Chiến Thần Bất Bại

Chương 351: Chương 351: Kế hoạch thức tỉnh huyết mạch triệu người




Tỉnh Hào nhìn Đường Thiên, xin lỗi: “Ta chắc cần ba tháng nữa mới khỏi hẳn, không thể đi tuyến đường Quý Khâu cùng các ngươi được, các ngươi cẩn thận một chút. Nhưng cũng không cần lo cho chòm sao Sài Lang, ta đã ở đây chắc chắn sẽ không để nó rơi vào tay người khác.”

Câu nói sau Tỉnh Hào nói với giọng điệu trịnh trọng. Đường Thiên biết người coi trọng lời hứa như Tỉnh Hào đại ca đã nói vậy tức là sẽ tuyệt đối không lùi bước.

“Vậy xin nhờ Tỉnh Hào đại ca rồi!” Đường Thiên nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết. Tuy sắc mặt Tỉnh Hào đại ca tái nhợt nhưng tinh khí thần không chút chán chường, trận chiến này tuy thất bại nhưng không hề khiến Tỉnh Hào đại ca mất tự tin, đây mới là điểm khiến Đường Thiên vui mừng nhất.

Với Tỉnh Hào đại ca, gã thật sự rất quan tâm.

Tỉnh Hào nhìn bóng lưng bọn Đường Thiên rời đi, có phần xuất thần. Thật ra hắn cũng biết suy nghĩ của các trưởng bối, nhưng hắn tự biết mình, thiên phú võ kỹ của hắn vượt xa thiên phú thủ lĩnh.

Sư phụ chắc chắn rất thất vọng.

Trong lòng Tỉnh Hào dâng lên cảm giác mất mác, thế nhưng ánh mắt hắn nhanh chóng trở lại vẻ kiên định. Cảnh giới đột phá khiến tâm tình hắn càng thêm cứng cỏi.

Mình không thông minh, cũng không biết ứng biến, cứng nhắc quật cường cố chấp, có lẽ thế không hay lắm nhưng đó là mình , là đạo là nghĩa của mình, cho dù nó có ngu ngốc.

Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt không còn vẻ mê man hay thất lạc, đôi môi mím chặt từ từ nở nụ cười kiên nghị như sắt đá.

Tỉnh Hào trầm mặc không nói, nhấc chân bước vào phòng. Nhớ lại trận chiến cùng Diệp Triều Ca, trong ngực hắn như có ngọn lửa rực cháy, toàn thân tràn ngập đấu chí.

Tất cả suy nghĩ của hắn đều về từng chi tiết trong trận chiến đó.

Hắn đã đẩy cánh cửa đó ra, hắn phải bước vào thế giới rộng lớn hơn.

๑๑۩۞۩๑๑

Hành động lần này của nhóm Đường Thiên không có quá nhiều người tham gia, chỉ có Đường Thiên, Lăng Húc và Hạc, à, còn Mầm Mầm và đám tiểu đệ của nó. Chủ yếu do còn chưa rõ tình huống trong tuyến đường cổ đại này.

Dưới sự chỉ huy của Binh, trên lối vào tuyến đường được xây dựng một căn cứ đồng thau quy mô khá lớn. Đương nhiên nó không thể so sánh được với căn cứ thau tại thành Tam Hồn nhưng cũng đủ làm trụ sở cho binh đoàn Sài Lang. Chòm Sài Lang vốn nghèo đói, riêng thu thập chỗ đồng thau này cũng tiêu tốn khí lực rất lớn.

Có Tỉnh Hào đại ca tọa trấn lại thêm Amaury, Hàn Băng Ngưng, binh đoàn Sài Lang của Đường Nhất ; Đường Thiên không mấy lo lắng về vấn đề an toàn chòm sao Sài Lang.

Chòm sao Sài Lang tuy bị phong tỏa nhưng thực tế lại không ảnh hướng lớn tới dân chúng như trong tưởng tượng. Trước giờ liên hệ giữa chòm Sài Lang và thế giới bên ngoài vốn rất ít, chỉ rất ít nơi mới có đội buôn đi qua. Dân chúng đã sớm quen với cuộc sống như vậy, bọn họ ít ỷ lại vào thế giới bên ngoài.

