Ngoài cửa gian nhà của Đường Thiên, bảy bộ giáp máy chất thành một ngọn núi nhỏ, trên một cây gỗ bên cạnh treo bảy gã nam tử đã hôn mê bất tỉnh.
Đường Thiên ngồi trên bức tường cạnh đó, mọi người đi qua chỉ trỏ, Lôi Tuyết lặng lẽ đứng cạnh tường.
“Ngươi điên rồi à!” Sylar vô cùng kích động, nàng gần như không khống chế nổi tâm tình: “Ngươi biết đây là đâu không? Đây là Mặc Thành! Đây là thiên hạ của Mặc gia! Ngươi làm vậy là tát vào mặt của Mặc gia! Gây sự với Mặc gia trên chính địa bàn của họ? Ngươi không muốn sống nữa à?”
Nhưng khiến Sylar càng bất ngờ là Đường Thiên lại không hề tức giận, gã chỉ mỉm cười vô tâm, trông rất ngốc nghếch: “Chính vì họ là Mặc gia đấy.”
”Ý ngươi là sao?” Sylar nhìn dáng vẻ ngốc nghếch này của Đường Thiên, suy nghĩ xoay chuyển, lửa giận nguôi ngoai, sắc mặt nghi ngờ.
Nàng biết tuy bình thường trông Đường Thiên không có đầu óc nhưng thật ra gã vô cùng gian xào, vẻ ngây thơ bên ngoài chỉ là nguỵ trang. Cứ nhìn đám ngu ngốc bị gã lừa gạt, cam tâm tình nguyện đánh đánh giết giết vì gã đi...
Được rồi, không phải đám ngu ngốc, cứ coi như là anh hùng đi...
Vì nàng rất đau lòng nghĩ lại khế ước võ hồn đã ký kết cùng gã này, thậm chí còn là người đầu tiên rơi vào tay gã. Thằng ngốc này tuy số học kém cỏi nhưng tuyệt đối là gian thương.
”Vì sao Mặc gia lại tổ chức thi đấu?|” Đường Thiên ngồi trên tường đột nhiên hỏi một câu không hề liên quan.
Sylar ngây người, nàng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, trầm ngâm đáp: “Duy trì sức ảnh hưởng của bọn họ trong lĩnh vực này, xem xét xem có thiết kế nào có giá trị không. Không khéo lại gợi cho bọn họ chút linh cảm.”
”Thế à?” Đường Thiên sắc mặt mò mịt: “Ta cũng không hiểu lắm.”
Câu trả lời này khiến Sylar như muốn thổ huyết, thằng ngốc này đang trêu trọc mình sao?
”Nhưng ta nghĩ nếu bọn họ là thế gia máy móc, vậy chắc chắn bọn họ cần tới Ô Nha Kim.” Đường Thiên trả lời chân thành.
”Ngươi định bán Ô Nha Kim cho Mặc gia?” Sylar mở to hai mắt, không dám tin tưởng nhìn Đường Thiên. Cho dù thế nào nàng cũng không ngờ Đường Thiên lại có ý đồ với Mặc gia. Ý định của nàng vốn là khiến Lôi Tuyết nổi danh trong thi đấu sau đó bán Ô Nha Kim cho các thợ máy khác.
Không ngờ ý định của Đường Thiên lại là bán Ô Nha Kim cho Mặc gia.
”Mặc gia là thế gia về giáp máy, vậy chắc chắn bọn họ làm ăn buôn bán giáp máy, nhu cầu Ô Nha Kim rất lớn, bọn họ lại rất giàu có.” Đường Thiên gãi đầu: “Bán cho thợ máy khác tuy có thể kiếm nhiều hơn một chút, nhưng phải tổn thời gian rất dài, còn rất nhiều người không thích hợp với chúng ta.”
Sylar lập tức bị suy nghĩ này của Đường Thiên thu hút: “Ý nghĩ này của ngươi hay thì hay đấy, thế nhưng vì sao Mặc gia lại phải mua cơ chứ? Bọn họ có biết gì về Ô Nha Kim đâu?”
”Thế nên chúng ta phải khiến bọn họ biết về Ô Nha Kim.” Đường Thiên giải thích: “Chỉ cần đánh vài trận là biết thôi, ngươi đã nói rồi mà, đây là địa bàn của họ. Đến sau này, ngươi lại làm một bản thiết kế Lôi Tuyết, chúng ta bán luôn bản thiết kế đó.”
“Bán thiết kế của Lôi Tuyết?” Sylar trợn tròn hai mắt.
”Sao lại không bán?” Đường Thiên quay sang hỏi: “Chẳng lẽ sau này ngươi còn làm thứ thấp kém như Lôi Tuyết sao?”
”Xin đừng nói vậy, ta không phải thứ thấp kém.” Lôi Tuyết kháng nghị yếu ớt.
Sylar hiểu ý: “Ý ngươi là bán kỹ thuật giáp máy cấp thấp cho người khác, chúng ta chỉ làm võ giả cấp cao?”
”Có bậc thầy nào lại đi làm giáp máy cấp thấp không?” Đường Thiên hỏi ngược lại.
