Chiến Thần Bất Bại

Chương 251: Chương 251: Mộc Tử kinh hãi




Mặc Vị Thiên cùng Mặc Lãnh cùng sửng sốt.

Võ giả giáp máy bước vào Thiên Lộ Bảng ít tới mức đáng thương, có thể đếm trên đầu ngón tay, mỗi vị trí đều là người có lai lịch rất lớn, Mặc Vị Thiên đều hiểu rõ ràng. Trong số đó chắc chắn không bao gồm người thanh niên trước mặt.

Thằng nhóc này...

“Miệng lưỡi được lắm.” Thảo Nhân cười khẽ, cỏ xanh khắp người đong đưa theo.

Thảo Nhân, hạng 9854 trên Thiên Lộ Bảng.

Hắn vươn tay ra, bàn tay được bao phủ một lớp cỏ dày mềm mại, giữa làn cỏ đó, vài ngọn bỗng thẳng đứng lên, phát ra tiếng keng keng, ánh sáng xanh biếc lóe lên trên ngọn cỏ.

Không thấy hắn có động tác gì, vài ngọn cỏ thẳng băng như mũi châm lặng lẽ rơi xuống, vô thanh vô tức thổi về phía Đường Thiên.

Đường Thiên nâng Liêm Huyết Miêu Nhận trong tay lên, vẽ nhẹ một cái.

Ánh sáng lạnh nở rộ giữa không trung, vài cây cỏ xanh lập tức chia làm vài đoạn rơi xuống đất.

Ánh mắt Đường Thiên cứng lại, những cọng cỏ mềm mại lúc này lại cứng như sắt thép.

“Quả nhiên có chút vốn liếng.” Mộc Tử cười khẽ: “Chẳng trách cuồngv ọng như vậy.”

Bàn tay hắn nhẹ nhàng phẩy khẽ, cỏ xanh liên tiếp rời tay, lơ lửng trước mặt. Ngón tay hắn búng nhẹ, miệng kêu khẽ: “Đi thôi!”

Tê tê tê!

Tiếng rít sắc bén vang lên không dưuts bên tai, một loạt châm cỏ xanh bắn về phía Đường Thiên như mưa rào.

Đường Thiên chuẩn bị lao sang bên lại nhớ tới Sylar sau lưng, thân hình vội ngừng lại, Hỏa Liêm Quỷ Trảo không thích hợp phòngt hủ, song lúc này hắn đột nhiên nghĩ tới một thứ, lập tức vui vẻ lấy ra.

Một tấm thuẫn phong cách cổ xưa xuất hiệnt rên tay hắn, Huyết Trùng Thuẫn!

Đường Thiên vội vàng múa Huyết Trùng Thuẫn, hắn không am hiểu võ kỹ về thuẫn, nhưng trực giác kinh người, cậy sức lực mạnh, múa lên kín kẽ không một khe hở.

Keng keng keng!

Cỏ xanh bắn lên Huyết Trùng Thuẫn làm dấy lên tiếng va chạm dày đặc, khiến Đường Thiên giật mình là những cọng cỏ xanh lcú này không chỉ cứng rắn như sắt thép mà lực lượng cũng không hề kém.

Khi Mộc Tử thấy Đường Thiên lấy tấm thuẫn ra, trong lòng vốn còn hơi cảnh giác lúc này lập tức trấn tĩnh. Một tấm thuẫn đã định ngăn cản Thảo Châm Ngữ của mình, đúng là hy vọng hão huyền!

Thảo Châm Ngữ, võ kỹ cấp sáu hệ mộc.

Võ kxy hệ mộc chủ yếu phân thành hai loại, một loại là y võ kỹ, một loại khác là võ kỹ chú trọng tính sát thương. Y võ kỹ của hệ Mộc nghĩa là tinh tế nhập vi, võ kỹ chiến đấu của hệ mộc lại nổi tiếng về quỷ dị biến hóa.

Cánh tay Mộc Tử nhẹ nhàng vẽ lên giữa không trung, mưa cỏ đầy trời biến đổi, vài luồngc ỏ vòng qua hai bên Đường Thiên, bắn tới sau lưng gã.

Đường Thiên giật mình, Sylar cũng nằm trong phạm vi công kích.

“Ôm đầu ngồi xuống!”

Đường Thiên gầm lên với Sylar, Sylar vốn đã sợ tới mức biến sắc vội vàng ôm đầu ngồi xuống.

Sylar vừa ngồi xuống, diện tích phòngt hủ của Đường Thiên lập tức nhỏ hơn nhiều.

Mưa cỏ đầy trời như nước thủy triều trút xuống, Đường Thiên múa Huyết Trùng Thuẫn như một tảng đá, bất kể mưa cỏ dày đặc cỡ nào cũng vẫn ngăn cản được.

Keng keng keng!

Tiếng va chạm liên miên bất tuyệt, khiến người ta nghe mà tê dại da dầu!