Những điều này không ảnh hưởng nhiều tới Đường Thiên, hắn là cường hào một phương. Theo quan hệ với Mặc gia càng lúc càng khăng khít, lợi nhuận cũng càng khả quan.

Tiêu hao trong trận chiến với Diệp Triều Ca còn nhỏ hơn dự tính của Đường Thiên. Giờ trên tay hắn nắm giữ khoảng một mười tỷ tiền mặt.

Đường Thiên giàu nứt đố đổ vách, lại đập một đơn đặt hàng chỗ lão Phí, 2 tỷ tiền thuốc thức tỉnh huyết mạch Cổ Sài tộc. Lão Phí vui mừng như điên, hắn vừa kéo rất nhiều bạn cũ tới, không ngờ lại vừa hay có tác dụng.

Giò chòm Sài Lang đã trong tay Đường Thiên, suối máu giác tỉnh đương nhiên cũng không ngoại lệ. Có suối máu giác tỉnh, giá thành thuốc thức tỉnh chỉ cần hai ngàn tinh tệ, lúc đó lão Phí báo giá năm ngàn tinh tệ chỉ là giá bán bên ngoài.

Hai ngàn tinh tệ một phần, hai tỷ là một triệu phần, các chuyên gia huyết mạch vừa được chiêu mộ hoàn toàn bị khoản chi bạo tay này của Đường Thiên dọa cho ngây người.

Bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng chuyện này bắt nguồn từ việc Đường Thiên nghe Binh nói Đường Nhất mong muốn tiếp tục chỉ huy binh đoàn Sài Lang. Đường Thiên cực kỳ cảm động, Đường Nhất không bỏ binh đoàn Sài Lang, đây mới là người có tình có nghĩa chứ! Đường Nhất vài lần liều mình cứu hắn, Đường Thiên vẫn ghi nhớ trong lòng. Đường Nhất trầm mặc ít lời nhưng cẩn thận tỉ mỉ, trong mắt người khác chỉ là một hồn tướng, nhưng trong mắt Đường Thiên lại là đồng bọn của gã.

Đường Nhất đã có tâm nguyện, mình đương nhiên phải giúp hắn một tay!

Đường Thiên cực kỳ khinh bỉ điệu bộ của Binh.

Tộc Sài Lang tính cách chịu khổ, tính tình kiên nhẫn, phục tùng mệnh lệnh, cũng vì thế mà nhiều người làm giặc cướp, thật ra là binh sĩ rất tốt, thế nhưng Binh không lọt mắt. Nguyên nhân rất đơn giản, tộc Sài Lang thực lực quá yếu.

Chẳng phải ngươi hiềm người ta thực lực yếu chỉ là bia đỡ đạn ư?

Một triệu phần thuốc thức tỉnh, vậy là một triệu người, trong đó chắc chắn có vài người theien phú xuất sắc chứ, trong một triệu người chọn ra năm trăm, 0,5%, chọn năm người trong vạn người, không tin không tìm được chiến sĩ tốt!

Hiệu suất bọn lão Phí rất nhanh, với bọn họ thuốc cấp bậc này dễ như ăn cháo.

Rất nhanh chóng, bọn họ hoàn thành mười vạn phần thuốc.

Khi Đường Thiên ném mười vạn phần thuốc thức tỉnh cho Đường Nhất, đồng thời nói cho hắn còn chín mươi vạn phần nữa, Đường Nhất hiếm thấy không hành lễ, hắn không biết nên nói gì. Đường Thiên vờ vịt vỗ vỗ vai Đường Nhất, kêu ê a cái gì phải cố gắng lên, đừng khiến thiếu niên như thần mất mặt rồi nghênh ngang rời đi.

Đường Thiên vừa bước chân đi, Binh đã chạy tới.

Binh nói với Đường Nhất, mỗi người phải giao một tiêu bản huyết dịch mới có thể lĩnh một phần thuốc đồng thời bảo Hỏa Mã Nhĩ hiệp trợ Đường Thiên. Binh hiểu nhiều hơn Đường Thiên nhiều, bảo Đường Nhất đi kêu gọi một triệu người tuyệt đối không nhanh bằng bảo hắn mang binh đoàn đi giết một triệu người.

