Chiến Thần Bất Bại

Chương 369: Chương 369: Trở về




Chiến tranh giữa võ hội Quang Minh và chòm Sư Tử bùng lên khiến cả Thiên Lộ ngập trong bầu không khí chiến tranh, thế nhưng biến hóa tại chòm Tiên Nữ lại thu hút tất cả ánh mắt của Thiên Lộ. Tới khi chủ nhân mới của chòm Tiên Nữ Ander Lena công nhiên khiêu chiến với võ hội Quang Minh, Thiên Lộ chấn động.

Võ hội Quang Minh giận tím mặt, quát tháo chòm Tiên Nữ vu oan cho võ hội Quang Minh. Gia tộc của Tề Sơn càng lớn tiếng muốn san bằng chòm Tiên Nữ. Cao thủ của Tề gia đã đi cả ngày lẫn đêm giết về chòm Tiên Nữ, bọn họ muốn báo thù cho Tề Sơn.

Thế nhưng theo sau sự kiện này công bố, cả Thiên Lộ đều xôn xao.

Tề Sơn đi sứ chòm Tiên Nữ, A Tư Đại phản đối kết minh cùng võ hội Quang Minh, Tề Sơn giận dữ bỏ đi, sau đó Tiên Nữ Cung nổ tung, A Tư Đại đột tử tại chỗ, giới cao tầng chết gần hết, buổi tối Tề Sơn tập kích trang viên Vường Vi của Ander Lena...

Trong tất cả các sự kiện đều có bóng dáng của Tề Sơn. Tuy có người nghi ngờ Ander Lena nhưng hầu như tất cả mọi người đều cho rằng võ hội Quang Minh rõ ràng là chủ mưu đằng sau hậu trường. Võ hội Quang Minh lại khăng khăng chòm Tiên Nữ không có chứng cớ, nhưng lời cãi của bọn họ không chút sức lực.

Chòm Tiên Nữ chẳng qua chỉ là một trong Bắc Thiên Thập Cửu Châu, sức mạnh cũng không cường đại, giờ giới cao tầng đã chết gần hết, càng thêm yếu ớt. Thế nhưng lịch sử của nó xâu xa, quan hệ hòa thuận với các chòm sao khác. Chủ nhân chòm sao các đời làm nhiều việc tốt, kết vô số thiện duyên, tao ngộ của chòm Tiên Nữ khiến các chòm sao khác đồng tình, cùng chung mối thù.

Loại người dùng âm mưu lật đổ và phá hoại các chòm sao khác như Tề Sơn luôn bị các chòm sao căm ghét. Trong lúc nhất thời người người cảnh giác, đặc biệt là các chòm sao nhỏ càng kinh sợ xa lánh võ hội Quang Minh.

Võ hội Quang Minh đang mở rộng lôi kéo minh hữu bị cản trở khắp nơi.

Đối mặt với võ hội Quang Minh hùng hổ dọa người, chủ nhân chòm sao giận mà không dám nói gì, đối với lời đề nghị kết minh của võ hội Quang Minh họ chỉ giữ im lặng, cũng coi như một cách kháng nghị lặng lẽ.

Đang lúc mọi người lo lắng về chòm Tiên Nữ, đột nhiên chòm Liệp Hộ, một trong Xích Đạo Thập Điện lên tiếng, nếu võ hội Quang Minh tiến công chòm Tiên Nữ, vậy chòm Liệp Hộ sẽ trợ giúp chòm Tiên Nữ cùng tuyên chiến với võ hội Quang Minh.

Tin tức này khiến chủ nhân các chòm sao cùng phấn chấn lại.

Chòm Liệp Hộ là một trong những bá chủ Xích Đạo Thập Điện, thực lực của nó ngay cả võ hội Quang Minh cũng không dám coi thường.

Võ hội Quang Minh không ngờ chòm Liệp Hộ lại nhúng tay ngay lúc mấu chốt này, thế nhưngc hiến tranh chỉ mới bắt đầu, cục diện lại đã đang lâm vào bị động.

