Đây là...
Thu Dịch trợn tròn hai mắt, không thể tin nổi nhìn về phía thân hình nho nhỏ kia, hắn không cách nào tưởng tượng trong thân thể nhỏ bé đó sao lại ẩn chứa sức mạnh kinh người như vậy.
Mầm Mầm trừng mắt, lúc này nó căn bản không cần suy nghĩ, đào cát vô số buổi tại cao nguyên Đất Sét, nó đã thông thạo tới không thể thông thạo hơn.
Đùng đùng đùng!
Nắm đấm thép đen thui vung về phía Thù Địch như mưa.
Thu Dịch cực kỳ chật vật, trốn trái tránh phải, con vật nhỏ này trong mắt hắn chẳng khác gì ma quỷ, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ là cách xa thứ ma quỷ này xa một chút
Mầm Mầm giết tới hứng khởi, thấy kẻ địch định trốn lập tức cao giọng gào lớn một tiếng.
Bên trái bỗng một bóng đen lao tới, là dê núi.
Mầm Mầm vui mừng nhảy phốc lên đầu dê núi, bàn tay nắm chặt lấy sừng dê
Con mắt dê núi sáng bừng lên thâm thuý, tứ chi bỗng phát lực như mũi tên rời cung đuổi theo Thu Dịch, sức chiến đấu của dê núi không mạnh, chỉ giỏi chạy, sau khi Sylar cải tạo khả năng chạy lại càng kinh người.
Lúc này toàn lực xung phong như một vệt sáng.
Mầm Mầm tay nắm sừng dê, mặt ưỡn căng, đằng đằng sát khí.
Thu Dịch bay ra ngoài rất xa mới thở ra một hơi, gãy tay phải, sức chiến đấu của hắn gần như phế bỏ. Trước đó hắn còn lo cho tiền huỷ ước trên trời, giờ lại chẳng buồn nhớ tới nữa, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, lập tức rời bỏ nơi quỷ quái này.
Tinh tệ rất quan trọng, nhưng so với cái mạng thật chẳng đáng kể gì.
Hắn liếc mắt nhìn tường thành cao chót vót cùng độc tố đủ mọi màu sắc bao phủ trên tường thành, trong lòng âm thầm kêu khổ. Nếu là lúc toàn thịnh hắn hoàn toàn có thể dựa vào khinh công trác tuyệt bay đến chỗ cao tránh thoát luồng khói độc này. Thế nhưng giờ chân lực trong cơ thể bị độc tố dây dưa, mười thành chân lực không dùng được tới năm.
Cảm giác đau nhức trên tay càng khiến tinh thần hắn khó tập trung. Khác với những võ giả am hiểu cạn chiến, phương thức công kích của hắn phải duy trì một khoảng cách tương đối cùng kẻ địch, hắn cực ít khi bị thương, càng khiến cho hắn không quen chuyện thương tích.
Cảm giác đau nhức từ tay như thuỷ triều từ từ xâm nhập tinh thần hắn.
Chết tiệt
Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng xé gió, hắn vội vàng quay đầu, thấy Mầm Mầm tay nắm sừng dê núi lập tức hồn phi phách tán.
Hắn cuống quít lao đi.
Ánh mắt dê núi lập loè ánh sáng doạ người, nó đột nhien cúi đầu, sừng dê chĩa thẳng, đột nhiên tăng tốc
Mầm Mầm treo trên sừng dê, gió mạnh thổi khiến thân thể nó đong đưa bất định, nhưng nó không hề sợ sệt. Thế xông của dê núi với nó quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn.
Hơn nữa đây là trận chiến đầu tiên của mầm hồn tướng!
Sao Mầm Mầm lại sợ hãi cho được?
Mầm Mầm dũng cảm nhất
Kẻ địch không ngừng lớn lên trong tầm mắt Mầm Mầm, ngay lúc này! Mầm Mầm trợn to đôi mắt nhỏ, phình má, hít thở ồ ồ!
Ê a!
Cánh tay nắm sừng dê của Mầm Mầm đột nhiên phát lực, nó như hòn đá nhỏ bắn khỏi cây cung, bay thẳng ra ngoài.
Thu Dịch vẻ mặt hốt hoảng nghe được động tĩnh sau lưng, tiếng gió sau lưng vang lên, hắn biến sắc, tình hình cấp bách bèn vung cung về phía sau, muốn ngăn cản đòn này.
Mầm Mầm dđang bay tới phát hiện một đồ vật xuất hiện trước mặt mình.
Không hề suy nghĩ, hệt như lúc đào cát, Mầm Mầm theo bản năng vung hai nắm đấm nhỏ.
Đùng đùng đùng!
Tốc độ xuất quyền của Mầm Mầm nhanh tới mức mắt thường khó lòng nắm giữ, ánh sáng xung quanh hoàn toàn bị nó thôn phệ, hình thành một khu vực hắc ám hư không.
Ầm ầm ầm!
Thân thể Thu Dịch run rẩy kịch liệt như cái sàng, từng luồng sức mạnh kinh người từ sau lưng lan truyền tới thân thể hắn, dày đặc tới mức hắn thở không nổi.
