Yến Hạ xem lướt qua tình báo, thản nhiên nói: “Xem ra cô bé này thông minh hơn chúng ta tưởng.”
Đám người nhanh chóng đưa tờ tình báo cho nhau đọc, sắc mặt đều rất khó coi.
Tác Quang lẩm bẩm: “Lão già họ Vu này đúng là chán sống rồi, dám chủ động gây sự! Hắn làm gì vậy?”
“Lão không có một mình đâu.” Khóe miệng Cung Dịch Tú nhếch lên: “Lão Vũ này tuy thực lực không phải mạnh nhất thế nhưng lớn tuổi, già dặn, danh vọng đủ cao. Đám dân bản địa sao Fillin này vốn có địch ý với chấp sự đoàn chúng ta. Nếu lần này lão liên hợp được vài gia tộc khiến chúng ta chịu thiệt, vậy đại lão số một sao Fillin cũng coi như ngồi vững. Cô bé này thật lợi hại, chon được lão già này cũng thật thích hợp.”
“Vậy làm sao giờ?” Ô Nham nhíu mày trầm giọng hỏi: “Nếu thật sự làm lớn, tới lúc đó ngay đại nhân cũng không không được lợi gì.”
Hắn nói rất không khách khí nhưng những kẻ ngồi đây không ai phản đối.
Thế lực bản địa sao Fillin hùng hậu, chỉ có điều bọn họ cũng hiểu rốt cuộc vẫn là nằm dưới sự thống trị của Hắc Hồn vì thế mấy năm nay mọi người vẫn tự giác yên ổn. Thế nhưng hành động lần này của bọn Yến Hạ chẳng khác nào lật bàn, khiến bọn học có cớ. Nhưng nếu giờ bảo bọn họ từ bỏ giáp máy của binh đoàn Nam Thập Tự, ai cũng không cam tâm.
Ánh mắt ba người cùng đưa sang phía Yến Hạ, hắn mới là đại ca của đoàn thể nhỏ này. Mọi người thầm hối hận, trước đây không nên gửi thư tới Cố gia, bọn họ vốn tưởng rằng bằng tên tuổi chấp sự đoàn, Cố gia chắc chắn không dám phản kháng. Một bộ giáp máy mà thôi, tuy hiếm thấy nhưng nếu bởi vậy kết oán với chấp sự đoàn, đại đa số mọi người sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Mọi người thật không ngờ Cố Tuyết lại phản ứng kịch liệt như vậy.
Trong mắt Yến Hạ lóe lên vẻ tàn nhẫn cay nghiệt: “Chúng ta tăng tốc, ra tay trước lão già họ Vu đó. Tới trước thì quyền chủ động cũng trên tay chúng ta. Có ai biết đường tắt nào không?”
Tác Quang đáp: “TA biết một đường tắt nhưng không dễ đi, có thể tiết kiệm được nửa ngày.”
“Đi! Bỏ xe!” Yến Hạ không hề do dự, lập tưc quay người phân phó: “Đi xe làm chậm tốc độ!”
Bốn người rời xe bay lên trời, hạ xuống khu rừng rậm rạp.
๑๑۩۞۩๑๑
Trực giác Đường Thiên đột nhiên tấn cấp, Binh định ra kế hoạch tu luyện mới. Kế hoạch rất đơn giản, Binh tăng cao độ khó của gian phòng Thập Bát Đồng Nhân.
Độ khó của gian phòng Thập Bát Đồng Nhân còn điều chỉnh được...
Đường Thiên trợn tròn mắt há hốc mồm bị Binh đá thẳng vào gian phòng Thập Bát Đồng Nhân đã điều chỉnh độ khó, sau đó lại tiếp tục cuộc sống ăn hành tăm tối không ánh mặt trời.
Đường Thiên thậm chí nghi ngờ mười tám gã đồng nhân này liệu có phải đang nhân cơ hội trả thù không, ra tay vừa đen tối vừa tàn nhẫn, cho dù trực giác của Đường Thiên đã tăng lên mười tám lần vẫn bị hành tới sống dở chêt dở.
Thế nhưng không thể không nói phương pháp này của Binh rất hữu hiệu. Mười tám đồng nhân hiểu khá rõ thủ đoạn công kích của Đường Thiên, dưới tình hình thực lực chúng tăng lên gấp đôi, Đường Thiên hoàn toàn bị áp chế.
Tu luyện như địa ngục, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Đường Thiên đã đem trực giác mới tăng lên nghiền ép sạch sẽ.
Rốt cuộc cũng thở phào một hơi, Đường Thiên giãy dụa từ địa ngục ra thấy được ánh mặt trời, khi lại được tắm trong ánh mặt trời, gã mừng tới suýt bật khóc. Rõ ràng chỉ một thời gian ngắn nhưng Đường Thiên cảm giác như mình vùng vẫy đã lâu lắm rồi.
Ánh mặt trời thật thoải mái.
