Trên bầu trời, một quầng lửa hừng hực cháy.
Rầm rầm rầm!
Từng con thú máy bao phủ bởi ngọn lửa bay lên trời như mưa rào, con trước vừa ngã xuống con sau đã tiến lên, không ngừng phóng lên khối lửa trên bầu trời. Mỗi ngọn lửa chui vào trong lại khiến cho vụ nổ càng mãnh liệt, tiếng ầm ầm vang lên không dứt bên tai.
Trong ngọn lửa không ngừng bốc cao, tiếng gào thét không cam lòng của Khổng Hữu Lâm vang dội khắp nơi.
Rầm!
Tiếng nổ lớn chưa từng có đột nhiên vang lên, một quầng sáng như mặt trời bùng lên khiến cả thế giới sáng như tuyết. Mặt đất dưới chân Đường Thiên rung lên kịch liệt, sóng xung kích như cơn lốc quét qua khắp nơi. Những nơi nó đi qua, phòng ốc đều nứt vỡ như tờ giấy.
Quầng sáng tan đi, sóng xung kích cũng tiêu tán.
Thế giới yên tĩnh trở lại, trên bầu trời không còn thứ gì, trời xanh không mây, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Khổng Hữu Lâm mặc 【 Thiên Nga Chi Ca ] ưu nhã như một hoàng tử, mạnh mẽ tới mức người ta kinh hãi giờ lại như bị xóa sổ khỏi thế giới, không còn chút dấu vết nào.
Sau chút lặng lẽ ngắn ngủi, cả Lâm gia chìm vào hoảng loạn, tình cảnh khủng bố như vậy xảy ra ngay giữa Lâm gia, rốt cuộc là có chuyện gì?
Đám cao tầng của Lâm gia đều biến sắc, ai nấy lộ vẻ không thể tin nổi, bọn họ đều hiểu chỉ có một chuyện mới khiến thú máy chuyển sang chế độ cảm tử.
Gia chủ đã chết!
Từng bóng người hốt hoảng bay lên từ khắp các nơi trong Lâm gia, đạp lên nóc phòng, điên cuồng thúc giục khinh công chạy thẳng tới chỗ ở của gia chủ.
Không ai chú ý tới, giữa những bóng dáng bối rối này lại có một thiếu niên lặng lẽ trốn khỏi Lâm gia.
Toàn bộ thành Tam Hồn đều bị kinh động, vô số cao thủ nhảy lên những chỗ cao nhìn từ xa lại. Còn những cao thủ có quan hệ không tệ với Lâm gia lập tức chạy vội tới hỗ trợ.
Trong bầu không khí hỗn loạn đó, Đường Thiên lặng lẽ lui từ Võ Hồn Điện về nơi đóng quân của binh đoàn rồi trở lại khe hở năng lượng.
Trở lại khe hở năng lượng, chứng kiến những khối năng lượng không ngừng được phun ra từ sâu bên dưới, ánh mắt Đường Thiên bừng sáng. Từ đầu đến cuối gã chưa từng giao thủ cùng Khổng Hữu Lâm nhưng sự cường đại của Khổng Hữu Lâm lại để lại cho hắn ấn tượng không cách nào phai mờ.
Nếu không dựa vào số lượng cực nhiều cùng tấn công cảm tử, đám thú máy kia khó lòng uy hiếp nổi tính mạng Khổng Hữu Lâm. Khí tức cường đại và ngưng tụ của chân khí võ kỹ cấp bảy tỏa ra, dẫu cách rất xa Đường Thiên vẫn cảm nhận được uy hiếp tới mức bức người!
Cho dù mình điều khiển Hổ Răng Kiếm cũng không phải đối thủ của Khổng Hữu Lâm.
“Này, chú Binh, máy luyện hồn, máy luyện hồn, bắt đầu đi, bắt đầu đi.” Dẫu vậy Đường Thiên lại càng thêm kiên định về mục tiêu của mình, vứt trận chiến này ra sau đầu, đôi mắt đầy trông đợi.
