Tỉnh Hào nằm chổng kềnh trên mặt đất như đống bùn nhão, hai mắt lồi ra như con cá nghẹt thở, thở dốc không ngừng. Hắn chưa từng tuworngt ượng lại có ngày mình nằm lăn kềnh ra đất mất cả phong độ thế này.
Thế nhưng, cuối cùng cũng được giải thoát rồi…
Tỉnh Hào ánh mắt mông lung, thầm thở phào một hơi, hai mươi bốn tiếng đồng hồ, đánh liên tục hai mươi bốn trận!
Cho dù ý chí Tỉnh Hào vô cùng kiên định nhưng khi đối mặt với đấu pháp điên cuồng biến thái đó cũng nhanh chóng bị hành hạ tới mức muốn thổ huyết. Không phải hắn chưa từng đối luyện với người khác nhưng chưa từng có ai điên cuồng tới vậy. Giữa các trận chiến ngoại trừ đả tọa ra không chút nghỉ ngơi nào. Đường Thiên như một con gián bất tử, mỗi khi hắn thả lỏng được đôi chút lại đùng đùng nhảy dựng lên, gào thét đòi đánh.
Ai mà chơi được như thế…
Tỉnh Hào giờ hối hận tới muốn đứt ruột, sao mình lại đáp ứng tên biến thái này?
Đường Thiên ngồi xổm bên cạnh Tỉnh Hào, sắc mặt tức giận, cằn nhằn không ngớt lời: “Ngeh ta nói này, Tỉnh Hào đại ca, sao ngươi chịu đựng kém quá vậy, giờ mới đánh được bao lâu? Ta còn chưa đã tay đâu đấy, sao ngươi đã ngừng tay rồi? Ngươi cố ý à? Sợ bại dưới tay ta à? Ai da, ngươi không cần như thế, chúng ta đường đường nam tử hán, sao lại co đầu rụt cổ thế được?”
Tha cho con đi…
Tỉnh Hào tí nữa thì khóc ra nước mắt.
Đường Thiên giày xéo Tỉnh Hào suốt nửa ngày. Tỉnh Hào vẫn không hề phản ứng, gã chẳng thể làm gì khác đành tức giận bỏ đi, sắc mặt vẫn không cam chịu.
Bởi đối luyện cùng Tỉnh Hào đại ca thu được kết quả vô cùng xuất sắc, còn tốt hơn cả khi khổ tu. Mấy loại võ kỹ hay thích ứng trực giác đều thu được hiệu quả bất ngờ, thế nhưng thật sự khiến Đường Thiên không muốn ngừng lại là Thiên Long Kình. Gã chỉ vừa mờ tới cánh cửa Thiên long Kình, còn một quãng xa mới đạt tới mức đại thành, đang lúc hưng phấn nhất TỈnh Hào đại ca lại kêu không luyện nữa.
Có điều, nghe được tiếng ngáy của Tỉnh Hào đại ca rồi, gã cũng chẳng thể làm gì khác, đành cố kiềm chế cơn kích động muốn gọi hắn dậy.
Chỉ có điều trong long gã vẫn hơi khó chịu, sao sức chịu đựng của Tỉnh Hào đại ca lại kém đến thế nhỉ?
Sau lưng Đường Thiên, Binh liếc mắt sang phía Tỉnh Hào đã chìm vào giấc ngủ với vẻ đồng tình.
Đường Thiên không biết, khổ tu thời gian dài khiến hắn quen với việc huấn luyện cường độ cao. Mỗi lượt khổ tu đều kéo dài mười ngày, trong thời gian mười ngày này phải thật tập trung, tu luyên không ngừng nghỉ, ngoại trừ gã ra còn có ai làm vậy?
Mới có hai mươi bốn tiếng thôi…
Đường Thiên không sai, chỉ có điều gã lấy bản thân mình là thước đo mà chẳng hề hay biết người khác tu luyện nhưu thế nào.
Không có ai đối chiến, Đường Thiên bèn quay lại vị trí cũ của mình, tự mình tu luyện.
Hắn dự định mấy ngày nữa sẽ lại đòi đấu tiếp.