Để ăn mừng khoảnh khắc ngắn ngủi thoát ly khổ ải, Đường Thiên quyết định hôm nay nghỉ ngơi hai giờ, buông lỏng một chút. Gã tản bộ lung tung không mục đích trong sân. Lăng Húc vẫn khổ luyện thương pháp, nhìn một hồi, Đường Thiên phát hiện thương pháp Lăng Húc tiến bộ kinh người.
Hắn chợt nhớ ra Thạch Nhân Ngũ Thức, mình tiến bộ là trực giác, Lăng Húc tiến bộ là gì?
Nếu là Uy Nghiêm Thức, vậy ý chí của hắn tiến bộ, có điều ý chí làm sao tiến bộ? Xem tình hình ngày đó hình như Uy Nghiêm THức cộng minh với Lăng Húc.
Trong ấn tượng của Đường Thiên, Lăng Húc là gã nóng nảy nhất mà mình từng gặp, nói là đòi đánh. Tuy hắn luôn mở miệng kêu chính nghĩa nhưng Đường Thiên lại cảm thấy kẻ như vậy cực thích hợp làm giặc cướp giết người phóng hỏa.
Một kẻ như vậy lại cộng hưởng cùng Uy Nghiêm Thức, thật kỳ quái!
Chẳng lẽ ý chí gã này mạnh lắm sao?
Đường Thiên tự nhận ý chí mình không mềm yếu, nhưng ngay cả gã cũng không cộng hưởng cùng Uy Nghiêm Thức, còn kém Lăng Húc xa.
Thật kỳ lạ...
Đường Thiên xem xét một hồi, quyết định vứt vấn đề này ra sau đầu, khó khăn lắm mới được nghỉ hai giờ, gã chẳng muốn lãng phí trên người Lăng Húc.
Thật khốn nạn! Lãng phí mười phút rồi!
Đường Thiên chửi rủa trong lòng, không hề do dự quay đầu bỏ đi.
Vừa rời khỏi chỗ Lăng Húc, Đường Thiên chợt nghe tiếng Cố Tuyết và Murray nhỏ giọng bàn bạc. Không biết có phải do trực giác tăng lên không, nhĩ lực của Đường Thiên cao hơn trước rất nhiều.
“Chấp sự đoàn còn cách nơi này bao xa?” Cố Tuyết hỏi Murray.
“Bọn họ tới từ thành Minh Vương, cần một ngày rưỡi đi đường, lại ngồi xe.” Murray giọng điệu sốt sắng: “Bọn Vu lão phải ba ngày sau mới tới được.”
Cố Tuyết cắn răng: “Phải nghĩ cách ngăn cản bọn họ để Vu lão tới đối phó.”
“Đúng vậy, nhưng nên dùng cách gì!” Murray cũng hết cách.
Cố Tuyết và Murray không ngờ tiếng bàn luận của họ lại bị Đường Thiên nghe thấy, gã cũng hiểu viện trợ của Cố Tuyết ba ngày sau mới tới mà chấp sự đoàn chỉ mất có một ngày rưỡi. Cố Tuyết đang nghĩ cách kéo dài thêm ngày rưỡi.
Lặng lẽ lui ra, Đường Thiên lập tức có một chủ ý tuyệt diệu.
“Này Binh, nếu chúng ta đánh lén liệu có thể ngăn cản chấp sự đoàn không?” Đường Thiên đem suy nghĩ của mình nói cho Binh.
Binh hiểu ý đồ Đường Thiên, suy nghĩ theo góc độ chuyên nghiệp: “Nếu chỉ là ngăn cản, chúng ta chuẩn bị đầy đủ vẫn được.”
Là giáo quan trưởng của binh đoàn, định ra một kế hoạch tác chiến quy mô nhỏ chỉ là chuyện nhỏ.
“Ngươi, ta, Lăng Húc, Quỷ Trảo, bốn người chúng ta cần có bản đồ, phục kích tại con đường bọn họ bắt buộc phải đi qua. Chúng ta cũng cần ngụy trang, chuẩn bị kỹ đường trốn và nơi ẩn nấp. Quỷ Trảo đoạn hậu, nếu hắn bị giết chết ngươi cũng chỉ không dùng hồn hạch gọi hắn trở lại được trong mười ngày.”
Binh suy nghĩ rất rõ ràng, đâu vào đấy, khiến sự tự tin của Đường Thiên tăng vọt, quả không hổ danh chuyên nghiệp!
“Không vấn đề, Lăng Húc chắc chắn không vấn đề! Nếu hắn bỏ mặc là vi phạm di huấn!” Đường Thiên rung đùi đắc ý, bắt chước ngữ khí Lăng Húc: “Vì chính nghĩa.”
“Ta biết ở đâu có bản đồ.” Đường Thiên thoải mái nói: “Trong mấy món đồ chuẩn bị tiến hành thí luyện cửa sao cũng có.”
