Đường Thiên nhìn nắm đấm của mình, vô cùng kinh ngạc.
Một quyền đánh ra, không khí xung quanh nắm đấm lập tức dấy lên vô số nếp nhăn, vô số làn sóng chấn động phức tạp rắc rối. Trong mắt Đường Thiên lấp lóe ánh lạnh, lại một quyền đánh ra, khi xuất quyền sẽ có tiếng chấn động trầm trầm như dây đàn.
Cảm giác quen thuộc từ tận sâu trong lòng, Đường Thiên không hề dừng lại, ầm ầm ầm, từng quyền nối tiếp nhau đánh ra liên tiếp!
Mãi tới khi sử dụng xong Chấn Đãng Quyền gã vẫn chưa thỏa mãn thu tay lại. Tin tức ẩn chứa trong thẻ vàng kim cực kỳ phong phú, đó là những thể ngộ cực kỳ sâu sắc, những thể ngộ này sâu sắc như do Đường Thiên tự mình tu luyện, tinh tế tỉ mỉ vượt xa so với thẻ cấp bạc. Thẻ vàng kim có thể lưu giữ 100% thể ngộ của người tu luyện.
“Không hổ danh thẻ vàng kim, thật lợi hại!” Đường Thiên cảm thấy vô cùng khoái trá, đột nhiên hắn nghĩ tới một ý tưởng: “Này, ông chú, nếu ta dùng cùng lúc vài tấm thẻ vàng kim sẽ có hiệu quả gì?”
Binh sửng sốt, hắn cũng ngạc nhiên trước ý tưởng này của Đường Thiên: “Cái này ta cũng không biết. Thời chúng ta thẻ hồn tướng còn chưa phát triển, thông dụng như thời nay.”
Đường Thiên gãi gãi đầu, hắn cũng bị chính suy nghĩ của bản thân thu hút.
Do dự một lúc lâu, Đường Thiên không nhịn được: “Chẳng bằng chúng ta thử xem?”
Giờ tâm tính gã đang điển hình cho nhà giàu mới nổi, cảm giác gia sản phong phú, bỏ vài trăm điểm cống hiến ra thử một chút, còn thu được năng lực như vậy. Đường thiếu niên nghĩ cái làm ngay, xoạt, lại dùng tiếp một cái.
“Ồ, quả nhiên không xung đột!” Đường Thiên vẻ mặt hưng phấn.
Hoàn toàn chính xác, không hề xung đột, thứ Đường Thiên vừa dùng là Thủ Nguyệt Đao, không nói tới lời thứ hai, chưởng vòng như đao, một quầng đao mang nhàn nhạt bao phủ lấy tay hắn, liên tiếp chém ra vài phát nhanh chóng vô song, vài luồng lưỡi liềm hình trăng khuyết thoáng hiện giữa không trung. Phương thức công kích của Thủ Nguyệt Đao rất kỳ lạ, dùng để chém là chính, góc độ rất nhỏ, thường dùng vai, khuỷu tay, cổ tay làm điểm tựa, biến hóa mau lẹ dị thường.
Đường Thiên hưng phấn vô cùng, không nói một lời lại tiếp tục dùng luôn hai tấm thẻ vàng kim khác.
Khi sử dụng tới tấm thẻ vàng kim thứ tư, Đường Thiên lập tức có cảm giác khác thường, chân lực trong cơ thể bỗng trở nên vô cùng hỗn loạn, gã không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn. Đường Thiên cũng không biết sử dụng cùng lúc quá nhiều thẻ hồn tướng sẽ rất dễ gặp chuyện xấu. Chân lực hỗn loạn như kim châm đâm thẳng vào thân thể gã.
Mà những thể ngộ phức tạp loạn xạ lập tức đập thẳng vào ót, trong đầu hắn như trúng một quyền rất nặng, thoáng cái đã trống rỗng.
Nhưng ngay lúc này, võ hồn hắn bỗng sáng lên ánh bạc, vô số thể ngộ, tin thức như thủy triều bị hút vào trong võ hồn của Đường Thiên. Chân lực hỗn loạn trong cơ thể cũng nhanh chóng bình ổn lại, cứ như những hỗn loạn vừa rồi chẳng qua chỉ là ảo giác.
Đường Thiên lập tức tỉnh táo lại.
Võ hồn!
Là võ hồn!
