Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Đàm phán một thời gian dài vẫn không kết quả rốt cuộc khiến Diệp Cửu mất tin tưởng, giờ hắn cảm thấy bọn Đường Thiên vốn không có thành ý. Điều này khiến hắn cực kỳ lo lắng, nguyên nhân khiến lão phát động chuyện này là vì phe sư phụ của Tỉnh Hào. Hắn hiểu rõ yếu quyết tranh đấu phe phái, đừng nghĩ tới chuyện một đòn đánh đổ đối phương mà cần nắm bắt tất cả cơ hội, không ngừng ra đòn nhỏ suy yếu sức mạnh đối phương.
Chòm Kình Ngư tạo áp lực chẳng qua chỉ là cho hắn một cái cớ để tham gia, chòm Kình Ngư chẳng lọt mắt hắn.
Thế nhưng Thiên Hậu chòm Xạ Thủ cảnh cáo lại khiến hắn như có gai sau lưng, không dám coi thường.
“Đàm phán với Đường Thiên tiến triển rất không thuận lợi, chúng ta cần chuẩn bị.” Diệp Cửu trầm giọng nói.
Trước mặt hắn, tướng mạo Diệp Triều Ca không xuất chúng, tóc rối bời như một đống dây thép cuộn vào nhau, râu ria tua tủa, ánh mắt sắc bén như kiếm, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng như được đẽo gọt.
“Tỉnh Hào tới hcòm Sài Lang.”
Giọng nói của Diệp Triều Ca trầm trầm nhưng mang theo một uy thế kinh người. Hắn tùy ý xếp bằng, một thanh kiếm đầy rẫy vết thương đặt một bên, nhìn như tùy ý thả lỏng nhưng lại như một con mãnh hổ, lúc nào cũng có thể nhào tới nuốt sống người khác.
Diệp Cửu chăm chú quan sát đứa con trai khiến mình kêu hãnh, vẻ sắc bén ập tới cho dù hắn là phụ thân cũng có cảm giác như mũi kiêm chỉ thẳng giữa trán.
Tâm thần hắn không khỏi thanh tĩnh lại, cười nói: “Chẳng lẽ con lo về Tỉnh Hào? Chẳng phải trước giờ con không đặt thứ như Tỉnh Hào trong mắt sao?”
“Con chưa từng coi thường Tỉnh Hào.” Diệp Triều Ca không hề e ngại ánh mắt phụ thân, giọng nói trầm trầm khàn khàn vang vọng trong phòng: “Tính cách hắn kiên nghị, làm việc có nguyên tắc, đây là trái tim của cường giả. Chỉ võ giả nắm giữ trái tim cường giả mới có thể trở thành cường giả chân chính. Con vẫn luôn chờ hắn. Giờ hắn đã luyện thành vô song, có thể đánh với con một trận rồi, con rất mong chờ.”
“Tỉnh Hào luyện thành vô song rồi?” Diệp Cửu hơi biến sắc, trong lòng thầm cảnh giác, bị bọn Đường Thiên lôi kéo mình thậm chí không biết chuyện Tỉnh Hào luyệnt hành vô song. Hắn ảo não nói: “Sớm biết thế nên diệt trừ Tỉnh Hào từ sớm, đây đúng là nuôi hổ thành họa!”
Diệp Triều Ca không tỏ ý kiến với câu này của cha.
Hắn chỉ đứng dậy, bỏ lại một câu rồi nghênh ngang rời đi.
“Con tới chòm Sài Lang.”
Diệp Cửu không kịp ngăn cản, bóng dáng Diệp Triều Ca đã biến mất không còn tăm hơi. Sắc mặt Diệp Cửu nghiêm nghị, hắn chợt phát hiện cục diện đã càng ngày càng bất lợi đối với hắn.
Đột nhiên, một suy nghĩ điên cuồng xuất hiện trong đầu hắn.
Chẳng lẽ bọn Đường Thiên định phản lại võ hội Quang Minh?
Hắn phủ định giả thuyết này theo bản năng. Phản lại võ hội Quang Minh? Vậy cũng tức là bị võ hội Quang Minh truy sát truy nã, tin rằng Đường Thiên kia không ngu tới mức đó. Vì một thanh kiếm mà cả mạng cũng không cần?
Hắn không tin Đường Thiên sẽ lựa chọn như vậy, vì thế bên Đường Thiên không ngừng tăng giá hắn vẫn chỉ nghĩ do lòng tham không đáy.
Nhưng nếu Đường Thiên quả thật không định giao ra?
Diệp Cửu bỗng nghĩ tới lời cảnh cáo của Thiên Hậu chòm Xạ Thủ, võ hội Quang Minh chỉ mình Diệp Triều Ca được tiến vào chòm Sài Lang, chẳng lẽ Thiên Hậu đã dự kiến được Đường Thiên sẽ không giao kiếm Bình An ra?
Diệp Cửu rốt cuộc ý thức được mình cần chuẩn bị thêm.
Chỉ cho mình Diệp Triều Ca vào chòm Sài Lang? Diệp Cửu trầm ngâm trong chốc lát, hai mắt bỗng sáng lên, nếu võ hội Quang Minh không thể tiến vào chòm Sài Lang thì tìm người khác là được!
Hắn lập tức an tâm.
Tuy bọn Đường Thiên biểu hiện rất cường thế, có binh đoàn, có thánh kiếm, nhưng tới cấp bậc Diệp Cửu chỉ là chút chuyện nhỏ. Cường giả chòm Sài Lang không thể hiểu được cường giả những chòm sao lớn cường đại tới mức nào. Còn binh đoàn, đặt trong mắt người từng thấy binh đoàn chân chính như Diệp Cửu càng là chuyện nực cười.
