Chiến Thần Bất Bại

Chương 248: Chương 248: Diễm Lưu Đao Tháp




Tại một góc khác của Mặc Thành.

”Ngươi thấy ai hơn?” Một nam tử trung niên thần sắc uy nghiêm trầm giọng hỏi, hắn là gia chủ đương đại Mặc gia, Mặc Vị Thiên. Bên cạnh hắn là một nam tử thần sắc chất phác, mặc áo vải giày cỏ, trông không khác gì một nông dân, song lại là thợ máy bậc thầy duy nhất tại Mặc gia hiện giờ, Mặc Lãnh.

”Rất khó nói.” Mặc Lãnh tiết kiệm lời như vàng.

Mặc Vị Thiên thần sắc lạnh lùng: “Huyết Giáp Hội quả nhiên không phải người tốt. Có điều ta cũng muốn biết thứ giáp máy có thể khiến bọn họ cảm thấy uy hiếp rốt cuộc ra sao?”

Hắn đột nhiên quay sang hỏi quản gia bên cạnh :”Tra ra sao rồi?”

Quản gia cung kính bam báo: “Tổ chức Huyết Giáp Hội vô cùng nghiêm mật và bí ẩn, may là chúng ta tìm được một chi thứ của Mặc gia mất liên hệ đã lâu. Hắn là một thợ máy tham gia Huyết Giáp Hội đã lâu, cũng có chút địa vị. Lịch sử Huyết Giáp Hội có thể truy ngược tới tận ngàn năm trước, lúc đó họ là một tổ chức dưới trướng của Hắc Hồn, giới cao tầng đều là thành viên Hắc Hồn, có điều địa vị không cao lắm. Khoảng bảy năm trước kỹ thuật giáp huyết mạch của bọn họ mới dần hoàn thiện, những loại giáp cấp cao cũng mới hoàn thành gần đây. Tới giờ bọn họ đã hoàn thành ba bộ giáp huyết mạch cấp cao, bao gồm Kim Cương, Vi Đà, Dạ Xoa.”

”Vậy nghĩa là địa vị của Liễu Á Chi khá cao?” Mặc Vị Thiên cau mày: “Ta nhớ giáp huyết mạch của hắn là Kim Cương.”

”Thưa đúng!” Quản gia cung kính đáp: “Nhưng ba bộ giáp huyết mạch cấp cao này cũng tiêu hao gần hết tài chính của Huyết Giáp Hội, bọn họ đang rất cần tiền.”

Kỹ thuật máy móc rất đốt tiền, điểm này không ai hiểu rõ hơn Mặc Vị Thiên. Huyết Giáp Hội tìm tới Mặc gia chắc hẳn cũng đang thiếu tiền, muốn thông qua con đường buôn bán của Mặc gia để bán ra lượng lớn giáp huyết mạch.

”Kim Cuiơng quả thật rất mạnh.” Mặc Lãnh đột nhiên nói: “Còn mạnh hơn Nguỵ Vô Uý của chúng ta.”

Hắn là bậc thầy máy móc, trình độ của giáp máy cao thấp thế nào chỉ nhìn một cái là hiểu. Để đả động Mặc gia, Liễu Á Chi không hề che dấu thực lực, sự cường đại của Kim Cương được hắn phát huy hết khả năng.

Mặc dù Mặc Vi Thiên nghe câu này rất chói tai nhưng hắn cũng biết Mặc Lãnh nói không sai. Nguỵ Vô Uý là bộ giáp máy cường đại nhất hiện giờ của Mặc gia, nhưng nó vẫn không sánh nổi với Kim Cương. Thân là thế gia về máy móc, Mặc gia chưa từng từ bỏ việ phục phưng kỹ thuật máy móc. Xét về điểm này bản chất của họ và Huyết Giáp Hội không có gì khác nhau.

Hiện giờ kỹ thuật máy móc xuống dốc cũng đã lâu, bất luận võ giả giáp máy hay giáp máy đều rớt lại phía sau.