๑๑۩۞۩๑๑

Võ hội Quang Minh, Tề gia.

Tề gia là đại tộc của võ hội Quang Minh, so với Diệp gia của Diệp Triều Ca còn hiển hách hơn nhiều. Gia chủ hiện tại của Tề gia, Tề Ngọc Anh là một trong mười ba trưởng lão Quang Minh của võ hội Quang Minh. Thân phận trưởng lão Quang Minh cực kỳ tôn quý, Tề Ngọc Anh chưa từng mất đi chí tiến thủ, một thân một mình xâm nhập man hoang Thiên Lộ, nhiều năm không về.

Quyền gia chủ hiện giờ là đệ đệ của Tề Ngọc Anh, Tề Vân Thái. Tề Vân Thái tính cahcs thận trọng, trong ba huynh đệ họ Tề, thực lực của hắn yếu nhất nhưng cách xử sự lại khá xuất sắc, sự vụ trong Tề gia đều do hắn quản lý.

“Chòm Liệp Hộ muốn chết rồi!” Tề Mãnh thân hình cao lớn, da dẻ ngăm đen, toàn thân cứng như sắt. Giọng nói hắn như sấm, sắc mặt phẫn nộ, dáng dấp dọa người. Đệ tử Tề gia đa phần là nam tử tuấn mỹ, loại thô hào xấu xí như Tề Mãnh rất hiếm thấy. Từ nhỏ hắn đã chịu bao ức hiếp, tính tình nóng nảy bất thường, chỉ chịu phục duy nhất Tề Ngọc Anh.

Sắc mặt Tề vân Thái cũng tái nhợt, Tề Sơn là đệ tử trẻ tuổi kiệt xuất nhất Tề gia, được kỳ vọng rất cao, chẳng ngờ lại gặp nạn tại chòm Tiên Nữ. Chòm Tiên Nữ ra sao, bọn họ không buồn để ý, mười chòm Tiên Nữ cũng chẳng bằng một Tề Sơn.

“Sau khi đại ca trở về, biết nói sao với huynh ấy đây.” Tề Vân Thái thở dài một tiếng, trong lòng cay đắng.

Tề Mãnh sốt sắng: “Nhị ca, tới lúc này rồi huynh còn nói những lời này làm gì? Một chòm sao chó má như Tiên Nữ cũng dám tuyên chiến với chúng ta, một chòm Liệp Hộ chó má cũng dáng vung tay vung chân với chúng ta, chúng ta không phản kích còn đâu mặt mũi nữa?”7

Tề Vân Thái chẳng chút biến sắc: “Phản kích, chúng ta cần phản kích ư?”

Tề Mãnh đang định mở miệng, Tề Vân Thái đã lạnh nhạt lên tiếng: “Chòm Liệp HỘ không lên tiếng thì thôi, nó đã lên tiếng chúng ta không thể lùi bước được. Chiến tranh vừa mới bắt đầu mà võ hội đã liên tục bại lui, sau này cần đánh gì nữa. Cấp trên không chỉ cần đánh mà còn cần thắng thật đẹp!”

Tề Mãnh nhìn như hào phóng nhưng trong thô hào có tinh tế, nghe vậy suy tư: “Vậy chúng ta thì sao? Chúng ta đứng nhìn hay sao?”

“Đương nhiên là đứng nhìn rồi.” Tề Vân Thái thản nhiên nói: “Trong mắtn hững người khác, chòm Tiên Nữ là người bị hại. Thế nhưng trong võ hội, chúng ta mớil à người bị hại, bất kể chòm Tiên Nữ ra sao, người như Sơn Nhi mất đi, tổn thất như vậy không gia tộc nào chịu được. Sơn Nhi mất trong lúc làm việc cho võ hội, nếu cấp trên muốn đánh vậy nói nên rằng Sơn Nhi làm đúng, chắc chắn sẽ có bồi thường cho Tề gia chúng ta.”

“Vẫn không hả giận bằng tự mình báo thù.” Tề Mãnh lẩm bẩm.

