Chiến Thần Bất Bại

Chương 411: Chương 411: Năng lực huyết mạch




Làn khói xanh nhanh chóng nuốt chửng khuôn mặt Đường Thiên.

Khói xanh là vô số ánh đao bé nhỏ, những ánh đao này như những hạt cát nhỏ bé, sắc bén tới kinh người, chúng như một dòng sông cát bao quanh Đường Thiên, chảy xuôi với tốc độ kinh người, xoay tròn như một con quái thú đang ngọ nguậy.

Mười mũi ám khí mang theo mười loại sức mạnh hoàn toàn bất đồng đi vào làn khói.

Phốc phốc phốc!

Hai người liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng thấy vẻ thở phào nhẹ nhõm kèm một chút ngạc nhiên. Hóa ra là phô trương thanh thế, suýt nữa bị một thằng nhóc lừa gạt.

Ngay cả võ giả trên tường thành cũng thở phào.

Hai người phối hợp sát chiêu, đối phương không né tránh vậy chết chắc! Trong tình cảnh như vậy ngay hắn cũng không thể sống sót nổi.

Kết thúc rồi!

Ánh mắt hắn tìm tới bộ giáp hồn máy, đột nhiên như liếc thấy gì đó.

Không đúng!

Hắn bỗng quay mặt sang.

Làn khói xanh như biển cát từ từ chảy xuống, đợi đã...

Trong ánh đao khói xanh trổngoỗng không có thứ gì.

Võ giả dùng cung tên há hốc mồm, như thấy quỷ, hắn thấy rất rõ ánh đao khói xanh làm sao bao phủ Đường Thiên, chắc chắn mình không nhìn nhầm. Võ giả dùng cung tên quan trọng nhất là ánh mắt và tâm, mạnh nhất cũng là ánh mắt và tâm, chưa một ảo giác nào lọt qua pháp nhãn của hắn.

Càng ngày càng nhiều khói xanh trượt xuống như làn cát.

“Cẩn thận!

Võ giả dùng cung tên lập tức phản ứng lại, biến sắc, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

Một điểm sáng lạnh như vuốt sói sắc bén lướt qua không khí.

Võ giả dùng ám khí nhận ra nguy hiểm phía sau, không khỏi hoảng hốt, ám khí trong tay vung ngược lại, thân thể lao như điên về phía trước.

Một vệt máu bắn tung lên, một cánh tay bay thẳng lên trời.

Nỗi đau mất đi cánh tay khiến võ giả dùng ám khí kêu thảm một tiếng, thế nhưng hắn biết đây đang lúc sống còn, cố cắn răng, chỉ kéo giãn khoảng cách mình mới giữ được tính mạng.

Càng khiến trong lòng hắn kinh hãi hơn là bốn mươi bảy luồng ám khí mình ném về phía sau không chút phản ứng.

Không thể!

Khoảng cách gần như vậy ám khí của mình chắc chắn không thể thất thủ!

Thế nhưng một luồng sát ý uy nghiêm đáng sợ như giòi bám trong xương theo sát phía sau hắn, hắn chỉ cảm thấy sau gáy lạnh lẽo, ngơ ngác lao đi, căn bản không dám quay đầu lại nhìn.

Nhãn lực võ giả cung tên trên tường thành rất mạnh, hắn thấy rất rõ.

Thân hình thiếu niên như làn khói nhẹ, nhanh nhẹn tới mức phi nhân loại, vừa rồi khi lao tới hai tay sáng lên như đóa hoa, tất cả những ám khí đều bị hắn thu vào lòng bàn tay, không hề thất thủ!

Từ đầu đến cuối, người trẻ tuổi xuất thế tấn công mà không ngừng lại một chút, không hề do dự. Một chiêu thành công xong lại không chút chần chừ cong người lao tới, mười ngón tay nhẹ nhàng vung lên, thu hết toàn bộ ám khí, tất cả quá trình như nước chảy mây trôi, vui tai vui mắt, đầy sức bật, liền mạch khiến người ta có cảm giác xung kích không gì sánh nổi.

Hắn đã sớm liệu được thủ đoạn công kích của đối phương sao?

Võ giả dùng cung tên sắc mặt chấn động, trong thời gian ngắn bỗng thất thần.

Võ giả đùng đao răng cưa đang trong chiến cuộc, chấn động càng thêm mãnh liệt, phản ứng cũng càng nhanh. Hắn giờ còn không rõ Đường Thiên làm sao thoát khỏi sát chiêu do hai người liên thủ, thế nhưng hắn biết lúc này không giúp đồng bọn mình cũng khó sống nổi.

Tay của hắn như mềm nhẹ vô lực, đao răng cưa trong tay lại tùy ý bắn ra một chùm ánh đao!

Đao Phi Vũ Yến!

Ánh đao như mưa, mỗi ánh đao chỉ to cỡ bàn tay như một bầy chim én màu xanh, bay vòng về phía Đường Thiên.

Dưới phòng đất, Đoan Mộc bị trói chặt lại biến sắc.