Sylar lập tức hưng phấn hẳn lên: “Đúng vậy! Quá đúng! Ta còn vài bản thiết kế võ giả cấp thấp, đến lúc đó có thể bán chung!”
Đường Thiên nhìn Sylar như ngu ngốc, lắc đầu: “Chỉ bán một loại. Chờ Lôi Tuyết được sản xuất đại trà chắc chắn sẽ có người tra ra, tới lúc đó chúng ta bán đấu giá các thiết kế khác.”
Sylar chỉ Đường Thiên, hét lên chói tai: “Ngươi thật âm hiẻm! Có điều ta thích!”
Trong mắt Sylar đã lấp lánh ánh sáng của tinh tệ.
Đường Thiên đột nhiên quay sang nhìn về phía cuối con đường xa xa, hưng phấn nói: “Việc làm ăn tới rồi!”
Một bộ giáp máy màu đỏ xuất hiện trên một góc đường.
Mặc Tử Ngư nhìn về phía xa, giáp máy chất thành một đống, không khỏi nhíu mày. Hắn vốn không muốn tới, tính tình Mặc Lục ra sao hắn hiểu rất rõ, nhưng hắn lại không thể cãi lời mẹ.
Nghe Mặc Lục gặp nạn, cha của Mặc Lục chạy tới chỗ tỷ tỷ khóc lóc cầu xin. Mẹ của Mặc Tử Ngư nghe vậy cũng nóng lòng, người của Mặc gia đã lúc nào phải chịu nhục như vậy, lập tức bảo Mặc Tử Ngư xử lý chuyện này.
Mặc Tử Ngư rất không tình nguyện, hắn đã thăm dò, người giao thủ với MẶc Lục chính là tuyển thủ trọng điểm số 99 vừa thông qua sơ khảo hạng A, thực lực đối phương thâm sâu khó dò, hơn nữa Mặc Tử Ngư còn biết các trưởng bối Mặc gia đều âm thầm để tâm tới tuyển thủ này.
Hắn không buồn để ý tới Mặc Lục bị treo lên cây, chỉ nhìn chằm chằm vào đống giáp máy xếp cao như ngọn núi nhỏ. Mỗi bộ giáp máy cao chừng hai thước, bảy cái xếp thành ba tầng, cao chừng sáu thước, cực kỳ bắt mắt.
Một luồng tà hoả dâng lên trong lòng Mặc Tử Ngư.
Những bộ giáp máy kia là chuỗi Sơn Quỷ của Mặc gia.
”Lôi Tuyết thật cường đại! Sơn Quỷ của Mặc gia không phải đối thủ.”
”Đương nhiên rồi, Sơn Quỷ chỉ là giáp máy bình thường, sao sánh nổi Tuyết, người ta vừa phá kỷ lục sơ khảo loại A đấy!”
”Ta đã nói mà, Sơn Quỷ vốn chẳng ra sao, của rẻ là của ôi!”
Tiếng bàn tán ven đường vang tới tai, con mắt Mặc Tử Ngư nheo lại, thần sắc lạnh băng, Mặc Lục sống hay chết hắn cũng không quan tâm, nhưng giáp máy của Mặc gia không thể chịu nhục, cho dù là Sơn Quỷ đẳng cấp thấp nhất!
Sơn Quỷ là giáp máy Mặc gia tiêu thụ nhiều nhất, phạm vi sử dụng của nó là võ giả cấp ba tới cấp bốn. Tính năng của Sơn Quỷ vô cùng cân đối, tuy chỉ là giáp máy cấp thấp nhưng trong cấp ba cấp bốn cực kỳ thực dụng, tính năng xuất sắc, bởi vậy rất nhiều người sử dụng nó.
Danh dự của Mặc gia tuyệt đối không được phép xúc phạm!
Mặc Tử Ngư hít sâu một hơi, hắn quyết định giáo huấn tên Lôi không biết trời cao đất rộng này.
Hắn đã nhận lời mẹ, tình hình bắt buộc, Lôi Tuyết đột nhiên xuất hiện với thành thích hoàn thành sơ khảo hạng A trong 7.6 giây, đây chắc chắn là cao thủ chân chính! Mặc Tử Ngư không dám sơ ý, hắn cũng từng thử sơ khảo loại A, nhưng thành tích tôt nhất cũng phải khoảng 18 giây.
Nếu xét theo thành tích, rõ ràng hắn kém rất xa.
Có điều nếu là chiến đấu, hắn lại rất tự tin, không chỉ riêng tự tin về bản thân mình mà còn là tự tin về giáp máy. Giáp máy của hắn không phải thứ giáp máy phổ thông như Sơn Quỷ mà là San Hô được đặc chế riêng cho hắn.
Toàn thân San Hô đỏ rực nhu ngọn lửa, vô cùng bắt mắt.
Khi San Hô xuất hiện trên đường, bước về phía Đường Thiên, mọi người lập tức chú ý.
Chỉ cần là người ở tại Mặc Thành một thời gian đều sẽ nhận ra San Hô.
”San Hô của Ngư kìa!”
”Mặc gia định ra tay thật rồi, không ngờ lại là San Hô của Ngư!”
