Chiến Thần Bất Bại

Chương 299: Chương 299: Thành chủ Vĩnh Yên




Hành động của Đường Thiên khiến đám người sợ tới ngây dại.

Sát ý như thực chất bao phủ toàn hội trường, Đường Thiên xiết cằm người trung niênc hẳng khác nào sát thần!

Không nhiều lời, không dấu hiệu, thủ đoạn đó, sát tính đó, rốt cuộc là hạng người ra sao?

Tạ Quang Trung nuốt nước miếng khó nhọc, hắn là một trong số ít những người vẫn giữ được suy nghĩ. Hắn biết mình phải đánh giá lại vị công tử Tinh này, thế lực mới nổi trong mắt hắn chỉ là một khách hàng không tồi. Một gã nhà giàu mới nổi nắm giữ tài nguyên hùng hậu không hề đáng sợ, nhưng nếu gã nhà giàu này còn có thực lực cường đại, vậy lại khác hẳn. Nếu lại thêm tính cách tàn nhẫn quyết đoán, vậy không chỉ là đáng sợ mà là kinh khủng rồi.

Công tử Tinh rốt cuộc có lai lịch ra sao?

Nên giải quyết cục diện trước mắt như thế nào?

Tạ Quang Trung cực kỳ đau đầu, thế nhưng hắn biết lúc này hắn cần phải ra trận, đây là địa bàn của hắn, hai bên đều do hắn mời tới, nếu hai bên tranh chấp không liên quan tới hắn, thế nhưng nếu có người chết tại đây sẽ tạo thành tổn hại rất lớn cho uy tín của Thiên Bảo Trai.

Tạ Quang Trung đang muốn đứng ra bỗng nghe thấy một tràng vỗ tay.

“Quả không hổ danh anh hùng khiến cả Đồ Thị Lục Vệ lui binh!”

Một đoàn người xuất hiện ở cửa, cầm đầu là một nam tử mập mạp, thân hình thô gầy tròn vo, hắn mỉm cười hòa ái vô hại.

“Đại nhân cứu ta!” Trung niên như bắt được nhánh cỏ cứu mạng, vội vàng hô lên.

Mọi người thấy rõ người vừa tới lập tức thở phào một hơi, Tạ Quang Trung từ từ đi tới trước mặt người đàn ông mập mạp kia: “Lão gia, ngài tới không báo trước, chúng tiểu nhân không kịp chuẩn bị, mong ngài thứ lỗi!”

Người đàn ông mập mạp kia cười ha hả, khoát tay một cái rồi không để ý tới Tạ Tạ Quang Trung, cũng chẳng buồn để ý tới gã trung niên kia, chỉ đi tới trước mặt Đường Thiên, gương mặt tán thưởng, mỉm cười nói: “Đã nhiều năm không gặp người trẻ tuổi nào dám đối đầu với Đồ Môn Lục Vệ. Họ Đồ kia là kẻ thù của ta, ngươi ra tay với hắn tức là bằng hữu của ta.”

Toàn trường nghe câu này lập tức ngơ ngác biến sắc, ánh mắt nhìn Đường Thiên lập tức bất đồng.

Đồ Môn Lục Vệ thanh danh hiển hách, ai nấy thực lực thâm sâu khó dò. Vị công tử Tinh này lại dám ra tay với Đồ Môn Lục Vệ, hơn nữa còn không chút tổn hại, thực lực này...

Tạ Quang Trung cũng biến sắc, vị công tử Tinh àny từng giao thủ với Đồ Môn Lục Vệ mà vẫn toàn vẹn không chút tổn hại, mình lại không biết tí gì!

Bất cẩn rồi!

Mình vẫn đánh giá thấp vị công tử này rồi!

Đồ Môn Lục Vệ cây cao bóng cả, Đường Thiên trong mắt hắn càng thêm thâm sâu khó dò.

Trong miệng Tạ Quang Trung cay đắng.