“Ngươi nhìn ra cái gì?” Sylar vội hỏi, nàng vẫn chú ý biểu hiện của Đoan Mộc, người này hiểu chiến đấu hơn xa nàng.

“Hắn sắp đắc thủ rồi!” Đoan Mộc trầm giọng nói, ánh mắt không chút di dời.

“Ai đắc thủ?” Sylar trong lòng căng thẳng.

“Đại nhân của các người!” Đoan Mộc sắc mặt kỳ quái.

Hầu như Đoan Mộc vừa dứt lời, trên màn hình thân hình Đường Thiên bỗng vặn cong như ánh trắng, gã xuất hiện phía sau võ giả dùng ám khí như quỷ mị, bàn tay lặng lẽ ấn lên lưng hắn.

Khí kình xoắn ốc đầy lực phá hoại đột nhiên bùng phát.

Võ giả dùng ám khí như bị sét đánh, thân hình bay thẳng ra ngoài.

Võ giả dùng đao răng cưa hoảng hốt, không lo đượ cgì khác, lưỡi đao xoay vòng, ánh đao vừa bắn ra xoay tròn trên không trung như bầy chim về tổ, hấp thu vào thân thể hắn, nâng thân thể hắn bay xa hơn mười trượng.

Đường Thiên không hề truy kích, gã ngừng lại vẻ mặt mê man.

Ầm, lúc này thân thể võ giả dùng ám khí mới rơi bịch xuống đất. Sắc mặt hắn đầy máu, khí tức đã đoạn tuyệt, sinh cơ tong cơ thể bị Đường Thiên phá hoại hầu như không còn.

Võ giả dùng đao răng cưa ngơ ngác nhìn Đường Thiên.

“Hay lắm!”

Trong căn phòng dưới lòng đất, Sylar hưng phấn đấm Đoan Mộc một cái. Đoan Mộc nhìn nàng không nói gì, sức quyền của Sylar yếu tới đáng thương, căn bản không khiến hắn đau đớn gì.

Sylar quay người lại, cười tươi như hoa: “Sao ngươi thấy được?”

Đoan Mộc trong lòng run lên, chỉ cảm thấy thân thể lạnh lẽo tới thấu xương. Những ngày qua hắn đã lĩnh giáo sự lợi hại của cô gái trông thì xinh đẹp nhưng lòng như rắn rết này!

“Nhịp điệu. Nhịp điệu của bọn họ đã rối loạn.” Đoan Mộc giải thích: “Từ lúc đại nhân của các ngươi né tránh sát chiêu của hai người, hắn đã chiếm cứ ưu thế, thế nhưng nếu hai người không bất cẩn ưu thế của hắn cũng không lớn như vậy, bọn họ quá thả lỏng sau đó lại quá hoảng loạn, phối hợp quá xa lạ.”

Sylar cười tủm tỉm, ngón tay đỏ tươi như máu cọ cọ lên cằm Đoan Mộc, ôn nhu nói: “Sao ta nghe ngươi nói lại giống như đối phương chắp tay nhường thắng lợi cho chúng ta vậy? Chẳng lẽ đây không phải thực lực đại nhân của chúng ta sao? Ngươi cần nghĩ cho rõ đấy!”

Lông tóc toàn thân Đoan Mộc dựng đứng, nữ nhân này cái gì cũng làm được.

“Thực lực đại nhân của các ngươi càng khó nói. Như lúc thoát khỏi sát chiêu vừa rồi, trước nay ta chưa từng thấy, cực kỳ lợi hại, hẳn có liên quan tới huyết mạch. Sau đó đánh lén truy sát, nắm giữ nhịp điệu cực tốt, đòn cuối cùng của hắn càng tuyệt hảo! Ngay lúc đồng bọn đối phương ra tay viện trợ, tâm thần đối phương thư giãn nhất, một đòn đoạt mạng...”

“Ngoan lắm!” Sylar cười tủm tỉm vỗ nhẹ lên mặt Đoan Mộc, trong lòng hại thoáng kinh ngạc, Đoan Mộc chỉ xem gián tiếp nhưng cũng đoán được năng lực của Đoan Mộc có liên quan tới huyết mạch.

Không đơn giản!

Đoan Mộc thở phào một hơi, trong lòngt hầm cười mình quá không có khí tiết, lại bị một cô nàng đe dọa.

“Ta biết gã dùng đao răng cưa và gã đầu trọc, Bỉ Kỳ và Như Hải của gia tộc Hoắc Phu Mạn. Hai người khác là ai?” Sylar hỏi.

“Úc Phong là đại sư ám khí, là một võ giả hoàng kim, không ngờ lại chết ở đây.” Đoan Mộc hơi chấn động: “Cung thủ là Thu Dịch, cũng là một võ giả hoàng kim.”

Đột nhiên Đoan Mộc sửng sốt, đại nhân của bọn Sylar tuổi còn trẻ mà có thể đấu với hai võ giả hoàng kim, giết chết một trong số đó.