Nếu Tỉnh Hào trong giấc mộng biết suy nghĩ của Đường Thiên sợ rằng sẽ bật tỉnh ngay lập tức, thế nhưng giờ hắn chỉ hưởng thụ hương vị ngọt ngào trước giờ chưa từng có.
oOo
Thiếu nữ ngồi trước bàn, chăm chú nhìn một quyển sách cũ trước mặt, dáng vẻ nghiêm túc.
Mái tóc đen bong buông xõa xuống vai, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp như không nhuộm chút khói lửa nhân gian, chỉ có con ngươi đen bong của thiếu nữ vừa tĩnh lặng lại vừa mê người. Nàng thân mặc trang phục truyền thống của Thượng Quan gia là quân phục mày xanh sẫm, ủng da màu đen, hai dải lụa vàng ỏng, găng tay trắng như tuyết, trong anh tư hiên ngang lại lộ vẻ sắc bén và lạnh lùng.
Thượng Quan gia vốn có lịch sử lâu đời, sự tồn tại của gia tộc này có thể truy từ tận thời khai hoang của chòm sao Anh Tiên. Trong thời đại đó, Thượng Quan gia có danh tiếng rất lớn trong chòm sao Anh Tiên, vì chòm sao này mà tổ tiên nàng đã bỏ ra vô số mồ hôi xương máu.
Nhưng chính thế gia giàu có với lịch sử lâu dài nhất chòm sao Anh Tiên này, hơn một năm trước cũng gặp phải thảm họa suýt nữa diệt tộc, ngay cả Thượng Quan Thiên Huệ cũng được đưa tới sao Vũ An xa xôi để giữ mạng. Theo thế cuộc từ từ bình lặng trở lại, nguy cơ của Thượng Quan gia cũng được giải trừ, thế nhưng trong mắt mọi người, Thượng Quan gia đã tổn thương nguyên khí, xuống dốc không phanh.
Song không ai ngờ tới, một thiếu nữ biến mất năm năm trước giờ lại thay đổi tất cả những thứ này.
Đây chính là Thượng Quan Thiên Huệ, thiếu nữ thiên tài chói mắt tới mức người ta không dám nhìn thẳng, người nắm quyền thật sự của Thượng Quan gia.
Nàng lặng lẽ trở lại Thượng Quan gia, chỉ trong năm năm ngắn ngủi, Thượng Quan gia lại quật khởi với tốc độ mà người ngoài phải mắt tròn mắt dẹt. Không ai đối xử với nàng như một thiếu nữ mới lớn, nàng nhận được sự tôn kính của tất cả mọi người, Thượng Quan gia rách nát trong tay nàng lại bùng lên sinh khĩ kinh người, lại đoạt lại danh hiệu thế gia đệ nhất chòm sao Anh Tiên, lấy lại vinh quang đã thất lạc biết bao năm.
Đối với kẻ địch, nàng lạnh lùng túc sát, hành xử sát phạt quyết đoán, không hề dây dưa dài dòng. Thế nhưng khi ở cùng những người dân thường nàng lại thiện lương dịu dàng, danh tiếng vang xa.
Nàng là mỹ nữ hoàn mỹ nhất trên chòm sao Anh Tiên này!
Tiền thúc, trong nhà gần đây không có chuyện gì chứ? Thượng Quan Thiên Huệ đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi.
“Mọi thứ đều đã vào quỹ đạo.” Thượng Quan Tiền vội vàng đáp, hắn là quản gia mà Thượng Quan Thiên Huệ tín nhiệm nhất, cũng là thúc thúc trong tộc của nàng. Hắn đã nhìn Thượng Quan Thiên Huệ lớn lên, năm đó Thượng Quan Thiên Huệ tới thành Tinh Phong tránh họa, hắn cũng đi theo, trung thành tuyệt đối.
Đã điều tra xong tin tức về Thiên ca ca chưa? Thượng Quan Thiên Huệ hỏi, nói tới Đường Thiên, nàng như biến thành một người khác, vẻ lạnh lẽo như băng dường như tan chảy, dịu dàng tới mức mê ly.
