Tỉnh Hào thu dọn hành lý.
“Sư huynh.” Tân Mộng Kỳ khẽ gọi, nàng khuyên nhủ: “Huynh đừng trách sư phụ, Diệp Cửu và sư phụ năm xưa từng có thù hằn, địa vị của hắn giờ cao hơn sư phụ, cố ý gây áp lực, sư phụ cũng không thể làm gì. Giờ sư phụ hối hận cũng không kịp!”
“Huynh biết!” Tỉnh Hào không ngẩng đầu lên nói.
“Sư huynh định tới chòm Sài Lang?” Tân Mộng Kỳ hỏi.
“Ừ.” Tỉnh Hào vừa thu dọn vừa nói: “Huynh tới khuyên Đường Thiên giao kiếm Bình An ra.”
Tân Mộng Kỳ cười khẽ một tiếng: “Sư huynh, lúc huynh nói dối giọng nói sẽ mất tự nhiên.”
Tỉnh Hào trong lòng cảm động, hắn ngẩng đầu nhìn sư muội ôn nhu tĩnh lặng, trong lòng dâng lên tâm tình khó tả, lời chưa ra khiỏ miệng đã biến thành một câu: “Sư muội, xin lỗi...”
“Sư huynh sao phải xin lỗi?” Tân Mộng Kỳ cười nói: “Luôn có những chuyện bất đắc dĩ như vậy, sư huynh cứ làm chuyện mình muốn đi. Muội tin sư huynh! Người có thể khiến sư huynh coi trọng chắc tính cách cũng rất mạnh mẽ, sư huyh đang lo cho họ phải không?”
Tỉnh Hào lắc đầu: “Ta hiểu rõ Đường huynh đệ, hắn chắc chắn sẽ không giao kiếm Bình An. Bốn người khác có tình cảm sâu đậm với hắn, chỉ sợ cũng sẽ trở mặt cùng võ hội. Trận chiến với Diệp Triều Ca không thể tránh khỏi. Chuyện này là sư phụ không đúng, nhưng người là sư phụ chúng ta, huynh không thể trách người. Nhưng nếu sư phụ đã sai lầm, thân làm đệ tử đương nhiên phải gánh trách nhiệm.”
Hai hàng mi Tân Mộng Kỳ cau lại: “Sư huynh cẩn thận nhé!”
“Ha ha!” Tỉnh Hào ngẩng đầu cười lớn, mọi lo lắng giữa hai hàng mi tan đi, hào khí vạn trượng: “Sư muội đừng lo lắng. Sư huynh của muội giờ không phải Tỉnh Hào khi xưa!”
“Chẳng lẽ...” Tân Mộng Kỳ hai mắt sáng bừng, khó nén nổi vui mừng.
“Đúng thế, rốt cuộc cũng luyện thành.” Tỉnh Hào lòng đầy cảm khái: “Diệp Triều Ca có thể trở thành đối thủ đầu tiên của ta, thật đáng mong đợi.”
“Sư huynh cố lên!” Tân Mộng Kỳ giơ nắm tay, gương mặt mỉm cười cổ vũ: “Nếu ngày nào sư huynh gặp khó khăn, xin đừng quên cô nội gian nhỏ này nhé! Muội sẽ luôn là nội gian cho sư huynh!”
Tỉnh Hào nhìn bờ vai thon của sư muội, nhìn sắc mặt chân thành và thân thiết, bỗng ngây dại.
Hắn bước tới, giang hai tay, ôm lấy sư muội.
Tân Mộng Kỳ ngây người, toàn thân cứng nhắc, không còn nghe sai khiến. Hình ảnh này nàng mong đợi rất nhiều lần, nhưng khi nó xuất hiện thật, đầu óc nàng lại trống rỗng.
