Khi Đường Thiên kéo một quái vật mình mọc đầy cỏ xanh ra ngoài, Liễu Á Chi và Trương tiên sinhc ùng biến sắc, hai người không hẹn mà cùng la lên thất thanh.
“Mộc TỬ!”
“Mộc Tử tiền bối!”
Trương tiên sinh sắc mặt như tro tàn, môi run run không ngừng, như trúng một quyền ngay huyệt thái dương, trời đất quay cuồng, máu huyết dâng lên, hai chân nhũn ra.
Sao lại như vậy...
Không biết bao lâu sau, ánh mắt hắn mới dần ổn đinhl ại, nhưng vẻ mờ mịt vẫn không hề huyên giảm, ngược lại thêm một màu xám tro sợ hãi. Trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, hết rồi!
Hết thật rồi!
Mộc Tử là cao thủ mà tổ chức tốn bao nhiêu tài lực nhân thủ mới lung lạc được, địa vị trong tổ chức cực cao, nếu không vì nhiệm vụ lần này quá quan trọng với căn cơ tổ chức, chắc chắn đã không đưa cả Mộc Tử vào. Hành động lần này đã hoàn toàn thất bại, hắn ngơ ngác như người mất hồn nhìn phía dưới. Mộc Tử ra tay là do hắn đề nghị, mà kế hoạch gây xích mích giữa Lôi Tuyết và Mặc gia cũng do hắn bày ra. Kế hoạch thất bại nối tiếp thất bại, ngược lạic òn khiến Đường Thiên và Mặc gia tiếp xúc.
Hắn trước giờ tự phụ, cảm giác mình trí tuệ siêu phàm, không ngờ...
Nghĩ tới những trừng phạt sẽ phải nhận khi trở lại tổ chức, thân thể hắn run lên bần bật, sắc mặt sợ hãi.
Khi Đường Thiên và gia chủ Mặc gia cùng bước ra khỏi kho, những người đứng xem cả trong sáng và ngoài tối không hẹn mà cùng yên tĩnh lại. Mặc Vị Thiên nhìn về phía đám hộ vệ ngã trái ngã phải trước cửa kho hàng, khí tức họ đều đã tắt, sắc mặt hắn tái xanh. Những hộ vệ này đều là cường giả cấp Thiên Lộ do hắn dùng giá cao thuê, hôm nay lại không còn một người, hành động này của Huyết Giáp Hội chẳng khác nào vũ nhục Mặc gia.
Mặc Vị Thiên xiết chặt nắm tay.
Đường Thiên đi tới cái cây treo đám Mặc Lục, vung tay lên. Bộp, đám người cùng rớt xuống. Bọn Mặc Lục đã sớm thấy gia chủ, bọn họ chẳng qua là đám côn đồ đàu đường xó chợ, lức này ai nấy sắc mặt tái mết, toàn thân run lẩy bẩy, đầu chôn sâu xuống đất.
Đỉnh đầu vang lên tiếng cười của Mặc Vị Thiên: “Lôi tiên sinh muốn xử lý bọn chúng thế nào?”
Mặc Lục sợ tới hồn phi phách tán.
“Không đánh thì không quen, cũng coi như bọn họ có công, để họ đi thôi.” Đường Thiên phất phất tay, không buồn để ý.
Mặc Vị Thiên lộ vẻ tán thưởng, quát khẽ với đám Mặc Lục: “Lôi tiên sinh đã cầu tình cho các ngươi, lần này ta tha chết! Cút!”
Tìm được đường sống trong chỗ chết, đám người Mặc Lục lập tức chạy bay chạy biến.
Sylar hơi ngạc nhiên, nhìn thế nào trông Đường Thiên cũng chẳng giống một người rộng lượng, chẳng phải gã này là loại có thù tất báo à? Đúng lúc này, nàng lại thấy Đường Thiên tìm một sợi day buộc lên người Mộc Tử, gã này định kéo cả Mộc Tử đi.
Sylar trong lòng giật thót, vội vàng khuyên nhủ: “Ngươi đừng khiêu khích như vậy, không tốt đâu!”
Đường Thiên chẳng buồn ngẩng đầu lên đáp: “Có gì mà không tốt. Giờ ngươi còn định dàm xếp ổn thỏa hay sao? Đừng nằm mơ, hừ, tốt nhất đừng để ta gặp lại bọn chúng, bằng không ta diệt sạch!”
Sylar không nói gì tiếp, ngẫm lại cũng đúng, giết một cường giả cấp Thiên Lộ của đối phương, tổn thất lớn như vậy chắc chắn đối phương sẽ không từ bỏ ý đồ. Còn thiếu niên tâm thần Đường Thiên vốn luôn có thù tất báo...
Đường Thiên bỗng quay sang Mặc Vị Thiên: “Các ngươi có sợ không?”
Trong mắt Mặc Vị Thiên lấp loáng sát ý, mỉm cười âm trầm đáng sợ: “Sợ? Ha ha, chỉ một Huyết Giáp Hội chẳng có thành tựu gì cũng dám cưỡi lên đầu Mặc gia chúng ta. Mặc gia chúng ta nếu nén giận chẳng phải làm mất mặt tổ tông à!”
