Lâm Giang lặng lẽ nhìn Khổng Hữu Lâm, chờ hắn đưa ra đáp án.
Khổng Hữu Lâm chỉ cười khẽ rồi nói: “Nghe nói Lâm huynh ngoài chuyện luôn muốn phục hưng kỹ thuật máy móc của binh đoàn Nam Thập Tự ra còn rất có hứng thú đối với thuật dung hòa võ hồn. Ta có một thứ, chắc chắn Lâm huynh sẽ thấy hứng thú.”
Lâm Giang cười nói: “Khổng huynh đừng thừa nước đục thả câu vậy chứ.”
Khổng Hữu Lâm lấy ra một hạt tròn màu đen: “Viên hồn châu cổ đại này do ta tình cờ nhận được. Bên trong nó là một mảnh vỡ hồn tướng cổ đại cường hãn, mặc dù không phải hồn tướng cổ đại nguyên vẹn nhưng hồn châu cổ đại mạnh mẽ tới vậy cũng rất hiếm thấy. Nghe nói Lâm huynh vẫn luôn tìm hồn châu như vậy, chẳng hay thứ này có thể giúp được Lâm huynh?”
Con mắt Lâm Giang như rực cháy, nhìn chăm chăm vào viên hồn châu trong tay Khổng Hữu Lâm chẳng rời nửa ly.
Không cần nhìn kỹ, cho dù cách xa hắn vẫn có thể cảm giác được khí tức hung mãnh đáng sợ tỏa ra từ hồn tướng cổ đại trong hồn châu.
Khí tức thật hung tàn!
Trong lòng Lâm Giang đã vô cùng gấp gáp, Khổng Hữu Lâm nói không sai chút nào, hắn vẫn luôn tìm hồn tướng hung mãnh như vậy. Nghiên cứu máy dung hợp võ hồn đã nhiều năm, mãi tới gần đây mới có chút đột phá nhưng lại cần hồn tướng hung mãnh mới có khả năng thành công. Thật không ngờ Khổng Hữu Lâm lại nhanh nhạy thông tin tới vậy, ngay cả chuyện này cũng thăm dò ra được. Lâm Giang cũng không khỏi kinh sợ trước thủ đoạn của Khổng Hữu Lâm, song bàn tay không khống chế nổi đưa về phía hồn châu.
Đột nhiên, một chân hổ bằng đồng thau đột nhiên xuất hiện, đoạt lấy hồn châu trước khi mọi người kịp phản ứng lại.
Khổng Hữu Lâm ngây ra trong chốc lát rồi chợt hứng thú: “Chẳng lẽ kỹ thuật máy móc của Lâm huynh lại tiến bộ rồi? Con hổ máy này trông thật linh hoạt...”
Nhìn khắp Lâm phủ đâu đâu cũng thấy được thú máy, hình sói, hình hổ, hình nhện vân vân... nơi nào cũng có. Khổng Hữu Lâm cũng chẳng ngờ được có kẻ tới cướp, chỉ cho là một con thú máy cực kỳ lợi hại do Lâm Giang chế tạo nên mới nói vậy.
Lâm Giang cũng ngây người.
Con hổ đồng trước mắt trông thật quen mắt nhưng cũng thật lạ lẫm. Lâm Giang si mê thú máy, đã làm ra biết bao loại thú nhưng khi nhìn con hổ đồng vừa xa lạ lại vừa quen thuộc này vẫn ngây ra một hồi.
Hắn không dám chắc mình đã từng chế ra con hổ máy nào thế này chưa.
Có điều xét theo phong cách, có vẻ rất giống binh đoàn Nam Thập Tự mà mình ngưỡng mộ...
Động tác tiếp theo của hổ đồng lại khiến mọi người sửng sốt.
Chỉ thấy hổ máy nhét hồn châu trên tay vào trong miệng rồi quay người trà trộn vào trong đống thú máy.
Mọi người đều trơ mắt nhìn, không kịp phản ưunsg.
Khổng Hữu Lâm gắng gượng cười nói: “Thú máy linh hoạt thế này đúng là hiếm thấy.”