Nhưng bọn Mặc Vi Thiên vẫn không thích Huyết Giáp Hội, theo bọn họ thấy, giáp huyết mạch không còn là giáp máy nữa rồi.

Mặc Vi Thiên thản nhiên nói: “Có điều bọn họ dùng thủ đoạn lén lút như vậy chứng tỏ cũng không mấy tự tin…”

Quản gia nói: “Nghe nói là bởi gần đây Liễu Á Chi điều khiển Kim Cương ra ngoài thí nghiệm gặp phải một võ giả giáp máy, bị đối phương đánh bại, suýt chết. Vài cao thủ Huyết Giáp Hội vây công vẫn bị đối phương thoát khỏi, giới cao tầng của Huyết Giáp Hội rất tức giận.”

”Hèn gì!” Mặc Vi Thiên bừng tỉnh, trong mắt lập loè ánh sáng như có suy nghĩ: “Không ngờ còn giáp máy mạnh hơn cả Kim Cương! Chỉ có điều không biết do nơi nào chế tạo? Không tiếc bất cứ giá nào cũng phải thăm dò cho ra!”

Câu cuối cùng giọng điệu của hắn đã cực kỳ nghiêm nghị. Kim CƯơng của Liễu Á Chi đã đủ khiến hắn khiếp sợ, nếu còn bộ giáp máy cường đại hơn Kim CƯơng, vậy chẳng phải có thực lực bước vào Thiên Lộ Bảng?

Chuyện này quả khiến người ta kinh ngạc.

Chẳng lẽ kỹ thuật máy móc sẽ phục hưng?

Mặc Vi Thiên không dám nói chắc.

Quản gia vội vàng nhận lệnh.

Mặc Lãnh ánh mắt không rời khỏi Lôi Tuyết, đột nhiên nói: “Bộ giáp máy này không đơn giản>”

Bộ giáp máy này vẻ khoài rách nát lả tả, nhưng trong mắt Mặc Lãnh lại chẳng khác nào một thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp động lòng người. Người thường chỉ thấy nó xấu xí tới mức khó chịu, nhưng Mặc Lãnh lại có thể nhận ra kết cấu của nó vô cùng hợp lý, có rất nhiều điểm độc đáo. Mặc dù đã hoàn toàn thay đổi, Mặc Lãnh chỉ nhìn một cái là nhận ra dáng vẻ của binh đoàn Nam Thập Tự trong đó.

Nhưng ngay sau đó Mặc Lãnh lại lộ vẻ hiếu kỳ, hắn lẩm bẩm: “Sao nó lại làm được trong 7,6 giây?”

7,6 giây hoàn thành sơ khảo hạng A, đây là một kỷ lục kinh người.

Cho dù Liễu Á Chi với Kim Cương cũng chẳng thể làm đượic.

Nhưng rất nhanh chóng, hai người không còn hứng thú nói chuyện nữa, ánh mắt bọn họ chăm chú quan sát hai bóng dáng một đỏ một xanh trong tràng.

Vũ khí của San Hô là một thanh đao dài một mét năm, lưỡi đao có một hoa văn hình ngọn lửa, khi múa lên ánh đao màu đỏ che kín bầu trời.

Đường Thiên lần đầu tiên gặp phải giáp máy có binh khí, đương nhiên cũng do số giáp máy gã từng gặp ít tới mức đáng thương. Theo cách nói của BInh, gã là tay mơ chính cống.

Cánh tay Mặc Tử Ngư dài hơn người bình thường, San Hô được đặc chế dành riêng cho hắn nên cánh tay cũng dài hơn giáp máy bình thường. Đao mang do lưỡi đoa toạ thành bao phủ phạm vi càng lớn.

Đường Thiên thử liều cùng đối phương hai lần, đao mang đối phương vô cùng sắc bén, Đại Bi CHưởng Ấn của mình, đối phương lại chém được vào một nửa.

Điều này khiến Đường Thiên giật mình.

Đao mang thật sắc bén!

Chân lực cấp sáu!

