Đường Thiên giật mình, bản thân trong gương vì sao lại xa lạ như vậy? Lần đầu tiên gã thấy khí tức lạnh lùng như vậy. Một lát sau, ánh bạc trong con ngươi màu đen biến mất, khí tức lạnh lùng cũng theo đó tiêu biến.
Vừa rồi là ảo giác!
Đường Thiên vô cùng khẳng định, thiếu niên như thần là thiếu niên như ánh mặt trời! Đường Thiên nhếch miệng cười với tấm gương, lộ ra hàm răng trắng như tuyết cùng nụ cười xán lạn như ánh nắng mùa xuân.
Đường Thiên nhanh chóng vứt vấn đề này ra sau đầu. Võ hồn tăng cường khiến cho trực giác cường đại hơn, lục thức cũng càng thêm nhạy cảm, thế giới xung quanh tinh tế tỉ mỉ hơn.
Đường Thiên cần thời gian thích ứng những biến hóa này.
“Lôi Tuyết, chúng ta tới thử xem!”
So với lúc đầu Đường Thiên điều khiển, Lôi Tuyết đã thay đổi rất nhiều. Lôi Tuyết như đột nhiên thông suốt, trở nên thông minh hơn nhiều. Trước đây, Đường Thiên hạ lệnh, Lôi Tuyết luôn do dự, mặc dù được gã cổ vũ không ngừng, thời gian do dự này rút ngắn rất nhiều nhưng vẫn tồn tại.
Hiện tại Đường Thiên không cảm nhận được bất cứ do dự dừng lại nào, gần như gã chỉ vừa nghĩ Lôi Tuyết lập tức phản ứng lại.
Lôi Tuyết trở nên quả quyết và thông minh hơn.
Khiến Đường Thiên vui mừng nhất là Đàm Thối, Đại Bi Chưởng cùng Tuyền Qua Tán Thủ, mức độ thành thạo của Lôi Tuyết đối với ba loại võ kỹ này khiến Đường Thiên cũng phải giật mình, ngay cả sát chiêu cũng có thể thi triển.
Chẳng lẽ khi mình dùng lửa võ hồn tôi luyện Lôi Tuyết, lĩnh ngộ của mình đối với ba loại võ kỹ này cũng được Lôi Tuyết hấp thu?
Đường Thiên nghĩ cả nửa ngày cũng không xác định, gã bèn hỏi thẳng Lôi Tuyết: “Lôi Tuyết, sao lại như vậy?”
“Đúng... đúng!”
Một giọng nói xa lạ tối nghĩ vang lên trong lòng Đường Thiên. Con mắt gã trợn tròn, ngây ra một lúc rồi mới phản ứng lại, lập tức hưng phấn vô cùng: “Lôi Tuyết, là ngươi à? Vừa rồi là ngươi nói là?”
“Phải!” Giọng nói của Lôi Tuyết đã rõ ràng hơn vừa rồi: “Đường Thiên, ta là Lôi Tuyết!”
Giọng nói của Lôi Tuyết chẳng khác nào một bé trai ngượng ngùng.
“Ha ha ha! Lôi Tuyết nói được rồi!” Đường Thiên cao hứng tới mức muốn nhảy dựng lên, hai mắt gã bừng sáng: “Ta sẽ kiếm thêm ít hồn hạch, Lôi Tuyết, ngươi có thể cường đại hơn rồi!”
“Xin đừng làm vậy.” Câu trả lời của Lôi Tuyết khiến Đường Thiên sửng sốt: “Ta đã đạt tới cực hạn mà Ô Nha Kim có thể chịu được, võ hồn không thể gia tăng được.”
Đường Thiên giờ mới hiểu ra, gã gãi đầu: “Cái này chỉ có thể tới hỏi Sylar.”
“Xin hãy mau chóng huấn luyện.” Lôi Tuyết dùng giọng nói thẹn thùng nhắc nhở Đường Thiên: “Cường độ của ta không đủ, chỉ chọn dấu ấn của ba loại võ kỹ trong võ hồn của ngươi nhưng chúng ta còn cần kỹ xảo của chúng, xin đừng lười biếng.”
“Tiểu Lôi Tuyết, ngươi nói đúng!” Đường Thiên nói rất chân thành: “Còn ba ngày nữa là thi đấu, chúng ta phải tu luyện cho tốt! Bộ đôi Lôi Tuyết, hừng hực xung phong!”
Lôi Tuyết phản bác yếu ớt: “Xin đừng thế, Tuyết là tên con gái...”
“Ai da, Tiểu Lôi Tuyết, làm võ hồn không nên cứng nhắc như thế, dẫu sao đánh xong trận này cũng không dùng nữa mà.” Đường Thiên chẳng buồn để ý.
“Nhưng mà...”
“Đừng lãng phí thời gian nữa! Huấn luyện!”
Đường Thiên huấn luyện rất nhập tâm.
