Chiến Thần Bất Bại

Chương 158: Chương 158: Ý chí của Lăng Húc




Ầm!

Khí thế kinh người lấy Lăng Húc làm trung tâm bùng lên. Một cảm giác lạnh lẽo khó tả bằng lời chợt xuất hiện từ trái tim hắn, dọc theo một kinh mạch lạ lẫm, vượt qua mọi chông gai, như một mũi băng châm xuyên thấu cả kinh mạch. Trong chớp mắt khi đường kinh mạch này xỏ xuyên, thân thể Lăng Húc chấn động, lực lượng lạnh lẽo đó chạy thẳng tới cột sống của hắn.

“A a a!”

Đau đớn mãnh liệt khiến hắn kêu rên thê thảm như dã thú, gương mặt đầy đau đớn, mặt mũi vặn vẹo. Khí tức lạnh lẽo đâm vào chỗ xương dị dạng làm cảm giác đau đớn mạnh hơn lúc thường trăm lần.

“LĂNG HÚC!” Đường Thiên sợ hãi, đinh lao lên.

“Đừng chạm vào hắn!” Binh vội vàng ngăn cản Đường Thiên.

“Binh! Hắn làm sao vậy?” Đường Thiên vô cùng lo lắng.

“Là chuyện tốt với hắn.” Binh trầm giọng nói: “Chỉ cần hắn vượt qua được.”

Đầu óc Lăng Húc trống rỗng, cảm giác đau đớn vô cùng như vạn mũi kim đâm vào thân thể. Đây không phải lần đầu tiên hắn đau đớn như vậy, mặc dù cứ định kỳ lại ngâm nước thuốc nhưng cứ cách một thời gian thân thể không chịu nổi tải trọng luôn khiến hắn đau đớn không thôi.

Tiếng kêu rên như dã thú vang dội cả Cố gia, mỗi người nghe tiếng kêu không khỏi hoảng sợ nhìn về phía nơi ở của Lăng Húc và Đường Thiên.

Cố Tuyết cùng Murray kinh hãi lao tới.

Lần đau đớn này ngoại trừ cảm giác kim châm còn có sự lạnh lẽo tới thấu xương. Dưới cơn đau này, thân thể Lăng Húc cong vòng như con tôm.

Đầu óc trống rỗng, không biết bao lâu sau, giữa hư vô chợt xuất hiện một ông lão già nua, ông lão dắt theo một đứa trẻ.

“Húc, ngươi không nên luyện thương nữa, ngươi sống tốt là sư phụ rất vui rồi.”

“Đừng! Sư phụ, con chắc chắn tu thành Thương Tiêm Hải! Con sẽ thực hiên mơ ước của sư phụ!”

“A Húc, con phải thực hiện giấc mộng của mình chứ không phải giấc mộng của sư phụ.”

“Nhưng thực hiện ước mơ của sư phụ chính là ước mơ của Lăng Húc!”

. . .

Bé trai cầm một thanh thương gỗ còn cao hơn mình nhiều, tiếp tục cô độc luyện thương.

Thất bại, thất bại, vẫn thất bại, sắc mặt bé trai tái nhợt, thi thoảng lại hiện vẻ đau đớn nhưng vẫn kiên trì không ngừng nghỉ.

Rầm, bé trai kiệt sức đặt mông ngã trên mặt đất, nó khóc lên thất thanh.

. . .

“Húc, đừng thương tâm, thật ra cũng không sao. Sư phụ cũng đâu luyện thành Thương Tiêm Hải chân chính.”

Bé trai ngừng khóc, hắn ngẩng đầu, ánh mắt đầy nước tò mò: “Sư phụ, có người luyện thành Thương Tiêm Hải chân chính à?”

Ông lão im lặng, một lúc lâu sau mới gật đầu: “Có.”

“Hắn là ai vậy? Lợi hại lắm phải không?” Bé trai vẫn rất tò mò.

Trong đôi mắt già nua của ông lão hiện vẻ đau đớn: “Hắn là một kẻ xấu xa nhưng cũng là một thiên tài, hắn chỉ cần lực lượng, hắn phản bội tín ngưỡng của mình. Húc, con phải nhớ, bất luận lúc nào đều phải làm một người tốt.”

Bé trai vẫn khó hiểu, thế nào là kẻ xấu xa thiên tài, chỉ đành gật đầu cái hiểu cái không: “Tiểu Húc nhớ rồi. Sư phụ, hắn làm sao luyện thành Thương Tiêm Hải?”

“Ý chí!” Sư phụ mỉm cười đầy tối nghĩa: “Mặc dù hắn không phải người tốt nhưng là kẻ có ý chí kiên định, tàn khốc với bản thân nhất.”

“Sư phụ, ý chí là gì?” Bé trai mở to hai mắt hỏi.