Giọng nói hắn bỗng xoay chuyển, như nước chảy mây trôi: “Thế giới rất rộng lớn, cường giả rất nheièu, tinh tệ lại không mấy ai ham mê. Ta chuẩn bị bỏ năm trăm triệu, chắc có thể mang tới chút phiền toái cho bọn chúng.”
“Năm trăm triệu!” Đường Thiên tròn mắt, quả nhiên là đại gia, phẩy tay một cái là năm trăm triệu.
Quả nhiên là thế gia nội tình thâm sâu. Ngẫm lại khoản chi hai mươi lăm triệu của mình, so với người ta chẳng khác nào gặp dân chơi thứ thiệt. Có điều, Đường Thiên lập tức nghĩ tới Ngũ Quang, vội vàng nói: “Ta có quen một bằng hữu, sống trên lưỡi đao mũi kiếm, thực lực không thấp, tuyệt đối là cấp Thiên Lộ!”
Mặc Vị Thiên hai mắt bừng sáng, hắn vốn định bỏ năm trăm triệu này ra thuê một tổ chức thích khách cao cấp, nhưng nếu Đường Thiên đã có quen biết vậy thì tốt rồi. Lúc bình thường hắn không ngại tiêu tiền, chỉ sợ tiền tiêu không thu hút được cường giả trên Thiên Bảng. Chỉ cần liên hệ một lần, hắn trả tiền hào sảng, sau này chắc chắn có chút giao tình.
Bối cảnh của thiếu niên này quả nhiên bất phàm!
Hắn vội vàng nói: “Vậy xin nhờ Lôi tiên sinh liên lạc, giá cả có thể thương lượng!”
Đường Thiên gật đầu: “Đợi một chút để ta hỏi.”
Dứt lời, gã trói kỹ Mộc Tử, treo lên cây. Lúc trước Mộc Tử nằm sát đất, mọi người không nhìn rõ, lúc này treo lên lập tức khiến nhiều người nhận ra.
Xung quanh vang lên tiếng hô kinh ngạc.
“Thảo Nhân!”
“Là Thảo Nhân Mộc Tử!”
“Cường giả Thiên Bảng!”
...
Đám người đứng xem lập tức rối loạn, một cường giả Thiên Bảng ngã xuống! Tin tức này còn chấn động hơn cả cuộc thi đấu. Võ giả giáp máy chỉ là một vòng tròn nhỏ hẹp, cường giả Thiên Bảng lại là đỉnh cao của toàn bộ Thiên Lộ, mỗi người đều cao cao tại thượng, được người người ngưỡng mộ.
Một cường giả Thiên Bảng ngã xuống ngay trước mặt bọn họ.
Bọn họ ngơ ngác nhìn Mộc Tử như quái vật lông xanh, vẻ mặt hoảng hốt.
Với một tòa thành đã rời khỏi chủ lưu quá lâu như Mặc Thành, chuyện này thật quá chấn động.
Ai đã giết Mộc Tử?
Mọi người hoàn hồn, trong đầu đều xuất hiện suy nghĩ này. Có thể tiêu diệt cường giả Thiên Bảng chắc chắn là cường giả Thiên Bảng, cho dù không phải thì sau trận chiến này cũng leo lên Thiên Bảng.
Ánh mắt mọi người cùng hạ xuống ng Đường Thiên.
Chẳng lẽ thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi này lại là một cường giả Thiên Bảng?
Chuyện này... thật quá khó tin.
Nhưng nhớ lại lúc trước Lôi Tuyết phá kỷ lục, mọi người lại hiểu ra. Không sai, nếu không phải cường giả Thiên Bảng sao làm được thành tích kinh người như vậy?
Còn Trương tiên sinh sắc mặt xám xịt thấy Đường Thiên treo thi thể Mộc Tử lên, toàn thân lập tức ngây dại.
Mặc Vị Thiên ở bên cạnh không ngăn cản hiển nhiên tỏ thái độ tuyệt đối không thỏa hiệp với tổ chức. Nhiệm vụ thất bại, mất một cường giả cấp Thiên Bảng, đắc tội một cường giả Thiên Bảng, khiến tổ chức thêm một đại địch, chịu nhục trước mặt bao người...
Trương tiên sinh chỉ cảm thấy trái tim đau đớn, phun một ngụm máu tươi, ngã ngửa ra, mặt vàng như giấy.
Liễu Á Chi vô cùng sợ hãi: “Trương tiên sinh! Trương tiên sinh!”
Hắn truyền chân lực vào thăm dò cơ thể Trương tiên sinh, lập tức ngây ra như phỗng, Trương tiên sinh chết rồi...
Mặc gia dùng lễ thượng khách tiếp đãi hai người Đường Thiên và Sylar, toàn bộ Mặc gia đều biết Đường Thiên là cao thủ Thiên Bảng, ai nấy thần sắc cung kính, chỉ sợ hắn mất hứng.
