Ầm!
Một bóng người màu xanh lá bay vút lên, đánh thẳng vào vách tường.
Vô số vết rạn nứt dùng thân thể hắn làm trung tâm bắt đầu lan rộng ra bốn phía, cảnh tượng vô cùng đồ sộ. Màu cỏ xanh và màu máu đỏ tươi phủ kín bức tường.
Đường Thiên thở hổn hển, Thiên Hạc Phản Không Sát tăng thêm Nhát Đập Sảng Khoái, cho dù thân thể mạnh mẽ như gã cũng không chịu nổi, chỉ có thể đứng một chỗ thở hổn hển.
Cả kho hàng hỗn loạn.
Mặt đất, cột chống, vahcs tường đều rậm rạp những lỗ kim, trông vô cùng kinh khủng. Ngay cả trên người Lôi Tuyết cũng thủng lỗ chỗ.
Mặc Vị Thiên và Mặc Lãnh ngây ra như phỗng nhìn Mộc Tử khảm trong vết nứt.
“Hắn hắn hắn...” Mặc Vị Thiên cảm giác đầu lưỡi như phồng lên.
“Hắn đã chết.” Đường Thiên hở hổn hển, thu lại Huyết Trùng Thuẫn, hôm nay may có bảo bối này, bằng không phiền toái to rồi. Hỏa Liêm Quỷ Trảo tuy vô cùng sắc bén, uy lực cường đại, nhưng lại không thích hợp để phòng thủ. Nghĩ lại đáng lẽ hôm nay mình không nên cho tên kia cơ hội nói chuyện, nếu lúc Mộc Tử vừa xuất hiện mình chủ động công kích đã không lâm vào thế bị động như vậy.
Gã không biết, hai người Mặc Vị Thiên kinh ngạc tới mức nào.
Thảo Nhân là cường giả trên Thiên Lộ Bảng, đừng nhìn Mặc gia được xưng là thế gia máy móc, hô phong hoán vũ tại Mặc Thành, song lại không hề có một cường giả trên Thiên Lộ Bảng, chỉ có vài người quen với cường giả Thiên Lộ Bảng. Có chuyện thì nhờ người ta, người ta nể mặt ra tay tương trợ cũng là ơn huệ lớn bằng trời rồi.
Thế gia, nghe thì hay, nhưng Thiên Lộ có cả trăm triệu ngối ao, thế gia quá nhiều.
Trên Thiên Lộ Bảng đều là cường giả trong mười ngàn hạng đầu.
Cho dù trong mắt Mặc Vị Thiên, cường giả Thiên Lộ Bảng cũng vẫn cao tới khó lòng với. Chính vì vậy khi Mộc Tử xuất hiện, trong lòng Mặc Vị Thiên vô cùng kinh hãi. Song khi tận mắt thấy một cường giả Thiên Lộ Bảng ngã xuống trước mặt mình, hắn lại bỗng thấy mông lung.
Đường Thiên âm thầm đúc kết kinh nghiệm, nhìn thoáng qua Sylar trên mặt đất. Cô nàng này không bị thương là tốt rồi, đột nhiên hắn nhớ tới ba con thú máy kỳ quái kia.
Thắng lợi của mình cũng nhờ công của ba con thú máy này.
Dê đồng gãi móng, sóc đồng vẫn ngu ngơ nhìn cái đuôi to rách nát của mình, còn rùa đồng vất vả leo từ trong bụi cỏ ra.
Đột nhiên, Mầm Mầm không biết chui từ đâu ra, y y nha nha đi về phía ba con thú nhỏ.
Dê đồng quay người, con cổ, sừng dê chĩa thẳng, dáng vẻ cảnh giác.
Ánh mắt con sóc cuối cùng cũng rời cái đuôi to củam ình, quay về phía Mầm Mầm, khi thấy Mầm Mầm, ánh mắt nó trợn tròn, lại ngây dại.
Rùa đồng từ từ bò tới.
Mầm Màm ra sức lay động cây cờ nhỏ cắm trên mông, miệng kêu y y nha nha, bàn tay nhỏ bé núc nhíc thịt không ngừng ra hiệu.
“Mầm Mầm!” Giọng điệu Sylar đầy kinh ngạc, nàng đã hoàn toàn thoát khỏi tình trạng kinh hãi.
Nghe gọi, đôi mắt Mầm Mầm đảo qua một vòng, xoay người vui vẻ lao về phía Sylar. Cây cờ nhỏ cắm trên mông nó đong đưa, lại thêm mông nhỏ núng nính, trông thật hấp tấp.
Đường Thiên chỉ vào ba con thú máy hỏi Sylar: “Cái gì đây?”
“Thú máy.” Sylar ôm Mầm Mầm lên nắn nắn bóp bóp, miệng đáp: “Thú máy cho thêm võ hồn, có thế cũng không biết.”
Đường Thiên ngây người: “Thú máy cũng có thể lắp võ hồn?”
