Thiên Bảo Trai.
Tạ Quang Trung là đại quản sự của Thiên Bảo Trai, phụ trách Thiên Bảo Trai tại thành Vĩnh Yên đã hơn hai mươi năm, hai mươi năm qua lão cực kỳ cẩn thận, không dám sơ sẩy lười biếng.
Thần sắc hắn vẫn trầm tĩnh nghe báo cáo từ thủ hạ, chờ thủ hạ báo cáo xong xuôi mới trầm tư trong chốc lát rồi mở miệng nói: “Ngươi nói bọn họ tiêu một tỷ rưỡi chỉ trong một ngày.”
“Thưa vâng.” Thủ hạ cung kính bẩm báo: “Giờ giới buôn bán bí bảo trong thành Vĩnh Yên đều phát điên rồi,bọn họ mua ba bí bảo hoàng kim, sáu bí bảo bạc cấp năm mươi triệu, mười bí bảo bạc cấp hai mươi triệu, những bí bảo nhỏ lẻ khác hơn mười kiện nữa. Tổng giá trị đạt tới một tỷ năm trăm triệu tinh tệ. Tất cả đều là bí bảo cho chuyên gia huyết mạch tại thành Vĩnh Yên, trừ chúng ta ra tất cả các bảo bối trấn tiệm của các tiệm khác đều đã bị mua sạch.”
Tạ Quang Trung nhạy bén chú ý tới tin tức trong đó: “Ngươi nói bọn họ dùng tất cả một tỷ rưỡi đó để mua bí bảo cho chuyên gia huyết mạch?”
“Thưa vâng!” Thủ hạ điều tra rõ ràng, thuật lại tỷ mỉ: “Bên cạnh người này có một ông lão, họ Phí, thanh danh không nổi mấy, sống tại thành Vĩnh Yên vài chục năm vẫn không mấy nổi bật. Không biết vì sao lại bám được công tử Tinh, rất được công tử Tinh tín nhiệm.”
“Công tử Tinh?”
Thủ hạ vội bẩm: “Người này lai lịch thần bí, đeo một tấm mặt nạ tinh tinh, tuổi lại không lớn lắm, vì vậy mọi người đều gọi là công tử Tinh!”
Tạ Quang Trung cười ha hả: “Chỉ sợ là tinh trong tinh tệ!”
“Đại nhân mắt sáng như đuốc!” Thủ hạ vội nịnh nọt: “Bên cạnh Tinhc ông tử còn một người tên Đinh Đang,l à Hắc Hồn mã cấp bạc, trước đây vẫn độc hành, không biết bị người này chiêu mộ từ lúc nào.”
“Thật không đơn giản.” Tạ Quang Trung đột nhiên đổi sắc: “Có thể mời chào Hắc Hồn Mã cấp bạc, người này chắc chắn không đơn giản. Chuyên gia huyết mạch họ Phí kia chắc cũng có chỗ bất phàm. Dùng một tỷ rưỡi chế tạo phòng thí nghiệm huyết mạch, toàn bộ thành Vĩnh Yên này cũng chỉ có ba người, công tử Tinh dã tâm không nhỏ.”
“Đại nhân nói phải.”
“Lai lịch của hắn có đầu mối gì không?” Tạ Quang Trung hỏi.
“Không có đàu mối gì rõ ràng.”Thủ hạ do dự một chút rồi nói: “Có thể tra ra, Hắc Hồn Mã dưới nay hắn có vẻ khá hứng thú với sự việc ở chòm sao Sài Lang.”
“Chòm sao Sài Lang?” Ánh mắt Tạ Quang Trung ngưng lại, tin tức hắn biết nhiều hơn người khác, lúc này đang có không biết bao nhiêu cặp mắt quan sát chòm Sài Lang.
Hắc Hồn, võ hội Quang Minh, Tộc Minh, ba thế lực lớn duy trì cân bằng ăn ý đã nhiều năm, chòm sao Sài Lang rất có thể sẽ trở thành chiến trường đọ sức của ba bá chủ.