“Đã điều tra xong, A Thiên thiếu gia bị võ hội Quang Minh đưa từ thành Tinh Phong tới chòm sao Anh Tiên.” Thượng Quan Tiền theo Thượng Quan Thiên Huệ tới thành Tinh Phong đã năm năm, nhắc tới Đường Thiên cũng không khỏi bật cười: “Hắn được Khổng Hữu Lâm của vỗ hội Quang Minh để ý, có người nói Khổng Hữu Lâm vô cùng coi trọng A Thiên thiếu gia, A Thiên thiếu gia chắc chắn sẽ tới chòm sao Anh Tiên, kết quả tất cả những người khác cũng muốn theo. Vừa hay Khổng Hữu Lâm có muội muội là phân bộ trưởng của võ hội Quang Minh tại chòm sao Anh Tiên, bởi vậy bèn mang bọn họ tới. A THiên thiếu gia chắc định gây bất ngờ với tiểu thư!”
Thượng Quan Thiên Huệ khóe mắt cong lên, dáng vẻ đầy vui mừng: “Ca ấy thích chơi trò này nhất mà.”
Thế nhưng nụ cười trên khuôn mặt Thượng Quan Thiên Huệ cũng nhanh chóng tan đi, nàng đứng dậy trầm ngâm: “Nói vậy chẳng mấy chốc Thiên ca ca sẽ tới nơi này. Xem ra chuyện kia nhất định phải tra tới tận cùng, nếu không với tính cách Thiên ca ca chắc chắn sẽ không từ bỏ.”
Thượng Quan Tiền kinh hãi tới biến sắc: “Tiểu thư, tuyệt đối không được! Chuyện thẻ bài khổ tu Nam Thập Tự lien lụy cực lớn, thậm chí có thể truy tới tận thời tam đại binh đoàn. Chuyện này sợ rằng không đơn giản, phụ thân của A Thiên thiếu gia, sợ là…”
“Con biết.” Thượng Quan Thiên Huệ gật đầu: “Thế nhưng Thiên ca ca cực kỳ cố chấp với chuyện này sợ rằng có chết ca ấy cũng tra xét. Con hiểu ca ca mà.”
“Nhưng tiểu thư ơi! Chuyện của A Thiên thiếu gia cũng ta có thể từ từ nghĩ cách mà!” Thượng Quan Tiền gấp gáp hỏi: “Một khi tiểu thư… Thượng Quan gia…”
Thượng Quan Thiên Huệ không chút dao động, mái tóc đen bóng động lòng người làm tôn lên khuôn lên khuôn mặt tuyệt mỹ, trong con ngươi chỉ lộ vẻ kiên quyết, giọng nói vang lên lanh lảnh: “Con đã hết trách nhiệm với Thượng Quan gia rồi. Thượng Quan gia giờ đã ổn định, cho dù không có con vẫn sinh sống bình thường.”
“Nhưng mà…” Thượng Quan Tiền miệng đầy cay đắng.
“Tuy lúc thường Thiên ca ca ra vẻ không thèm để ý, nhưng con biết, trong lòng ca ca vẫn rất lưu tâm. Khi con còn ở bên cạnh ca ca, con đã thầm lập lời thế, cho dù có thành kẻ địch với cả thế giới này, con cũng sẽ ở bên, cùng ca ca đối kháng với cả thế giới.” Giọng nói Thượng Quan Thiên Huệ lạnh nhật, lại đầy vẻ nhung nhớ, rồi lại kiên quyết như sắt thép: “Con biết trách nhiệm của mình, cũng không hề có ý đinh từ chối. Năm năm trước con rời khỏi Thiên ca ca, bỏ ra năm năm khôi phục lại vinh quang cho Thượng Quan gia, con đã làm hết trách nhiệm với gia tộc. Quyền thế với con không hề có ý nghĩa, nếu không phải trên người đang chảy dòng máu của Thượng Quan gia, con vốn không định xa rời Thiên ca ca. Giờ, ta đã hoàn thành trách nhiệm của mình, trong mắt con giờ chỉ có Thiên ca ca.”
“Sao… sao lại đến mức này…” Thượng Quan Tiền đã bắt đầu nói năng lộn xộn.