Dần dà, gã càng lúc càng có thêm nhiềm trải nghiệm về giáp máy. Giáp máy hoàn toàn khác với bí bảo. Bí bảo vốn ẩn chứa lực lượng, võ giả chỉ kích phát lực lượng ẩn trong đó ra. Còn giáp máy bản thân không có lực lượng, tác dụng của nó là phóng đại lực lượng của võ giả.
Võ hồn của giáp máy cũng khác với võ hồn của bí bảo, tác dụng cũng hoàn toàn bất đồng.
Võ hồn của giáp máy là đầu mối then chốt giữa võ giả và giáp máy, nó chỉnh lý chân lực mà võ giả truyền vào trong giáp máy, phóng đại chân lực, sau đó dùng phương thức võ kỹ phóng thích ra. Nó như bộ não của giáp máy.
Còn võ hồn của bí bảo lại là trung tâm của cả bí bảo, nó từ từ hấp thu năng lượng, lưu trữ trong bí bảo, phương thức này rất giống việc tu luyện của võ giả.
Nhưng bất luận giáp máy hay bí bảo, võ hồn đều vô cùng quan trọng.
Những lĩnh ngộ và thu hoạch này được Đường Thiên từ từ khai mở.
Đường Thiên và Lôi Tuyết huấn luyện tới nhập thần, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng xao động, có thể nghe thấy tiếng kêu của Sylar.
Đường Thiên dừng tay, sắc mặt lạnh đi, khống chế Lôi Tuyết xông ra phía ngoài.
Ra tới ngoài sân lập tức nghe tiếng mắng của Sylar.
“Căn nhà này đã cho chúng ta thuê, tiền đã đưa, hợp đồng cũng đã ký, sao lại phải để lại cho các ngươi?”
Nghe tới đây, Đường Thiên cũng hiểu đại khái có chuyện gì, gã bước ra.
Vài gã mặc giáp máy vây lấy cửa, một kẻ đầu trâu mặt ngựa hừ lạnh: “Hợp đồng? Trên tay chúng ta cũng có hợp đồng. Tiền? Chúng ta cũng trả? Thế thì sao? Ông đây muốn chiếm nơi này đấy, thức thời thì cút, bằng không, hừ!”
Hai bên tranh chấp khiến cho không ít người tới xem, nhiều người nhận ra đám người này. Đây đều là địa đầu xà của Mặc Thành, kẻ vừa nói tên Mặc Lục. Trong Mặc Thành, họ Mặc hầu hết đều có liên quan tới Mặc gia, Mặc Lục là địa đàu xà tại quảngt rường này, ngày thường làm một chút chuyện mờ ám, Mặc gia cũng nhắm một mắt mở một mắt với hắn, coi như bá chủ một phương.
Có người hảo tâm lên tiếng khuyên Sylar: “Cô bé, lui một bước trời cao biển rộng, cần gì tranh chấp cùng bọn... bọn họ!”
Sylar trước nay đã bao giờ gặp chuyện như vậy, tức giận tới mức nước mắt muốn chảy ra.
Mặc Lục vô cùng đắc ý, hắn nhìn Sylar, trong mắt hiện vẻ tham lam, liếm môi: “Biết điều chút đi, nơi này là địa bàn của ông đây! Có điều ông đây thấy ngươi cũng không tồi, he he...”
Đột nhiên, một bóng lam chợt lóe lên trước mặt mọi người rồi biến mất!
Rầm!
Mặc Lục đang nói lại ngưng bặt, bay vút ra ngoài như đống cát, ngã thẳng xuống mặt đất. Một cước vừa rồi của Lôi Tuyết rất nặng, Mặc Lục ngã xuống đất đã bất tỉnh nhân sự, khóe miệng đầy máu.
Bóng dáng Lôi Tuyết xuất hiện trước mặt mọi người.
“Dám tới cửa nhà ông gây sự, chán sống rồi à?” Tiếng hừ lạnh của Đường Thiên vang vọng từ trong Lôi Tuyết.
“Các hạ thật to gan!” Một nam tử trung niên quát lên chói tai: “Dám đối đầu với Mặc gia!”
Đường Thiên lười nhiều lời với bọn họ, nói thẳnG: “Đánh hay không?”
“Đừng tưởng ngươi qua được sơ khảo hạng A...”
Nam tử trung niên còn chưa nói xong, bóng lam trước mặt đã lóe lên rồi biến mất, hắn nheo mắt, thầm hô không ổn, vội vàng thối lui. Hắn thật không ngờ đối phương lại hung tàn như vậy, dám chủ động tấn công, chẳng lẽ gã này không thấy bọn họ người đông thế mạnh ư?
Viu!
Một bóng lam lướt sát qua trước mặt hắn.
Nam tử trung niêm thở phào, há miệng quát tiếp: “Các hạ đã hung hăng không nói lý...”
Hắn còn chưa nói xong con ngưoi đã mở rộng, sắc mặt vô cùng kinh hãi! Rõ ràng đã tránh thoát một cước màu lam vừa rồi không ngờ nó lại gập lại giữa không trung hoàn toàn ngược với lẽ thước, như một thanh đao bắm khởi vỏ, mũi chân kim loại mang theo đao mang xanh lam bắn thẳng vào trước ngực giáp máy của hắn.