Tạo nghệ Đại Bi Chưởng của gã rất cao thâm, lĩnh ngộ ra sát chiêu, Đại Bi Chưởng Ấn được ngưng tụ thành cứng rắn hơn sắt thép, đao mang bình thường chém lên nó chỉ toé lên vài tia lửa. Ngay cả Đàm Thối Đao của bản thân gã cũng không cách nào chém sâu vào một phần ba Đại Bi Chưởng Ấn.

Tạo nghệ đao pháp của đối phương cũng thật thâm sâu, đao mang ngưng luyện, tầng tầng lớp lớp, bao phủ toàn bộ phạm vi năm trượng. Mặc Tử Ngư biết San Hô của mình không giỏi về tốc độ bèn dứt khoát lấy tĩnh chế động, dùng thủ thay công, đao mang màu đỏ hoá thành một vòng phòng ngự.

Đường Thiên thử thay đổi góc độ tấn công song lại kinh ngạc phát hiện vòng đao của đối phương không ngờ lại không có góc chết.

Thực lực cấp sáu lại thêm giáp máy, vượt xa cấp sáu bình thường, cũng chỉ cách cấp bảy một bước ngắn.

Sau vài chiêu thăm dò qua lại, Đường Thiên bắt đầu lượn lờ ngoài vòng đao của Mặc Tử Ngư. Chỉ thấy ngoài vòng đao đỏ, một luồng tàn ảnh màu xanh da trời lập loè với tốc độ cực nhanh.

Đối phương rất cứng, có điều Đường Thiên cũng không mấy ngạc nhiên.

So với cảm giác tuyệt vọng khiến người ta hít thở không thông của Binh, Mặc Tử Ngư chỉ khiến Đường Thiên cảm thấy hơi khó chơi.

Lôi Tuyết không cách nào phát huy toàn bộ thực lực của Đường Thiên, xuất phát từ vấn đề thành phẩm, tài liệu của Lôi Tuyết đều không cao cấp. Điều này khiến cho nó chỉ thích hợp chịu tải chân lực ấp năm, cũng có thể chịu tải chân lực cấp sáu nhưng sau một thời gian sẽ tạo thành tổn thương với giáp máy.

Đường Thiên không biết võ kỹ của đối phương nhưng cũng nhận ra là hành hoả, cấp sáu.

Ba loại võ kỹ Lôi Tuyết am hiểu đều là cấp năm, nếu chỉ nhìn trên lý thuyết, vậy Đường Thiên thua chắc.

Nhưng sau khi Đường Thiên thăng cấp Hỏa Liêm Quỷ Trảo thành võ kỹ vô song, lý giải của gã đối với võ kỹ đã lên tới một cảnh giới mới. Chân lực trong người gã vận chuyển không ngừng, mặc dù không cách nào sử dụng chân lực cấp sáu khiến cho khi võ kỹ va chạm gã rơi xuóng hạ phong nhưng tiêu hao chân lực của gã cũng thấp tới kinh người.

Ánh đao của Mặc Tử Ngư đột nhiên trở nên mãnh liệt, đao mang màu lửa đỏ toả ra nhiệt lượng kinh người, không khí xung quanh bắt đầu vặn vẹo, thân hình San Hô giữa tầng tầng đao mang cũng dần mơ hồ.

Đao pháp hành hoả cấp sáu, Diễm Lưu Đao Tháp!

Mỗi đao mang đỏ rực như lửa không biến mất mà xếp lên tầng tầng lớp lớp, hình thành một toà tháp đao bên người Mặc Tử Nguyên. Đao mang đỏ rực như từng viên gạch xếp chồng lên nhau, phân chia rõ ràng thành bảy tầng. Thân hình San Hô cũng hoàn toàn biến mất trong đó.

Đao tháp không ngừng phun ra đao mang rực lửa, chỉ cần Đường Thiên hơi tới gần, đao mang sẽ bắn về phía gã như mưa rơi, đao tháp không hề có góc chết.

