Chiến Thần Bất Bại

Chương 298: Chương 298: Yến hội




Yến hội Thiên Bảo Trai.

Đinh Đang hôm nay cố ý đeo nữ trang, mặc lễ phục dạ hội màu lam, tôn lên vẻ đẹp sắc xuân của mình. Làn vai trắng như tuyết lộ ra một nửa, gương mặt mỉm cười dịu dàng ngồib ên Đường Thiên. Cho dù có ai thấy dung mạo nàng lúc này cũng khó lòng liên tưởng tới Hắc Hồn Mã cấp bạc.

Hắc Hồn Mã do thám tin tức, thường xuyên cần thay đổi thân phận. Đừng nhìn Đinh Đang ngày thường tùy tiện, thế nhưng nàng am hiểu ngụy trang, trong yến hội này biểu hện quả thật hoàn mỹ.

Nụ cười nhẹ nhàng mê người, cử chỉ ưu nhã, khiến nàng lập tức trở thành trung tâm của cả yến hội.

Gương mặt tinh xảo đó khiến vô số người âm thầm tán thưởng, thế nhưng khi ánh mắt lướt qua nàng chuyển tới người bên cạnh, vẻ tán thưởng lập tức hóa thành căm ghét.

Đúng là đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu.

Công tử Tinh ở bên cạnh đeo một cái mặt nạ xấu xí, khiến người ta càng khó tiếp thu hơn là hắn chỉ vùi đầu vào ăn.

Trời đất ơi, nhìn gã ăn văng cả nước thịt lên tấm khăn trải bàn trắng phau, chẳng khác nào một cơn mưa to. Nhìn động tác thô lỗ kia kìa, dùng dao đâm thẳng vào chân giò, tên dã man này cả xương trong thịt cũng chặt đứt.

Đáng sợ hơn là gã dã man này còn đem cả nửa miếng chân giò ném cả vào miệng, khiến người ngoài nhìn mà trợn tròn mắt.

Nhai nuốt... nhai nuốt...

Rắc rắc... rắc rắc...

Người đứng gần còn nghe rõ tiếng xương cốt bị cắn gãy răng rắc, sắc mặt đám người lập tức khó coi, bọn họ mặt không đổi sắc kéo giãn khoảng cách với con dã thú đáng sợ này.

Dao xuyên vào nửa cái chân giò.

Lúc này mọi người mới phản ứng lại.

Khoan khoan... xương đâu? Xương trong miếng chân giò đâu?

Mọi người trợn mắt nhìn Tinh công tử chẳng khác nào một con tinh tinh khổng lồ đang há miệng ăn tới quên mình.

Trong một yến hội bậc cao lại có kẻ dã man thô lỗ như vậy.

Mà lúc này Đinh Đang mặt cười yếu ớt, điềm tĩnh ngồi bên cạnh, giữa nước thịt bắn tung tóe và tiếng xương gãy khiến người ta sởn cả gai óc, nàng chính là nữ thần! Đám quý tộc lớn tuổi bắt đầu thở dài, cô bé tốt như vậy thật đáng tiếc. CÒn những người trẻ tuổi sức liên tưởng phong phú lại bắt đầu thấy nụ cười điềm tĩnh đó đầy bất đắc dĩ và bi thương.

Chắc chắn nàng đã rơi vào tay gã dã man kia!

Vài thiếu niên đánh mắt với nhau.

Đường Thiên ăn cực kỳ vui vẻ, tới yến hội hôm nay thật quá đúng đắn! Đây đúng là thiên đường thức ăn, mỗi thứ thức ăn đều vô cùng ngon miệng, điểm duy nhất khiến gã tiếc nuối là chỗ thức ăn này thật quá ít, song tới khi hắn phát hiện phần thịt chân giò, chút tiếc nuối đó cũng tan thành mây khói.

Đây là món thịt chân giò ngon nhất mà gã từng ăn!

Gã thiếu chút nữa nuốt chửng cả lưỡi của mình.

Ăn xong một suất, gã vẫn chưa thỏa mãn, đưa mắt nhìn khắp nơi, thấy phục vụ bèn ngoắc tay lại, gọi thêm mười suất!

