Hoả Hồng Đao THáp biến lớn trước mắt, Đường Thiên gầm lên một tiếng: “Lôi Tuyết!”
Lôi Tuyết lập tức hiểu ý định của Đường Thiên, hai tay vốn đang giang ra đột nhiên khép lại, lại khối Đại Bi Chưởng Ấn ầm ầm khép lại, thân hình đổ thẳng, như một cọc phá cửa lao thẳng về phía đao tháp!
Mặc Tử Ngư biến sắc, dù thế nào hắn cũng không ngờ đối phương lại sử dụng thủ đoạn tấn công không thể tưởng tượng nổi như vậy để tấn công đao tháp của hắn.
ẦM!
Một luồng lực lượng khổng lồ lập tức đánh lên đao tháp.
Chân lực vốn tự lưu chuyển giờ không thể khống chế được, tầng tầng lưỡi đao đổ xuống như ong vỡ tở, bay khắp các góc độ, không khác gì một đoá hoa anh túc.
Mặc Tử Ngư đang sử dụng sát chiêu thầm hô không ổn, chân lực trong cơ thể rối loạn, toàn thân không động đậy được.
Một tiếng gầm bỗng vang tới tai hắn.
”Lôi Tuyết!”
Một bóng người màu xanh da trời đột nhiên bắn lên từ phía dưới, cái cằn San Hô dính một đòn nghiêm trọng, lực lượng đánh bay nó lên không trung.
Đầu Mặc Tử Ngư mặc dù có giáp máy bảo vệ nhưng lực lượng cường đại xuyên qua giáp khiến hắn cũng choáng váng.
Không được!
Với tư cách võ giả giáp máy, Mặc Tử Ngư chuyên nghiệp hơn Đường Thiên nhiều, không cần nghĩ hắn cũng biết mình lâm vào tình cảnh nào, song chiêu thức của Đường Thiên khiến chân lực trong cơ thể hắn cắn trả, giờ đang lâm vào rối loạn. Một khi chân lực không khống chế được chính là tàn cục của võ giả giáp máy.
Ầm!
Sau lưng lại dính một đòn nặng, may là có giáp máy bảo vệ, Mặc Tử Ngư thiếu chút nữa gãy lưng.
San Hô vẽ thành một vệt đỏ giữa không trung, đánh thẳng xuống mặt đất.
Vô số đá vụn bắn lên, trong hố cạn đầy những vết rạn, San Hô không hề nhúc nhích.
Cả khu phố rộng lớn tĩnh lặng như chết.
Một cơn gió thổi qua, tiếng lách từ của thân thể rách nát của Lôi Tuyết vang vọng trên đường.
Ngư San Hô không phải hạng vô danh, hắn là võ giả giáp máy mạnh nhất Mặc gia chỉ dưới MẶc Vô Uý. Nhưng một cường giả như vậy lại thua dưới tay một kẻ vô danh.
Trong số những người quan chiến có không ít đệ tử Mặc gia, thực lực Mặc Tử Ngư ra sao, bọn họ là người hiểu rõ nhất. San Hô cũng là giáp máy cường đại nhất tại Mặc gia chỉ dưới Nguỵ Vô Uý, nó tốn tới ba mươi triệu tinh tệ! Nhưg một bộ giáp máy như vậy lại bị một bộ giáp máy rách nát tả tơi, lúc nào cũng có thể vỡ nát đánh bại!
Đám đệ tử Mặc gia đỏ bừng hai mắt.
Đây là Mặc Thành, thua trong một cuộc so tài như vậy, mặt mũi Mặc gia để đâu. Một số đệ tử Mặc gia to gan sắc mặt tái xanh bước từ trong đám người ra, con đường vừa nãy còn tĩnh lặng như chết đột nhiên nhiều thêm hai mươi bộ giáp máy.
Xa xa trên gác xếp, Trương tiên sinh vốn đang kinh hãi trước biểu hiện của Đường Thiên, lúc này lại không khỏi cười đắc ý: “Đây là thế gia! Không bá đạo sao gọi là thế gia được!”
Liễu Á Chi im lặng không nói, ánh mắt hắn chăm chú nhìn bộ giáp máy rách nát kia.
Bộ giáp máy kia ngoại hình tàn tạ, chỉ chịu tải được chân lực ấp năm ra, xét ra tính năng của nó còn kém xa Kim Cương. Nhưng một số động tác liền mạch không thể tưởng tượng nổi khiến hắn chấn động, bộ giáp máy này thật linh hoạt!
Trên đời này còn có bộ giáp máy linh hoạt đến vậy ư?
Nếu so sánh ra, mặc dù Kim Cương của mình lực lượng rất mạnh nhưng cũng có thể nói là ngu ngốc như trâu. Sau lưng hắn lạnh đi, đã linh hoạt như vậy rồi lại thêm phương thức tấn công như nước chảy mây trôi, nếu chống lại mình cũng không dám nói chắc thắng.