Thần sắc Mặc Tử Ngư vẫn tỉnh táo vững vàng, từng đao nối tiếp nhau, không hề có ý ngừng. Nếu tháp đao có thể chất cao tới mười tầng, vậy nghĩa là mình thắng!

Đường Thiên cũng phát hiện điểm khó chơi của đối phương.

Đao mang đối phương do chân lực cấp sáu phóng ra tạo thành, uy lực tiếp cận cấp bảy. Mà công kích của Lôi Tuyết lại từ chân lực cấp năm, uy lực tuy đạt tới cấp sáu nhưng khi va chạm với đao mang của đối phương vẫn rơi xuống hạ phong.

Song đao mang đối phương lại dày đặc như mưa, Đường Thiên cũng thấy đau đầu, hơn nữa đao tháp không ngừng xếp cao, cảm giác nguy hiểm khiến Đường Thiên kinh hãi. Sau khi võ hồn gã trở nên cường đại hơn, trực giác cũng từ mười tám lần nhảy thẳng lên hai mươi hai lần.

Không thể để thế này nữa!

Trong mắt Đường Thiên hiện ánh lạnh, gã quát lên một tiếng: “Lôi Tuyết, lên nào!”

Gần nhưu suy nghĩ gã vừa bắt đầu, Lôi Tuyết lập tức phát lực, phóng thẳng tới toà tháp đỏ rực như lửa.

Viu… viu… viu…!

Ngay lập tức, bảy luồng đao mang đỏ rực che phủ tầm mắt Đường Thiên, lực chú ý của gã đang tập trung cao độ, ngọn lửa võ hồn màu bạc rung rung, trực giác cao gấp hai mươi hai lần khiến cho mọi thứ xung quanh đều trở nên rõ rệt.

Cành khô trên mặt đất tự cháy, khí lưu nóng rực khiến không khí vặn vẹo, bụi bặm bị nhiệt lưu thổi lên khỏi mặt đất...

Bảy luồng đao mang như cái lưới lớn đan xen giữa không trung, không có bất cứ góc chết nào.

Không!

Còn một không gian rất nhỏ!

Con mắt Đường Thiên lúc này đã sáng rực như sao, chân lực trong cơ thể không ngừng truyền vào lôi tuyết. Nửa thân trên của gã cúi xuống, giả bộ vọt tới trước khiến cho bảy luồng đao mang rung rung, dưới chân lại như cái đinh đâm thẳng vào nền đất.

Nửa người trên theo quán tính nghiêng hẳn về phía trước, mắt thấy sắp ngã úp xuống, trên bàn tay đột nhiên hiện lên một chưởng ấn, ấn thẳng xuống dưới.

Đại Bi Chưởng ấn.

Đao mang giữa không trung gập lại bắn xuống.

Khi Đại Bi Chưởng Ấn vỗ xuống mặt đất, không hề có tiếng nổ ầm ầm vang lên, chưởng ấn chỉ vừa chạm mặt đất, khéo léo tạo nên một tiếng phốc nhỏ.

"Lôi Tuyết, đùng đùng đùng!"

Đường Thiên hét lớn một tiếng, hai chân Lôi Tuyết vốn ngập sâu trong đất bùn đột nhiên phát lực, hai phát Đại Bi Chưởng Ấn như hai tấm ván trượt hai bên mang theo Đường Thiên lao vọt về phía trước.

Phốc phốc phốc!

Bảy luồng đao mang lướt sát qua da đầu Đường Thiên, cắm thẳng vào bùn đất sau lưng gã, tạo thành bảy vết đao cháy đen.

Mặc Tử Ngư thật không ngờ Đường Thiên lại dùng cách này để tránh né đao mang

Lôi Tuyết giẫm lên “ván trượt” tốc độ cực nhanh, trượt sát mặt đất, còn nhanh hơn lúc vừa rồi, nhanh tới mức mắt thường khó lòng nắm bắ, nhanh như một tia chớp.

Khoảng cách vài trượng lập tức rút ngắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.