Chiến Thần Bất Bại

Chương 370: Chương 370: Lĩnh ngộ trong đối kháng




Quả thật không như trước đây.

Trong cơ thể, đan điền, kinh mạch đều đã hoàn toàn thay đổi khiến Đường Thiên trợn mắt ngoác mồm. Hồi tưởng lại cảm giác căng nứt lúc trước, hắn cũng hiểu ra đôi chút.

Hắn hít sâu một hơi, đột nhiên vung quyền đánh ra.

Tơ chân lực ngủ đông trong đan điền lập tức biến mất, gần như cùng lúc, chúng xuất hiện tại kinh mạch bàn tay Đường Thiên.

Ầm!

Tiếng nổ vang như sấm, không khí trước nắm tay Đường Thiên đột nhiên nổ tung.

Đường Thiên có thể cảm nhận rõ ràng, một ánh quyền xoắn ốc như quả đạn pháo rời nòng bắn vào không khí.

“Để ta thử xem!” Lăng Húc không kiềm chế nổi, đâm thẳng thương về phía Đường Thiên.

Đường Thiên đón lấy mưa thương đầy trời, cúi người vung quyền, nắm đấm và mũi thương đánh thẳng vào nhau.

Kình khí xoắn ốc sắc bén đánh trúng mũi thương, mưa thương đầy trời biến mất sạch, Lăng Húc chỉ cảm thấy hổ khẩu tay nóng rần, thương bạc suýt nữa rời tay.

Hắn tập trung tâm thần, sức mạnh thật cường đại!

Tuy hắn chuẩn bị không đầy đủ nhưng chỉ một quyền tùy ý cũng có uy lực như vậy, Lăng Húc cũng phải giật mình.

Đường Thiên suy tư, lại tiếp tục cất bước vung quyền.

Lăng Húc nổi máu háo thắng, ngưng thần tĩnh khí, hóa phồn thành giản, đâm ra một thương.

Nắm đấm và mũi thương lại va chạm!

Lăng Húc đùng đùng đùng lui lại phía sau ba bước, thân thể Đường Thiên chỉ lay khẽ, chân lực Lăng Húc xuyên qua kinh mạch gã, thế nhưng kinh mạch gã quá rộng, không khiến gã tổn thương quá lớn. Tơ chân lực trong cơ thể như những con cá nhanh chóng cắn giết, chớp mắt chút chân lực kia đã dập tắt.

Công kích gặp khó, Lăng Húc căm tức, miệng hét dài một tiếng, trước mắt Đường Thiên lập tức bị bao phủ bởi một biển Thương Tiêm Hải.

Tiếng rít sắc bén thê lương, lại như tiếng cú đêm, ma âm xâm nhập tâm thần.

Tâm thần Đường Thiên lay động nhưng lại nhanh chóng khôi phục thanh minh, năm ngón tay như móc câu, Hỏa Liêm Quỷ Trảo sáng lên.

Tiếng nổ ầm ầm dày đặc vang lên khắp trời, bóng dáng song phương mơ hồ.

Chân lực sung túc khiến Đường Thiên càng dễ dàng thôi động Hỏa Liêm Quỷ Trảo, ngay cả đốm lửa do đầu ngón tay tỏa ra cũng có thể khống chế như thường. Mau lẹ như chớp giật, leng keng leng keng, trảo thương va chạm liên miên.

Song phương càng đánh càng nhanh.

Đường Thiên cực kỳ hưng phấn, chỉ cảm thấy tơ chân lực trong cơ thể ngoan ngoãn khó tả, gã có thể thích gì làm nấy, thôi động tơ chân lực. Suy nghĩ trong lòng gã lại xoay chuyển, có lẽ mình có thể có nhiều biến hóa hơn.

Lăng Húc đánh cứng chọi cứng, đây là phương thức chiến đấu gã yêu thích nhất. So tốc độ, gã chưa từng thua người khác! Nhưng đúng lúc này, Hỏa Liêm Quỷ Trảo đột nhiên nảy sinh biến hóa mới.