Tộc Minh lần đầu gây sự cũng khiến người ta ngửi được mùi vị bất thường trong đó.
Trong Hắc Hồn đã có không ít trưởng lão rục rịch, chỉ trong một đêm truyền thuyết về chòm sao Nam Thập Tự đã truyền khắp Hắc Hồn, hiển nhiên có người âm thầm thêm dầu vào lửa.
Mà võ hội Quang Minh tuy còn chưa có hành động gì, thế nhưng Đường Thiên lại âm thầm xây dựng ra một binh đoàn càng khiến hai phe khác bất ngờ, thế cục càng lúc càng khó bề phân biệt.
Chòm sao Sài Lang chẳng qua chỉ là một góc hẻo lánh của Thiên Lộ, thế nhưng lại trở thành trung tâm đọ sức.
Cảm thấy hứng thú với chòm sao Sài Lang chắc chắn không phải tôm cá nhỏ.
Chỉ những thế lực lớn mới có thể quan tâm tới chiến trường lớn này.
Lai lịch của công tử Tinh rất không đơn giản!
Nhưng ngẫm lại, một ngày tiêu một tỷ rưỡi, có thể là người đơn giản sao?
Cho dù là đệ tử trong những gia tộc lớn, có quyền tiêu mộtn gày một tỷ năm trăm triệu thì địa vị trong tộc chắc chắn không thấp. Lại ngẫm lại, những thế gia lớn đều bị Tạ Quang Trung bài trừ, thế ra lớn rất ít khi ra ngoài mua bí bảo, bọn họ có phương pháp của mình, cũng không tới những cửa hàng nhỏ kia.
Tạ Quang Trung đoán, công tử Tinh chắc xuất thân tuwf một gia tộc mới nổi tài chính hùng hậu nhưng hậu trường không vững chắc. Công tử Tinh biểu lộ ra khí phách cùng hùng tâm cũng phù hợp với phong cách các gia tộc mới nổi.
Thế tiến mười phần nhưng không đủ cẩn thận.
Gia tộc như vậy không hiếm thấy, ngược lại mấy năm nay còn xuất hiện một đống.
Những gia tộc mới nổi này đều là khách hàng tốt nhất, bọn họ tiêu sài hào phóng, chỉ cần thỏa mãn yêu cầu của họ, họ sẽ không tính toán nhiều về giá tiền.
Không thương gia nào không thích khách hàng như vậy.
Nghĩ thông điểm này, Tạ Quang Trung ra lệnh: “Tối ngày mốt tháng này có tiệc rượu, phái người đưa một tấm thiệp mời cho Tinh công tử. Nhớ lấy, đem theo một tấm thẻ vàng bản trai làm lễ vật.”
Thiên Bảo Trai đi theo con đường cao cấp, phép mua bán cao cấp đương nhiên khác với cấp thấp.
“Thuộc hạ sẽ lập tức đi làm.” Thủ hạ hiểu ý.
Lão Phí nhìn bí bảo chất đống như núi trước mắt, cảm giác như đang nằm mơ. Trước đây lão chưa bao giờ nghĩ mình lại có ngày sử dụng cụm từ “chất đống như núi” này.
Trong ngọn núi bí bảo này, khiến người ta chú ý nhất đương nhiên là ba bí bảo hoàng kim đang tỏa ánh sáng chói lọi.
Ngoại trừ Hoàng Kim Năng Bàn, hai bí bảo khác là Phượng Hoàng Thúc Hỏa Đăng của chòm Phượng Hoàng cùng Thiên Cầm Thí Quản của chòm Thiên Cầm.