Mười suất!

Đinh Đang bên cạnh cố giữ hình tượng hoàn mỹ rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, nụ cười cứng lại trên mặt, trán nổi gân xanh. Rất nhanh chóng, nàng cảm nhận được ánh mắt nhạo báng và đồng tình từ bốn phương truyền lại.

Không thấy... ta không thấy... Đinh Đang tự thôi miên.

Có điều khi khóe mắt liếc thấy sắc mặt phục vụ khi nghe tới mười sất chân giò nàng cũng phải sửng sốt rồi lập tức bật cười, nàng đột nhiên cảm thấy mọi chuyện thật thú vị. Đinh Đang quay sang, nụ cười mê người trong mắt phục vụ chẳng khác nào thiên sứ. Phục vụ sắc mặt cầu xin nhìn Đinh Đang, chỉ mong nàng ngăn giúp yêu cầu đáng sợ này.

Nếu mười suất thịt chân giò xuất hiện trong hội trường yến tiếc nó sẽ chẳng khác nào một vụ tai nạn, mùi thịt xe bao phủ toàn bộ hội trường mất.

“Ăn như vậy không tốt cho thân thể đâu.” Đinh Đang ôn nhu khuyên bảo khiến mọi người đều cảm giác như mềm đi, phục vụ thở phào một hơi, thế nhưng sau đó nàng lập tức quay sang dặn dò phụ vụ: “Mỗi suất chân giò xin cho hai phần nước sốt, cám ơn.”

Phục vụ ngây ra như phỗng.

Đường Thiên hai mắt bừng sáng, hóa ra còn làm vậy được, vội hô theo: “Đúng vậy! Mười suất, mỗi suất hai phần thịt, nhanh lên!”

Khi mười suất thịt chân giò nước sốt xuất hiện trong hội trường yến tiệc, mùi thịt nồng nặc bao phủ toàn trường. Cả hội trường xuất hiện một khoảnh khắc tĩnh lặng ngắn ngủi, khách khứa bưng chén rượu kinh ngạc nhìn sang.

RẮc rắc!

Tiếng cắn nuốt khiến người ta rởn cả gai ốc vang khắp toàn trường.

“Ta ghét chân giò!” Một giọng nói không vui vang lên.

Một thiếu nữ mặc váy lụa mỏng màu trắng xuất hiện trước bàn ăn của Đường Thiên, thiếu nữ bĩu môi, sắc mặt bất mãn. Dung mạo thiếu nữ xuất chúng, làn da nàng trắng hơn Đinh Đang, đáng yêu kèm chút ngây thơ, ánh mắt nhìn như vô hại hiện vẻ giảo hoạt.

Đinh Đang mơ hồ cảm nhận được vẻ địch ý từ cô gái kia, suy nghĩ một chút lập tức hiểu được. Ánh mắt vài thiếu niên xung quanh luôn chuyển tới người nàng, chắc hẳn thiếu nữ này ghen tị.

Nàng không khỏi mỉm cười, không mấy để ý tới tâm tư mấy cô gái nhỏ này.

Nụ cười này của Đinh Đang lại khiến nàng thêm vẻ cá tính và kiên cường. Tính cách nàng vốn độc lập, quen trải sóng gió, hơn xa những cô bé được nuông chiều từ nhỏ này. Nếu nói vừa rồi Đinh Đang chỉ như đóa hoa trong mưa gió, dịu dàng ôn nhu khiến người ta sinh lòng thương tiếc, thì nụ cười vừa rồi lại khiến mọi người cảm nhận được dưới vẻ mảnh mai của nàng là sự kiên cường khiến người ta không khỏi kính trọng.

Thiếu nữ váy lụa khẽ biến sắc, càng thêm ghen tị, tay cầm khăn trải bàn, chuẩn bị hất lên.

Ánh sáng lóe lên.

Xoạt!

Một con dao cắm ngay giữa ngón trỏ và ngón giữa của cô gái, ngập tới tận chuôi.