Binh nhìn Đường Thiên, trong mắt thiếu niên đầy vẻ mong chờ và chăm chú, hắn chợt nhớ tới câu nói hôm trước của Đường Thiên.
“Ngày mai đi. Nghỉ ngơi một ngày, ngày mai ngươi mới khôi phục lại, chúng ta sẽ bắt đầu.” Binh không đáp ứng.
“Đợi mai làm gì? Giờ bắt đầu luôn đi! Thiếu niên vĩ đại như thần dẻo dai như rồng dũng mãnh như hổ, cần gì nghỉ ngơi?” Đường Thiên lầm bầm bất mãn.
“Ngươi không muốn nghỉ nhưng ta muốn nghỉ.” Binh chẳng buồn nhìn Đường Thiên một cái, bay thẳng vào góc, nhắm mắt lại.
“Thể lực quả nhiên là điểm yếu của mấy ông già...” Đường Thiên lại lầm bầm.
Khóe miệng Binh giật giật, cái gã độc mồm độc miệng này... Song nghĩ tới cảnh chịu tội ngày mai của Đường Thiên, tâm tình hắn lập tức cân bằng, hừ hừ, thiếu niến, mai người sẽ biết cái gì gọi là sống không bằng chết.
Đường Thiên thấy bất kể mình trêu chọc thế nào, Binh đều thờ ơ, chỉ đành hậm hực tránh sang một bên, bắt đầu tu luyện chân lực.
Một lúc lâu sau, Đường Thiên lại mở to mắt, chân lực trong cơ thể đã khôi phục hoàn toàn. Quả không hổ là khe hở năng lượng, hiệu suất tu luyện chân lực ở đây cao tới kinh người, Đường Thiên có thể cảm nhận rõ rệt sự tiến bộ của chân lực. Không biết có phải do vừa trải qua một trận chiến không, lần này chân lực tiến bộ còn nhiều hơn bình thường một chút.
Đường Thiên nhớ tới chiến lợi phẩm của mình bèn lấy viên hồn châu từ trong lồng ngực ra.
“Này, chú già Binh, hồn châu này dùng làm gì?” Gã hơi tò mò hỏi.
Binh liếc qua rồi đáp: “Cho Sylar đi, sẽ có ích với nàng.”
“À.” Đường Thiên hơi thất vọng, hóa ra là đồ của thợ máy, hắn tiện tay vứt nó vào Thủy Bình Võ Quỹ của mình. Chiến lợi phẩm duy nhất mà mình lại chẳng dùng được, Đường Thiên lập tức thấy hối hận, đáng lẽ mình nên nhân lúc Lâm gia đại loạn và vơ vét một phen.
Thời cơ tốt như vậy mà lại bỏ lỡ!
Chiến tích huy hoàng đánh bại cường giả cấp bảy như vậy đâu phải lúc nào cũng xuất hiện. Lâm gia thì không vơ vét được gì, Khổng Hữu Lâm thì cả cặn bã cũng chẳng chừa lại, bộ giáp đẹp đẽ ưu nhã kia cũng đã hóa thành tro tàn, thật đáng tiếc.
Tức giận thì tức giận, bất bình thì bất bình, Đường Thiên chỉ có thể tiếp tục tu luyện.
๑๑۩۞۩๑๑
“Chẳng biết Đường cơ bản giờ thế nào rồi nhỉ?” Amaury lẩm bẩm, hắn ra sức bới cơm, bàn cơm của hắn tỷ lệ thuận với hình thế, phải lớn hơn người khác gấp ba lần.
Lương Thu nhã nhặn gắp một cọng rau lên, bỏ vào miệng, thong thả ăn xong mới từ tốn nói: “Chắc chắn Đường Thiên tiến bộ rất nhanh, ngoại doanh không có áp lực gì với hắn.”
Hàn Băng Ngưng chỉ lặng lẽ ăn cơm, không nói một tiếng.