Đồ Môn Lục Vệ? Đường Thiên mờ mịt khó hiểu, người đàn ông béo tròn trước mặt trông cực kỳ hiền lành, song khí tức như có như không xung quanh khiến Đường Thiên âm thầm nghiêm nghị.

Ánh mắt người đàn ông béo tốt hạ xuống người gã trung niên, nụ cười hiền lành lập tức tắt đi: “Công tử Tinh là bằng hữu của ta, ngươi đắc tội với công tử Tinh, nói xem, ngươi định làm thế nào?”

Gã trung niên sắc mưatj xám tro, hắn vốn tưởng Lý trưởng lão tới đây có thể cứu được mình. Thế nhưng hắn chấp chưởng gia nghiệp, năng lực đương nhiên bất phàm, trước mặt sức mạnh tuyệt đối hắn không có khoảng trống nào để phản kháng, thế nhưng câu nói này của Lý trưởng lão lại khiến hắn hiểu ra.

“Trưởng lão tha mạng!” Hắn vội vàng xin tha.

Lý trưởng lão thản nhiên: “Phạm lỗi là phải trả giá. Một tỷ rưỡi đi, không thể để Tinh lão đệ đi tay không được.”

Người trung niên trong lòng run rẩy, một tỷ rưỡi, không phải hắn không trả nổi, thế nhưng trong lòng vẫn cực kỳ đau xót. Có điều hắn biết lúc này tuyệt đối không thể cự tuyệt, đành cắn răng: “Đại nhân nói phải.”

Một tỷ rưỡi!

Đường Thiên lập tức mỉm cười, ngón tay lập tức lỏng ra, thả gã trung niên xuống: “Ai da ai da, đúng là không đánh thì không quen nhau, hóa ra hồng thủy dâng tới miếu Long Vương, người nhà đánh người nhà.”

Đường Thiên đổi mặt cự kỳ đột ngột, cực kỳ thấp kém, nhưng bản thân lại không hề tự biết mình, khiến sắc mặt mọi người chẳng khác nào nuốt phải con ruồi.

Chỉ mình Lý trưởng lão mập mạp là vẫn cười ha hả được, vung tay ra hiệu cho gã trung niên lui lại: “Ha ha, Tinh lão đệ nói vậy là được rồi. Sau này lão đệ tới Vĩnh Yên cứ coi như về nhà đi. Các ngươi sau này phải nhận rõ đấy, gặp với ta ra sao thì gặp công tử Tinh cũng phải vậy.”

“Vâng thưa thành chủ!” Mọi người vội đáp.

Thành chủ?

Đường Thiên hai mắt bừng sáng: “Hóa ra lão ca là thành chủ thành Vĩnh Yên, thật lợi hại!”

Lý trưởng lão vỗ tay mỉm cười, sắc mặt đắc ý: “Chút cơ nghiệp đó nào có là gì. Tinh lão đệ thiếu niên anh hào, chẳng hay cơ nghiệp nơi đâu?”

“Ta?” Đường Thiên lắc đầu, đường hoàng đáp: “Ta nào có cơ nghiệp gì, chỉ đi loạn khắp nơi thôi.”

Lý trưởng lão cười ha hả đáp: “Lão đệ khiêm tốn rồi, dám dùng một tỷ rưỡi chế tạo phòng thí nghiệm huyết mạch, thế còn gọi là chạy loạn thì chúng ta sao chịu nổi đây? Tới dây nào! Ta giới thiệu cho lão đệ một bằng hữu!” Hắn nghiêng người, ra hiệu cho một người trung niên tiến tới.

Đường Thiên thấy người đang tới lập tức giật mình.

“Đây là Mặc tiên sinh, là gia chủ đương đại của thế gia máy móc Mặc gia, Mặc Vị Thiên!”

Nhìn gương mặt quen thuộc này Đường Thiên bỗng lúng túng, sao tới đây còn gặp người quen. Có điều lão Mặc này chẳng lẽ là thần tài? Lần trước mình kiếm được năm tỷ từ Mặc gia, giờ gặp được lão Mặc lại lời tỷ rưỡi nữa.