Từ nhẹ thành nặng, từ nhanh thành chậm, biến hóa đột nhiên khiến Lăng Húc không kịp đề phòng, lập tức luống cuống chân tay.

Hai mắt Đường Thiên bừng sáng hưng phấn, gã đang cực kỳ hưng phấn. chân lực trong cơ thể dâng trào khiến toàn thân gã ngập tràn sức mạnh. Càng khiến gã khó lòng tin nổi là mỗi tầng đan điền càng trở nên cực kỳ sinh động, từng luồng chân lực lan truyền khiến gã cảm nhận những bất đồng.

Gã bỗng có một suy nghĩ to gan lớn mật, suy nghĩ này vừa xuất hiện lập tức khiến gã hưng phấn hẳn lên.

Năm sợi tơ chân lực trở lại hồ đan điền, chảy ngược xuống hồ đan điền thấp nhất, sát theo đó, năm luồng chân lực đi ngược lên,lên một tầng, tốc độ lại tăng một mức, khi lên tới tầng cao nhất, tốc độ của nó ngay Đường Thiên cũng khó lòng khống chế.

Nếu không phải lúc này gã đang cực kỳ hưng phấn, khả năng khống chế tăng cao, sợ rằng năm sợi tơ chân lực này sẽ lập tức mất khống chế.

Thật nhanh chóng!

Đường Thiên không kịp cảm khái, cánh tay phải đã chấn động, năm sợi tơ chân lực phút chốc tách ra, lao thẳng tới năm đầu ngón tay y.

Nhanh quá! Đường Thiên chỉ kịp giơ bàn tay lên.

Ầm!

Âm thanh nặng nề vang lên, năm đốm lửa bắn khỏi ngón tay Đường Thiên.

Lăng Húc giật mình, đây là chiêu thức gì vậy? Hắn không dám khinh thường, trường thương trong tay biến chiêu, hóa công thành thủ, Thương Tiêm Hải cẩn thận chặn trước người.

Tốc độ đốm lửa nhanh như chớp giật, nháy mắt đã tới trước mặt hắn.

Đùng!

Năm tiếng va chạm lanh lảnh vang lên gần như cùng lúc, con ngươi Lăng Húc bỗng trợn tròn, thân thể hắn rung chuyển kịch liệt như cái sàng, gạch đá dưới chân ầm ầm nổ tan, cát bụi mù mịt.

Năm đốm lửa này ẩn chứa kình lực xoay tròn cao tốc, sức mạnh đó khiến Lăng Húc suýt thất thủ.

Đường Thiên cũng phải giật mình vì chiêu thức của mình, thế nhưng sát theo đó gã lại càng hưng phấn, chẳng khác nào hít thuốc lắc. Còn chiêu nào nữa không đây? Chắc chắn có!

Vậy thử xem!

Lăng Húc đáng thương trở thành đối tượng thí nghiệm của Đường Thiên, quái chiêu tầng tầng lớp lớp khiến hắn ứng phó mệt mỏi.

Hạc ở bên cạnh quan sát say sưa, thi thoảng lại lên tiếng như đang nhắc nhở, có lúc lại như cổ vũ.

“Tiểu Húc chú ý bên trái!”

“Bên phải, bên phải trống kìa!”

“Chiêu này thật đẹp!”

. . .

Lăng Húc vốn luống cuống chân tay bị những lời này Hạc làm cho càng tức giận muốn hộc máu, nhảy khỏi vòng chiến, trừng mắt với Hạc: “Đổi người!”

Hạc đứng bên quan sát đã sớm động tâm, nghe vậy cũng chẳng từ chối: “Được!”

Lăng Húc thanh tĩnh lại, hắn thở hổn hển, đột nhiên thân thể hắn cứng đờ, đợi đã, sao mình lại thở dốc? Lăng Húc trợn tròn hai mắt, sắc mặt không tin nổi, sao lại mệt tới mức thở hổn hển?

Hắn đột nhiên quay mặt sang, ánh mắt nhìn về phía Đường Thiên đang kêu oa oa, trong lòng cực kỳ sợ hãi.