Về phần tiêu bản huyết dịch, Binh vẫn nhớ nhung huyết mạch Thiên Vũ Nguyệt Lang. Lão Phí từng nói, ba mươi ngàn tiêu bản huyết dịch có thể thu được huyết mạch Thiên Vũ Nguyệt Lang độ hoàn thành 80%, một triệu phần tiêu bản huyết dịch, ít ra cũng đạt tới 90% trở lên chứ.

Binh từng hỏi lão Phí về huyết mạch Thiên Vũ Nguyệt Lang độ hoàn thành 80%, giá 3-500 triệu vẫn là có lương tâm, nếu là độ hoàn thành 90%, 5 tỷ là giá thấp nhất.

Không những không thiệt còn kiếm được một vố lớn, trong lòng Binh vô cùng đắc ý.

Hỏa Mã Nhĩ cũng bị khoản chi bạo tay của Đường Thiên làm cho chấn động, thế nhưng phần nhiều lại là kích động. Nàng hiểu, một triệu phần thuốc thức tỉnh ý nghĩa thế nào với tộc Sài Lang!

Khi Hỏa Mã Nhĩ công bố kế hoạch một triệu phần thuốc thức tỉnh, toàn bộ chòm Sài Lang điên cuồng!

Mà ngoài Thiên Lộ, đã không ai quan tâm tới chòm sao Sài Lang bị phong tỏa này nữa, ngay cả Diệp Cửu sau hành động bạo tay đó cũng bị mọi người lơ là. Lúc này, ánh mắt của cả Thiên Lộ đều bị một chuyện khác thu hút.

Một thương hội của chòm Sư Tử nảy sinh xung đột với một trưởng lão của võ hội Quang Minh, không ngờ trưởng lão võ hội Quang Minh này lại lén lút đơn thân độc mã lẻn vào chòm Sư Tử, giết toàn bộ gia đình hội trưởng thương hội này.

Sự kiện hung tàn tại chòm Sư Tử này làm dấy lên sóng gió, vua sư tử Leo giận tới tím mặt, hạn võ hội Quang Minh trong ba ngày phải giao ra hung thủ.

Võ hội Quang Minh từ đầu đến cuối bảo trì trầm mặc.

Vua Sư Tử tính cách cương liệt không hề do dự triệu tập binh đoàn, chỉ trong một đêm thế cuộc đã căng thẳng tới mức người ta nghẹn thở.

Một bên là thế lực lớn nhất Thiên Lộ, một bên là chòm sao chiến lực mạnh mẽ nhất, hai bá chủ cường đại nhất đối lập, bóng tối bao phủ cả Thiên Lộ.

Mọi người đều hiểu, trận chiến này đã là không thể tránh khỏi. Hai đại ba chủ ma sát không ngừng, Vua Sư Tử đang lúc tráng niên dã tâm bừng bừng, đã sớm không nhịn nổi võ hội Quang Minh xâm nhập không ngừng. Hành động cường thế của Vua Sư Tử cũng khiến cho võ hội Quang Minh vốn tác phong bá đạo căm ghét, càng khiến bọn họ phản cảm là Vua Sư Tử không ngừng ảnh hưởng tới những chòm sao xung quanh khiến họ hoặc sáng hoặc tối bài xích võ hội Quang Minh, điều này đã chạm tới căn cơ của võ hội Quang Minh.

Giữa hai đại bá chủ ắt có một trận chiến.

Thế nhưng không ai nghĩ tới trận chiến này lại tới nhanh như vậy, song ngẫm lại, lại là chuyện đương nhiên.

Nhiều người lo lắng, trận chiến này một khi bùng phát rất có thể sẽ diễn biến thành một trận chiến tranh trên toàn bộ Thiên Lộ. Đến lúc đó không ai thoát khỏi được.

Thế nhưng nhiều kẻ có giã tâm lại nóng lòng muốn thử, Thiên Lộ đã bình yên quá lâu rồi.

