thật hung mãnh.”
Không biết ai hô một câu, mọi người cùngd âng lên cảm giác đồng cảm.
Nhân số đối phương không nhiều, chỉ có bốn người, thế nhưng thực lực mỗi người đềuc ực kỳ cường đại. Các máy móc lần trước bắt được Đoan Mộc giờ lại đầy rẫy sơ hở, những người này phối hợp không thật ăn ý, nhưng thực lực mỗi người đều cực kỳ cường hãn, bất cứ kẽ hở nhỏ bé nào cũng lập tức bị lợi dụng.
Bọn họ như bẻ cành khô, nghiền ép những máy móc kia.
Một cung thủ cao lớn đứng trên tường thành, trên tay cầm một cây cung, kéo dây cung, trên dây cung không có tên.
Đầu ngón tay kéo cung sáng lên một điểm sáng to cỡ hoạt đậu!
Xoạt!
Hắn buông dây cung, điểm sáng màu đỏ hóa thành một mũi tên ánh sáng đỏ, bắn trúng một Sào Tán.
Ầm!
Sào Tán nổ tan thành một quầng lửa.
Thủ pháp cung thủ nhanh chóng, ánh sáng đỏ bay như mưa, chỉ chớp mắt Sào Tán trên bầu trời đã hóa thành từng khối lửa.
Trước nhất là một võ giả đầu trọc nhấc theo một thanh côn đồng, trên côn đồng lấp lánh ánh sáng, vừa nhìn là biết bí bảo. Người này dũng mãnh hung hãn tới cực điểm, sau khi đột phá tường thành nhảy thẳng vào biển người.
Côn đồng trong tay sáng lên chói mắt, những đồng nhân kiên cố kia vừa chạm phải ánh sáng của côn đồng lập tức chia năm xẻ bảy, hóa thành mảnh vỡ.
Một võ giả khác tay cầm một lưỡi đoa có răng cưa bao phủ trong ánh sáng xanh, cực kỳ sắc bén, tốc độ xuất đao cực nhanh, ánh đao chạm tới đồng nhân chẳng khác nào cắt đậu phụ, chặt đứt không chút trở ngại.
Còn một thích khách áo đen là đại sư ám khí.
Hắn nấp sau hai người, ám khí trên tay xuất quỷ nhập thần, ám khí của hắn không chút ánh sáng, lặng lẽ không một tiếng động, cực khó phòng bị trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy.
Dưới lòng đất, sắc mặt Sylar tái xanh, hai mắt như muốn phun lửa.
Nhưng bốn người này thật quá mạnh mẽ, quả thật không thể tưởng tượng nổi. Nếu chỉ một người tới, nàng còn có cơ hội. Thế nhưng bốn người cùng tới, vậy căn bản không phải là đối thủ.
“Bốn người này là võ giả hoàng kim.”
Đoan Mộc bị trói mở miệng nói, hắn bị trói rất chặt, có điều miệng cũng không bị bịt lại. Sylar lo hắn bị kẻ địch tới cứu sẽ thành phiền toái lớn. Thực lực Đoan Mộc mạnh mẽ, nếu gia nhập vào trận doanh đối phương sẽ rất nguy hiểm cho bọn họ.
Câu nói này khiến các thợ máy xung quanh bừng tỉnh.
Chẳng trách lợi hại như vậy, ra là võ giả hoàng kim.
Thế nhưng mọi người lại lập tức biến sắc.
Võ giả hoàng kim!
Trong bất cứ thế lực nào, võ giả hoàng kim đều là sức mạnh cao cấp nhất. Bọn họ là đỉnh cao của kim tự tháp, là mục tiêu mà vô số người tha thiết ước mơ, khổ sở theo đuổi.
“Ngươi có phải võ giả hoàng kim không?” Sylar đột nhiên nghiêng đầu hỏi.
“Không phải.” Đoan Mộc lắc đầu.