Đường Thiên bất kể ai tới, gã đang cao hứng, biến hóa của đan điền và kinh mạch khiến gã như đột nhiên phát hiện một khoảng trời rộng lớn, mặc cho bản thân tung hoành.

Đường Thiên đang lúc phấn khởi, giác quan thứ sáu cực kỳ nhạy cảm.

Một số diệu dụng của giác quan thứ sáu cũng đần được gã tìm tòi ra. Nếu là phá hoại, tốc độ xung kích và xoay tròn của tơ chân lực đề rất nhanh. Thế nhưng lại không thể nhanh quá, quá nhanh sẽ như lúc nãy bay thẳng ra ngoài.

Vòng xoáy có một hiệu quả, là hấp thu ngoại lực.

Muốn đạt tới hiệu quả này cần ít nhất mười hai tơ chân lực, hơn nữa tốc độ xoay tròn cũng không thể quá nhanh.

Kỹ xảo này có phần giống tán lực trong kỹ xảo khớp, điều này khiến Đường Thiên càngt hêm phấn khởi. Với chuyên gia cận chiến kỹ xảo tán lực là một kỹ xảo cực kỳ thực dụng, nó góp phần rút ngắn khoảng cách hai bên.

Với một chuyên gia cận chiến, một khi khoảng cách rút ngắn cũng mang ý nghĩa thắng lợi.

Đường Thiên hưng phấn, suy nghĩ linh hoạt hơn lúc thường nhiều. Gã nhớ lại trong đoạn phim Đinh Đang mua có lúc chuyện gia cận chiến mượn lực từ đòn tấn công của đối phương.

Gã quyết định thử nghiệm xem.

Áp lực của Hạc đột nhiên tăng vọt, hai tay Đường Thiên như hai mũi khoan lớn, mười ngón tay như một mũi khoan nhỏ.

Hắn vừa quen cách tán lực của Đường Thiên, chỉ chớp mắt ánh kiếm hắn vung ra lại như va phải con quay cao tốc, ầm ầm bắn ra. Hạc trợn mắt há hốc mồm, vài ánh kiếm còn bị đánh ngược trở lại khiến hắn luống cuống tay chân.

Cơ hội tốt như vậy Lăng Húc đương nhiên không quên bỏ đá xuống giếng.

“Bên trái bên trái, bên phải bên phải.”

“Cẩn thận dưới chân, chiêu này tàn nhẫn thật!”

“Chiêu thức của thiếu niên biến thái, Tiểu Hạc Tử, hưng phấn chưa!”

. . .

Hạc thở hồng hộc nhảy khỏi vòng chiến, trực tiếp nhập định khôi phục chân lực. Đường Thiên chưa hết thòm thèm đưa mắt nhìn Lăng Húc.

Lăng Húc ho nhẹ một tiếng: “Thế gần đủ rồi, chính sự quan trọng hơn.”

Nói xong, không đợi Đường Thiên phản đối, hắn cũng khoanh chân nhập định.

“Này, các người...”

Đường Thiên bất mãn hô hoán nhưng hai người chẳng buồn nhúc nhích, gã cũng chỉ đành tức giận bỏ qua. Trong đầu gã đầy suy nghĩ về kình khí xoắn ốc khiến gã như mê mẩn. Ví dụ như tán lực và phản lực, hai hiệu quả hoàn toàn bất đồng trên phương diện chân lực lại khác biệt rất nhỏ. Một là khác biệt khi xoay tròn, hai là số lượng tơ chân lực.

Hiệu quả như mũi khoan thì gọi là xuyên đi.

Xuyên, tán, phản, ba loại hiệu quả khiến thủ đoạn công kích của gã lập tức phong phú hơn nhiều.

Uy lực Hỏa Liêm Quỷ Trảo cũng tăng cường rất nhiều.

Ngược lại chiêu năm ngón tay phun lửa lại không thực dụng, tuy tốc độ đốm lửa rất nhanh nhưng uy lực hơi nhỏ. Đột nhiên Đường Thiên nghĩ tới Quỷ Vương Hỏa Lưu Huỳnh, hai chiêu này có vẻ tương tự, không biết có thể dung hợp không?

