Đây là cái gì? Đường Thiên há hốc mồm, vẻ mặt ngây dại nhìn động đá khổng lồ này.
Hạc mắt sắc bước tới trước bức tường đá, nhìn dòng chữ bên trên phân biệt cả nửa ngày mới nói: "Đây là tuyến đường an toàn cổ đại, tên là Quý Khâu. Tuyến đường an toàn này ta từng nghe nói, không ngờ lại là ở đây."
Tuyến đường an toàn thời cổ ư!
Đường Thiên vẻ mặt ngạc nhiên, những người khác cũng hứng thú tò mò nhìn xung quanh.
Thật khổng lồ! Hoả Mã Nhĩ sợ hãi than, nàng là người sống tại chòm Sài Lang song chưa từng nghe tới tuyến đường an toàn Quý Khâu này: "Tuyến đường an toàn Quý Khâu thông tới đâu?"
Hạc lắc đầu: "Ta cũng không rõ lắm, còn không nhớ nổi từng thấy ở đâu."
Bộp!
Đoàn người bị tiếng động bất lình thình làm cho giật mình, lại chỉ thấy Đường Thiên vỗ mạnh đầu, vẻ mặt ảo não: "Ai da, quên mất mình có bản đồ sao mà! Nghe nói do một đại sư chế tác, để ta tra xem."
Đường Thiên lấy bản đồ sao ra tra xét một hồi, một lát sau mới hưng phấn nói: "Tìm thấy rồi."
Đường Thiên dừng lại đọc từng chữ một.
Tuyến đường an toàn Quý Khâu, một trong những tuyến đường an toàn nổi tiếng thời cổ đại, nối liền Nam Thiên và Bắc Thiên, xuất hiện vào khoảng năm ngàn năm trước, đã từng cực kfy hưng thịnh, được khen là tuyến đường an toàn chảy xuôi năng lượng, nó thực tế là một dòng sông ngầm của chòm sao. Thánh giả Quý Khâu phát hiện và hoàn thành thăm dò tuyến đường an toàn này cho nên dùng tên Quý Khâu đặt cho nó. Cứ cách năm trăm năm nó lại biến đổi nhưng luôn thông suốt giữa chòm sao Nam Thiên và Bắc Thiên, còn được goi là cầu ngầm nam bắc.
"Nói cách khác, tuyến đường an toàn này đi thông tới Bắc Thiên Thập Cửu Châu?" Hạc suy ngẫm.
"Trên sách nói thế." Đường Thiên chỉ bản đồ sao.
"Tuyến đường an toàn chảy xuôi năng lượng là ý gì?" Lăng Húc cảm giác hứng thú dần.
Rất nhiều năng lượng? Đường Thiên cũng không dám chắc.
Ngay lúc mọi người thảo luận, sâu trong sơn động bỗng vang lên tiếng rầm rập như có một đội ngũ đang áp sát. Mọi người ngừng thảo luận, quay đầu lại.
Rất nhanh chóng, một đội ngũ xuất hiện trước mắt mọi người, đi đầu rõ ràng là Mầm Mầm.
Mầm Mầm mặt mày xám tro, dáng vẻ chật vật, vừa thấy Đường Thiên hai mắt lập tức sáng bừng, kêu y a một tiếng rồi nhảy dựng lên, lao thẳng về phía Đường Thiên.
Đột nhiên, bóng xám loé lên trước mặt.
Một cú đá tạt như lưỡi đao đánh chính xác lên Mầm Mầm.
Ầm!
Thân thể Mầm Mầm khảm luôn vào vách tường, sắc mặt cứng lại.
Đường Thiên giờ mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, phản ứng nhanh quá..."
Khoé mắt Hạc và Lăng Húc đều giật giật, nhanh quá! Mãi tới lúc Mầm Mầm bị ghim vào bức tường họ mới kịp phản ứng lại. Từ lúc nào gã này xuất chiêu nhanh đến thế?
Hai người nhìn nhau, đều thấy vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương, gã biến thái này lại mạnh lên rồi!
Đường Thiên vờ thân thiết chạy tới bức tường cậy Mầm Mầm ra, ngón tay cầm một chân nhỏ của Mầm Mầm, rung rung vài cái. May quá may quá không bị thương, ừm, chỉ có điều hơi nhiều bụi... Hắn thuận tay vỗ Mầm Mầm bình bịch lên tường như đập phủi bụi.
Trong tro bụi đó, Mầm Mầm bị đập bẹp dí, vẻ mặt dại ra.
"Khụ, sau này gặp chuyện nguy hiểm như vậy ngươi không nên làm một mình."
Đường Thiên ra vẻ ta đây khuyên nhủ. Mầm Mầm hai mắt đầy ánh sao.
Lăng Húc liếc mắt nhìn đám thú máy, a lên một tiếng: "Phía trước phải chăng có nguy hiểm gì?"