Lâm Giang giờ mới phảngươi ứng lại, sắc mặt đại biến, la lên thất thanh: “Mau đuổi theo, có người giả trang!”
“Nhưng mà cha ơi, đấy rõ ràng là thú máy mà...” Lâm Uy sắc mặt khó hiểu.
Khuôn mặt Khổng Hữu Lâm cứng lại nhưng chợt biến sắc, bay thẳng lên trời, đánh về phía con hổ máy kia.
Ô ô ô!
Ánh mắt toàn bộ thú máy tuần tra trong sân đều sáng lên màu xanh lục, nhìn lên Khổng Hữu Lâm trên không trung! Trước đó Khổng Hữu Lâm không bị coi là kẻ địch bởi hắn vẫn ở cạnh Lâm Giang, nhưng giờ hắn đột nhiên bay lên trên không, còn chuẩn bị ra tay tấn công, lập tức tạo thành phản ứng dây chuyền.
Phốc phốc phốc!
Vài con sói máy đạp mạnh chân xuống, đánh tới Khổng Hữu Lâm trên bầu trời! Viu viu viu! Mũi tên đồng trên lưng những con nhện cũng rời cung, bắn thẳng lên Khổng Hữu Lâm trên bầu trời như mua rơi. Đám sói máy nhảy lên không trung đồng loạt bắn những chùm lưới kim loại rập rạm ra, bao phủ lấy Khổng Hữu Lâm, đám hổ máy cũng đột nhiên há miệng, rầm rầm rầm,t ừng cột sáng khổng lồ đánh thẳng về Khổng Hữu Lâm.
Khổng Hữu Lâm hoàn toàn không ngờ lại phải chịu công kích kinh khủng như vậy.
Sắc mặt hắn xoạt cái đã trắng bệch, song thân là cường giả cấp bảy, hắn không ngồi chờ chết. Hét lớn một tiếng, chân lực toàn thân vận chuyển tới mức tận cùng, một bộ giáp màu trắng như tuyết hiện lên ngoài cơ thể hắn.
Giáp đồng của chòm sao Thiên Nga – 【 Thiên Nga Chi Ca 】!
Từng sợi lông vũ trắng như bong tuyết lao nhao rủ xuống, bộ giáp màu trắng ưu nhã tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật. Bờ vai như cánh chim, mũ bảo hộ cong cong như hai chiếc cổ thiên nga giao nhau tạo thành chiếc mũ giáp bảo hộ. Bộ giáp như được tạo thành bởi tầng tầng lớp lớp lông vũ trạm trổ hoa văn, áo choàng trắng như mưa tuyết, phần cuối đuôi lại tự từng ngọn lửa trắng bừng cháy, mỗi ánh lửa hạ xuống lại hóa thành một sợi lông vũ trắng trẻo.
Khí thế Khổng Hữu Lâm trên bầu trời lập tức thăng lên cực hạn, chẳng khác nào một hoàng tử bước ra từ trong thần thoại, thong dong và ưu nhã.
“Phá!”
Khổng Hữu Lâm quát lên, 【 Thiên Nga Chi Ca 】 trên người đột nhiên tỏa ra hào quang màu trắng chói mắt, chiếc áo choàng trắng như tuyết trên lưng cũng bùng nổ!
Hằng hà sa số lông vũ như một cơn lốc cuốn khắp bốn phương!
Bộp bộp bộp!
Lưới kim loại, mũi tên đồng, tất cả đều đánh vào cơn lốc lông vũ rồi lập tức bị xoắn tới nát bấy!
Khi cơn lốc lông vũ và cột sáng do hổ máy bắn ra đánh vào nau, một luồng nhiệt nóng rực phóng thẳng lên trời. Năng lực nổi danh nhất của hổ máy Lâm gia chính là 【 Hổ Rống 】 chuyển hóa chân lực trong đá ngôi sao thành ngọn lửa cực nóng.
Ô ô ô!
Tiếng thú máy rống giận vang lên khắp nơi, từng bóng thú mạnh mẽ như thủy triều tụ tập lại tại đây.