Trong lòng xoay chuyển, vô số thể ngộ lại sáng lên nơi đáy lòng. Vô luận Chấn Đãng Quyền hay là Thủ Nguyệt Đao, Bá Vương Nộ Chỉ, Triêm Y Điệt suy nghĩ Đường Thiên xoay chuyển, tất cả những thể ngộ kia xuất hiện nơi đấy lòng hắn như được phản chiếu.
Võ hồn còn có tác dụng này!
Đường Thiên vừa mừng vừa sợ, lại vừa hoảng hốt, lúc nãy thật quá nguy hiểm.
“Giờ tốt nhất ngươi nên dùng nhiều thời gian hấp thu những thể ngộ này, bằng không thời gian qua đi, chúng sẽ đều hóa thành hư vô.” Binh nhắc nhở Đường Thiên, ánh mắt gã như lóe sáng: “Ngươi có thể tới tìm Tỉnh Hào thực chiến, ta tin rằng hắn sẽ nguyện ý.”
Đường Thiên hai mắt bừng sáng, a, ý này hay đây!
Không nói hai lời, gã lao như điên về phía Tỉnh Hào. Tỉnh Hào nghe xong ý tưởng của Đường Thiên cũng vui vẻ đồng ý, gã vẫn muốn tra rõ ngọn nguồn của Đường Thiên. Mà tới khi nghe Đường Thiên dùng một lần tới bốn tấm thẻ vàng kim, hắn lập tức ngây người.
Một lúc sau hắn mới khôi phục tinh thần: “Võ hồn cấp bạc quả thật cường đại! Lại có thể thừa nhận tới bốn tấm thẻ vàng kim. Đường huynh đệ sau này cũng đã rõ, phải tránh dùng cùng lúc quá nhiều thẻ hồn tướng, càng là cao cấp càng như vậy. Nếu không phải võ hồn của Đường huynh đệ mạnh mẽ kinh người, sợ rằng lần này đã nguy hiểm.”
Trong lòng Đường Thiên thật ra cũng hơi chột dạ, nghe vậy cũng gật đầu liên tiếp.
Tỉnh Hào ngây ngốc một lát, có thể thừa nhận tới bốn tấm thẻ vàng kim cùng lúc, sự cường đại của võ hồn cấp bạc càng khiến hắn mong chờ.
Hắn lấy lại bình tĩnh, mặt hướng về phía Đường Thiên, khôi phục như thường: “Đường huynh đệ không cần lưu lực!”
“Được!” Đường Thiên tinh thần phấn chấn, nhún người lao tới, một quyền đánh ra.
Ong!
Vô số gợn sóng lấy nắm tay của Đường Thiên làm trung tâm, lan tỏa ra khắp nơi.
Tỉnh Hào mặt không đổi sắc, choang, trường kiếm rời vỏ, một tia sáng lạnh đột nhiên điểm trúng nắm đấm Đường Thiên. Đường Thiên chỉ cảm thấy một luồng chân lực vô cùng sắc bén dọc theo mũi kiếm xâm nhập vào kinh mạch hắn, gã kêu lên một tiếng buồn bực, tay trái hóa đao, khuỷu tao rung lên, xoạt xoạt xoạt, ba luồng nguyệt đao tạo thành hình tam giác đánh thẳng vào trung môn của Tỉnh Hào.
Tỉnh Hào hai mắt bừng sáng, thân kiếm rung chuyển, như linh xà lè lưỡi, ba ba ba, ba luồng nguyệt đao tiêu tán trên không trung.
Chỉ hòa hoãn trong chốc lát như vậy, Đường Thiên đã đánh tan được kiếm ý của Tỉnh Hào, hét lớn một tiếng, lại xuất một quyền ra!
Quyền này vừa xuất, thanh thế bất đồng, tiếng leng keng rất nhỏ vang lên không dứt bên tai, cứ như ném gậy trúc vào đống lửa.
Chiêu Chấn Đãng Quyền lần này của Đường Thiên đã dùng tới Thiên Long Kình.
Mặc dù Thiên Long Kình của Đường Thiên chỉ mấp mé nơi cánh cửa nhưng đặc điểm hung mãnh dữ dợn của nó vẫn bộc lộ ra mãnh liệt.
“Được!” Tỉnh Hào quát lớn một tiếng, mắt hiện sắc lạ, chiến ý càng thêm mãnh liệt, không tránh không né, kiếm quang chói mắt như tia chớp điểm lên nắm đấm Đường Thiên.
Đường Thiên chỉ cảm thấy một luồng kình khí mạnh mẽ gấp vài lần tiến vào cơ thể mình, lập tức khống chế không nổi thân hình, chân đạp bảy bước lui lại phía sau.