Thượng Quan Thiên Huệ khẽ mỉm cười, trong con ngươi trầm tĩnh đầy nhung nhớ: “Thúc không hiểu đâu, một đứa trẻ bảy tuổi tha hương tránh họa, tình cảnh khi đó tuyệt vọng, u ám, lạnh lẽo tới mức nào. Cả đêm con sợ sệt tới mức không dám ngủ. Đến trường lại bị người khác bắt nạt. Lúc đó con cảm thấy thế giới này thật quá đen tối. Thúc không hiểu đâu, khi ca ca đột nhiên xuất hiện, giúp con đánh chạy đám trẻ xấu kia, ca ca như vầng thái dương chói mắt mà lại ấm áp. Ở bên ca ca con mới cảm thấy an tâm, mới thật sự thả lỏng được. Mấy năm đó là quãng thời gian tươi đẹp nhất!
Thượng Quan Tiền thở dài một tiếng, hắn cũng nhớ lại những năm tháng kinh hoảng kham khổ đó, lại nghĩ tới những lo âu sợ hãi mà tiểu thư phải chịu, đột nhiên cảm thấy chuyện này không khó tiếp thu tới vậy.
“Ca ca rất ngốc, thế nhưng thúc sẽ cảm thấy cùng ca ca làm những chuyện ngốc vui vẻ thế nào.”
Nhớ lại quãng thời gian làm chuyện ngốc nghếch cùng Đường Thiên, Thượng Quan Thiên Huệ bỗng bật cười khanh khách khiến cả căn phòng như bừng sáng.
“Con trước nay không hề nghi ngờ, Thiên ca ca của con sẽ trở nên rất cường đại, ca ca chắn chắn sẽ trở nên cường đại, vì ca ấy nắm giữ một trái tim thật sự dũng mãnh.” Ánh mắt Thượng Quan Thiên Huệ lại khôi phục vẻ trầm tĩnh: “Ca ấy cần thời gian, mà trước lúc đó cần có con thay ca ca dò đường.”
Nàng đột nhiêm mỉm cười bướng bỉnh: “Con vốn định nhân lúc Thiên ca ca chưa tới thăm dò hết nhũng đầu mối này. Nếu không khi gặp Thiên ca ca lại không thể lừa gạt mà nói hết cho ca ấy, ca ca chắc chắn sẽ đi. Thực lực hiện giờ của ca ca chắc còn chưa đủ! Vì vậy, lúc này, cần Thiên Huệ cường đại ra tay rồi! Hừ, tất cả kẻ địch của Thiên ca ca đều phải chết dưới tay Thiên Huệ!”
Thượng Quan Tiền biết mọi chuyện đã định, tiểu thư trước giờ khi đã quyết định chuyện gì, vậy chắc chắn không thể ngăn cản nổi.
“Tiểu thư mang cả A Uy với Đại Trụ đi đi.”
A Uy và Đại Trụ là hai cao thủ chỉ đứng sau Thượng Quan Thiên Huệ trong Thượng Quan gia.
“Bọn họ không giúp gì được.” Thượng Quan Thiên Huệ lắc đầu: “Con tự đi là được. Tiền thúc yên tâm, con không sao đâu.”
“Vậy nếu A Thiên thiếu gia tới tìm tiểu thư, ta nên nói thế nào đây?” Tiền thúc hỏi.
“Lần này con đi tối đa cũng chỉ ba tháng.” Thượng Quan Thiên Huệ suy nghĩ một chút rồi nói: “Thúc bảo Thiên ca ca ở lại đây chờ con. Nếu sau ba tháng con vẫn chưa về, thúc mang ca ca tới thư phòng của con.”
“Thư phòng của tiểu thư?” Thượng Quan Tiền ngây người.
“Ừ.” Thượng Quan Thiên Huệ gật đầu.
“Ta hiểu rồi.” Thượng Quan Tiền đáp: “Ta đi chuẩn bị đồ dung cho tiểu thư.”
“Đi đi!”
Trong thư phòng chỉ còn lại mình Thượng Quan Thiên Huệ, đôi mắt lấp lóe.
Nàng còn vài lời chưa nói, gấp gáp như vậy cũng vì khói bụi che phủ chòm Nam Thập Tự đã từ từ hé mở…