“Sao lại không thể.” Sylar vẻ mặt khinh bỉ nhìn Đường Thiên, nhưng nghĩ tới biểu hiện vừa rồi của ba con thú nhỏ, trong lòng nàng cũng thoáng đắc ý: “Sao nào? Không tệ phải không! Lúc nhàn rỗi buồn tẻ ta tùy tiện tạo ra đấy. Dê là thông minh nhất nhưng lại hiếu chiến nhất, rùa thì lười nhất, sóc thì ngốc nhất. Ta ở một mình cũng chán, làm ba con thú này giải sầu.”
Mặc Lãnh nghe vậy ánh mắt biến đổi, không nhịn được nói: “Ba con thú máy này vượt xa thú máy đương đại! Phải nói là vượt xa thời đại!”
Sylar ngạo nghễ đáp: “Đương nhiên rồi! Mục tiêu của Sylar là thợ máy vĩ đại nhất!”
Đột nhiên nàng nghĩ tới người trước mặt mình là bậc thầy máy móc, Mặc Lãnh, lập tức rụt đầu lè lưỡi. Thôi xong! Ở cạnh gã thiếu niên bệnh tâm thần này nên suy nghĩ cũng chăng rõ ràng nữa rồi. Trời ạ! Sao lại nói những lời thiếu phong độ như vậy trước mặt Mặc Lãnh chứ!
Đều do tên khốn kiếp Đường Thiên!
Quả nhiên gần mực thì đen...
Đường Thiên không biết mình đã bị Sylar đem ra mắng vô số lần, gã tháo Mộc Tử khỏi tường, lục sót toàn thân, Ngân Bảo Bình của Mộc Tử còn nhỏ hơn mình, đồ vật trong đó hơi lộn xộn, gã cũng chẳng nhìn kỹ. Sự chú ý của gã bị một món đồ khác trên ng Mộc Tử hấp dẫn.
Một tấm thẻ màu bạc, phía trên điêu khắc một hình hội giá.
Đường Thiên nhận ra hình vẽ này, chòm sao Hội Giá!
Đường Thiên cầm thẻ bạc lên tay, truyền chân lực vào, một lát sau lập tức mỉm cười mừng rỡ.
Đồ Nah Ngân Thủ, Bí bảo cấp bạc của chòm sao Hội Giá.
Khi Đường Thiên truyền chân lực vào tấm thẻ bài, tất cả chân lực đột nhiên vô cùng nghe lời, Đường Thiên có thể dúng ức làm ra rất nhiều biến hóa phức tạp trước kia không làm được. Tấm thẻ bài này như ẩn chứa một cánh tay, dễ dàng sử dụng. Chẳng trách Mộc Tử có thể chỉ huy châm cỏ tạo thành nhiều biến hóa phức tạp như vậy, hóa ra đều nhờ tấm Đồ Nha Ngân Thủ này.
Khuyết điểm duy nhất là cần truyền chân lực vào mới có thể phát huy tác dụng.
Tác dụng của món đồ này rất lớn, nhưng lúc bình thường lại không có lợi cho tu luyện, khiến bản thân quá ý lại vào nó. Cho dù chỉ thử một chút, nhưng cảm giác điều khiển dễ dàng đó cũng vẫn khiến Đường Thiên vô cùng mê muội.
Có điều gã cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, lòng thầm cảnh tỉnh.
“Không ngờ tiểu huynh đệ lại là cường giả trên Thiên Lộ Bảng, thất kính, thất kính!” Mặc Vị Thiên vội vàng hành lễ.
“Ngài khách khí quá!” Đường Thiên mỉm cười sáng lạn như ánh mặt trời.
Mặc Vị Thiên lập tức có hảo cảm, lần đầu hắn gặp được cường giả Thiên Lộ Bảng hiền hòa như vậy. Hơn nữa đối phương còn rất trẻ, tương lai không thể đoán nổi.
Mặc Vị Thiên tâm tư xoay chuyển, thế gia máy móc mặc dù tài lực hùng nhưng danh vọng rất thấp, không cách nào thu hút cường giả trên Thiên Lộ Bảng. Dẫu sao kỹ thuật máy móc xuống dốc đã lâu, Mặc gia có thể xưng là thế gia trong giới máy móc, nhưng vẫn chỉ là thằng chột làm vua xứ mù mà thôi. Đặt lên Thiên Lộ hoàn toàn không có sức cạnh tranh.
Máy móc chỉ là một vòng tròn nhỏ hẹp.
Nhưng có thể chưởng quản Mặc gia, Mặc Vị Thiên không phải người đơn giản. Giáp hồn máy rất có thể sẽ thay đổi địa vị lúng túng của kỹ thuật máy móc hiện tại.
Một thợ máy bậc tầy thiên tài hơn người, lại thêm một cường giả cấp Thiên Lộ, tổ hợp cực kỳ cường địa.
Hơn nữa suy nghĩ cẩn thận lại, Mặc Vị Thiên kinh ngạc phát hiện, thiếu niên trông ngốc nghếch này mới là người chiếm vị trí chủ đạo trong hai người.