Quả nhiên, Đường Thiên nhanh chóng tìm ra bản đồ, đám người hợp mưu cũng nhiều thêm một kẻ, Lăng Húc. Đường Thiên nói không sai, khi gã vác “chính nghĩa” ra dọa, Lăng Húc lập tức đồng ý.
Có thể thấy thực lực Lăng Húc tăng mạnh, cũng nóng lòng muốn chiến đấu.
“Bọn họ đến từ thành Minh Vương, vậy chỉ có thể đi đường này.” Binh chỉ một con đường rồi di tới một chỗ: “Bọn họ ngồi xe, vậy có thể phi hành. Vậy địa điểm tương đối thích hợp để chúng ta phục kích là đây.”
Binh chỉ vào cốc Hạc Chủy.
Đường Thiên nhếch miệng cười: “Ta thích cái tên này!” Thấy một địa danh có tên Hạc, Đường Thiên cảm thấy rất thân thiết.
Binh không buồn để ý tới gã, lẩm bẩm: “Cốc Hạc Chủy có vài chỗ địa thế rất cao, khí lưu trong cốc Hạc Chủy còn yên ổn, ngoài cốc rất hỗn loạn, không thích hợp ngồi xe. Hơn nữa bọn họ tuyệt đối không ngờ sẽ bị đánh lén, chuyện này có lợi với chúng ta.”
“Đường trốn thì sao?” Lăng Húc hỏi.
Đường Thiên vẻ mặt cười nhạo: “Tiểu Húc Húc thật quá nhát gan, chưa đánh đã nghĩ tới việc lẩn trốn rồi!”
Lăng Húc châm biếm lại: “Có giỏi ngươi đừng chạy!”
Da mặt Đường Thiên dày hơn cả tưởng tượng của Lăng Húc, gã chỉ mỉm cười nói: “Đợi xem ta đánh chúng ra bã đi!”
Không ai buồn để ý tới gã.
Yến Hạ xếp hạng hai mươi, lợi hại tới mức nào, trong lòng mọi người không rõ.
“Một điểm nữa của cốc Hạc Chủy rất thích hợp để phục kích là xung quanh toàn rừng núi, địa hình phức tạp, rất thích hợp để trốn thoát. Ta và Đường Thiên chỉ cần cách nhau không quá hai trăm dặm là có thể trở lại vị trí của hắn, điểm này chúng ta cũng phải lợi dụng.”
Binh nói: “Mục đích của chúng ta là kéo dài thời gian, vì vậy không thể để bọn chúng mất đi mục tiêu được. Như vậy chúng sẽ tiếp tục tới Cố gia.”
Lăng Húc hiểu được nói: “Nói cách khác, chúng ta vừa phải chạy lại vừa không thể chạy quá nhanh.”
“Không sai!” Binh gật đầu: “Thực lực các ngươi tuy không bằng Yến Hạ nhưng Yến Hạ muốn giết các ngươi cũng không dễ dàng gì.”
“Còn lại một vấn đề cuối cùng, ngụy trang.” Binh vuốt cằm: “Mục tiêu của chúng ta không phải quyết tử chiến cùng bọn họ mà chỉ là ngăn cản, để bọn họ giap thủ cùng lão Vu. Cho nên chúng ta cần ngụy trang.”
Đường Thiên sắc mặt đắc ý, xoạt một tiếng lấy từ phía sau ra bốn cái mặt nạ màu sắc rực rỡ.
๑๑۩۞۩๑๑
Lăng Húc rất mất tự nhiên xoa xoa mặt nạ trên mặt, hắn cảm thấy hôm nay đúng là ngày sỉ nhục nhất trong cuộc đời hắn. Mặt nạ gấu trúc ngây thơ đáng yêu, khiến hắn chỉ muốn kéo xuống giẫm nát.
Đường Thiên lý lẽ hùng hồn, công bố cái mặt nạ trắng đen này trời sinh thích hợp với Lăng Húc, bởi vì . . . đen trắng phân minh!
Đen trắng phân minh cái mả cha nhà ngươi...
Saud dó gã liếc mắt sang ba cái mặt nạ khác, tinh tinh, ngựa, mèo, đành lựa chọn im lặng ôm cái mặt nạ gấu trúc về. Ngay mũi thương trong tay hắn cũng đổi sang một cái bình thường.
Đường Thiên vẫn chưa hết tính trẻ con đeo mặt nạ tinh tinh lên, không ngừng bắt chước tiếng tinh tinh. Binh không hề dể ý, hắn chỉ có thể chọn mặt ngựa, chỉ mỗi tấm mặt nạ này thích hợp với gương mặt tú lơ khơ của hắn. Quỷ Trảo dùng mặt mèo, theo lời Đường Thiên giải thích là đều dùng móng vuốt.
“Nhớ đường trốn chưa?” Binh ra vẻ lão làng.
Đường Thiên và Lăng Húc gật đầu liên tục.
Không bao lâu, một chiếc xe xa hoa xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
“Tới rồi!
Mọi người đều phấn chấn, ẩn nấp thật kỹ đợi đánh lén!