“Trời đất ơi, ta thấy gì đây!”
“Huyết mạch Thiên Vũ Nguyệt Lang! Chắc chắn là năng lực của huyết mạch!”
“Sao trong sách vở không có ghi chép?”
“Hay là Nguyệt Lang Không Ảnh!”
“Nhớ đem đại nhân về nghiên cứu!”
. . .
Cách phòng thí nghiệm thiết bị không xa, phòng thí nghiệm huyết mạch cũng sôi trào, tất cả các chuyên gia huyết mạch như hít phải thuốc lắc, ai nấy sắc mặt đỏ chót, cực kỳ phấn khởi.
Đột nhiên lão Phí đang vội vàng chạy về bỗng nhíu mày, hắn đứng trên bàn, hét một tiếng muốn rách cả cổ họng.
“Mọi người yên lặng!”
Tiếng ầm ĩ đần lặng lại, mọi người ngơ ngác nhìn lão Phí.
Lão Phí cũng chẳng lo được gì khác, vội vàng nói: “Mọi người nghe ta nói, giờ không phải lúc nói chuyện này! Con ả của bộ đập thép thua thảm như vậy, giờ đại nhân còn đang tại hiện trường, đây không phải cơ hội biểu hiện tốt nhất của chúng ta sao? Mọi người còn tuyệt chiêu gì lúc này đừng buông tha, còn muốn giấu tới lúc nào?”
Mọi người ngây ngẩn, một lúc sau, từng đôi mắt sáng bừng lên.
Lão Phí tiếp tục quạt gió thổi lửa: “Kinh phí! Chúng ta cần nhiều kinh phí hơn! Có hạng mục nào không cần tiền, nếu không ra tay cơ hội sẽ tặng cho người khác đó!”
Tặng cho người khác? Đùa à! Mấy ông lão bà lão ở đây từ tính tình tới dáng vẻ đều hệt nhau, ai nấy đằng đằng sát khí, trợn mắt lườm nhau.
“Lão Phí, chẳng phải giờ kinh phí do Tiểu Hạc tổng quản quản lý sao?” Có người hỏi.
“Đúng là do Tiểu Hạc tổng quản quản lý.” Lão PHí gật đầu: “Nhưng ai mới là chủ? Là đại nhân! Biểu hiện của chúng ta lợi hại, khiến đại nhân ấn tượng, Tiểu Hạc tổng quản sẽ mặc kệ? Tổng quản là người làm việc cho đại nhân, tuy Tiểu Hạc tổng quản trông rất đẹp...”
“Có lý lắm!”
“Đúng vậy! Chúng ta nên làm như vậy!”
“Tiểu Hạc tổng quản quả thật rất đẹp...”
Lão Phí nghe thấy chủ đề sắp lệch đi vội vàng vỗ mạnh bàn, rống lớn: “Mọi người! Được gì được bao nhiêu đều xem hôm nay rồi!”
Mọi người ầm ầm đứng dậy, lao nhanh đi.”
Lúc này Vương Hiên chạy tới, bình tĩnh nói: “Ngươi lo đại nhân không thắng được à?”
Lão Phí lắc đầu: “Ta tin đại nhân!”
“Vậy sao ngươi cổ động mọi người?” Vương Hiên lấy làm lạ.
Lão Phí ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn hắn: “Không biết ngươi nghĩ thế nào, nhưng với ta đây là nhà của ta. Bảo vệ nhà của mình cần cổ động ư?”
“Nhà?” Vương Hiên kinh ngạc.
“Ta chưa từng tới thế lực lớn, không biết cái gì là vinh quang, cũng chẳng biết sứ mệnh là gì. Ta lớn tuổi rồi, không muốn dương danh lập vạn, không muốn công thành danh toại. Ở đây ta rất tự do, được tôn trọng, ngày ngày đều trôi qua rất vui vẻ an tâm. Ta thích nơi này, ta không muốn rời khỏi đây. Có thể trên cõi đời này còn nơi nào tốt hơn nơi này, nhưng ta không ao ước. Nơi này là nhà của ta.”
“Tuy đại nhân rất mạnh.” Lão Phí ngẩng đầu nhìn Vương Hiên: “Nhưng nếu ngay cả nhà của mình cũng không bảo vệ được, chỉ ỷ lại nhờ người khác, nhìn mọi người khổ sở chiến đấu vì nhà của ngươi, ngươi lại chỉ đứng trong góc tự nhủ mình có ra tay cũng vô dụng. Người như vậy chắc chẳng có cả dũng khí tiếp tục sống.”
Vương Hiên trầm mặc không nói gì.
Lão Phí cười nhạt quay người rời đi, hắn cũng phải chuẩn bị vài thứ.
“Chúng ta đánh ai?”
“Cung thủ! Hắn trên tường thành, mục tiêu rõ ràng nhất.”
“Được! Vậy ta thả Đại Hoa, Nhị Hoa, Tam Hoa ra.”
“Ngươi có thể chọn cái tên nào khí thế hơn không?”