Mộc Tử hơi ngạc nhiên, lực lượng mỗi châm cỏ không lớn nhưng cũng không nhỏ, tương đương với phi châm được phóng ra bởi chân lực cấp năm, nhưng số lượng kinh khủng đó tập trung lại sẽ tạo ra uy lực khủng bố. Song tần suất vung thuẫn của đối phương lại không hề giảm đi, ngay cả nhịp thở cũng vẫn đều đều, lực lượng thật cường đại!

Ánh mắt hắn lóe lên vẻ nghiêm nghị, thực lực đối phương thật cường đại.

Ngón tay hắn âm thầm búng ra, chân lực trong cơ thể cũng lặng lẽ rót vào ngọn cỏ xanh, trên ngọn cỏ lập tức tỏa ra một quầng sáng xanh biếc, lung lay trên người hắn rồi lẫn vào cơn mưa cỏ.

Đường Thiên đang múa tấm thuẫn đột nhiên có dự cảm báo động.

Không đợi gã phản ứng lại, vài ngọn cỏ đánh lên Huyết Trùng Thuẫn, Đường Thiên lập tức cảm nhận được khác thường. Những cọng cỏ này tan ra, hóa thành một lớp chất lỏng dính lên mặt ngoài Huyết Trùng Thuẫn.

Huyết Trùng Thuẫn trong tay Đường Thiên trầm xuống, như chìm vào trong nước, tốc độ đột nhiên chậm lại.

Không được!

Lớp chất vừa rơi xuống này sinh ra vô số sợi tơ hỗ trợ cho cơn mưa châm đầy trời kia.

Cơn mưa châm uy lực không lớn, song số lượng lại quá kinh khủng, lực phá hoại hội tụ lại cực kỳ khuỏng bố. Nếu không phải Đường Thiên trời sinh có thần lực sợ rằng lúc này đã ngã xuống tại chỗ.

Những mũi châm khác lại nhân cơ hội đánh lén.

Đường Thiên lập tức cảm nhận được nguy hiểm, keng keng keng, vài ngọn cỏ châm đột phá phòngt uyến của Đường Thiên, đâm sâu vào mặt đất dưới chân Sylar, chỉ để lại vài lỗ nhỏ. Sylar ôm đầu ngồi dưới đất thấy mấy lỗ nhỏ đó sắc mặt trắng bệch, đầu óc trống rỗng.

Thiếu nữ mới tìm thấy biển tinh tệ thôi mà...

Đừng chết chứ!

Nhất định không thể chết được!

Sylar run rẩy lấy từ trong Thủy Bình Võ Quỹ ra ba miếng kinh loại màu tròn tròn, quả cầu kim loại lớn cỡ hột đầu, tỏa sáng lấp lánh. Cánh tay Sylar càng lúc cảng un, keng keng keng, ba quả cầu kim loại không ngừng va chạm trong tay nàng. Nàng vô thức ném qua quả cầu ra, xoạt, ba quả cầu rơi xuống mặt đất cạnh Mộc Tử.

“Hả? Đó là cái gì?”

Cả nhà kho đều nằm dưới sự khống chế của Mộc Tử, mỗi góc nhà đều không thoát khỏi ánh mắt hắn, ba quả cầu tròn tròn này lập tức khiến hắn chú ý.

Ba quả cầu tròn tròn đột nhiên nổ tung, hóa thành ba con thú máy mini, một con sóc đồng, một con rùa đồng và một con dê đồng. Ba bộ giáp máy rát nhỏ, chỉ lớn cỡ bàn tay, toàn thân làm bằng đồng xanh, vô cùng tinh xảo.

Ba con thú máy vẻ mặt mờ mịt đứng đó, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, một lát sau bọn chúng đột nhiên quay sang nhìn về phía Mộc Tử.

Ánh mắt ba con thú máy đột nhiên sáng lên ánh sáng âm u.

Dê đồng đột nhiên cúi người, sóc đồng nhảy tới lưng dê đồng, con dê cắn lên một chỗ trên người rùa rồi cong người, ánh mắt bừng sáng, cúi đầu lao về phía Mộc Tử.

Thú máy.

Mộc Tử thiếu chút nữa bật cười, hơn nữa còn là thú máy nhỏ như vậy, có thể làm được gì?

Chắc là đồ chơi của cô bé kia!

Chỉ mấy cô bé mới bỏ thời gian vào mấy món đồ chỉ đẹp mà không thực udngj này thôi.

Mộc Tử chẳng hề dể ý, một loạt châm cỏ bao phủ ba con thú, tiếng rít bỗng hóa lớn.

Ánh mắt con dê sáng lên, móng chân cũng bừng ánh sáng, thân thể gập lại, tốc độ đột nhiên tăng vọt, thoát khỏi lớp cỏ châm này. Ánh sáng dưới móng chân nó càng lớn tốc độ cũng càng nhanh.

Mộc Tử ồ lên một tiếng, thoát được mưa châm của hắn, xem ra cũng có chút tài vặt.

Hắn lại co ngón tay búng ra.

Mưa châm đầy trời bỗng phân ra vài luồng, viu, hóa thành vài phiến mưa chân đánh về phía con dê vừa vài góc độ khác nhau.

Con dê không hề tránh né, tốc độ lại tăng lên!

Nhanh thật!