Ầm!
Cây cung phẩm chất phi phàm lại sụp đổ ầm ầm như chiếc bánh bích quy.
Bàn tay cầm cung của Thu Dịch cũng nát tới tận xương.
Nhưng trí mạng chân chính không phải gãy xương. chân lực trong cơ thể Thu Dịch vốn vẫn đang giằng co cùng độc tố, nắm đấm này của Mầm Mầm hoàn toàn đánh vỡ cân bằng, chân lực trong cơ thể lập tức trở nên hỗn loạn, độc tố như thuỷ triều ăn mòn toàn bộ cơ thể hắn.
Chân lực mất đi khống chế tàn phá bừa bãi trong kinh mạch, Thu Dịch phun ra một ngụm máu tươi, thân hình mất khống chế bay thẳng ra ngoài.
Rầm!
Khi Thu Dịch rơi trên mặt đất sắc mặt hắn đã đen thui.
Ba con tinh hồn thú hình dáng quái dị mò mẫm tiến lại. Tam hoa tụ đỉnh của lão gầy tụ thành một vòng tròn, rốt cuộc cũng giết tới.
Mầm Mầm giận giữ gào lên với Tam Hoa.
Tam Hoa lập tức co rụt lại phía sau, vẻ mặt sợ hãi.
Góc nào trong căn cứ đồngt hau Mầm Mầm cũng từng ghé chơi qua, không con tinh hồn thú nào không gặp phải độc thủ của nó. Ba con tinh hồn thú này tuy thực lực vượt xa quá khư nhưng hiển nhiên những ký ức đau đớn thê thảm mà Mầm Mầm lưu lại cho chúng vẫn quá sâu sắc, ba tên bọn chúng đàng hoàng đứng im một bên, không dám bước lên.
Mầm Mầm nhúc nhích mũi một chút, ngẩng đầu, chắp hai tay sau lưng, đôi chân mập cố ưỡn cao, sắc mặt như đại nhân ung dung bước về phía Thu Dịch cùng Tam Hoa.
Lúc này khí tức Thu Dịch đã cực kỳ mong manh, độc tố xâm nhập vào cơ thể hắn cực kỳ lợi hại. Mất đi chân lực bảo vệ, thân thể hắn không khác gì người thường, ý thức từ từ mơ hồ.
Mầm Mầm muốn làm mặt nghiêm cho thêm phần uy nghiêm trang trọng, thế nhưng nụ cười lại bất giác hiện lên trên gương mặt nó.
Trận chiến đầu tiên của mầm hồn tướng đó!
Mầm hồn tướng chiến đấu lợi hại chưa!
Mầm Mầm càng nghĩ càng vui vẻ, không nhịn được nhảy cẫng lên, đôi tay nhỏ giơ cao, dốc hết sức bú sữa ra hoan hô.
Ê a!
Trên đầu gã đầu trọc đã đầy những mồ hôi hột, hắn căn bản không chạm được tới thân hình đối phương, lần đầu tiên gã gặp phải võ giả giáp máy lợi hại như vậy, lần đầu tiên hắn thấy giáp hồn máy tốc độ kinh khủng như vậy.
Khinh công của hắn vỗn chỉ bình bình, lúc thường luôn theo con đường dùng lực phá xảo.
Thế nhưng đối phương quá nhanh!
Từ lúc nào võ giả giáp máy lại cường đại tới vây? Sao trước đây chưa từng nghe nói?
Đầu trọc đổ mồ hôi hột càng lúc càng nhiều, mỗi lần công kích của đối phương đều nhắm ngay góc độ khó chịu nhất. Đối phương như một con sói xảo trá, đảo quanh nhìn như lung tung không mục đích nhưng ánh mắt lại đầy sát cơ. Thần kinh của hắn vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng, áp lực quá lớn khiến hắn hít thở cũng nặng nề dần.
Trong căn phòng dưới đất, Đoan Mộc lắc đầu: "Đầu trọc sắp thua."
"Vì sao?" Sylar tò mò hỏi.
"Hắn tiêu hao quá lớn." Đoan Mộc giải thích.
"Hắn có đánh nhiều lắm đâu." Sylar vẫn không hiểu.
Đoan Mộc đành giải thích cặn kẽ hơn: "Trong trạng thái lo lắng cao độ, thể lực và chân lực sẽ tiêu hao nhiêu hao nhiều hơn bình thường vài lần. Càng trí mạng hơn là đầu trọc còn không nhận ra thể lực và chân lực của mình đang tiêu hao."
"Hoá ra là vậy." Sylar hiểu được nhưng lại hơi thất vọng: "Ta còn tưởng sẽ có cảnh đối chiến đặc sắc chứ."
Hoá ra là người chẳng hiểu gì về chiến đấu!