Thiếu nữ trong lòng thân thể cứng đờ nhưng mùi hương thiếu nữ cùng sự ấm áp lại khiến trong lòng Tỉnh Hào sầu não không thôi. Sư muội cũng biết lần từ biệt này có lẽ sẽ rất nhiều năm. Một khi đánh cùng Diệp Triều Ca cũng tức là hắn sẽ trở mặt cùng võ hội.
“Sư muội, bảo trọng!”
Ôm khẽ một cái, hắn buông sư muội, cố nén tâm tình ly biệt trong lòng, cười nói: “Huynh đi đây!”
Hắn dứt khoát cất bước rời đi.
Đợi bóng lưng hắn biết mất, thiếu nữ vốn cứng đờ đột nhiên nước mắt như mưa.๑๑۩۞۩๑๑
Binh trở lại trại tân binh.
Không có Đường Thiên, trại tân binh có cảm giác thật lạnh lẽo. Không biết thằng nhóc sao rồi...
Binh ngạc nhiên nghĩ lại, hắn không biết quyết định này của mình rốt cuộc là đúng hay sai. Nghĩ tới nếu Đường Thiên chết trong phòng tự sát, bản thân mình cũng sẽ tiêu tán, cũng tức là đem bản thân ra đánh bạc rồi, Binh mỉm cười tự giễu. Hắn vứt suy nghĩ này sang một bên, cảm giác mình chắc hẳn sẽ không nhìn lầm, tiềm lực của Đường Thiên còn lớn hơn tưởng tượng của mình.
Hắn mang tới phần lớn bản vẽ doanh trại 07, muốn để Sylar xem xem cái nào sửa được. Hắn cũng không muốn đợi kết quả, có doanh trại 07, việc hắn có thể làm bỗng thêm nhiều. Hắn là võ tướng sinh sống trong ngọn lửa chiến tranh, chút khó khăn không đủ dao động hắn.
Hắn tỉnh táo suy nghĩ biện pháp.
Lần đặc huấn tử vong này giá thành tương đối cao. Bí bảo sử dụng đều được thu mua với giá cao.
Hắn liếc nhìn Phong Sửu lo lửng giữa không trung, suy nghĩ một chút, hắn dừng bước nói: “Phong Sửu, còn muốn chiến đấu không?'”
Phong Sửu bật thốt lên: “Đương nhiên muốn.”
Hắn lập tức phản ứng lại, đột nhiên trợn mắt, không thể tin nổi hỏi: “Ngươi có thể khiến ta tiếp tục chiến đấu được?”
“Một loại chiến đấu khác.” Binh thản nhiên nói: “Ngươi có thể thôn phệ võ hồn, ngươi sẽ hoá thành một hồn võ tướng, cũng như Đường Nhất vậy. Thế nhưng ngươi sẽ kế thừa một số đặc điểm của chính ngươi, ví dụ như đao pháp của ngươi, nếu ý chí ngươi đủ kiên cường. Đương nhiên cũng có thể thất bại, nếu vậy ngươi sẽ không còn lại gì cả. Ngươi có thể suy nghĩ một chút.”
“Không cần suy nghĩ.” Phong Sửu lắc đầu, quả quyết: “Ta đồng ý! Chỉ cần có thể chiến đấu, ta không có đòi hỏi gì khác.”
“Ngươi cứ nghĩ kỹ lại xem.” Binh khuyên nhủ.
“Không có gì để suy nghĩ cả.” Phong Sửu lắc đầu: “Chỉ chiến đấu ta mới có ý nghĩa.”
Binh không khuyên tiếp, gật đầu: “Được rồi, chờ ta trở lại sẽ chuẩn bị chuyện của ngươi.”
“Được!” Phong Sửu đáp lời.
๑๑۩۞۩๑๑
Trong phòng tự sát là dải đất trống vô biên vô hạn.
Đường Thiên thở hổn hển, trước mặt gã là một kẻ giống hệt, cũng đang thở hổn hển.
Đúng là khó chơi!