Mộc Tử biến sắc, sơn dương như một mũi tên ánh sáng lao sát mặt đất, chỉ dùng tốc độ đơn thuần cũng thoát khỏi hai luồng mưa châm này, có điều đòn này của Mộc Tử bao phủ phạm vi quá lớn, sơn dương tăng tốc mặc dù thoát được hai cơn mưa châm nhưng lại đâm đầu vào một cơn mưa châm khác.

Các ngươi trốn không thoát!

Nụ cười đắc ý trên gương mặt Mộc Tử bỗng cứng lại.

Con sóc đồng vốn nắm chặt lấy sừng dê đột nhiên duỗi cái đuôi ra, hóa thành một cái dù bằng đồng, bảo vệ sơn dương.

Keng keng keng!

Châm cỏ đánh lên dù đồng làm dấy lên tia lửa, sóc đồng run lẩy bẩy, há to miệng, hai mắt đăm dăm!

Tiếng va chạm đột nhiên ngưng bặt, bọn chúng đã thoát khỏi cơn mưa châm này!

Sơn dương vẫn chạy hết tốc lực, sóc đồng vẫn há to miệng, ánh mắt nhìn đăm đăm vào cái đuôi to đã rách nát của mình, nó như đang ngây dại.

Không thể nào!

Mộc Tử cũng ngẩn ra.

Con rùa trong miệng sơn dương đã sáng lên ánh sáng âm u không biết từ lúc nào, từng đường vân trên mai rùa sáng lên. Con dê đang chạy như điên đột nhiên nhả rùa trong miệng ra, con ràu quay tròn giữa không trung, ánh mắt sơn dương sáng bừng, đột nhiên nhảy lên.

Giữa không trung, móng trước bên phải sáng lên, đá thẳng vào con rùa!

Keng!

Tiếng động như tiếng con kim loại đánh lên cầu kim loại!

Con rùa đột nhiên biến mất.

Giữa mưa châm, một mũi tên ánh sáng đột nhiên xuất hiện trước mặt Mộc Tử.

Mộc Tử biến sắc, trước nay hắn chưa từng thấy thú máy quỷ dị như vậy. Rùa đồng nhanh chóng lao tới trước mặt hắn, toàn thân bao phủ trong quầng sáng màu xanh, thân thể co lại như một con thoi kim loại!

Mộc Tử thần sắc nghiêm nghị, hai tay hợp lại.

Cỏ xanh trên người hắn dựng đứng lên, tạo thành một bức tường cỏ trước mặt.

Phốc!

Rùa đồng đâm thẳng vào tường cỏ, từng mảnh vỡ bắn ra.

Mộc Tử kêu lên một tiếng đau đớn, chân lui lại phía sau vài bước mới đứng vững được, trước ngực âm ẩm đau. Sắc mặt hắn rất kém, thiếu chút nữa mình lật thuyền trong mưa, quả nhiên trên người các thợ máy luôn có những thứ kỳ quái!

Có điều cũng chỉ tới đây thôi!

Ánh mắt Mộc Tử sôi trào sát ý, phải đập nát hết đống sắt vụn này!

Hắn đột nhiên mở bàn tay ra, một cơn gió do cỏ xanh tạo thành bao phủ ba con thú máy. Đòn vừa rồi đã tiêu hao gần hết lực lượng của ba con thú máy, bị cơn gió này thổi qua làm ngã trái ngã phải.

Thảo Châm Cụ Phong!

Chiêu này bao phủ lại, chắc chắn sẽ chết.

Song ngay lúc này, Mộc Tử bỗng có dự cảm không lành, Đường Thiên đang bị mưa châm bao phủ đột nhiên tỏa ra khí tức hết sức nguy hiểm.

Hắn thầm giật mình, ngẩng đầu lên.

Phía sau tấm chắn, Đường Thiên bỗng nhếch miệng cười với hắn.

Chẳng lẽ...

Mộc Tử bỗng có dự cảm không ổn, đột nhiên con ngươi hắn co rụt lại, sắc mặt đại biến!

Roạt roạt roạt!

Trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện bốn Đường Thiên giống nhau như đúc. Bốn Đường Thiên đột nhiên tỏa ra đánh về phía Mộc TỬ từ bốn hướng bất đồng.

Đây là...

Mộc Tử trong lòng kinh hãi, bốn người lao tới tạo một cảm giác áp bực dị thường. Chỉ trong thoảng chốc, bốn thân hình lại chợt biến mất.

Thiên Hạc Phản Không Sát.

Mộc Tử chỉ thấy mắt hoa lên, thân hìnH Đường Thiên xuất hiện trước mặt hắn như quỷ mị. Không ổn! Hắn không kịp phản ứng lại, tấm thuẫn đã đánh lên thân thể hán, một lực lượng như bài sơn hải đảo bùng lên.

Hắn cảm giác bản thân như bị một con thẻ hồn tướng đánh phải, lực lượng kinh khủngt uyệt luân chỉ trong chớp mắt đã thấm vào lục phủ ngũ tạng.

Thân thể hắn bắn ra.

Trước khi mất ý thức, hình ảnh cuối cùng hắn thấy là một bóng người còn giữ nguyên động tác vung tấm thuẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.