“Ý chí là bất luận thế nào cũng không buông tha.” Sư phụ vuốt đầu bé trai, ấm giọng khích lệ: “Sau này Húc cũng làm một nam tử hán thật ý chí nhé.”

“Vâng!” Bé trai nghiêm túc gật đầu, lưu vào trong trí nhớ.

Có ý chí mới luyện thành Thương Tiêm Hải, ý chí là bất luận thế nào cũng không buông tha!

. . .

Lăng Húc, không được buông tha... không được, tuyệt đối không được...

Mình nhất định có ý chí, nhất định sẽ luyện thành Thương Tiêm Hải!

Bóng dáng gầy gò cô độc không ngừng ngã nhào xuống đống tuyết, thi thoảng lại kêu rên đau đớn, khuôn mặt cậu bé luôn trắng bệch bệnh tật, chẳng khác gì lớp tuyết phủ trên mặt đất.

Cho tới một ngày, hắn vô tình dùng ngón tay chà lên cây thương gỗ, cây thương nảy ra ngoài.

Hắn ngẩn ngơ, hưng phấn tới mức hét to làm tuyết đọng trên cây rơi lả tả xuống.

. . .

Giữa trời đất phủ đầy băng tuyết đó, một bóng dáng bé nhỏ cong lưng không ngừng dùng ngón tay đâm vào tầng băng cứng hơn sắt thép.

Mùa xân, cậu bé cởi bỏ tay áo, mồ hôi bốc lên như sương mù trên thân thể gầy gò. Mỗi ngón tay cậu lại quấn một sợi dây thừng rắn chắc, một chỗ khác của sợi dây xuyên qua nhanh cây, treo một cây cọc gỗ còn to hơn thân thể cậu.

Mùa hè, lại thân hình bé nhỏ đó đứng trước vách núi dựng đứng cao chót vót, từ từ leo lên. Ngón tay đâm sâu vào nham thạch, mồ hôi chảy dọc xuống cằm, thân thể từ từ trườn lên. Đột nhiên cậu không dùng nổi sức, rơi từ trên trăm trượng xuống cái đầm sâu bên dưới. Vách đá dựng dứng chi chít những lỗ lớn cỡ ngón tay, đếm không xuể.

Mùa thú, trong khu rừng đầy lá vàng, bóng dáng bé nhỏ không ngừng dùng ngón tay chà xát lên cây thương gỗ nặng nề, xoẹt xoẹt xoẹt, đâm tới những chiếc lá đang rụng.

. . .

Cho dù thế nào cũng không buông tha!

Lời dạy của sư phụ như tiếng sấm quẩn quanh đầu hắn.

Cảm giác lạnh lẽo từ cột sống đột nhiên tỏa ra lực lượng, luồng lực lượng này dọc theo thân thể truyền tới mười ngón tay hắn.

Lăng Húc cảm thấy mười ngón tay mình đột nhiên cứng rắn như sắt thép.

Cảm giác đau đớn không hề tiêu tan, ngược lại càng thêm mãnh liệt, nhưng cảm giác lực lượng tràn ngập mười ngón tay thật mê người.

Đau đớn và cường đại, cảm giác mâu thuẫn đan xen, hòa vào làm một.

Lăng Húc giật mình, trong lòng hiểu ra, đó là ý chí.

Ý chí là cây cầu nối giữa đớn đau và lực lượng.

Sắc mặt Lăng Húc vẫn đầy đau đớn, nhưng gã từ từ mở mắt, ánh mắt bình thản. Kinh mạch của Uy Nghiêm Thức đã quán thông, từng luồng lực lượng không ngừng từ trái tim chui vào cột sống hắn, không ngừng sinh ra lực lượng cứng rắn như sắp thép rót vào mười ngón tay hắn.

Dùng ý chí kinh người, Lăng Húc từ từ quen thuộc cảm giác đau đớn từ cột sống này. Sau khi quen với đau đớn, hắn lại thử khống chế cục diện.

Kinh nghiệm của hắn ở phương diện này vô cùng phong phú, mỗi ngày hắn đều phải lê thân thể tàn tạ này, không ngừng chiến đấu với nó. Trên thân thể nào không có kẻ địch.

Vừa thở ra một hơi, lực lượng đã thất thoát, hắn vẫn kiên nhẫn thu hồi lực lượng vừa thất thố. Tính cách hắn táo bạo nhưng lại vô cùng kiên nhẫn với thân thể mình. Hắn biết rõ thân thể mình chỉ mỏng manh như thủy tinh, cho dù hắn có đem mười ngón tay luyện tới mức cứng rắn như sắt thép thì những bộ phận khác của cơ thể vẫn yếu đuối vô cùng.

Như một cây đuốc chói mắt từ từ lụi tàn trong bóng tối.

Cảm giác bùng nổ bao phủ khắp Cố gia biến mất không còn tăm hơi, cứ như chỉ là ảo giác của mọi người.