Đội ngũ thú máy trông có vẻ thưa thớt hơn nhiều, trên người nhiều con còn rõ vết thương, gồ ghề ghê người. Lăng Húc nhớ đại quân thú máy của Mầm Mầm có khoảng hai ba trăm, giờ chỉ còn lại sáu bảy mươii con, chẳng lẽ trong đó có nguy hiểm gì thật?
Lăng Húc nóng lòng muốn thử, chuyện càng nguy hiểm hắn càng hứng thú.
Hơn nữa đây còn là tuyến đường an toàn nổi tiếng trong lịch sử, không khéo trong đó có bảo tàng gì.
Chờ Tỉnh Hào xuất quan mọi người cùng vào xem, Hạc đột nhiên nói.
Lăng Húc không lên tiếng, hắn cũng cực kỳ tôn trọng Tỉnh Hào. Đường Thiên cũng gật đầu: "Được!"
Lần này Tỉnh Hào đại ca bị thương nặng nhất trong số mọi người, tới giờ còn chưa xuất quan. Tỉnh Hào đại ca đã vi phạm cả mệnh lệnh của sư phụ chạy tới giúp sức cho họ, trong lòng Đường Thiên vô cùng cảm động.
"Để Đường Nhất đóng quân tại đây." Giọng nói của Binh vang lên.
Hắn thu xếp xong tạp vụ cũng tới đây, nhìn tuyến đường an toàn trước mắt cũng không khiỏ chấn động.
Đề nghị của Binh được mọi người nhất trí đồng ý, phế tích này thường đồng nghĩa với tài phú, cho dù người có hào phóng cũng chẳng ngoảnh mặt làm ngơ được.
Trải qua chuyện này, Đường Thiên cũng quên cả việc kiếm Lăng Húc và Hạc đánh nhau.
Mọi người còn chưa tản đi, một tin tức rất tệ khác khiến sắc mặt ai nấy đen kịt.
"Cửa sao tới chòm Hải Đồn đóng chặt, ngoại trừ cửa sao tới chòm Ô Nha ra, các cửa sao khác đều đã bị đóng, chòm sao Ô Nha cũng bị đóng cửa. Trước đó đối phương không hề lên tiếng nhắc nhở hay cảnh báo gì chúng ta, chúng ta cũng không hề nghe được tin đồn gì." Hoả Mã Nhĩ giọng nói run run, nàng không thể tưởng tượng được muốn đóng nhiều cửa sao như vậy cần quyền thế bậc nào.
"Hừ, đám tiểu nhân này, sớm muộn gì ta cũng đâm chết bọn chúng." Sắc mặt Lăng Húc đầy sát ý.
"Ta đ thăm dò xem ai làm." Binh nói xong lập tức biến mất, Đường Thiên biết Binh đi tìm Đinh Đang.
"Đúng là quyền thế ngập trời." Hạc trầm giọng nói: "Đối phương định vây chúng ta tại đây."
Không bao lâu sau, Binh chạy về, sắc mặt âm trầm: "Là Diệp Cửu, một ông lão Thánh Vực của Diệp gia đột nhiên chui ra, giết một trưởng lão võ hội Quang Minh cười nhạo Diệp gia. Đám võ hội Quang Minh lập tức đổi hướng, các tộc ủng hộ Diệp gia. Diệp Cửu giởi thư tới đám cầm quyền các chòm sao yêu cầu bọn họ đóng cửa chòm sao thông tới chòm Sài Lang.
Ánh mắt mọi người bừng bừng lửa giận, nhất là Hoả Mã Nhĩ, nàng tức giận nói: "Hắn muốn vây chết chúng ta!"
Chòm Sài Lang vốn ít cửa sao thông tới chòm sao khác, giờ cửa sao bị đóng, chòm Sylar chẳng khác nào cái nhà giam.
"Gã đang lên mặt với chúng ta." Hạc hiểu rõ nhất phong cách hành xử của đám thế gia này, trầm giọng nói: "Hắn định dùng chúng ta để lập uy, lại có phần cố kỵ, dùng thế đè người là cách tốt nhất. Diệp gia có Thánh Vực, chúng ta phiền to. Lực chấn nhiếp của cường giả Thánh Vực, chòm sao Bắc Thiên không cách nào trái ý."
Cường giả Thánh Vực!
Bốn chữ này như cơn ác mộng có ma lực, đè nặng lên trái tim mọi người.
Không ai ngờ Diệp gia lại có cả Thánh Vực, đây là nội tình của thế gia sao?
Giữa đám người sắc mặt âm trầm, Đường Thiên vẻ mặt chẳng buồn để ý cực ký chói mắt: "Thánh Vực thì sao? Hắn có bốn chân à? Yên tâm đi, Thánh Vực mỗi phút cả trăm vạn tinh tệ nào có thời gian lãng phí trên người đám nhỏ tí chúng ta? Chúng ta không đánh lại Thánh Vực, nhưng Diệp Cửu cho rằng như vậy có thể khiến chúng ta cúi đầu, có thể thể hiện uy phong của hắn, vậy hắn sai rồi."