Tề Vân Thái nhìn về phía xa: “Gấp gáp gì? Chiến tranh chỉ mới bắt đầu.”

Trong trang viên Tường Vi, Đường Thiên và Ander Lena cũng nói những lời tương tự.

“Chiến tranh chỉ mới bắt đầu.”

Giọng nói lạnh băng vang vọng tỏng phòng. Ander Lena tập trung tinh thần lắng nghe. Nàng biết bất kể thủ đoạn hay lý giải thời cuộc của mình đều kém xa đối phương. Thủ đoạn Đường Thiên quỷ thần khó lường, khiến nàng hoàn toàn bị thuyết phục. Dưới cái nhìn của nàng Tề Sơn đã thâm sâu không lường được, song hắn lại bị giết chết dễ như ăn bánh.

Tề Sơn thậm chí còn chưa từng thấy mặt của hắn.

Nàng biết, y sẽ đi một thời gian, thời gian này thậm chí sẽ rất dài. Điều này khiến nàng kinh hoàng, thế nhưng ngữ khí của hắn không cho phép nàng nghi ngờ, bởi vậy nàng không mở miệng.

Trong thời gian này nàng phải một thân một mình đối mặt với võ hội Quang Minh phản kích. Áp lực đáng sợ đè xuống như ngọn lúi lớn.

Nàng nghe rất cẩn thận, cố gắng khắc ghi từng chữ cái y nói vào trong đầu. Ánh mắt y và lý giải thời cuộc vượt xa nàng.

“Võ hội Quang Minh sẽ không bỏ qua, bọn họ phải thể hiện sự cường đại của mình. Người của bọn họ đã trên đường tới đây, ngươi là mục tiêu của bọn họ. Võ giả chòm Liệp HỘ và chòm Sư Tử cũng đang trên đường, bọn họ sẽ ra sức bảo vệ ngươi. Chòm Tiên Nữ sẽ trở thành chiến trường của bọn họ, ngươi cần chủ trì đại cục.”

“Làm sao chủ trì?”

“Người tới sẽ không nhiều, thực lực cũng không cao. Việc ngươi cần phải làm chính là liên hệ tất cả sức mạnh có thể để chống lại họ. Quá trình này sẽ rất gian khổ, chòm Tiên Nữ sẽ bị đánh thê thảm, thế nhưng ngươi cần phải liều mình.”

“Làm sao liều mình?” Ander Lena nghe mà lạnh người, ngay y cũng nói sẽ rất gian khổ, vậy sẽ gian khổ tới mức nào?

“Làm sao liều mình ngươi phải tự suy nghĩ. Ta không quen thuộc với chòm Tiên Nữ, thế nhưng tinh nghĩa của chiến tranh chính là dùng thế mạnh nhất của mình công kích điểm yếu nhất của đối phương. Nếu thật sự phải chết vậy cũng chẳng có cách nào khác.”

Đường Thiên nói rất hời hợt nhưng otrng lòng Ander Lena lại căng thẳng.

“Ta đi đây.”

Đường Thiên nói xong lập tức biến mất không còn tăm hơi, không chút lưu luyến. Vốn y còn muốn thấy Tatton, thấy binh đoàn Cao Nguyên phẩm chất ra sao, thế nhưng thời gian không đủ.

Ander Lena tuy trở thành chủ nhân chòm Tiên Nữ, thế nhưng thành Tiên Nữ cực kỳ hỗn loạn. Các thế gia, thương hội đều trong tình trạng quần long vô thủ, theo Đường Thiên thấy, đây là cơ hội tuyệt hảo.

Nếu những thế gia, thương hội này có thể liên hợp lại cùng nhau sẽ hình thành sức mạnh kinh người. Suy nghĩ này trong thời điểm bình thường vốn không thể thực hiện, thế nhưng lúc này là thời điểm đặc thù, trật tự ổn định quyền lực đều bị quấy rầy, mọi người cần phải ôm nhau sưởi ấm mới qua được mùa đông giá rét này.