Lâm Giang giờ mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, đang chuẩn bị tắt trạng thái công kích của đám thú máy này thân thể lại đột nhiên cứng đờ.
Hắn ngơ ngác nhìn bộ vuốt hổ vươn ra khỏi bộ ngực mình.
"Nam. . . Binh đoàn. . . Hổ Răng Kiếm. . ."
Đường Thiên không chút lưu luyến cũng chẳng hề do dự bứt ra, lại lẫn vào trong đám thú máy. Nội dung cuộc trò chuyện của Khổng Hữu Lâm và Lâm Giang gã đã nghe sạch, đã căm thù Lâm Giang tới tận xương tủy, giờ lại nghe gã âm thầm điều tra mình, mưu đồ đà điểu đồng máy nên lần này ra tay không hề lưu tình.
Lâm Huy ngơ ngác nhìn Lâm Giang đôt nhào trong vũng máu, sợ tới mức toàn thân run lên lẩy bẩy, nếu vừa rồi đối tượng tập kích của đối phương là mình...
Khổng Hữu Lâm chật vật bứt khỏi quả cầu lửa, lại nghe tiếng thú máy rít gào lên không ngừng, lập tức biết mình chọc phải tổ ong rồi, sắc mặt trắng bệch.
Chết tiệt!
Hắn hiểu ra mình sai ở đâu rồi, nơi đây là Lâm gia, hắn không nên ra tay trước. Đối phương dùng thú máy che giấu tung tích, xen lẫn giữa đám thú máy này, còn bản thân lại lỗ mãng ra tay khiến đám thú máy lầm tưởng thành kẻ địch.
Chỉ một người mới giải quyết được!
Lâm Giang!
“Lâm huynh! Mau ngừng công kích!”
Bàn tay Khổng Hữu Lâm bao phủ trong một vầng hào quang màu trắng nhu hòa, huyễn hóa thành một bàn tay trên bầu trời. Võ kỹ cấp bảy 【 Quang Minh Tán Thủ 】 ngón tay hắn vô cùng nhẹ nhàng, búng, điểm, vung, đập, từng thủ ấn màu trắng vô cùng đẹp đẽ như từng mảnh lông vũ lướt qua không trung, trông thì nhẹ nhàng vô lực song khi những mũi tên vừa chạm vào đều lập tức nát bấy.
Hả? Lâm Giang đang làm gì vậy?
Khổng Hữu Lâm vô cùng lo lắng, song khi ánh mắt liếc xéo qua thấy Lâm Giang đang nằm trong vũng máu, con ngươi lại trợn tròn!
Chết tiệt!
Khổng Hữu Lâm sắc mặt trắng bệch, biết lần này mình gặp phiền toái lớn rồi. Kẻ địch xảo trá vượt xa dự tính của hắn, hung tàn, quả quyết, âm hiểm tàn nhẫn, chỉ những kẻ cùng hung cực ác mới so sánh được với tên này.
Mình chọc phải kẻ như vậy lúc nào?
Hay là cường địch của Lâm gia tới, mình chỉ tình cờ gặp phải?
Sắc mặt Khổng Hữu Lâm biến đổi không thôi, song lúc này ánh mắt đám thú máy đều đã chuyển từ xanh lục sang đỏ!
Thú máy Lâm gia không phải thứ hàng sản xuất để bán ra mà do Lâm Giang tự tay chế tác. Người nắm quyền hạn cao nhất với chúng chính là Lâm Giang, Lâm Giang vừa chết, đám thú máy lập tức chuyển sang chế độ liều chết.
Vù vù vù!
Từng khối lửa bắn đầu xuất hiện trên những khớp nối của đám thú máy rồi nhanh chóng bao phủ toàn thân.
Ánh mắt đỏ bừng khiến người ta kinh tâm động phách, vỏ ngoài bằng đồng của đám thú máy này nhanh chóng hòa tan.
Một con thú máy toàn thân bừng bừng lửa cháy nổi giận gầm lên một tiếng rồi tứ chi đột nhiên phát lực, đánh thẳng lên Khổng Hữu Lâm trên bầu trời. Khổng Hữu Lâm chỉ cảm thấy một ngon lửa lao tới với tốc độ cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã vọt tới trước mặt hắn, sóng khí cực nóng đập thẳng vào mặt.