Cô gái ngơ ngác, mãi tới lúc mặt dao lạnh lẽo khiến toàn thân nàng rợn cả tóc gáy, ánh mắt nàng trắng bệch, la lên thất thanh.

Tiếng la thê lương chói tai khiến lòng người run rẩy.

“Đại nhân!” Thủ hạ giật mình, vội nhìn về phía Tạ Quang Trung.

Tạ Quang Trung không khỏi đau đầu, hắn không ngờ tính cách công tử Tinh lại như vậy. Nếu biết công tử Tinh sẽ làm ra chuyện thế này hắn sẽ suy nghĩ thận trọng hơn về việc mời công tử Tinh.

“Đừng nóng, đứng xem đã.” Tạ Quang Trung lắc đầu, lúc này hắn đứng ra không chỉ không dẹp được tranh chấp, hơn nữa còn bị làm khó.

Đường Thiên không buồn để ý tới tiếng hét của cô gái, trực tiếp nắm một cái chân giò lên, nhai nuốt không coi ai ra gì.

Ánh mắt nhiều người nhìn về phía Đường Thiên bắt đầu biến đổi, đao vừa rồi của Đường Thiên cho thấy tiêu chuẩn cực cao. Cánh tay cô gái vốn nhỏ nhắn, khi cầm khăn trải bàn khoảng cách giữa ngón trỏ và ngón giữa cực nhỏ, lưỡi dao vẫn găm chính xác vào giữa mà không thương hại tới cô gái, nhãn lực, lực tay này thật quá kinh khủng.

Nhưng không phải ai cũng tỉnh táo như vậy.

“Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết, muội có bị thương không?” Một thiếu niên kinh hãi kêu lên.

Tiểu Tuyết hu hu khóc lớn.

“Các hạ, ngài ra tay với một cô bé như vậy có tàn nhẫn quá không.” Một trung niên bước ra khỏi đám người, sắc mặt âm trầm như nước. Hắn là phụ thân của thiêu sniên kia,q uan hệ giữa hai nhà rất tốt, lúc này thấy Tiểu Tuyết bị ức hiếp đương nhiên phải đứng ra.

Đường Thiên vẫn tự nhai chân giò, chẳng buồn để ý tới. Mặc dù có người quấy rối thế nhưng vẫn không ảnh hưởng tới hứng thú ăn thịt của Đường Thiên, miếng thịt vẫn thơm ngon như vậy.

Răng rắc răng rắc!

Tiếng nhai nuốt chẳng khác nào tiếng cười nhạo, trung niên lập sắc mặt đo rbừng. Tại thành Vĩnh Yên hắn cũng là người có danh tiếng, đã bao giờ bị đối xử như thế?

“Nếu các hạ thích ăn như vậy thì mời ngươi ăn cho đã!” Người trung niên lạnh giọng: “A Cửu, dạy cho hắn một bài học! Đừng tưởng rằng có tỷ rưỡi là làm càn ở thành Vĩnh Yên được!”

Một nam tử thần sắc lạnh nhạt đứng dậy.

Đám người xao động, tự lui lại. Người trung niên tuy không thuộc thế lực cao nhất ở thành VĨnh Yên nhưng cũng không kém bao nhiêu. Hắn có quan hệ sâu đậm với một trưởng lão HẮc Hồn, A Cửu bên cạnh thực lực thâu sâu khó dò.

A Cửu chậm rãi đi về phía đường thiên.

“Tiểu thư, xin người mau ly khai.” Một thiếu niên thấy Đinh Đang vẫn ngồi nguyên bên cạnh Đường Thiên vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

Đinh Đang mỉm cười lắc động, động tác ưu mỹ đó lại rước tới một loạt tiếng thở dài và đố kỵ. ánh mắt vài nam nhân nhìn về phía Đường Thiên đã cực kỳ khó chịu, bọn họ chỉ hận không thể thay A Cửu dạy cho tên nhà quê này một bài học.

Đinh Đang mỉm cười mê người nhưng trong lòng lại thầm nghiêm nghị, đại nhân bên cạnh hiển nhiên đã nổ giận.