Sylar biến sắc, theo nàng thấy thực lực Đoan Mộc đã rất mạnh rồi, không ngờ vẫn không phải võ giả hoàng kim! Cao thủ như vậy tới một người cũng đủ khiến bọn họ nhức đầu rồi, giờ lại tận bốn người.
Đinh Đang cắn chặt môi, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Bốn người này có hai trong danh sách của nàng nhưng hai người khác không trong danh sách này.
Chết tiệt!
Tỳ Ba vội ôn nhu an ủi: “Đối phương không phải hạng kém cỏi,đương nhiên có hậu chiêu, chúng ta không ngờ tới cũng không lạ!”
Bốn võ giả hoàng kim khiến không khí trong căn phòng đột nhiên trở nên cực kỳ nghiêm nghị.
“Nhìn kìa, binh đoàn giáp máy của chúng ta!”
Đột nhiên có người vui mừng hô lớn, đoàn người bỗng phấn chấn.
Hai tổ của Mặc Tử Ngư cùng Mặc Vô Úy đã tiến vào khu vực chỉ định. Trong chiến đầu phe phòng thủ sẽ chiếm đầy đủ ưu thế địa lợi. Vị trí hai tổ đã được bố trí tỉ mỉ, vừa vặn phối hợp được với nhau lại có thể liên thủ phong tỏa lối vào căn cứ.
Bốn võ giả hoàng kim không hề sợ hãi, võ giả đầu trọc nhấc theo côn đồng, hung hãn lao tới. Võ giả dùng đao nhanh chóng lao theo.
“Tổ A chuẩn bị chiến thuật số một!”
“Tổ B chuẩn bị chiến thuật số hai!”
Mặc Tử Ngư cùng Mặc Vô Úy cùng hét lên.
“Giết!”
“Giết!”
Tất cả các học viên đồng thời gầm lên.
Đột nhiên đủ loại ánh sáng như pháo hoa bao phủ phạm vi trăm trượng.
Võ giả đầu trọc sắc mặt dữ tợn, cây côn đồng bừng sáng, quét ngang đón đỡ ba mươi ánh đao vàng kim đồ sộ đang ập tới!
Không khí như có sóng nước nổi lên, luồng ba động trong suốt nhìn như vô lực hiện lên, ba mươi ánh đao vàng kim sức mạnh kinh người đánh vào lại không cách nào tiên thêm.
Thân hình đại hán đầu trọc lung lay, sắc mặt ửng đỏ như say rượu.
Mặc Tử Ngư biến sắc.
Điểm trọng tâm của chiến thuật số một là đối phương sẽ né tránh đợt tấn công đầu tiên.
Mặc Tử Ngư cực kỳ tự tin vào chiến thuật số một, hắn không tin có ai lại không chọn né tránh trước công kích cuồng bạo đó mà đi ngăn cản nó.
Nhưng chuyện tình không thể tưởng tượng đó lại xuất hiện ngay trước mắt hắn.
Xoạt xoạt xoạt!
Phiêu Chỉ lũ lượt kéo tới, gương mặt võ giả trọc đầu lộ vẻ khinh bỉ.
Thế nhưng không ngờ chỉ mang lại xuyên qua tầng sóng gợn này, đầu trọc phản ứng cực nhanh, thân hình lui lại, cây côn đồng khẽ đẩy, lại chắn trước mặt.
Keng keng keng!
Chỉ mang đánh lên côn đồng làm lóe lên vô số tia lửa.
Trình độ côn pháp của võ giả trọc đầu cực cao, tất cả những chỉ mang lấp lửng khó dò đều không lọt lưới, tất cả đều bị hắn dùng côn đồng tiếp đỡ. Hắn thở phào một hơi, song đột nhiên con ngươi co rút lại.
Vài chục luồng sáng tráng kiện mang theo thanh thế dọa người bắn tới!
Võ giả trọc đầu hơi biến sắc, ánh mắt lộ vẻ tàn nhẫn, côn đồng trong tay vung cao, đón đỡ Liệt Quang Mâu đang đánh tới, một côn đánh xuống!