Mồ hôi chảy dọc theo gò má Đường Thiên, rơi xuống, hơi thở gã nặng nề như trâu. Rốt cuộc gã đã cảm nhận được chiến đấu cùng bản thân mình là chuyện thống khổ nhường nào. Gã có, đối phương cũng sẽ có, ngay cả mấy ngày nay gã tiến bộ, thế nhưng đối phương cũng tiến bộ.
Ba ngày chiến đấu, Đường Thiên không chiếm được chút lợi thế nào.
Làm sao để thắng đây?
Gã không kịp nghĩ kỹ, đối phương đã hung hãn giết tới.
Tính cách của “gã” cũng giống hệt Đường Thiên, ngoan cường bất khuất, không biết mệt mỏi, thích chủ động tấn công, thích đấu pháp liều mạng phiền phức.
Đường Thiên chỉ đành ngừng suy nghĩ, cắn răng nghênh tiếp. Gã phải xốc hết tinh thần, dùng toàn lực mới ngăn cản được thế công hung hãn tuyệt luân của “Đường Thiên”.
Hỏa Liêm Quỷ Trảo giống nhau như đúc, ánh lửa cũng y hệt hau, như hai con rồng lửa giương nanh múa vuốt, mạnh mẽ đánh thẳng vào nhau.
Tiếng những đốm lửa dày đặc bùng nổ vang lên không dứt bên tai, hai bóng người vừa chạm đã tách, rồi lại đánh thẳng vào nhau.
Hỏa Liêm Quỷ Trảo của Đường Thiên ít kẽ hở hơn trước nhiều, đối mặt với một “Đường Thiên” cũng có Khổng Tước Minh Vương Nhãn, bất cứ kẽ hở nhỏ bé nào cũng sẽ lập tức bị tìm ra.
Hai bên không ngừng tìm tòi sơ hở của đối phương, không ngừng giảm thiểu kẽ hở của mình.
Hai bên quen thuộc nhau tới mức không thể quen thuộc hơn.
Khiến Đường Thiên phiền muộn nhất là gã cố thử kích hoạt mắt đỏ, song mắt đỏ lại như mất hiệu lực. Bất kể gã có cố gắng ra sao nhưng vẫn hệt như lần trướ.
Càng khiến Đường Thiên sợ hãi là “Đường Thiên” đối diện cũng đang ra sức thử kích hoạt mắt đỏ.
Một khi bị đối phương kích hoạt, gã sẽ gặp nguy hiểm.
Chết tiệt!
Gã đã từng nghĩ mình sẽ lâm vào khổ chiến nhưng thật không ngờ trận chiến này lại gian nan tới vậy.
Ngày thứ năm, hai bên rốt cuộc cũng ngừng lại.
Gã và hình chiếu đều tiêu hao sạch sức mạnh. Năm ngày năm đên, hai bên không hề ngừng lại, dùng hết tất cả chiến đấu, chân lực cạn kiệt thì chơi sức trâu, không ai chịu lui nửa bước, tới cuối cùng lại như lưu manh ngoài đường đánh nhau túi bụi.
Làm sao bây giờ?
Đường Thiên thở hổn hển, cố gắng nghĩ cách.
Ta tuyệt đối không bỏ cuộc!
๑๑۩۞۩๑๑
Amaury kêu lên một tiếng, sắc mặt co rúm lại, cố gắn chịu đựng. Thế nhưng cuối cùng hắn vẫn không vượt qua nổi, kêu rên một tiếng, ngất xỉu. Các khối gỗ, chuỳ sắt vẫn không ngừng tàn phá thân thể hắn.
Khi tất cả yên tĩnh trở lại, Amaury đã mất ý thứ, thân thể be bét máu thịt, thế nhưng ánh sáng vàng đất hiện lên, huyết nhục bắt đầu sinh trưởng.
BA canh giờ sau, Amaury mơ màng tỉnh lại, thân thể hắn hoàn hảo không chút tổn hại.
Tiếng va đập lại vang lên, hắn biến sắc, một lượt nữa lại bắt đầu.