Có điều, lão Mặc tới đây làm gì?

Đường Thiên suy tư, ngoài miệng vẫn đáp: “Chào Mặc tiên sinh.”

Ánh mắt Mặc Vị Thiên lóe lên vẻ kinh ngạc, thật ra từ khi vào cửa lão đã thấy hình thể Đường Thiên thật quen thuộc nhưng nhất thời không nhớ ra được. Tuy trong lòng nghi hoặc nhưng lão vẫn mỉm cười, khách khí nói: “Chào Tinh công tử.”

Lời qua tiếng lại, bầu không khí ngột ngạt trong hội trường lập tức bị quét sạch, tiệc rượu lại khôi phục như thường.

“Chẳng lẽ lão đệ định đặt chân tới đây làm ăn về huyết mạch?” Lý trưởng lão sắc mặt ân cần: “Lão ca ta ở đây cũng có chút quen biết, có gì cần lão đệ đừng khách khí.”

“Đa tạ lão ca ưu ái, có điều tạm thời ta không định làm ăn gì về huyết mạch cả.” Đường Thiên giải thích.

Ánh mắt Lý trưởng lão nheo lại, bỏ một tỷ rưỡi chế tạo phòng thí nghiệm huyết mạch nhưng không định làm ăn về huyết mạch, tin tức này lộ ra có chút ý nghĩa sâu xa.

Xem ra bối cảnh người này còn thâm sâu hơn cả tưởng tượng. Tiêu tốn một tỷ rưỡi để tạo một phòng thí nghiệm mà lại không định dùng dể kiếm lợi, bất luận vì mục đích gì đây cũng là hành động của một thế lực lớn, vì chỉ thế lực lớn mới chống đỡ nổi mức tiêu tốn kinh người đó.

“Hả, đúng rồi, lão ca vừa nhắc tới Đồ Môn Lục Vệ, chẳng hay là ai?” Đường Thiên nhớ tới Lý trưởng lão vừa nhắc tới cái tên đó, vội vàng hỏi.

“Hóa ra lão đệ còn không biết Đồ Môn Lục Vệ?” Lý trưởng lão nghiêm nghị: “Đồ Môn Lục Vệ là sáu thủ hạ của Đồ Như Hải. Hừ, gã Đồ Như Hải dã tâm bừng bừng, thủ đoạn tàn khốc, lục vệ dưới trướng hắn ai nấy thực lực mạnh mẽ, giết người như ngóe. Hung danh tối cao là Mông Vi đứng đầu lục vệ, cô ả này kiếm pháp quỷ thần khó lường, không biết bao nhiêu cường giả đã chết dưới kiếm của ả.”

“Mông Vi.” Đường Thiên gật đầu: “Cô ả đó quả thật rất mạnh.”

Ấn tượng của gã về cô gái sử dụng kiếm cực kỳ sâu sắc, mặc dù đối phương không xuất kiếm nhưng kiếm ý lẫm liệt, lộ ra vẻ sắc bén bức người.

Lý trưởng lão vốn hiểu lòng người, nghe Đường Thiên thản nhiên khen ngợi thực lực Mông Vi, giọng nói không chút sợ hãi, trong lòng mừng thầm. Có thể dùng giọng điệu bình thản vậy đánh giá chứng tỏ thực lực bản thân Đường Thiên không kém Mông Vi.

“Khí phách của Tinh lão đệ thật khiến lão ca bái phục!” Lý trưởng lão mập mạp giơ ngón cái với Đường Thiên, rồi cười khổ nói: “Lão ca ta cũng chịu không ít cay đắng với đám lục vệ đó, trước sau đã đưa tới không ít cao thủ nhưng không ai chống nổi Mông Vi. Lão ca vốn có ba tòa thành, hai tòa bị Đồ Như Hải đoạt mất, mối hận này không đội trời chung!”