Hắn mịt mờ không dám nói chắc.
Khác với bộ giáp máy hắn chạm trán lần trước, bộ giáp máy đó tính năng không gì sánh nổi, thực lực võ giả càng thâm sâu khó dò, tổ hợp hoàn mỹ thực lực tuyệt đối đó khiến Liễu Á Chi không khơi nổi suy nghĩ giành thắng lợi.
Bộ giáp máy trước mắt ngoại trừ linh hoạt ra không còn sở trường nào khác, song võ giả giáp máy lại biến hoá khó lường, tổ hợp không hoàn mỹ như vậy nhưng khi kết hợp lại cực kỳ khó dây dưa.
Điều này khiến sắc mặt Liễu Á Chi rất khó coi.
Gã này chui từ đâu ra?
Đột nhiên, một giọng nói lạnh băng vang lên sau lưng đám đệ tử Mặc gia.
”Tất cả lui lại!”
Đám đệ tử Mặc gia thân thể chấn động, một người trung niên ăn mặc như nông dân xuất hiện trên phố.
”Lãnh sư!” Tất cả các đệ tử Mặc gia vội vàng hành lễ.
Mọi người xung quanh cùng hít một hơi lạnh, kinh hãi nhìn người trung niên trông rất bình thường này. Tại Mặc Thành chỉ có một người được gọi là Lãnh Sư, đó là Mặc lãnh, thợ máy bậc thầy của Mặc gia. Danh hiệu thợ máy bậc thầy không dễ dàng nhận được. Trên THiên Lộ, số người xưng là thợ máy bậc thầy đều đếm được trên đầu ngón tay, không ai không phải nhân vật đứng đầu trong lĩnh vực máy móc.
Mặc gia có thể tổ chức hội thi Thiên Tế, đương nhiên có một thợ máy bậc thầy trấn thủ.
Rất nhiều người mới lần đầu được thấy Mặc Lãnh.
Mặc Lãnh như không nghe thấy, gạt hết để tử Mặc gia sang một bên, hắn đi tới trước mặt Đường Thiên, hỏi ngay: “Ai là người tạo ra bộ giáp máy này?”
Một thợ máy bậc thầy, có lẽ cũng đủ sức nặng rồi!
Đường Thiên bước thẳng vào sân.
Một đám đệ tử Mặc gia ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong thời gian ngắn lại không biết nên làm thế nào cho phải.
”Đem Ngư về, xem có bị thương không.” Một giọng ói lạnh lùng lại vang lên sau lưng bọn họ.
Sắc mặt cả đám đệ tử đều tái đi, gia chủ!
Mặc Vị Thiên thần sắc lạnh lùng đi sát qua bên bọn họ, thân thể đám đệ tử đều cứng đờ, không dám cử động dù chỉ là nhỏ nhất, quyên uy của gia chủ, người ngoài khó lòng tưởng tượng.
Mặc Vi Thiên bước vào sân, vài võ giả thần sắc lạnh lùng giữ ngoài cửa. Đám võ giả nay ai nấy toả ra khí tức cường đại và nguy hiểm, đều là võ giả cấp Thiên Lộ. Với thế gia máy móc gia sản giàu có, thuê vài võ giả cấp Thiên Lộ là chuyện hoàn toàn bình thường.
Khi Mặc Vi Thiên xuất hiện, Liễu Á Chi và Trương tiên sinh đều biến sắc.
Hai người nhìn nhau, trong lòng đều có dự cảm bât ổn.
Nhất là Trương tiên sinh, gần đây hắn tự nhận là trí kế, vừa rồi còn to mồm khoác loác, cục diện hiện tại chẳng khác nào tát lên mặt hắn một cái, khuôn mặt hắn lúc đỏ lúc xanh. Liễu Á Chi cũng chẳng có tâm trạng đâu đi giễu cợt đối phương, chuyện bộ giáp máy thần bí lúc trước đã khiến hắn mất rất nhiều điểm trong mắt trưởng lão hội, nếu nhiệm vụ lần này cũng có chuyện bất trắc gì, vậy tình cảnh sau này của mình trong hội ra sao có thể tưởng tượng được.
Nhiệm vụ lần này vô cùng quan trọng đối với tổ chức!
”Làm sao đây?” Liễu Á Chi nhỏ giọng hỏi, hắn vốn không am hiểu âm mưu quỷ kế.
Trương tiên sinh nhanh chóng tỉnh táo lại, ánh mắt lấp loáng vẻ dữ tợn, trầm giọng nói: “Đợi người của Mặc gia đi khỏi đã…”
Hắn ra dấu chém đầu, Liễu Á Chi thầm rùng mình.