Tuy hai người kia có bất cẩn, tuy có khinh địch, nhưng...

Nhưng đây là chiến tích chân thực.

Người này có thể giết chết võ giả hoàng kim!

Rốt cuộc hắn là ai? Còn trẻ tuổi lại có thể giết chết võ giả hoàng kim, chắc chắn không nhiều! Đầu óc Đoan Mộc xoay chuyển, chợt hiện lên một cái tên đột nhiên sửng sốt bật thốt lên: “Đường Thiên! Hắn là Đường Thiên!”

Đinh Đang lập tức lộ vẻ cảnh giác, nàng vốn làm tình báo, cực kỳ mẫn cảm với phương diện này.

Đoan Mộc cảm giác được sát ý của Đinh Đang, thầm rùng mình, hôm nay mình làm sao vậy? Sao lại phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy? Nói toạc thân phận của Đường Thiên ra chỉ khiến tình cảnh mình thêm phần bết bát...

Nhưng đúng lúc này, Sylar quay mặt sang cười tủm tính đánh giá hắn.

Đoan Mộc lại lạnh toát toàn thân.

๑๑۩۞۩๑๑

Mầm Mầm rut đầu đi trong đường hầm, xơ xác bơ phờ.

Gần đây ngày nào nó cũng mang một đám thú máy đi đào cát thời gian, đúng là nhàm chán tới cực điểm. Đã lâu lắm rồi không thấy chủ nhân, Binh đại thúc nói mình phải học chủ nhân, huấn luyện gian khổ mới có thể cường địa như chủ nhân.

Chú già Binh dạy nó phương pháp tu luyện, chính là dùng Thôn Quang Thiết Quyền đi đào cát. Chú già nói nếu đào hết toàn bộ cao nguyên Đất Sét, Thôn Quang Thiết Quyền chắc chắn sẽ rất lợi hại.

Thôn Quang Thiết Quyền của mình đúng là đã lợi hại hơn... Nhưng lâu lắm rồi không gặp chủ nhân...

Đúng là chắn ngắt... Lại nói, mầm hồn tướng vốn sinh ra vì chiến trường...

Người ta rất lợi hại mà...

Sao chủ nhân lại coi thường người ta... Không chơi với người ta...

Mầm Mầm không vui, nó hờn giận dùng bàn chân nhỏ đá văng hết những hòn đá chướng mắt trên đường, vùi đầu đi từng bước một về phía trước, bước tiến của nó nhỏ tới đáng thương, đi chậm như rùa.

Đột nhiên, một bóng dáng xuất hiện bên cạnh nó, nó ngẩng đầu lên, là dê đồng, rùa đen cùng sóc.

Dê núi ưu nhã ngồi xuống, rùa đen thò đầu khỏi mai, sóc đặt hai tay trước ngực, vẻ mặt ngốc nghếch lúc lắc đuôi bắt chuyện với nó.

Tâm tình Mầm Mầm lập tức khá lên, nhảy phốc lên lưng dê núi.

“Y y a a!”

Mầm Mầm nắm sừng dê núi, hăng hái hô to. Dê núi như cảm nhận được tâm tình của nó, tứ chi đột nhiên phát lực, lao mạnh về phía trước như mũi tên.

Rùa đen như bị kinh sợ rụt đầu lại.

Trong cơn cuồng phong chỉ lưu lại gương mặt ngơ ngác của sóc đồng cùng cái đuôi bị gió thổi nghiêng sang một bên.

Không bao lâu sau đã thấy lối vào thành Tam Hồn, Mầm Mầm hài lòng hẳn lên.

Thành Tam Hồn có Sylar, có cặp sinh đôi, Sylar rất đáng sợ, Đinh Đang không ai gặp nổi, vẫn là Tỳ Ba tốt nhất, mà cũng vui hơn ở cao nguyên Đất Sét.

Khi Mầm Mầm đi qua lối vào, tiến vào căn cứ, gương mặt béo mập của nó lập lập tức nghiêm nghị, con ngươi sáng bừng lên.

Có chiến đấu!

Nó mơ hồ nghe được tiếng chiến đấu.

Dê đồng cũng lộ vẻ đề phòng và cẩn thận, lao dọc thông đạo, nó lo cho Tái Lôi.

Rất nhanh, bọn nhỏ tìm được vị trí của Sylar, Sylar thấy chúng không nói gì, tiếp tục quan sát trận chiến, lúc này sự chú ý của mọi người đều tập trung vào chiến trường.

Mầm Mầm ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng chủ nhân trên màn hình, ánh mắt lại phát sáng.

Chủ nhân đang chiến đấu!

Sứ mệnh của mầm hồn tướng chính là kề vai sát cánh cùng chiến đấu với chủ nhân!

Nắm tay đen nhẻm của Mầm Mầm lặng lẽ vung lên.

Nó gian xảo nhìn quanh, thấy không ai để ý tới mình bèn rón rén chạy dọc theo tường ra ngoài.

Mầm hồn tướng cũng muốn chiến đấu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.