Ầm ầm ầm!
Máu thịt tung toé, đau tới tận xương cốt, Amaury rên lên một tiếng, sắc mặt tái nhợt, cố gắng chịu đựng.
Sau này nhất định phải để Đường cơ bản hưởng thụ một lần...
Đây là suy nghĩ cuối cùng của Đường Thiên trước khi hôn mê.
๑๑۩۞۩๑๑
Trong vùng băng giá lạnh lẽo, Hàn Băng Ngưng khoanh chân ngồi ngay ngắn, thân thể nàng đã phủ kín băng sương, như một bức tượng băng, nhịp tim chậm rãi, như có như không.
๑๑۩۞۩๑๑
Lương Thu trong dòng nước xiết, hai tay kéo cầu sắt song lại linh hoạt tới khó tin, lúc ôm lúc đẩy, lúc đập lúc gẩy, từng quả cầu sắt theo dòng nước bay tới đều bị hắn lần lượt đánh bay. Sắc mặt hắn dần nghiêm nghị, tốc độ dòng nước đang không ngừng tăng cao.
Ầm!
Một con cá lọt lưới đánh thẳng lên vai trái hắn, cánh tay trái hắn tê rần, rên lên một tiếng, phòng tuyến lập tức tan vỡ.
Một lát, sau, hắn giãy dụa bò khỏi dòng nước xiết.
Hắn như đống bùn nhão nằm bên cạnh làn nước, khoé miệng còn mang tơ máu, toàn thân đều là vết bầm, không còn chút sức lực nào, thầm cười khổ.
Thật muốn ngủ một giấc...
Hôm nay còn phải cãi nhau với võ hội... cuộc đời đúng là bi kịch mà...
Lại còn là bi kịch sống chẳng bằng chết...
Cười khổ xong, gã giãy dụa bò dậy, bắt đầu đả toạ.
๑๑۩۞۩๑๑
Tư Mã Hương Sơn trong bóng tối, toàn thân đầy những vết thương, máu tươi nhuộm đẫm quần áo, hắn hoàn toàn không buồn để ý, ánh mắt vẫn cảnh giác cảm thụ những động tĩnh bé nhỏ xung quanh.
Đột nhiên, một luồng chấn động cực nhỏ khó lòng nhận ra sinh ra sau lưng hắn.
Không cần nghĩ ngợi, thân hình Tư Mã Hương Sơn gập lại đầy quỷ dị, nửa trên xoay chuyển như lò xo, tránh sang một bên.
Xoạt!
Trên mặt hắn nhiều thêm một vết máu nhở như sợi tóc, một giọt máu trào ra.
Tư Mã Hương Sơn đưa tay sờ vết máu, máu dính đầy lên ngón tay hắn. Đầu lưỡi liếm nhẹ, gương mặt hắn càng thêm yêu dị dữ tợn.
Muốn mạng ta ư? Không dễ vậy đâu.
Ánh mắt hắn âm lãnh như rắn độc.
Lăng Húc liên tục bại lui, võ giả Ngân Sương Kỵ trước mặt thương thế dày nặng vô cùng, từngt hương xuất ra, tất cả đều là thương pháp từng xuất hiện trong giấc mộng của hắn. Rõ ràng đã từng quen biết, rõ ràng chỉ sai biệt rất nhỏ nhưng vì sao uy lực lại kinh khủng tới vậy!
Thương Tiêm Hải của Lăng Húc dưới thế thương như cuồng phong vũ bão của đối phương, hoàn toàn không thể triển khai.
Cảm giác thế thương như hoàn toàn khác biệt.
Rõ ràng chỉ khác nhau rất nhỏ, nhưng lại khiến hắn thấy không chỗ nào xuống tay nổi.
Đây mới thực là Thương Tiêm Hải? Chẳng lẽ Thương Tiêm Hải mà sư phụ dạy mình là sai ư?
Lăng Húc bắt đầu dao động.