Chòm sao Phượng Hoàng thuộc về Nam Thiên,nhưng là chòm sao mạnh mẽ nhất trong Nam Thiên Tứ Thập Nhị Túc. Phượng Hoàng Thúc Hỏa Đăng to bằng bàn tay, toàn thân phượng ánh lên sắc kim, cực kỳ mỹ lệ. Miệng phượng hoàng có thể phun ra lửa, ngọn lửa này chỉ dài khoảng 30cm, không tác dụng gì trong chiến đấu thế nhưng lại cực kỳ thích hợp cho thí nghiệm huyết mạch, đặc biệt tác dụng trong tinh luyện, khử tạp.
Chòm sao Thiên Cầm lại thuộc về Bắc Thiên, sau khi vương triều Thiên Cầm lụi tàn, chòm sao Thiên Cầm hoàn toàn thất bại, theo lời đồn bí bảo chòm Thiên Cầm đại đa số đều nằm trong bảo khố Thiên Cầm. Cho nên khi nhìn thấy Thiên Cầm Thí Quản, lão Phí mừng rỡ như điên. Thiên Cầm Thí Quản không phải một nhánh mà một bộ gồm hai mươi bốn bộ phận, sắp đặt trong một hộp hoa văn vàng kim điêu khắc chòm sao Thiên Cầm. Hai mươi bốn ống nghiệm lặng lẽ xếp trong hộp, mỗi ống nghiệm đều tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, màu sắc khác nhau, công dụng bất đồng.
Ba bí bảo hoàng kim, mỗi món đủ xây một phòng thí nghiệm huyết mạch.
Về phần những bí bảo cấp bạc khác, mỗi món đều do lão Phí lựa chọn tỉ mỉ, giá trị phi phàm. Lão Phí vui mừng tới mức miệng không khép lại được, muốn công việc được tốt trước tiên cần vật dụng thật tốt. Có những bí bảo này, phòng thí nghiệm huyết mạch của lão lập tức nhảy lên mức nhất lưu.
Lão như đang nằm mộng.
Trong lòng lão cực kỳ kích động, tuy đại nhân đã đe dọa cảnh cáo, nhưng lão Phí vẫn vô cùng trung thành. Song song với tôn trọng và tín nhiệm, đại nhân cũng có yêu cầu và tính toán. Thế nhưng đại nhân cam lòng bỏ một tỷ rưỡi trên người hắn, điều này khiến hắn được lợi hơn bất cứ sự tín nhiệm nào.
Dẫu thế nào cũng phải nhanh chóng phá giải bí ẩn huyết mạch đại nhân.
Lão Phí thầm hạ quyết tâm.
Đường Thiên thở phào một hơi, cuối cùng cũng tiêu hết một tỷ rưỡi. Được rồi, sau cũng chẳng còn việc gì nữa, tuy trông lão Phí không đáng tin cậy thế nhưng Đường Thiên cũng không định nhúng tay.
Đột nhiên, có người gõ cửa.
Đinh Đang lộ vẻ cảnh giác, nàng tới sau cửa: “Ai đó?”
“Tại hạ chấp sự Thiên Bảo Trai, đại quản sự lệnh cho tiểu nhân tới đưa thiệp mời cho công tử Tinh.” Người bên ngoài kính cẩn đáp.
Thiên Bảo Trai?
Đường Thiên ngạc nhiên, Thiên Bảo Trai đưa thiệp mời mình? Gã không hiểu nổi bèn nói với Đinh Đang: “Để hắn vào.”
Đinh Đang nghe vậy bèn mở cửa.
Bước vào là một nam tử chừng ba mươi tuổi, thần thái cung kính: “Tối ngày mốt tệ trai có một buổi tiệc rượu, nghe nói công tử Tinh tới thành Vĩnh Yên, đại quản sự căn dặn tiểu nhân tới đưa thiệp mời cho công tử, kính mong công tử ghé thăm.”
“Hắn dâng lên một tấm thiệp mời.”
Đường Thiên nhận lấy, mở thiệp ra, trong đó là một tấm thẻ vàng.
Nam tử mở miệng: “Tấm thẻ này là chút tâm ý của đại quản sự mong công tử vui lòng nhận cho.”