Cảm giác của Tỉnh Hào lại hoàn toàn bất đồng, một quyền này của Đường Thiên không ngờ lại ẩn chứa ba tầng kình khí!
Chấn kình của bản thân Chấn Đãng Quyền, Thiên Long Kình hung mãnh dữ dằn, Hạc Kình sắc bén như đao!
Cho dù chân lực của hắn cao hơn Đường Thiên tới hai cấp nhưng cũng không khỏi lui lại ba bước liên tiếp.
Lần đầu tiên Tỉnh Hào gặp phải thứ khí kình khó tưởng tượng như vậy, trong lòng hưng phấn, gào lớn một tiếng, khác với lúc trước chờ Đường Thiên tấn công, giờ hắn chủ động xuất kích.
Kiếm ý xé gió, ánh sáng lấp loáng!
Chỉ trong nháy mắt, phảng phất như cả khe hở năng lượng đều bị chiêu kiếm này của Tỉnh Hào chiếu rọi.
Đường Thiên không hề sợ hãi, hông hơi trầm xuống, đưa ra thủ thế tay trái nguyệt đao, tay phải Bá Vương Chỉ, chỉ thấy nguyệt đao lạnh lẽo như ánh trăng vừa hiện, theo ba đường ép thẳng tới Tỉnh Hào. Bá Vương Nộ Chỉ đánh ra, một chùm sáng đỏ rực tuôn trào, tiếng rít âm trầm.
Keng!
Kiếm của Tỉnh Hào như đột nhiên sống lại, như linh xà duỗi mình, đột nhiên thân kiếm xoay tròn.
Nguyệt Đao của Bá Vương Nộ Chỉ của Đường Thiên bị thu sạch vào trong đó, thuận thế xoắn một cái.
Kình khí tỏa ra bốn phương, thân hình hai người đều chấn động, trong lòng Đường Thiên trống rỗng, đôi mắt bừng lên ánh lạnh, đôi chân đạp Bát Quái Bộ, xuất hiện bên cạnh Tỉnh Hào như quỷ mị, mũi chân đánh ra!
Bộp bộp bộp!
Thân hình Đường Thiên nhẹ nhàng linh hoạt, hai chân đá ra liên hoàn, tần suất cực nhanh!
Thân hình Tỉnh Hào bẻ ngoặt, xích bộ!
Tự thân nhận thức, Đường Thiên mới biết xích bộ của Tỉnh Hào nhanh tới mức nào. Mắt chỉ hơi hoa lên đã mất đi bóng dáng Tỉnh Hào, nhưng trực giác của gã vẫn linh mẫn vô cùng,không cần nghĩ ngợi cũng chẳng cần điều chỉnh, liên hoàn cước lại đá ra!
Thiên Long Kình cương mãnh dữ dội dung nhập vào Liên Hoàn Nhị Cước Thích, lập tức vang lên lộp bộp như tiếng pháp, liên miên không dừng. Cước pháp Đường Thiên như sóng dữ ầm ầm đánh về phía Tỉnh Hào.
Tỉnh Hào vô cùng kinh ngạc, Đường Thiên biến hóa đa đoan, quỷ dị. Trước giờ hắn chưa từng gặp phải loại đối thủ như vậy.
Ổn định lại tâm thần, cổ tay rung lên, mũi kiếm cũng khẽ rung rung theo.
Keng keng keng!
Tiếng va chạm của hai bên vang lên liên tiếp.
Khí lực Đường Thiên đương nhiên không dai bằng Tỉnh Hào, sau hơn mười chiêu, tần suất đá ra hơi chậm lại. Song chỉ chút chậm lại này lập tức bị Tỉnh Hào bắt lấy, không nói hai lời, kiếm quang bừng lên như muốn cuốn vào!
Một quầng sáng như mưa kiếm chói mắt đột nhiên nở rộ!
Bóng dáng Đường Thiên hoàn toàn bị bao phủ trong kiếm quang.
Kiếm pháp Tỉnh Hào rất mạnh, từng kiếm nối tiếp nhau vô cùng rành mạch khiến người ta có cảm giác không thể lẩn tránh, nhanh chóng vô song. Đường Thiên lập tức cảm thấy áp lực mãnh liệt, trong thời gian ngắn lại bỗng như trở lại lúc tu luyện chịu đòn, trái ngăn phải đỡ, chật vật vô cùng.
Mười giây liên tục, hắn không có chút cơ hội phản kích nào.