Tư Mã Hương Sơn gẩy gẩy cái bát trên bàn hai cái rồi nói: “Đồ ăn trong nhà ăn càng ngày càng tệ. Chỗ thịt bò này quá nhạt, chẳng có gì ngon, rau thì chín quá, đồ ăn nặng vị, muối cũng đậm...”
Amaury ra sức và cơm vào miệng, chỉ ú ớ đáp lời: “Ta thấy ăn ngon mà...”
“Ta quyết định tới tối sẽ gặp bọn họ nói chuyện.” Tư Mã Hương Sơn cau mày, gắp một miếng rau cho vào trong miệng.
“Đã thay ba đầu bếp rồi.” Hàn Băng Ngưng lạnh lùng nói: “Ngươi đừng gây thêm phiền toái nữa.”
“Hay là ta giết luôn bọn chúng?” Tư Mã Hương Sơn âm u hỏi.
“Ta không muốn không có cơm ăn vài ngày liền.” Hàn Băng Ngưng đặt đũa xuống, lạnh lùng nhìn Tư Mã Hương Sơn.
Lương Thu vừa nhai xong miếng rau khác cũng nhìn sang bên này: “Ta cũng không muốn, hơn nữa ta thấy bọn họ làm đồ chay không tồi.”
Amaury bưng chén bưng đĩa trên bàn ra đổ hết vào miệng mình, cái miệng lớn của hắn như không có đáy, đồ ăn cao như ngọn núi nhỏ nhưng cũng nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi song vẫn chưa thỏa mãn đứng dậy: “Ta tới lấy thêm một phần. Ta thích đám đầu bếp này, thịt nướng của bọn họ lúc nào cũng đủ cho ta ăn.”
Tư Mã Hương Sơn lắc đầu u buồn, thở dài: “Được rồi, tiếc quá, xem ra ta chỉ có thể ra ngoài kiếm một đầu bếp tốt một chút về.”
Lương Thu vốn luôn ăn chay kết thúc trước tiên, Hàn Băng Ngưng cũng nhanh chóng dừng bữa, Amaury đang đấu tranh với xuất thức ăn thứ tư của mình.
“Sắp tới bộ trưởng sẽ tới sao Bạch Hồng.” Lương Thu bưng một chén trà lên, từ từ nói: “Nghe nói sẽ có không ít người của phân bộ khác tới. Bộ trưởng đã quyết định thông qua thi đấu tuyển chọn người đi theo. Có tám danh ngạch cho người mới, tất cả đều tuyển chọn trong tân nhân doanh của chòm sao Anh Tiên.”
“Sao Bạch Hồng!” Hàn Băng Ngưng hai mắt bừng sáng: “Tiểu thư Thiên Huệ ở chòm sao Bạch Hồng!”
“Ai da, ngoại doanh có tham gia không? Đường cơ bản chắc chắn cũng tới tham dự!” Amaury buông bàn thức ăn xuống.
“Hắn chắc đã đi từ sớm rồi!” Tư Mã Hương Sơn buồn bã đáp.
“Rất có thể.” Lương Thu nói: “Nghe nói ngoại doanh quản lý rất rời rạc, chỉ sợ Đường Thiên không kìm lòng được, nhất định sẽ tới tìm Thượng Quan Thiên Huệ.”
“A a a a! Ta sẽ tham gai thi đấu! Ta muốn tới sao Bạch Hồng!” Amaury giơ cao hai tay: “Ha ha, lại có thể đánh nhau với Đường cơ bản. Lần này ta muốn đánh hắn ngã lăn ra đất, cho hắn thấy sự tiến bộ gần đây của ta.”
Những người khác đều không kinh ngạc.
Bốn người tiến bộ rất nhiều, cũng rất nổi tiếng trong số những tân nhân. Chính vì sự xuất hiện của bọn họ nên đám tân nhân lần này mới được gọi là tân nhân mạnh nhất từ trước tới nay của phân bộ chòm sao Anh Tiên. Song trong số bọn họ, tiến bộ nhanh nhất không phải Tư Mã Hương Sơn cũng không phải Hàn Băng Ngưng hay Lương Thu mà lại là Amaury.