๑๑۩۞۩๑๑

Tuyến đường Quý Khâu.

Nhóm Đường Thiên đã đến vị trí Mầm Mầm tới lần trước. Nhìn mảnh vụn thú máy rải rác đầy đất, sắc mặt mọi người nghiêm nghị hẳn lên. Lần trước Mầm Mầm mất hai phần ba số thú máy tại đây.

Trước mặt bọn họ, từng chùm sáng lơ lửng trong đường hầm, lại như một đại dương xanh lam.

Mỗi chùm sáng là một khối năng lượng thuần túy. Chúng như những tinh linh lơ lửng bồng bềnh trong không khí, lúc tụ lúc tán.

“Quả không hổ danh dòng sông chảy xuôi năng lượng.” Hạc than thửo: “Trước nay chưa từng thấy nơi nào năng lượng đậm đặc như vậy. Những khối năng lượng này do năng lượng tụ tập thành, rất nguy hiểm.”

“Có vẻ giống vết nứt năng lượng.” Đường Thiên ra sức rướn cổ lên, muốn nhìn ra xa hơn.

“Đừng dông dài, nói mau, làm sao đi qua?” Lăng Húc vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.

Hạc nhắc nhở: “Chúng ta phải đánh tan chỗ năng lượng này mới được. Tuyệt đối đừng dùng chân lực, chỉ có thể dùng sức mạnh thuần túy.”

Đường Thiên há hốc mồm, sắc mặt ngạc nhiên chỉ chỉ: “Đánh tan hết những chùm sáng này sao?”

Từng chùm sáng trước mặt trải dài không thấy cuối, như một con sông lớn màu xanh lam.

“Đúng vậy.” Hạc giải thích: “Nếu chúng nổ tung, chúng ta cũng sẽ tan xác. Sau khi đánh tan không hề nguy hiểm, ngược lại còn có một số lợi ích.”

“Lợi ích?” Đường Thiên hai mắt sáng lên.

“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Hạc không định nói đáp án, hắn lấy ra một thanh kiếm thép bình thường.

Lăng Húc thấy vậy cũng lấy ra một thanh kiếm thép bình thường.

Đường Thiên tay không.

“Bắt đầu đi.” Hạc chưa dứt lời, thân hình đã biến mất không còn tăm hơi.

“Đã sớm đề phòng ngươi rồi.” Lăng Húc hừ lạnh, hắn sóng vai cạnh hạc.

“Này này này, ta đi đầu chứ!”

Đường Thiên đi trước hai người một chút, hắn là người đầu tiên xông vào, đùng đùng đùng, tiếng nổ liên tiếp, từng chùm sáng xanh lam xung quanh hắn gần như cùng lúc bùng nổ, hóa thành sương mù màu lam.

Động tác của hắn nhanh tới mức mắt thường khó lòng nắm bắt.

Lăng Húc hừ lạnh một tiếng, thương sắt tong tay rung rung, chùm sáng trước mặt hắn như bức tường ầm ầm đổ nát. Giờ một giây hắn có thể xuất hai trăm thương, không dùng chân lực cũng có thể xuất hơn trăm thương mỗi giây, một trăm chùm sáng chỉnh tề nổ tung, cảnh tượng đồ sộ.

Hắn bước một bước, mưa thương lại tỏa ả một lần, tường sáng trước mặt lại lở ra một đoạn dài.

Đây chính là cất bước xuất thương.

Hạc lại như một con hạc đen khổng lồ, thân hình cực kỳ linh động, kiếm sắt trong tay hắn như thanh trúc mảnh, thủ pháp lưu loát. Chỉ thấy kiếm sắt biến ảo cực nhanh trong phạm vi cực nhỏ, như tia chớp giật.

Kiếm theo người tới, như hạc múa, cực kỳ linh động. Không chút chân lực nhưng dáng vẻ của Thiên Hạc Kiếm Cương vẫn ẩn chứa trong từng kiếm chiêu.

Thế nhưng trong ba người, nhanh nhất lại là Đường Thiên, phương thức chiến đấu của hắn càng thêm đặc biệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.