Đàm Thối Đao!
Keng!
Bộ giáp máy dày cộm cũng không cách nào chống cự một cước vừa rồi, trước ngực gã như bị chùy đánh phải, miệng phun máu, cả bộ giáp máy bay ngược lại phía sau vài trượng.
Lôi Tuyết sử dụng Đàm Thối Đao, uy lực kinh người, đao mang kéo dài một thước, ngưng tụ như thật.
Không chờ võ giả giáp máy này rơi xuống, Đường Thiên đã lao tới giữa những bộ giáp máy còn lại.
Đám người này không hề chuẩn bị tư tưởng, bọn họ biết Đường Thiên thông qua sơ khảo loại A cho nên mang theo đông người, bảy bộ giáp máy liên thủ chỉnh tề, cho dù võ giả giáp máy lợi hại đến đâu cũng phải suy nghĩ.
Nào ngờ Đường Thiên chẳng buồn chào hỏi, trực tiếp động thủ, khiến cả lũ ngây dại.
Đồng bọn chỉ một chiêu đã bị đánh bay, lại tiếp tục ngây dại.
Mãi tới khi Lôi Tuyết xuất hiện bên cạnh bọn họ, bọn họ mới như bừng tỉnh từ trong giấc mộng, nhưng lúc này, ánh đao mang màu xanh lam chói mắt lại như suối phun, đột nhiên bùng nổ!
Rầm rầm rầm!
Hai bộ giáp máy bị bắn trúng bay thẳng ra ngoài, trước ngực chúng lõm hẳn vào. Giáp máy trên mặt đất không hề nhúc nhích, hiển nhiên võ giả giáp máy trong đó đã bất tỉnh nhân sự.
Trong mắt Đường Thiên bừng bừng sát khí.
Gã chưa bao giờ chủ động khiêu khích, nhưng đã chiến đấu thì tuyệt đối không nương tay.
Giáp máy như một cái máy khuếch đại, uy lực của nó được quyết định bởi ba điểm: một là tính năng bản thân của nó, hai là lực lượng của võ giả, ba là độ ăn ý giữa hai bên.
Trong giới võ giả giáp máy, thực lực cá nhân của Đường Thiên cực kỳ mạnh mẽ!
Độ ăn ý của Đường Thiên và Lôi Tuyết do được võ hồn tôi luyện cũng đã đạt tới mức tâm ý tương thông. Tuy xuất phát từ thành phẩm, Lôi Tuyết kém xa Thiên Không Hổ, nhưng tính năng lại hơn xa giáp máy bình thường. Sylar vốn muốn có kế hoạch cho nó nổi danh.
Lôi Tuyết bộc lộ ra sức chiến đấu kinh người.
Hung hãn như ánh đao, tốc độ nhanh như chớp.
Võ kỹ cấp năm Đàm Thối Đao, trong tay Lôi Tuyết bộc lộ uy lực kinh người.
Lôi Tuyết không hề có hư chiêu, đột nhiên phát lực, đột ngột xuất hiện trước mặt một bộ giáp máy. Đối phương không kịp làm ra bất cứ phản ứng nào, một ánhd dao màu lam đã chiếm trọn tầm mắt hắn.
Sắc máu bùng lên theo ánh đao.
Bộ giáp máy từ một phân hai, chiêu Đàm Thối Đao này của Lôi Tuyết cắt đôi bộ giáp.
"Giết người! Giết người!"
Đám người còn lại sợ tới choáng váng, bọn họ chỉ là du côn lưu manh, lúc thường hù dọa vài người còn được, gặp kẻ bá đạo như vậy lập tức hồn phi phách tán.
Nhưng, lộ lưng ra trước mặt Đường Thiên rõ ràng là một quyết định sai lầm.
Không cần suy nghĩ, Đường Thiên trực tiếp tấn công.
Ba ba ba!
Vài ánh đang xanh thẳm bắn tới. Lôi Tuyết như một tia chớp xanh lướt nhanh theo đám giáp máy bỏ trốn.
Từng bộ giáp máy mất đi khống chế ầm ầm đổ xống, nằm lăn trên mặt đất, không hề nhúc nhích.
Toàn trường tĩnh mịch.
Mọi người đều bị thủ đoạn hung hãn tàn bạo của Đường Thiên dọa cho choáng váng, ngay cả Sylar cũng ngơ ngác nhìn bộ giáp máy, kinh hãi không nói nên lời.
Một lúc lâu sau đám người mới khẽ thì thầm.
“Thôi xong, bọn họ dám chọc cả Mặc gia!”
“Chết chắc rồi! Cô của Mặc Lục được gả vào trực hệ Mặc gia đấy!”
. . .
Mặc gia?
Đường Thiên ánh mắt lạnh lẽo, đám người này dám tới đây gây chuyện chắc chắn có kẻ sai khiến.
Hành động tiếp theo của Đường Thiên khiến tất cả mọi người trợn tròn hai mắt.