Sylar vừa bước vào Mặc gia đã vội vàng đi theo Mặc Lãnh tới xem giáp máy của Mặc gia. Đường thiên được Mặc Vị Thiên dẫn đường thăm thú Mặc gia. Giáp máy của Mặc gia mặc dù tài nghệ không cao nhưng chế tác tinh xảo.
Có điều khiến Đường Thiên hứng thú lại là doanh trại huấn luyện võ giả giáp máy.
Rất nhiều đệ tử Mặc gia học tập điều khiển giáp máy tại đây, các dụng cụ tu luyện mới lạ khiến Đường Thiên hoa cả mắt.
Mặc Vị Thiên để ý thấy Đường Thiên hứng thú với huấn luyện võ giả giáp máy, nghĩ lại phong cách chiến dấu của gã cũng không khỏi hiếu ký: “Phương thức khống chế giáp máy chiến đấu của Lôi tiên sinh có vẻ rất cổ, chẳng hay ngài học từ đâu?”
Đường Thiên à một tiếng; “Là một chú già dạy ta.”
Mặc Vị Thiên mặt không đổi sắc; “Xem ra người này thực lực vô cùng cường đại, bằng không đâu dạy được cường giả Thiên Bảng.”
Đường Thiên gật đầu không hề do dự: “Hắn chắc là võ giả giáp máy mạnh nhất thời đại này.”
Về mặt giáp máy, Đường Thiên quả thật chưa từng gặp ai mạnh hơn Binh. Hơn nữa có thể trở thành giáo quan đứng đầu trong binh đoàn Nam Thập Tự nổi tiếng về giáp máy, trong thời đại giáp máy hưng thịnh nhất, tới thời giáp máy xuống dốc này có gọi là mạnh nhất cũng không có gì sai.
Suy nghĩ của Đường Thiên chỉ đơn giản như vậy.
Mặc Vị Thiên trong lòng rối loạn, câu trả lời của Đường Thiên dọa hắn muốn ngã ngửa.
Võ giả giáp máy cường đại nhất thời đại này!
Nếu người nói không phải Đường Thiên chắc hắn đã tát thẳng tay. Mạnh nhất thời đại, ai cuồngv ọng tới mức dám nói như vậy. Song Đường Thiên nói rất đương nhiên, thậm chí không hề do dự, đủ chứng minh suy nghĩ trong lòng gã quả thật như vậy.
Hắn thật sự không nghĩ ra, võ giả giáp máy nào lại mạnh tới mức như vậy?
Nhưng hắn không nghi ngờ Đường Thiên, hắn đã tìm hiểu đại khái tính cách của Đường Thiên, đơn giản trực tiếp, không thích lòng vòng quanh co, cũng không nói khoác.
Mặc Vị Thiên suy nghĩ xoay chuyển, bỗng nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu, vẻ mặt hắn trịnh trọng hành lễ cùng Đường Thiên: “Ta muốn nhờ Lôi huynh đệ một việc.”
Đường Thiên bị bộ dạng trịnh trọng của Mặc Vị Thiên dọa cho giật mình: “Chuyện gì?”
Mặc Vị Thiên nghiêm mặt: “Mặc gia ta hôm nay có được kỹ thuật của Sylar tiểu thư, tài nghệ về mặt giáp máy chắc chắn sẽ tăng cao. Nhưng giáp máy có tốt mấy cũng cần võ giả giáp máy điều khiển. Đệ tử Mặc gia ta năng lực ra sao ta cũng hiểu. Ta muốn nhờ qusy sư truyền thụ chiến pháp giáp hồn máy cho đệ tử Mặc gia ta!”7
“Cái này...” Đường Thiên hơi do dự.
Mặc Vị Thiên lập tức nói: “Xin yên tâm, giá cả chúng ta đưa ra chắc chắn phù hợp với thân phận đại sư, một trăm triệu một người.”
Hắn đã thăm dò được tínht ình Đường Thiên. Muốn lay chuyển gã mọi thứ đều là hư hảo, chỉ có tinh tệ là thật.
Sắc mặt Đường Thiên cứng lại, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, rốt cuộc Mặc gia có bao nhiêu tiền! Thằng cha này thừa tiền đem ra đốt hay sao?
“Hai đệ tử Mặc gia.” Mặc Vị Thiên nói tiếp: “Nếu đại sư có thể nhận nhiều đệ tử hơn, vậy càng tốt!”
Đường Thiên dùng định lực vô thượng cố kiềm chế mình không lập tức đáp ứng, gã nuốt nước miếng một cái rồi mới khó nhọc trả lời: “Cái này... để ta hỏi lại chú già đã.”
“Không vấn đề, xin nhờ Lôi huynh đệ!” Mặc Vị Thiên đáp sảng khoái: “Nếu đại sư không hài lòng với cái giá này xin cứ mở miệng.”
Thấy Mặc Vị Thiên vẻ mặt “ngươi cứ tùy ý làm thịt ta” “dù thế nào cũng đừng khách khí” “đến đây, đến đây mau nào.”
Đường Thiên thật sự cảm thấy kiến thức mình quá eo hẹp, chẳng lẽ kẻ có tiền đều như vậy sao?