Nghĩ lại, đây là phương pháp lưu loát trực tiếp nhất, chỉ cần tiêu diệt hai kẻ đó, đối phương sẽ không làm nên được sóng gió gì nữa. Cho dù người của Mặc gia biết là bọn họ làm cũng không làm gì được bọn họ. Ánh mắt hắn đảo qua đám người bên ngoài căn nhà, võ giả cấp Thiên Lộ, hắn chẳng sợ.
“Để Mộc Tử ra tay đi!” Trương tiên sinh nhỏ giọng nói: “Động tĩnh của hắn nhỏ.”
Liễu Á Chi do dự một chút nhưng không phản đối. Kim Cương đúng là quá bắt mắt, nếu chiến đấu sợ rằng thanh thế không nhỏ.
Mộc Tử.
Trong đầu Liễu Á Chi không khỏi hiện lên bóng dáng quỷ dị, lòng thầm run rẩy. Trong tổ chức, Mộc Tử là nhân vật nguy hiểm không ai dám chọc vào. Hắn là cường giả trên Thiên Lộ Bảng, đối phó với vài võ giả cấp Thiên Lộ dễ như trở bàn tay.
“Ta phải đi đây.” Trong mắt Trương tiên sinh lóe lên vẻ tàn nhẫn.
Liễu Á Chi giật mình: “Mặc Vị Thiên và Mặc Lãnh đều còn ở đó mà.”
“Có gì đủ sức chấn nhiếp hơn giết hai kẻ đó ngay trước mặt bọn họ?” Trương tiên sinh lạnh lùng nói: “Ta đã hiểu rồi, trước đây thủ đoạn của chúng ta quá ôn hòa, đây là sai lầm của chúng ta. Chúng ta không nên cho Mặc gia không gian để do dự, chúng ta phải khiến Mặc gia hiểu, thế gia máy móc chó má đó chẳng qua chỉ là con kiến hôi mà thôi. Thế giới này rộng lớn hơn bọn chúng tưởng nhiều. Chúng ta cũng cường đại hơn chúng nhiều.”
Liễu Á Chi vô cùng rung động, trơ mắt nhìn Trương tiên sinh biến mất ở cầu thang.
Đường Thiên thànht hật đứng một bên, Lôi Tuyết bị Mặc Lãnh sờ tới sờ lui cả nửa ngày. Sylar ở bên cạnh, thần sắc hơi căng thẳng. Cây cao bóng cả, Mặc Lãnh từng là mục tiêu của nàng.
“Xin đừng làm vậy...”
Tiếng khóc và kháng nghị nhu nhược của Lôi Tuyết vang lên trong lòng Đường Thiên, gã vội vàng an ủi: “Ngoan nào, để hắn sờ một cái, không mất miếng thịt nào đâu mà sợ.”
Mặc Vị Thiên vôc ùng hứng thú quan sát Đường Thiên, giáp máy có Mặc Lãnh, hắn hoàn toàn yên tâm, hắn hiếu kỳ với bản thân Đường Thiên hơn. Trận chiến vừa rồi hắn quan sát rất rõ ràng. Theo hắn thấy, Mặc Tử Ngư không phạm một sai lầm nào, thậm chí có thể nói là vô cùng nghiêm cẩn,không một sơ hở. Nhưng phương thức chiến đấu của đối phương thật sự không theo lẽ thường, cứ thế sáng tạo ra một cơ hội.
Trong mắt rất nhiều người, Mặc Tử Ngư thua thật oan uổng.
Nhưng Mặc Vị Thiên lại không thấy vậy, người thanhniên trước mặt có phương thức chiến đấu hoàn toàn không hợp lẽ thường khiến hai mắt hắn tỏa sáng. Cho dù để Mặc Tử Ngư và Đường Thiên đánh lại một trận hắn vẫn cảm thấy phần thắng của Đường Thiên lớn hơn.
Trong mắt hắn, võ giả giáp máy đối mặt với loại đối thủ như Đường Thiên, cơ hội thắng rất nhỏ.
Mặc Vị Thiên không sở trường về giáp máy như Mặc Lãnh, nhưng thân là gia chủ Mặc gia, hắn có tầm mắt rộng lớn hơn cả, có thể đứng ở mức độ cao hơn quan sát vấn đề này.
Phương thức chiến đấu khác thường này vô cùng xuất sắc nhưng nó cũng yêu cầu cực cao về giáp máy. Giáp máy bình thường không thể linh hoạt được như vậy.
Giáp máy hiện tại càng lúc càng lớn, giáp máy cao tới ba bốn mét đã cực kỳ bình thường.
Trong nahạn thức của mọi người, giáp máy luôn là dày cộm, vụng về, lực lượng lớn, phòng vệ tốt.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy một bộ giáp máy tinh xảo như vậy.
Nhưng ngay lúc này, Mặc Lãnh dừng tay, nhíu mày.