Áp chế hoàn toàn!
Trong lòng Tỉnh Hào cũng vô cùng chấn động, Đường Thiên giờ mới chỉ cấp bốn, thậm chí chưa đột phá cấp năm, còn hắn đã sớm có thực lực cấp sáu! Dùng thực lực cấp sáu đấu với cấp bốn, theo lý thuyết đáng ra phải vô cùng nhẹ nhõm. Thế nhưng, sự thật lại hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của hắn!
Đường Thiên nhìn qua thì bị áp chế vô cùng chật vật nhưng vẫn cứng rắn ngăn chặn thế công mãnh liệt như cuồng phong bão táp của hắn. Chân lực Đường Thiên mặc dù chỉ cấp bốn, còn xa mới bằng hắn nhưng lại ẩn chứa Thiên Long Kình cùng Hạc Thân Kình, hai loại khí kình dung hợp lại một chỗ, vô cùng kỳ quái khó đối phó.
Nhưng điểm mạnh nhất của Đường Thiên không phải là nó mà lại là trực giác của gã! Trực giác mạnh mẽ tới kinh người! Đã nhiều lần Tỉnh Hào nắm bắt được sơ hở của Đường Thiên nhưng Đường Thiên lại như biết trước được tất cả, nhanh chóng tu sửa! Rất nhiều lần Đường Thiên chật vật tới mức Tỉnh Hào cảm thấy chỉ dùng một kiếm thôi là chấm dứt được chiến đấu nhưng lần nào cũng bị Đường Thiên đỡ được.
Tiết tấu chiến đấu của hai bên vô cùng nhanh chóng.
Song, mười phút qua đi, Tỉnh Hào vẫn không đánh bại được Đường Thiên.
Sao lại như vậy...
Trong lòng Tỉnh Hào vô cùng khiếp sợ, hắn có thể cảm nhận được lực cản từ phía Đường Thiên càng lúc càng lớn. Bởi lĩnh ngộ của Đường Thiên đối với võ kỹ đang nhanh chóng gia tăng, nhất là Thiên Long Kình của gã bắt đầu bộc lộ uy lực của mình. Nhưng càng khiến Tỉnh Hào kinh ngạc là chân lực Đường Thiên lại giúp hắn chèo chống được lâu như vậy!
Chân lực hắn chẳng phải chỉ cấp bốn sao?
Cũng may, Tỉnh hào nhanh chóng phát hiện chân lực Đường Thiên bắt đầu có dấu hiệu mệt mỏi, lúc nào hắn mới thở phào một hơi.
Gã này...
Nhưng Đường Thiên vẫn cố gắng chèo chống tiếp năm phút, Triêm Y Điệt mượn lức đánh lực được Đường Thiên sử dụng tinh xảo tới cực điểm, Tỉnh Hào không ngờ Đường Thiên còn giữ được tỉnh táo trong lúc đường cùng như vậy, thật đáng sợ...
Rầm!
Phòng tuyến của Đường Thiên rốt cuộc cũng thất thủ, binh Tỉnh Hào dùng sống kiếm quất bay, ngã xuống phía xa như đống cát.
Tỉnh Hào thấy vậy thở phào một hơi, tới lúc phản ứng lại hắn mới giật mình. Bất tri bất giác, áp lực Đường Thiên tạo cho hắn đã lớn tới mức này!
Chân lực trong cơ thể hắn cũng tiêu hao rất nhiều, bèn ngồi xuống bắt đầu khôi phục.
Một giờ sau, Đường Thiên đột nhiên nhảy khỏi mặt đất, hô to: “Tiếp nào!”
Tỉnh Hào cũng phấn khởi đáp lời: “Được!”
Một giờ đánh một trận.
๑๑۩۞۩๑๑
Sáu giờ sau, Đường Thiên lại nhảy dựng khỏi mặt đất, gào lên: “Tiếp nào!”
Sắc mặt Tỉnh Hào cứng đừo, cắn răng gắng gượng chống đỡ: “Được!”
๑๑۩۞۩๑๑
Mười giờ sau, Đường Thiên lại nhảy khỏi mặt đất, hô lớn: “Tiếp nào!”
Khóe miệng Tỉnh Hào co giật một hồi, yếu ớt đáp: “Được!”
๑๑۩۞۩๑๑
Hai mươi giờ sau, Đường Thiên nhảy dựng khỏi mặt đất, tức giận gào thét: “Tiếp nào!”
Tỉnh Hào hai mắt đờ ra: “...”