Nghĩ đến làm liền, Đường Thiên bắt đầu thử nghiệm.

Ầm ầm ầm!

Từng chùm sáng bắn khỏi đầu ngón tay Đường Thiên, rơi trên mặt đất, nổ ra từng cái hố to.

Hai người đang vờ vịt nhập định trán đổ mồ hôi lạnh, hai người không hẹn mà cùng suy nghĩ, cũng may không tiếp tục chơi với hắn, lại có quái chiêu mới...

Thiếu niên biến thái đúng là biến thái!

Nổ ầm ầm ầm ầm cả nửa ngày, rốt cuộc Đường Thiên cũng có thu hoạch.

Đầu ngón tay gã bắn ra một đốm lửa, đốm lửa chậm rãi rơi xuống đất, vừa chạm mặt đất, mặt đất lập tức có tiếng xì xì. Chớp mắt sau đã xuất hiện một hố sâu.

Ầm!

Đốm lửa lớn cỡ đầu ngón tay xuyên xuống đất sau đó đột nhiên nổ tung.

Uy lực vụ nổ lần này hơn xa trước kia, đất rung núi chuyển, trong tuyến đường gạch đá chấn động ầm ầm.

Hai kẻ đang giả bộ như mèo bị đạp vào đuôi, không hẹn mà cùng nhảy bật lên.

“Ngu ngốc dốt nát, ngươi định chôn sống chúng ta sao?” Lăng Húc chửi ầm lên.

“Đừng làm việc nguy hiểm như vậy nữa!” Hạc nghiêm nghị nói.

Đường Thiên cũng bị vụ nổ này làm cho choáng váng, gã mờ mịt ngẩng đầu nhìn hai người.

Thành công rồi!

Tên gì đây? Chuột chũi khoan đất? Không hay? Chuột Quỷ Vương Khoan Đất? Hay gọi là Quỷ Vương Huỳnh...

Quyết định chọn cái cuối cùng, gã cũng hài lòng.

Đột nhiên, thân thể gã mềm oặt, ngã vật xuống.

Lăng Húc và Hạc kinh hãi biến sắc, hai người cùng lao về phía Đường Thiên.

Hai người chưa kịp lao tới, Đường Thiên đã ngáy ầm lên, gã ngủ. Đối chiến với hai người lâu như vậy, thể lực gã tiêu hao gần hết, chỉ có điều đang trog trạng thái phấn khởi, gã không có cảm giác gì. Tới lúc gã lui khỏi trạng thái phấn khởi, mệt mỏi như thủy triều nhấn chìm gã, gã trực tiếp chìm vào cõi mộng.

Hai người lao tới bên cạnh hắn lập tức trầm mặt xuống.

Gã khốn kiếp này...

Đùng, hai cái chân cùng giẫm lên mặt Đường Thiên.

“Đúng là khốn kiếp trong khốn kiếp! Ta giẫm chết ngươi!” Lăng Húc chửi ầm lên.

“Đúng vậy, hạng người không tự chịu trách nhiệm nhất định phải bị trừng phạt.” Hạc sắc mặt chính khí, chân giẫm lại chẳng trượt phát nào.

“Chân lực như vậy sao chỉ có cấp bảy?” Lăng Húc vừa giẫm đạp vừa nói thầm.

“Chắc chắn hắn đếm sai số lượng hồ đan điền rồi.” Sắc mặt Hạc nhẹ như mây gió, đương nhiên chân giẫm không nhẹ đi chút nào.

“Cũng đúng, số học hắn kém cỏi vậy chắc chắn đếm sai hồ đan điền, ở đó không có ngón tay...” Lăng Húc nghiêm túc nói.

“...” Hạc ko biết nên nói gì.

Hai người giẫm như điên một hồi, phát tiết xong hết sức hài lòng. Đưa mắt nhìn nhau ăn ý, cả hai cùng xoay người tới cách đó không xa, lại nhập định.

Đường Thiên đáng thương mặt đầy dấu chân.

Gã ngủ cực say,không chút cảm giác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.