Lúc này Mặc Vị Thiên bên cạnh mới vội vàng an ủi, ngày sau còn dài, khốn khó nhất thời thôi, thành chủ chớ nhụt chí.”

Lý trưởng lão cười khổ một tiếng: “Nói tới Đồ Như Hải dẫu hận ta cũng không khỏi bội phục. Người này âm hiểm kiên nhẫn quyết đoán, đã ra tay luôn khiến người ta hoảng sợ. Trận chiến chòm Sài Lang, hai vị có nghe nói không?”

Mặc Vị Thiên gật dầu: “Có nghe nói.”

Tâm thần Đường Thiên tập trung cao độ, vội vàng hỏi: “Chẳng lẽ cũng có liên quan tới Đồ Như Hải?”

“Đúng vậy!” Lý trưởng lão nghiêm mặt: “Chòm sao Sài Lang có ba thế lực, Ngân Nguyệt, Thiên Câu, Bá Võ, sau lưng Bá Võ là Tộc Minh, Ngân Nguyệt bị Bá Võ đánh bại, mà sau lưng Thiên Câu lại là Đồ Như Hải!”

“Sau lưng Thiên Câu Hoài Bạch Hoa là Đồ Như Hải?” Giọng điệu Đường Thiên không khỏi trầm xuống.

Đồ Như Hải chống đỡ cho Hoài Bạch Hoa nghĩa là mình lại thêm phiền phức rồi.

Lý trưởng lão nghe ra sát ý nhàn nhạt trong giọng nói của Đường Thiên, trong lòng không khỏi vui vẻ. Hắn tâm tư linh hoạt, suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, âm thầm suy đoán, thế lực của công tử Tinh rất có thể cũng tham dự trong trận chiến ở chòm Sài Lang, hơn nữa hiển nhiên không cùng phe với Đồ Như Hải.

Chẳng lẽ là người của Tộc Minh?

Rất có khả năng!

Tộc Minh thành phần phức tạp nhất, đa số là các gia tộc mới nổi, các gia tộc này rất cần chứng minh địa vị bản thân nhưng vẫn bị các thế gia nhà giàu kia áp chế. Tổ chức phân tán như Tộc Minh có lực hấp dẫn cự lớn với họ.

“Đúng vậy!” Lý trưởng lão phấn chấn: “Mông Vi sau khi giao thủ cùng lão đệ ngay đêm đó đã tới chòm Sài Lang. Đồ Như Hải cực kỳ nóng lòng với bảo tàng của chòm Nam Thập Tự, lần này còn phái cả lục vệ đi, dự tính nắm bắt trận chiến này.”

“Đa tạ lão ca.” Đường Thiên chắp tay cảm tạ Lý trưởng lão, tin này rất quan trọng với gã.

Bên cạnh Đường Thiên, sắc mặt Đinh Đang nghiêm nghị, tin tức quan trọng như vậy nhưng nàng lại không hề hay biết! Đường Thiên không hề trách móc Đinh Đang, nàng mặc dù là Hắc Hồn MÃ xuất sắc nhưng con đường tin tức kém xa các trưởng lão.

Bất luận mục đích của lão béo họ Lý này ra sao, Đường Thiên vẫn nhận nhân tình này.

Lý trưởng lão trong lòng mừng rỡ, mình chẳng mất công mấy đã tạo thêm phiền phức cho gã họ Đồ kia, còn kiếm được một cái nhân tình. Hắn cười ha ha chuyển hướng: “Chuyện chòm Sài Lang cứ để các đại nhân bận tâm, đám người chúng ta cứ chơi vài thứ cấp thấp thôi. Mặc gia chủ, hôm nay các nhân vật tai to mặt lớn thành Vĩnh Yên đều ở đây. Gia chủ đừng giấu giấu diếm diếm bảo bối nữa, mau đưa ra cho mọi người mở rộng tầm mắt đi.”

Mặc Vị Thiên mỉm cười: “Vậy cung kính chẳng bằng tuân mệnh!”

Hắn vỗ tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.