“Tam hoa tụ đỉnh, ngươi hiểu không?”7
“Đừng nói nhảm nữa! Độc độc độc, ai có?”
“Ta có!” “Ta có!” “Ta có!”. . .
Lão Phí đổ mồ hôi, số lượng này hơi nhiều, hắn không buồn nghĩ nữa: “Vậy nghỉ một lúc rồi dùng thiết bị bắn ra.”
“Hắn sẽ trốn!” Có người nói.
Lúc này Vương Hiên chen vào một câu: “Chúng ta bao trùm cả tường thành.”
Lão Phí liếc mắt nhìn hắn.
Vương Hiên nói tiếp: “Chúng ta dùng thỏ nhảy nhảy.”
“Thỏ nhảy nhảy?” Mọi người sửng sốt, thỏ nhảy nhảy là một loại tinh hồn thú thường được các chuyên gia huyết mạch dùng làm thí nghiệm, nó chỉ cấp hai, cực dễ sinh sôi nảy nở. Thỏ nhảy nhảy giỏi nhảy, tính bao quát huyết mạch của chúng rất cao, rất nhiều thí nghiệm huyết mạch cần dùng đến, vì vậy mọi người đều có nuôi.
“Mọi người có bao nhiêu thỏ?” Vương Hiên hỏi.
“Ta có 300 con.” “200 con.” Ta nhiều hơn một chút, 500 con.”
“Hai mươi ngàn con.” Hoang Mộc phu nhân bình tĩnh nói.
Ánh mắt mọi người đồng loạt quay sang Hoang Mộc phu nhân.
Hoang mộc phu nhân thần sắc bình tĩnh: “Tình cờ gần đây định làm một thí nghiệm phạm vi lớn.”
Vương Hiên vội nói: “Chúng ta quấn phao độc quanh người thỏ nhảy nhảy, sau đó để chúng xen lẫn trong đám thỏ. Tường thành có hai cái cửa, chúng ta đồng loạt thả thỏ ra từ hai cửa đó.”
“Ngươi thật âm hiểm.” Lão già gầy kêu lên, đột nhiên cười khà khà: “Có điều ta thích.”
“Cách này đủ âm độc!”
“Ta đi buộc phao độc!”
“Ta cũng đi!”
Vương Hiên được nhiều người biểu đương vậy cũng có phần không quen, vội vàng nói với lão già gầy: “Những độc tính này chắc chắn không giết được hắn. Võ giả hoàng kim, trừ phi độc hoàng kim còn không sẽ không trí mạng. Có điều hắn chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, hắn sẽ nhảy từ trên tường thành xuống. Ngươi để Tam Hoa mai phục dưới tường, lúc này ngươi sẽ có thể tam hoa tụ đỉnh.”
“Chà chà, cái tên nhà ngươi chắc tim chỉ có màu đen.” Lão PHí đánh giá Vương Hiên một chút rồi quay người hùng hục chạy đi mai phục.
Đoàn người cùng nhau động thủ, hiệu suất kinh người.
“Thả thỏ!” Lão Phí hô lớn.
๑๑۩۞۩๑๑
Thu Dịch đứng trên tường thành, bị biểu hiện vừa rồi của Đường Thiên kinh sợ, căn bản không định xuống. Cung thủ nếu bị áp sát vậy cực kỳ không xong.
Đứng trên tường thành hắn cũng thoáng an tâm, tường thành căn cứ đồng tháu này rất cao, tới mười lăm trượng, có hình vuông, trên tường thành có thể chứa được tới năm người đi song song, với khinh công của hắn vừa thấy không đúng lập tức chạy đi, chắc chắn không vấn đề gì.
Đột nhiên hắn nghe tiếng một ông lão gào khan.
“Thả thỏ!”
Đó là cái gì?
Thu Dịch không rõ, nhưng khi ánh mắt hắn nhìn theo tiếng âm thanh, con mắt lập tức trợn tròn. Chỉ thấy tới vạn con thỏ như sóng biển dâng trào về phía hắn.
Chuyện gì thế này...
Đột nhiên hắn nghe sau lưng cũng vang lên tiếng bước chân dày đặc, hắn vội vàng quay đầu, lại giật mình.
Sau lưng cũng lít nha lít nhít toàn thỏ với thỏ, như một thủy triều biển thỏ.
Hắn cuồng quít cầm dây cung, điên cuồng bắn tên, chỉ thấy tên đỏ như mưa rơi vào biển thỏ. Võ kỹhắn tu luyện là Trực Quang Hồng Tiễn, uy lực tiễn thuật này cao kinh người, là một võ kỹ vô song. Nó nổi danh về lực xuyên phá, được xưng là không gì không phá nổi. Thế nhưng nó không có chiêu thức nổ tung hay phạm vi lớn.
Trong lúc bình thường, đây không trở thành nhược điểm của hắn, thế nhưng giờ với hắn lại cực kỳ bất lợi.
Mũi tên ánh sáng như mưa rơi ầm ầm trút xuống.