Trong ngọn lửa đó, cặp mắt đỏ rực của con thú máy khiến hắn thầm phát lạnh.
Cắn răng một cái, biến chưởng thành quyền, hào quang màu trắng trên tay lại càng rực sáng, một luồng quyền mang màu trắng rời tay bắn thẳng ra.
Võ kỹ kinh điển của Quang Minh võ hội, 【 Quang Minh Quyền 】 cấp bảy!
Quyền mang rời tay như mặt trời, vô cùng chói mắt!
Ầm!
Thú máy đột nhiên nổ tung trước mặt hắn, hóa thành một ngọn lửa. Hắn thầm thở phào một hơi, song ngay lúc đó, từng tiếng kêu lớn liên tiếp vang lên, rồi từng bóng thú mang theo ánh lửa bay thẳng lên trời như thủy triều cuộn tới.
Một loạt ánh lửa bay khỏi mặt đất, tạo thành từng vệt lửa đói rực gai mắt, từ bốn phương tám hướng đánh lên Khổng Hữu Lâm trên bầu trời.
Sắc mặt Khổng Hữu Lâm không còn chút máu nào.
๑๑۩۞۩๑๑
Nhìn cảnh tượng đồ sộ trên bầu trời, cả Đường Thiên và Binh đều im lặng không nói gì.
"Thật đáng tiếc." Đường Thiên thì thào tự nói.
“Tiếc cái gì? Hắn chạy trời cũng chẳng khỏi nắng.” Binh thầm thấy khó hiểu, trong lòng hắn đã cho điểm tối đa với biểu hiện lần này của Đường Thiên. Có thể lợi dụng ưu thế bản thân, phát huy trí tuệ bản thân, đúng như phán đoán của hắn lúc trước, trí tuệ của Đường Thiên khi chiến đấu cao tới mức kinh ngạc.
Đường Thiên thao túng Hổ Răng Kiếm, bốn chân chạm đất, ngụy trang thành thú máy, đột nhiên lao tới bên Khổng Hữu Lâm và Lâm Giang, đoạt mất hồn châu, tất cả đều vượt ngoài dự liệu của hắn.
Mà khi Khổng Hữu Lâm khiến đám thú máy quần công, Đường Thiên lại nhanh chóng nắm bắt được chỗ mấu chốt nhất, âm thành tiêu diệt Lâm Giang, khiến Khổng Hữu Lâm lâm vào tử cục.
Binh không buồn để ý thực lực đám thú máy này, song số lượng chúng lại quá nhiều, giờ còn chuyển sang chế độ cảm tử, thực lực Khổng Hữu Lâm có mạnh hơn nữa cũng không chạy trốn nổi.
Binh hiểu rất rõ về thú máy, cũng hiểu rằng khi phần đông thú máy tiến hành công kích tự sát sẽ đáng sợ tới mức nào.
Song hắn kinh ngạc nhất vẫn là Đường Thiên, kẻ này quả thực sinh ra chỉ vì chiến đấu. Trong chiến đấu, Đường Thiên như hoàn toàn biến thành một người khác, lạnh lùng, xảo trá, dũng mãnh gan dạ, tàn nhẫn, không chỗ nào bắt bẻ được!
Cho nên nghe Đường Thiên nói đáng tiếc hắn mới thấy lạ.
Đường Thiên nhìn nắm đấm của mình, tâm trạng sa sút, thấp giọng nói: “Tiếc là không thể dùng nắm đấm của mình đánh bại hắn!”
“Không biết vì sao, càng lúc ta càng căm ghét cảm giác yếu ớt hơn kẻ khác! Cảm giác này thật tệ, thật quá tệ! “
“Binh, ta nhất định sẽ trở thành người mạnh mẽ nhất!
Đường Thiên không hề che dấu vẻ cố chấp và cuồng vọng trên khuôn mặt cùng sự chăm chú trong đôi mắt.