Thực lực của gã này tăng tiến cực nhanh, khiến người ta giật mình. Huấn luyện viên phụ trách cũng vì Amaury mà phá lệ, đưa ra đủ loại đãi ngộ, thậm chí đám người Tư Mã Hương Sơn nhìn vào cũng đỏ mắt thèm thuồng. Được chiếu cố đặc biệt, tốc độ tiến bộ của Amaury càng thêm kinh người, hắn như con ngựa hoang rời cương, tiến bộ thần tốc.
Mặc dù còn chưa chính thức giao thủ cùng Lương Thu nhưng Lương Thu cũng không còn niềm tin chắc chắn thắng được Amaury.
Trong bốn người, Amaury được coi là có thể đánh bại Đường Thiên nhất.
Đủ loại bất thường trên người Đường Thiên khiến bọn họ hiểu được, cho dù bọn họ tiến bộ vô cùng rõ rệt nhưng với đủ thứ biến thái như vậy, ai dám chắc Đường Thiên tiến bộ ít hơn bọn họ. Cho Đường Thiên ở ngoại doanh, điều kiện còn xa mới bằng bọn họ, nhưng điều kiện của hắn vốn có lúc nào bằng bọn họ đâu?
Đây mới là điểm thật sự biến thái của gã!
Nghĩ tới chuyện sẽ gặp được Đường Thiên ở sao Bạch Hồng, mọi người đều vô cùng vui mừng, càng thêm mong chờ với hành trình tới sao Bạch Hồng lần này.
Trong lòng ai nấy đều mang chút tò mò.
Khi gặp lại, tên Đường biến thái sẽ còn biến thái tới mức nào?
๑๑۩۞۩๑๑
Đường Thiên ngồi nhìn Binh lắp ráp máy luyện hồn.
Máy luyện hồn là một cái mâm tròn đường kính khoảng mười ly, trên mâm tròn điêu khắc vài hoa văn đơn giản. Binh đi tới đi lui bên vách vài lần, cuối cùng tìm được một nơi năng lượng dày đặc hơn một chút, buông máy luyện hồn xuống.
Vừa đặt xuống, máy luyện hồn vang lên tiếng lách cách không ngừng, các bộ phận bắn khỏi mâm tròn sau đó đâm sâu vào trong lòng đất.
Từng linh kiện đồngt hau liên tiếp bắn ra, chỉ trong chớp mắt đã bành trướng gấp đôi, máy luyện hồn nho nhỏ như một bông hoa hồng bằng đồng nhanh chóng nở rộ.
Máy luyện hồn đã lớn hơn nhiều giờ như một pháo đài nho nhỏ bằng đồng.
Trên mặt đồng thau hiện lên vô số hoa văn tinh tế, giữa những hoa văn mơ hồ hiện lên ánh sáng lưu chuyển.
“Đứng lên đi.” Binh nói với Đường Thiên.
“Ừm.” Binh vội vàng đứng lên cái bục bằng đồng.
“Ngươi chuẩn bị xong chưa?” Binh nhìn Đường Thiên, khuyên nhủ chân thành: “Quá trình luyện hồn sẽ rất đau đớn nhưng cho dù đau thế nào ngươi cũng phải cố nhịn!”
“Ta biết rồi!” Đường Thiên thu lại nụ cười, trầm giọng nói.
“Ngươi phải nhớ kỹ.” Binh gằn từng chữ một: “Chịu được càng nhiều đau đớn sẽ có thành tựu càng lớn.”
“Yên tâm đi ông chú, ta là thiếu niên vĩ đại như thần cơ mà!” Đường Thiên không cần suy nghĩ, bật thốt lên: “Chắc chắn sẽ trở thành võ giả mạnh nhất trên thế giới này!”
“Vậy người sẽ phải nhận những đau đớn mà người khác không cách nào chịu nổi." Binh nói một câu đầy thâm ý.
Đường Thiên nhoẻn miệng cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết: “Tới đây nào!”
Máy luyện hồn dưới chân hắn lập tức bừng sáng.