Bỏ một tuần lễ, Đường Thiên âm thầm hiệp trợ Ander Lena thành lập liên minh thương mại Tiên Nữ. Liên minh này thu nạp toàn bộ các thương hội có thực lực tại thành Tiên Nữ, cho dù y trí kế hơn người cũng có cảm giác không chịu nổi.

Đường Thiên cảm giác thời gian trôi qua quá nhanh.

Y lặng lẽ trở lại tuyến đường Quý Khâu.

Lăng Húc và Hạc vẫn còn đang nhập định, thế nhưng khí tức bọn họ đã bình ổn lại. Đường Thiên ngồi xuống, chăm chú quan sát hai người, bỗng có cảm giác ước ao. Y không có bằng hữu, xưa nay không biết bạn bè bằng hữu là gì. Cái gã kia nhìn như ngu ngốc nhưng lại lắm bạn thân, y thật chẳng thể hiểu nổi.

Y lắc đầu, tâm thần bình tĩnh lại.

Cô độc và hắc ám mới thuộc về mình.

Thời gian từ từ trôi qua.

Đường Thiên mơ mơ màng màng mở mắt ra, gã cảm giác thân thể mình rất mệt mỏi, toàn thân không còn chút khí lực, lại còn có cảm giác như tu luyện mật độ cao, thân thể đau ê ẩm.

“Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh rồi!” Giọng nói vui mừng của Hạc vang lên bên tai gã.

“Hả?” Đường Thiên sắc mặt mờ mịt.

Viu viu viu!

Tiếng xé gió dày đặc vang lên cách gã không xa, Đường Thiên theo bản năng quay đầu nhìn lại, một bóng người bị bao phủ trong bóng thương.

MỘt lát sau, Đường Thiên mới phản ứng lại, con mắt trợn tròn, nhẩy cẫng lên: “Ô! Tiểu Húc Húc! Ngươi mạnh lên rồi!”

Bóng thương đầy trời phút chốc biến mất, lộ ra bóng dáng Lăng Húc, sắc mặt Lăng Húc vui mừng khó tả: “Ta cấp tám rồi!”

“Ta cũng cấp tám!” Hạc cũng mỉm cười tự tin.

“Cấp tám...” Đường Thiên sắc mặt mịt mờ, một lúc sau mới phản ứng lại: “Ai da! Ta nhớ ra rồi, chúng ta uống Hạc Tinh Đan!”

“Ngu ngốc!” Lăng Húc trợn mắt.

Hạc sắc mặt bất đắc dĩ, sao gã này phản ứng chậm vậy? Hắn lên tiếng nhắc nhở: “Mau xem xem ngươi ra sao?”

Đường Thiên vội vàng kiểm tra chân lực trong cơ thể, một lúc sau, sắc mặt gã trở nên quái lại.

Hạc lập tức sốt sắng: “Sao rồi?”

Hạc Tinh Đan do hắn nghịch ra, nếu xảy ra vấn đề gì, chắc chắn hắn sẽ rất băn khoăn.

“Không phải ngươi cấp chín rồi chứ!” Lăng Húc sắc mặt nghi ngờ, nhưng hắn nhanh chóng bị suy đoán của mình dọa cho phát sợ.

Vẻ mặt Hạc thanh tỉnh lại, cũng đúng, sao mình lại quên mất gã thiếu niên thần kinh này là quái thai? Tiến độ tu luyện của gã luôn cực kỳ biến thái, không nhảy luôn lên cấp chín đấy chứ?

Hai người sắc mặt kinh hãi nhìn Đường Thiên.

Đường Thiên lắc đầu: “Ta vẫn cấp bảy!”

“Không thể!” Hạc kêu lên thất thanh.

“Lừa gạt!” Lăng Húc chửi ầm lên.

“Thật mà thật mà, ta vẫn cấp bảy.” Đường Thiên gãi đầu, sắc mặt nghi hoặc: “Thế nhưng cấp bảy của ta có vẻ không giống trước đây.”

“Không giống trước đây?” Hạc và Lăng Húc cùng ngây người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.