Ánh mắt mọi người không khỏi dừng lại trên người Đường Thiên, sắc mặt giãn ra một chút. Lại nghĩ, cảm thấy Đường Thiên nói cũng không sai, Thánh Vực nào có thời gian đi quản bọn họ.
Lăng Húc âm thầm hạ quyết tâm, mình nhất định phải mạnh lên, tới lúc đó ông lão Thánh Vực gì gì đó đó cũng một thương đâm chết!
Hạc lại bình tĩnh tự hỏi, cường giả Thánh Vực hẳn không thô tục như vậy, loại thích tinh tệ như Đường Thiên hẳn không nhiều.
Binh lại cảm giác, người ngốc cũng không phải không có ưu điểm.
Đường Thiên thấy mọi người bị mình trấn trụ, cực kỳ đắc ý: "Lại nói, chẳng phải còn tuyến đường an toàn Quý Khâu sao? Nó nối thông nam bắc, vậy bên kia chắc chắn là chòm sao Bắc Thiên. He he, các ngươi nói xem, Diệp Cửu chắc chắn sẽ tìm mọi cách phong bế chúng ta, kết quả chúng ta lại nghênh ngang xuất hiện ở Bắc Theien, hắn có sợ tới phát ngốc không? Ai da, thật mong chờ được thấy vẻ mặt hắn! Ha ha ha ha!"
Mọi người tim đập thình thịch.
"Tiện tay cho hắn một thương mới uy phong!" Lăng Húc liếm môi, sát khí đằng đằng.
"Tốt nhất dẫn Diệp Triều Ca tới!" Hạc đột nhiên nói: "Chúng ta tổ chức phục kích."
"Ý kiến hay!" Đường Thiên hai mắt bừng sáng: "Chúng ta lại quần ẩu một trận như vậy, chắc chắn sẽ xử lý triệt để Diệp Triều Ca."
Mầm Mầm lúc lắc, dần tỉnh táo lại, nghe bọn Đường Thiên bàn chuyện đánh nhau lập tức hứng khởi, vung vung hai nắm tay nhỏ, cố rướn giọng hô: "Y y a a!"
Không ai để ý tới nó.
Thời gian này Diệp Cửu đắc chí thoả mãn, hoàn toàn không còn bộ dáng thất bại lúc trước. Hắn có thể cảm nhậnd udợc ánh mắt âm thầm kính sợ và ghen ghét của các trưởng lão khác, giờ Diệp gia không còn suy tàn lúc trước, bầu không khí đã hoàn toàn thay đổi.
Tất cả đều nhờ ông chú ra tay.
Ông chú dùng phương thức này nhắc nhở võ hội, lão còn chưa chết.
Chỉ trong một đêm, Diệp Cửu trở thành đối tượng nóng bỏng, cửa nà họ Diệp càng đông như trẩy hội. Sau khi hắn xuất chiêu, danh vọng lại càng dâng cao. Trong mắt giới cao tầng chuyện này liên quan tới tương lai, ngay cả bọn họ cũng thấy khó xử, nhưng cách xử trí của Diệp Cửu lại khiến cho tương lai không còn đường nhúng tay.
Không giết không thương, mà là vây.
Thủ đoạn linh hoạt đó khiến ấn tượng của giới cao tầng về Diệp Cửu tănglên không ít, nếu không có gì bất ngờ, cuối năm hắn sẽ được thăng một cấp. Nếu thăng thêm một cấp nghĩa là hắn sẽ chính thức thoát ly tầng lớp trưởng lão cấp trung, bước lên cao tầng. Tới lúc đó, có ông chú ủng hộ, hắn có lòng tin đưa Diệp gia trở lại đỉnh phong.
Mà trong mắt người thường, quyền thế Diệp gia lập tức phóng đại. Có thể khiến nhiều chòm sao đóng cửa sao, quyền thế Diệp gia to lớn cỡ nào.
Diệp gia vốn im ắng hồi lâu lại được danh tác này của Diệp Cửu làm ánh lên sinh cơ.
Diệp Cửu lần đầu tiên cảm nhận được, hoá ra Thánh Vực cường đại như vậy.
Trái tim của hắn bừng bừng lửa nóng, rốt cuộc cũng tỉnh ngộ những sai lầm trước kia của bản thân. Triều Ca cô độc hay không cũng chẳng sao, chỉ cần hắn bước vào Thánh Vực, trở thành tấm bùa bảo hộ của Diệp gia. Triều Ca thậm chí không cần động thủ, chỉ sự tồn tại của hắn cũng đủ khiến kẻ đihcj kinh sợ rồi.
Bất luận ra sao cũng phải giúp Triều Ca bước vào Thánh Vực!
Diệp Cửu thầm hạ quyết tâm.
Về phần bọn Đường Thiên, hắn đã sớm vứt ra sau đầu, theo hắn thấy chuyện này đã kết thúc.
Hắn không biết, tương lai Diệp gia sẽ có kẻ địch đáng sợ tới mức nào.