Nhưng số lượng thỏ thật quá nhiều, chỉ chớp mắt đã rất nhiều thỏ áp sát hắn. Bất đắc dĩ, hắn đành bay lên trời, nhìn đám thỏ lít nha lít nhít dưới châm, trong lòng khó hiểu, nhiều thỏ vậy có ích lợi gì?
Đột nhiên trước ngược hắn trầm muộn, sắc mặt đại biến.
Độc!
Hắn lập tức hiểu ra, khói độc đủ loại màu sắc dưới chân bùng lên, toàn bộ tường thành bao phủ trong làn khói độc đủ màu, trông cực kỳ kinh khủng.
Lần này hắn thật sự biến sắc.
Đám thỏ này rốt cuộc mang theo bao nhiêu loại độc tố...
Hắn từng nghe nói tới các cách dùng độc nhưng chưa từng thấy ai dùng độc như vậy!
Chết tiệt!
Rốt cuộc đây là nơi quái quỷ gì vậy?
Thu Dịch giờ đã hối hận nhận mối làm ăn này, ai đã nói với hắn đây là một địa phương nhỏ ngay võ giả hoàng kim cũng không có? Hắn rất muốn bỏ đi nhưng nghĩ tới số tiền hủy hợp đồng cao trên trời kia, đành nhắm mắt bay vào trong tường thành.
Cũng may độc tố hít vào không phải kịch độc cấp hoàng kim, chân lực hắn liều mạng hóa giải độc tố.
Sức sống của võ giả hoàng kim cực kỳ mãnh liệt, hạ xuống đất ngực hắn cũng bớt khó chịu đi nhiều.
Nhiều nhất chỉ hai phút hắn có thể hóa giải những độc tố này.
Lão gầy trong bóng tối bỗng vỗ đầu ảo não: “Không xong! Vị trí mai phục của Tam Hoa không đúng!”
“Biết ngay mà, ngươi chẳng đáng tin gì cả!”
“Lão ấy có lúc nào đáng tin?”
. . .
Một đám ông lão bà lão chỉ lão gầy chửi ầm lên, sắc mặt lão gầy đỏ chót, hắn không cam lòng nhìn Thu Dịch trúng độc, đột nhiên hai mắt sáng lên chỉ về phía Thu Dịch hô to: “Đó là cái gì?”
Mọi người sửng sốt, cùng nhìn về phía đó.
Một bóng đen cực nhỏ bắn nhanh về phía Thu Dịch.
Mầm Mầm lén lút chui ra, nó sợ Đường Thiên nhìn thấy bèn nhắm thẳng vào Thu Dịch trên tường thành. Nó còn đau đầu Thu Dịch cách nó quá xa, không ngờ Thu Dịch đột nhiên nhảy về phía nó.
Mầm Mầm lập tức hưng phấn hẳn lên.
Trận chiến thật sự đầu tiên của mầm hồn tướng!
Cứ thế đưa tới cửa!
Không chờ Thu Dịch hạ xuống đất, nó gào lên một tiếng, vội vàng không nhịn nổi lao tới.
Thu Dịch cảm giác một vật nhỏ lao tới, hắn cho rằng một con thỏ rơi từ trên tường thành xuống, không buồn để ý vung tay định đánh bay nó đi.
Lúc sắp đập trúng đột nhiên hắn có cảm giác không đúng.
Mầm Mầm nhảy lên không trung hít mạnh một hơi, khuôn mặt béo mập căng phồng như quả cầu khí, nó cố trợn to đôi mắt tí hin, nắm đấp thép nhỏ bé xiết chặt.
Ánh sáng xung quanh nắm đấm như bị nắm đấm thôn phệ, như quanh nắm đấm của Mầm Mầm có một vòng hắc ám hư vô.
Đục cát vô số ngày đêm tại cao nguyên đất sét, chịu biết bao cô quạnh, khô khan, Thôn Quang Thiết Quyền đã luyện thành! Hồn phách từ sâu xa rung động, mầm hòn tướng sinh từ khí sát phạt chiến trường cổ đại, đã sớm định rằng chiến đấu mới là điểm quy tụ cuối cùng của nó!
Ánh mắt Mầm Mầm lúc này cũng trở nên bất đồng!
Thôn! Quang! Thiết! Quyền!
Thu Dịch muốn né tránh nhưng nắm đấm của Mầm Mầm nhanh hơn tưởng tượng của hắn, hơn nữa hắn căn bản không kịp né tránh, chỉ có thể dốc chân lực còn sót lại ngăn cản cú đấm này.
Rắc!
Cảm giác đau đớn từ tay truyền lại, gương mặt Thu Dịch cứng lại, tay gãy rồi...
Hắn miễn cưỡng nhìn rõ bóng dáng lao tới trước mặt.
Thân thể nhỏ bé giang ra giữa không trung, gương mặt nhỏ con giờ lại bén nhọn túc sát, dũng cảm như chiến sĩ cổ đại, quyết chí xông pha.
A, ta là mầm hồn tướng!