Sylar không sản xuất lượng lớn giáp hồn máy, vậy không hề có xung đột với Mặc gia.
Mặc Vị Thiên đã bắt đầu suy nghĩ nên làm sao để đút lót hai người này. Thứ đầu tiên hắn nghĩ tới là tiền. Từ dáng vẻ vui mừng của hai người khi đạt thành hiệp nghị có thể thấy cả hai rất thiếu tiền. Mặc gia yếu ớt do là thế gia về máy móc, song bù lại lại có một ưu điểm cực lớn, chính là có tiền.
Thế gia máy móc có những liên hệ bí mật chặt chẽ với khoáng sản, thú máy sức chiến đấu yếu nhưng lại cực kỳ phù hợp đào quặng. Đây mới là nguyên nhân thực sự khiến các thế gia máy móc làm giàu, còn bán giáp máy? Cái đó chẳng kiếm được bao nhiêu, chẳng qua là duy trì danh tiếng mà thôi.
Khoản tiền này Mặc Vị Thiên muốn đưa, hơn nữa còn muốn đưa nhiều, hắn hiểu hai người này tiềm lực rất lớn.
Nhưng mà đưa thế nào đây?
Mặc Vị Thiên hơi lúng túng, nhớ lại hiệp nghị bọn họ đã ký, trong thời gian ngắn cũng chẳng có cớ nào tặng tiền.
Tiếc là Đường Thiên không biết suy nghĩ của Mặc Vị Thiên, nếu không gã đã lao tới xòe tay ra rồi.
Đáng tiếc, Đường Thiên không biết.
“Sao kẻ này lại đối phó chúng ta?” Đường Thiên chỉ vào Mộc Tử hỏi.
Mặc Vị Thiên trả lời không hề do dự: “Hắn là người của Huyết Giáp Hội.”
Hắn lập tức nêu hết chân tướng với ý đồ của Huyết Giáp Hội. Mặc Vị Thiên đã hoàn toàn đảo sang phía Đường Thiên. Điều kiện của Huyết Giáp Hội hà khắc hơn bọn Đường Thiên quá nhiều, hơn nữa Đường Thiên là cường giả cấp Thiên Lộ!
Huyết Giáp Hội lần này bị thương nghiêm trọng, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Với bất cứ tổ chức nào, mất một cường giả cấp Thiên Lộ cũng là một tổn thất lớn.
Mặc Vị Thiên thuật lại lo lắng cua rmình cho Đường Thiên.
Đường Thiên lại không buồn để ý, gã giao Ô Nha Kim xong sẽ nhanh chóng trở lại thành Tam Hồn sau đó tiêp tục lên đường tới chòm sao Nam Thập Tự tìm Thiên Huệ!
Huyết Giáp Hội gì gì đó đó chắc cũng chẳng liên quan gì tới mình.
Đường Thiên nhắc nhở Mặc Vị Thiên: “Bọn chúng sẽ không trút lửa giận lên các ngươi chứ?”
Mặc Vị Thiên cười ha hả, trả lời thoải mái: “Xin cứ yên tâm, mặc dù Mặc gia không có cường giả cấp Thiên Lộ, nhưng không phải hạng mềm yếu mặc cho người ta khinh nhục. Trừ phi Huyết Giáp Hội làm liều. HƠn nữa vốn liếng của Huyết Giáp Hội hiện cũng thiếu thốn, nếu chúng dám đấu cứ dùng tiền đập chết là được!”
Đường Thiên nghe mà vô cùng hâm mộ.
Nghe dấy, dùng tiền đập chết hào khí bừng bừng, còn uy phong hơn mình!
Đến lúc nào mình mới có thể đạt tới mức này? Hai mắt Đường Thiên hóa thành hình tinh tệ.
Mặc Vị Thiên ân cần trả lời: “Mời hai vị tới tệ phủ bàn bạc. Chuyện lần trước là lỗi của Mặc gia chúng ta, mong hai người cho một cơ hội tạ lỗi!”
Mặc Lãnh lúc này cũng nói: “Mặc gia chúngt a cũng có vài bí mật bất truyền về giáp máy. Mặc dù còn kém xa so với Sylar tiểu thư, nhưng nếu tiểu thư hứng thú mời tới xem.”
Mặc Vị Thiên ngạc nhiên, Mặc Lãnh bình thường trông ngây ngốc, sao hôm nay lại thông minh vậy.
Sylar nghe vậy động tâm, đưa mắt nhìn Đường Thiên.
Đường Thiên liền cười nói: "Vậy thì quấy rầy !"
"Đâu có đâu có !" Mặc Vị Thiên đáp luôn miệng, sắc mặt vui mừng .
“Chúng ta ra ngoài thôi.”
Đường Thiên kéo theo Mộc Tử đã tắt thở bước ra cửa, ánh mắt lấp loáng sắc lạnh.
Gã muốn Huyết Giáp Hội gì đó thấy kết quả trận chiến.