Đoan Mộc không nhịn được phản bác: "Đã rất đặc sắc rồi! Võ giả giáp máy của các ngươi cực kỳ lợi hại, đó là nhịp điệu, khả năng khống chế nhịp điệu của hắn đã tới mức lô hoả thuần thanh. Chỉ dựa vào nhịp điệu là có thể áp chế một võ giả hoàng kim, trước nay ta chưa từng gặp đại sư chiến thuật như vậy."
"Nhịp điệu là gì?" Sylar sắc mặt mịt mờ.
Đoan Mộc cảm giác mình như tường thành, mấy vạn con thỏ nhảy nhảy nghiền ép trên người hắn, nơi lợi hại thế này sao lại có người gà mờ về chiến đấu đến vậy, xin lỗi, ngươi có thể hỏi vấn đề nào mang yếu tố kỹ thuật nhiều hơn không?
Bất kể Đường Thiên hay võ giả giáp máy thần bí này, hay mầm hồn tướng quái lạ kia đều lợi hại tới mức hắn trợn mắt há hốc mồm, thế nhưng nữ nhân bên cạnh hắn rõ ràng địa vị không thấp lại như kẻ ngu ngốc vậy!
"Vẻ mặt ngươi là sao đây? Ta hỏi không đúng sao?" Con mắt Sylar cong lên, cười tươi như hoa.
Đoan Mộc giật mình, trời ơi, mình xem quá nhập thần, suýt nữa quên mất nữ nhân này độc ác ra sao.
Hắn vội vàng vờ vịt: "Ta đang nghĩ giải thích ra sao. Nhịp điệu là gì, ví dụ như ngươi nhìn võ giả giáp máy đi tới di lui, như xa như gần, nhưng nếu ngươi quan sát tỉ mỉ, ngươi sẽ phát hiện từ đầu tới cuối hắn luôn duy trì khoảng cách để có thể ra tay bất cứ lúc nào. Lại ví dụ như ngươi nhìn kìa, những điểm mà hắn tấn công cực kỳ phân tán, nhìn như không có mục tiêu nhưng mỗi lần đều làm đối phương cực kỳ khó chịu. Hơn nữa mỗi lần trước khi đầu trọc đinh phản kích hắn đều phát động tấn công, khiến đối phương phải chống đỡ. Nhịp điệu của đối phương hoàn toàn bí hắn áp chế, chỉ có thể làm rùa rụt cổ."
"Hoá ra là vậy, ta hiểu rồi." Sylar gật đầu liên tục.
"Thật sự rất mạnh." Ánh mắt Đoan Mộc bừng sáng: "Không ngờ trên đời này còn võ giả giáp máy cường đại như vậy. Nếu không tận mắt chứng kiến ta chắc chắn không tin. Trong truyền thuyết chỉ có cao thủ binh đoàn Nam Thập Tự mới làm được tới mức này."
"Cao thủ binh đoàn Nam Thập Tự sao?" Sylar mỉm cười rất tươi.
Đoan Mộc không hiểu vì sao, gật đầu nói: "Đúng vậy. Đó là thời đại đỉnh cao của máy móc, tập trung những võ giả giáp máy lợi hại nhất từ trước đến nay. Võ giả giáp máy hiện giờ kém hơn lúc đó rất nhiều."
Trong Thiên Không Hổ, gương mặt phẳng lỳ của Binh không chút cảm xúc.
Thiên Không Hổ mới càng thêm xuất sắc, hắn có thể điều khiển ung dung như htường, võ hồn cũng càng thông minh chỉ cần hắn hơi suy nghĩ, giáp hồn máy sẽ chuẩn xác làm ra động tác chiến thuật tương ứng.
Có lúc hắn nhớ tới Thiên Không Hổ trước đây, nhưng cũng biết nó đã đi rồi.
Như những năm tháng trong trí nhớ của mình.
Nhưng, mình sẽ không quên...
Cũng như bản năng chiến đấu đã sớm hoà tan vào cơ thể, cho dù điều khiển giáp hồn máy nhưng hắn chiến đấu vẫn đúng chuẩn phong cách binh đoàn Nam Thập Tự, phanh gấp, đánh ngắn, di chuyển liên tục như làn gió...
Hắn không phải đang thương cảm.\
Con người sao có thể luôn sống trong thương cảm được? cho dù nó đã như mây khói phù vân, cho dù nó một đi không trở lại, cho dù hồi ức trong đầu luôn tươi sáng, cho dù nó chắc chắn không ảm đạm phai màu.
Hắn còn sống.
Làm gì có thời gian để thương cảm!
Vì có quá nhiều chuyện cần hắn làm, có quá nhiều giấc mơ cần hắn thực hiện, có quá nhiều vinh quang cần hắn bảo vệ.
Vì thiếu niên năm đó nhu nhược vô dụng, giờ trái tim đã như sắt đá!
Bởi vì... ta phải thực hiện tất cả trước khi tiêu tan!
Gương mặt phẳng lỳ của Binh không chút cảm xúc, khoá chặt kẽ hởi của đầu trọc. Thiên Không Hổ trên không trung vẽ thành một đường vòng cung ưu nhã sắc bén, như đao phá không.
Binh đoàn Nam Thập Tự, tiến lên!