”Có chuyện hay rồi!”
Mặc Tử Ngư coi như không nghe thấy, hắn khống chế San Hô bước từng bước một vê căn nhà.
Rầm!
Một bóng người màu xanh khổng lồ nhảy từ trong viện ra, hạ xuống đất làm dấy lên bụi bặm khắp trời.
Hai bộ giáp máy một đỏ một xanh giằng co, hai bên đều không có ý định lui bước, cũng không ai nói gì. Mặc Tử Ngư không biết nên nói gì, chuyện của Mặc Lục vốn không có gì để nói, mà ưu khuyết điểm của giáp máy lại càng không tiện mở miệng. Đường Thiên thì cảm thấy không có gì để nói, kẻ nào tới thì đập cho một trận chứng minh thực lực của Lôi Tuyết là được.
Tình thế như giương cung bạt kiếm.
Trên nóc nhà phía xa, vài ánh mắt chăm chú quan sát hai bộ giáp máy đang giằng co.
Liễu Á Chi lạnh lùng nói: “Trương tiên sinh thủ đoạn cao minh.”
Một người trung niên gầy gò cầm một cái quạt giấy mỉm cười đáp: “Nhiệm vụ lần này quá quan trọng, trong lĩnh vực máy móc Mặc gia là phú gia lâu năm, có vô số con đường tiêu thụ, nếu Mặc gia trở thành đại lý của giáp huyết mạch, chúng ta cũng không cần lo về Nam Thiên Tứ Thập Nhị Túc nữa.”
Sắc mặt Liễu Á Chi không hề nhẹ bớt: “Ta cảm thấy trực tiếp đánh bại hắn trong thi đấu càng khiến bọn họ cảm nhận sự cường đại của Kim Cương.
Trương tiên sinh phe phẩy cây quạt giấy, mặt không đổi sắc nói: “Trưởng lão hội lo chuyện lần trước tái diễn.”
Con ngươi Liễu Á Chi đột nhiên co rút lại, một dòng máu nóng xộc thẳng lên trán, hắn quay người, thần sắc phẫn nộ: “Trương tiên sinh, ngài khinh thường ta?”
Trương tiên sinh thở dài một tiếng, ấm giọng nói: “Không phải ta coi thường ngươi mà là chúng ta không thể không cẩn thận. Ngươi phải biết, Mặc gia yêu cầu chúng ta bán cách chế tạo giáp huyết mạch, chuyện này tuyệt đối không thể. Nhưng Mặc gia là thế gia lâu đời, ngươi biết thế gia coi trọng cái gì nhất không?”
Trương tiên sinh không buồn đẻ ý tới sắc mặt tái mét của Liễu Á Chi, hắn nói thẳng: “Thể diện! Một thế gia về giáp máy lại thành đại lý giáp máy cho kẻ khác, bản thân lại không cách nào chế tác, bọn họ làm sao đồng ý được? Đàm phán vẫn đang kéo dài! Chúng ta cần ngươi quét sạch tất cả đối thủ, dùng phong thái tuyệt đối đánh tan chút may mắn cuối cùng của Mặc gia chứ không phải trình diễn một trận đấu đặc sắc. Giằng co với kẻ khác trong một trận đấu không ích lợi gì cho chúng ta cả.”
Liễu Á Chi im lặng.
”Sơ khảo hạng A 7,6 giây, thành tích này ngươi có thể hoàn thành, ta tin như vậy. Nhưng người này là kình địch, kình địch như vậy không nên xuất hiện trong thi đấu.” Trương tiên sinh thản nhiên nói, hắn lườm Liễu Á Chi: “Hy vọng ngươi có thể đặt lợi ích tổ chức lên trên vinh nhục cá nhân.”
Liễu Á Chi im lặng một lúc lâu rồi đột nhiên hỏi: “Ngươi đặt kẻ địch tới trước mặt Mặc gia như vậy chẳng phải sẽ khiến Mặc gia hiểu thêm về hắn?”
Trương tiên sinh cười ha hả: “Ngươi vẫn không hiểu thế gia rồi. Ta vừa nói đó thôi, thế gia coi trogj thể diện nhất, huống hồ đây còn là địa bàn của Mặc gia, Mặc gia sao lại thừa nhận giáp máy của bọn họ không bằng người khác? Thừa nhận rồi mặt mũi Mặc gia vứt đi đâu? Hai bên đã kết thù, giờ chúng ta chỉ cần chờ bọn họ đánh nhau thôi. Với đám người này, mất thể diện còn khó chịu hơn mất mặt. Với thế gia, ngươi có thể dùng thủ đoạn mềm dẻo lén lút hãm hại họ, họ vẫn cắn răng thừa nhận, song tát lên mặt họ giữa chốn đông người, vậy không chết không thôi!”
Liễu Á Chi im lặng, hắn biết Trương tiên sinh nói có lý.
”Cứ quan chiến đi, xem xem lai lịch của Lôi Tuyết ra sao, ta đang rất hiếu kỳ đây.”
Trương tiên sinh mở cây quạt giấy, trên mặt quạt có viết ba chữ - Định giang sơn!