Ánh mắt nàng nhìn A Cửu không khỏi mang theo vẻ đồng tình. Lúc này Đinh Đang đương nhiên không né tránh, nàng ngồi càng đoan chính nghiêm chỉnh.

Cám ơn các ngươi, đây là cơ hội biểu lộ lòng trung cực tốt!

Đường Thiên quả thật rất tức giận, hôm nay gã không trêu ai chọc ai, nhưng đang ăn sướng miệng cũng bị người khác quấy rối.

Lần đầu tiên Đường Thiên gặp được món chân giò ngon tới vậy, gã đang ăn hứng khởi, kết quả lại bị người khác chặn, tức giận thế nào có thể nghĩ. Hơn nữa đối phương còn nhắc tới một tỷ rưỡi, rõ ràng đã sớm theo dõi hắn.

Hạng vô danh tiểu tốt cũng có thể trêu chọc ông đây sao?

Đường Thiên trầm mặt, lại nhấc một miếng thịt chân giò lên.

Vận chuyển chân lực, khí thế toàn thân không hề thu liễm, ầm ầm bộc phát.

Ầm!

Một tiếng nổ đột nhiên vang lên,không khí hội trường như có làn sóng xẹt qua.

A Cửu cũng không cách nào giữ vẻ điềm tĩnh được nữa, lập tức biến sắc. Hắn là người phong phú kinh nghiệm song lần đầu gặp phải khí thế kinh khủng như vậy, đầu óc chỉ hiện lên bốn chữ, cường giả Thiên Bảng!

Không, không chỉ là cường giả Thiên Bảng, A Cửu đã gặp rất nhiều cường giả Thiên Bảng nhưng không cường giả nào có khí tức khiến người ta hít thở không thông như vậy.

Đám người sắc mặt trắng bệch, đại đa số những người ở đây thực lực chỉ bình thường, bọn họ cảm thấy trái tim mình như bị một bàn tay vô hình xiết lấy, toàn thân lạnh lẽo.

Đường Thiên lại tiếp tục nhai miếng chân giò, khí thế toàn thân dùng tốc độ kinh người gia tăng.

Sắc mặt A Cửu trắng bệch, ánh mắt kinh hãi.

Ngân Hồn Loa Toàn Kình trong cơ thể Đường Thiên vận chuyển với tốc độ kinh người, càng di chuyển càng nhanh, khí thế quanh người gã không ngừng dâng cao, không khí xung quanh bắt đầu xuất hiện gợn sóng như nước.

Đinh Đang đang ngồi ngay ngắn bên cạnh cũng cực kỳ kinh hãi, da nàng thâm chí có cảm giác đau đớn.

Miếng chân giò cuối cùng bị gã ném vào miệng.

Gợn sóng quanh người Đường Thiên đã hóa thành từng luồng khí lưu nhanh chóng xoay quanh người gã, tiếng gió thổi vang lên không dứt bên tai.

Ánh mắt A Cửu tuyệt vọng.

“Ta ghét người khác quấy rầy mình ăn!”

Giọng nói của Đường Thiên như cơ ác mộng bao phủ toàn trường, gã từ từ đứng lên, tới bên cạnh người trung niên. Gã không nhìn A Cửu, toàn thân A Cửu run rẩy, sắc mặt trắng xám, thậm chí không dám cử động.

Gương mặt người trung niên do kinh hãi quá độ mà trở nên vặn vẹo dữ tợn.

Đường Thiên bước tới trước mặt người trung niên, ngừng lạp.

Bốp.

Năm ngón tay như kìm sắt của Đường Thiên xiết lấy cằm người trung niên, kéo tới trước mặt mình như không. Gương mặt giữa năm ngón tay sợ hãi tới mức trắng bệch, yếu ớt như chỉ xiết nhẹ sẽ lập tức vỡ tan.

Trong mắt người trung niên, cái mặt nạ tinh tinh xấu xí chẳng khác nào ma quỷ bò lên từ địa ngục.

Toàn hội trường tĩnh mịch, chỉ có giọng nói lạnh lẽo của Đường Thiên vang lên.

“Ngươi nói xem, nên giải quyết chuyện này ra sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.