Đường Thiên gật đầu nói: “Đa tạ đại quản sự, hôm sau sẽ quấy rầy.”
Nam tử thở dài: “Vậy tối ngày mốt xin cung kính nghênh đón công tử! Tới lúc đó sẽ có xe tới tiếp, công tử có thể mang theo hai người tới dự tiệc.”
Đường Thiên tùy ý trò chuyện vài câu, nam tử cáo từ rời đi.
“Thiên Bảo Trai có ý gì?” Đường Thiên tò mò.
“Chắc việc chi tiền bạo tay mấy ngày nay của đại nhân đã kinh động bọn họ.” Đinh Đang cười nói: “Người làm ăn như họ thấy ông chủ lớn như đại nhân sao mà lờ đi được.”
Đường Thiên giờ mới hiểu, cười ha hả: “Đáng tiếc, ta tiêu hết tiền rồi.”
Đinh Đang cười nói: “Tấm thẻ vàng này cũng là đồ tốt. Đây là thẻ hội viênc ủa Thiên Bảo Trai, không cho người ngoài vào, chỉ người có thẻ mới được vào. Thẻ vàng quý giá hơn thẻ hội viên bình thường nhiều, còn có một loạt đặc quyền, lại tượng trưng cho thân phận trong thành Vĩnh Yên. Tấm thẻ này bỏ ra ngoài chắc chắn có người chịu chi hai mươi triệu mua lại.”
“Lợi hại vậy sao?” Đường Thiên sửng sốt, đương đương tự đắc: “Không tệ, đại quản sự Thiên Bảo Trai này được đấy! Mai ta mang các ngươi đi mở rộng tầm mắt! Ta cũng chưa tới chỗ sang nhu thế lần nào!”
Đường Thiên nói câu này không chút ngại ngùng, ngược lại khí khai hào hùng đương đương tự đắc.
Đinh Đang cười khổ, gã bộc trực như đại nhân gặp phải đám thích vòng vèo, tới lúc đó không biết sẽ ra sao.”
“Đại nhân, ta sẽ không đi.” Lão Phí lắc đầu nói: “Hai ngày nay ta sẽ thu dọn nhà cửa, tới lúc đó muốn đi cũng dễ hơn. Hơn nữa ta có một số ý tưởng, cũng cần sắp xếp lại.”
Lão Phí tuy không đáng tin cậy thế nhưng làm việc vẫn rất tích cực.
Đường Thiên gật đầu: “Được!”
๑๑۩۞۩๑๑
Vân Đóa che miệng, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
Ô Thiết Vũ chăm chú quan sát thiếu niên áo đen trước mặt, mở miệng khó nhọc: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ta tên Hạc, đệ tử Hạc Phái.” Hạc điềm tĩnh đáp lời, tiếng nói theo gió tới tai Ô Thiết Vũ.
“Hạc Phái!” Ô Thiết Vũ sắc mặt mịt mờ, hắn từng nghe nói tới môn phái này, rất yếu ớt mà.
Nhưng nghĩ tới hùng tâm trángc hí bản thân, Ô Thiết Vũ lại mỉm cười cay đắng.
Một vệt máu hiện lên từ giữa trán hắn rồi dùngt ốc độ kinh người lan sau hai bên, vệt máu chia thân thể hắn làm hai.
Máu tươi bắn khắp nơi.
Cùng lúc này, thiếu niên đỏ rực như vầng thái dương nhảy lên.
Lăng Húc lau vết máu nơi khóa miệng, cơ thể hắn bị thương rất nặng. Nhìn Hoài Bạch Hoa hóa thành bạc trước mặt, lại liếc nhìn bóng người sợ hãi phía xa, khóe miệng hắn nhếch lên đầy coi thường. Hắn tới trước mặt Hoài Bạch Hoa, lột sạch đồ đạc.
Lại nhảy lên Hỏa Liệt Điểu, hóa thành một cơn gió bạc cuồng dã biến mất trong cát vàng.