Phù phù phù!

Lăng Húc thở hổn hển, ánh mắt ngơ ngác nhìn mười ngón tay bản thân.

Mười ngón đen thui ánh lên vẻ sáng bóng như kim loại, vô cùng bắt mắt, lực lượng sung túc trong đó khiến hắn giật mình. Nỗi đau cơ thể như sóng triều vĩnh viễn không yên, không ngừng xâm nhập vào hắn. Nhưng hắn cảm thấy bầu trời vẫn thật tươi đẹp, ánh mặt trời vẫn thật rực rỡ, thế giới này vẫn thật mxy lệ!

Từng sợi lưncj lượng mỏng manh từ lớp cột sống cuốn đầy băng vải truyền tới ngón tay hắn.

Ngón tay nắm lấy cán thương chà nhẹ.

Lực lượng vượt xa tưởng tượng của hắn bộc phát từ ngón tay, cán thương đột nhiên biến mất.

Ong!

Một phiến Thương Tiêm Hải lấp loáng như ánh sao mang theo tiếng rít khiến người ta kinh hồn táng đảm cùng ánh sáng hoa lệ vô song xuất hiên!

“Ha ha ha ha ha ha!”

Lăng Húc đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, hai hàng lệ nóng chảy xuống mặt, như giọt sương dưới ánh mặt trời.

Sư phụ, con nhất định sẽ luyện thành Thương Tiêm Hải chân chính!

Đường Thiên ngơ ngác nhìn đòn Thương Tiêm Hải kinh hồn kia, nó đang từ từ tiêu tán giữa không trung, vừa rồi khi mũi thương biến mất trên tay Lăng Húc, gã lại không thể nắm bắt nổi.

Thương Tiêm Hải Lăng Húc đánh ra lúc vừa rồi lớn gấp đôi lúc bình thường.

“Này!” Lăng Húc khôi phục tâm tình, quay sang nhìn Đường Thiên, giơ thanh thương bạc trên tay lên: “Cám ơn chiêu này của ngươi.”

“A!” Đường Thiên bừng tỉnh, lập tức chống nạnh hếch mũi lên trời: “Sao nào? Theo đại ca ta đây, ăn chút hương hoa thoải mái không! Tới đây nào, biết điều thì gọi một tiếng đại ca nào!”

“Ngu ngốc!” Lăng Húc liếc nhìn Đường Thiên, bỏ lại cho gã một cái ót màu xanh lam, chẳng buồn quay đầu lại nói: “Cẩn thận đấy, đừng để ta bỏ xa, lúc đó lại thành gánh nặng của ta!”

“Phi phi phi, ai thua ngươi chứ?” Đường Thiên giận tím mặt, nhảy dựng lên, chỉ vào Lăng Húc kêu ầm lên: “Đến đây nào, Tiểu Húc Húc, cho ta xem Thạch Nhân Ngũ Thức mà ta mới lĩnh ngộ! Đánh cho ngươi răng môi lẫn lộn!”

Lăng Húc khoát tay không trả lời cũng không quay đầu, bỏ đi.

Cố Tuyết thở phào một hơi, định khuyên Đường Thiên nghỉ sớm, không đợi nàng mở miệng đã nghe Đường Thiên tự nhủ: “Không được rồi, nếu thật sự bị Tiểu Húc Húc vượt qua thì mất mặt quá!”

Dứt lời gã vẫy tay với Cố Tuyết và Murray rồi biến mất tại chỗ.

Cố Tuyết và Murray chỉ đành nhìn nhau cười khổ, song đúng lúc này một khuôn mặt mừng như điên lao tới, hắn là người đưa tin do Cố Tuyết phái ra.

“Tiểu thư tiểu thư!” Người đưa thư vô cùng kích động: “Vu lão đáp ứng! Vu lão đáp ứng!”

Cố Tuyết và Murray cùng ngẩn ra rồi lập tức vui mừng như điên.

“Thật chứ?” Cố Tuyết như trút được gánh nặng, vô cùng kích động, giọng nói mất cả mạch lạc: “Tốt quá rồi! Tốt quá rồi! Vu lão chịu ra tay! Đám Yến Hạ chắc chắn sẽ cố kỵ!”

Murray vung quyền, sắc mặt kích động.

“Vu lão nói không thể mở tiền lệ như vậy được. Lão đã liên hệ những cao thủ gia tộc khác.” Người đưa tin cũng vô cùng kích động: “Sau lão, những cao thủ gia tộc khác đều sẽ tới.”

Sắc mặt Cố Tuyết vui mừng: “Để người dưới chuẩn bị một chút, dùng lễ tiết cao nhất nghênh đón Vu lão!”

Murray gật đầu: “Chuyện này để ta làm!”

Cố Tuyết cầu trợ rốt cuộc cũng khiến Cố gia thấy được chút sinh cơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.