Nếu các ngươi đã ngu xuẩn như thế, vậy để các người mở mang kiến thức uy lực của binh đoàn chân chính.
Diệp Cửu cười khẩy.
๑๑۩۞۩๑๑
Căn cứ thành Tam Hồn đã hoàn thành đại thể. Tuy Đường Thiên lấy đi nhiều linh kiện nhưng Sylar trong tay đầy đủ tài chính, chỉ cần có tiền, mọi thứ đều không thành vấn đề.
Thông qua Mặc gia, nàng thuê một nhóm thợ máy có thực lực nhưng thanh danh không nổi. Giờ tại thành Tam Hồn, lực lượng kỹ thuật cũng có chút danh tiếng.
Thấy Binh tới, Sylar ngừng việc trên tay, Binh tới vào lúc này chắc chắn có chuyện gấp: “Tình hình ra sao?”
Binh không kể cho Sylar chuyện đặc huấn tử vong, nếu Sylar biết mình để Đường Thiên tham gia đặc huấn tử vong chắc chắn sẽ không hề do dự nhấc cái búa lớn vốn dùng để đúc đồng bên chân lên đạp mình thành một đống thịt vụn.
“Cũng không tệ lắm.” Binh tỏ vẻ rất bình tĩnh.
Sylar thở phào một hơi: “Vậy thì tốt, đúng rồi, Mặc Vị Thiên chờ ngươi đã mấy ngày rồi đấy.”
Binh hơi ngạc nhiên: “Ta còn tưởng hắn định đợi sau trận chiến này.”
“Có lẽ hắn rất coi trọng các ngươi.” Sylar không phản đối.
“Để ta tới gặp hắn một chút.” Binh ném bản vẽ trong tay cho Sylar: “Ngươi xem cái này xem còn chỗ nào sửa được không?”
“Đây là gì?” Sylar luống cuống tay chân tiếp lấy bản vẽ, tò mò hỏi.
Binh không trả lời trực tiếp, chỉ nói: “Ngươi xem là hiểu. Ta đi tìm Mặc gia chủ.”
Những ngày này Mặc Vị Thiên mỗi ngày đều đứng ngoài sân quan sát những võ giả giáp máy trong sân huấn luyện, đại đa số thời gian ánh mắt hắn đều dừng trên Mặc Tử Ngư cùng Mặc Vô Úy. Hắn không khỏi âm thầm gật đầu, tuy thực lực bản thân hắn không cao, thế nhưng dẫu sao cũng tiếp xúc với giáp máy nhiều năm, có thể thấy rõ hai người tiến bộ cực lớn, thậm chí nên gọi là thoát thai hoán cốt.
Sáu trăm triệu, tuy đau lòng nhưng đúng là tiền nào của nấy.
Hơn nữa Sylar còn đặc chế giáp hồn máy mới cho bọn họ, lợi hại hơn giáp máy của MẶc gia nhiều. Hôm nay Tỳ Ba có thời gian, nàng đi cùng Mặc Vị Thiên, thấy vẻ vui mừng của hắn, nàng mở miệng nói: “Thực lực của hai người Tử Ngư và Vô Úy vượt xa những người khác. Giáp hồn máy bình thường đã không thể áp dụng cho hai người bọn họ. Sylar đại nhân đặc chế riêng hai giáp hồn máy cho họ. Của Tử Ngư là Đao Phong Hỏa, của Vô Úy là Vô Úy Băng. Binh đại nhân lại chế định riêng chiến pháp phối hợp tương ứng, đại nhân từng nói bọn họ giờ liên thủ có thể chống lại cường giả Bách Chiến Khu trên Thiên Bảng.”
“Binh đại nhân nói vậy thật à?” Mặc Vị Thiên ngẩn người, mừng rỡ như điên.
“Vâng.” Tỳ Ba mỉm cười yếu ớt: “Hai người họ từng giao thủ cùng Manh Huyền tiền bối, bất phân thắng bại.”
“Là Manh Huyền lão nhân?” Mặc Vị Thiên kinh ngạc tới biến sắc.
“Đúng vậy.” Tỳ Ba gật đầu.
Mặc Vị Thiên vô cùng vui mừng và kinh ngạc, mừng vì Mặc gia rốt cuộc cũng tự có cường giả, ngạc nhiên là vì Đường Thiên còn ẩn giấu sức mạnh như vậy! Hắn nhớ tới Tử Ngư và VÔ Úy đêm qua.
Tử Ngư và VÔ Úy ban ngày tu luyện rất nhiều, không có thời gian trống, hơn nữa giáo quan đại nhân trước giờ nghiêm khắc, hai người cũng không dám phân tâm lúc tu luyện. Thế nhưng buổi tối bọn họ có thể tự do sắp xếp thời gian. Mặc Vị Thiên trò chuyện với hai người, biết được không ít tin tức, ví dụ như những thiếu niên thực lực còn yếu ớt đã và đang tiến bộ rất nhanh chóng, thậm chí hai người cũng cảm thấy áp lực. Những thiếu niên này ai nấy thiên phú giáp hồn máy cực kfy xuất sắc, mà giáo quan đại nhân cũng bỏ nhiều tâm huyết vào họ. Giờ có thêm các chuyện gia huyết mạch, có thể nói thực lực các thiếu niên nâng cao từng ngày.
Đường Thiên mưu đồ không nhỏ!
Mỗi khi nghĩ đến, Mặc Vị Thiên đều không khỏi cảm khái. Căn cứ đồng thau to lớn đến vậy, khi lần đầu chứng kiến hắn cũng phải khiếp sợ. Tác phẩm đồ sộ như vậy, mưu đồ sao mà nhỏ được?
Hắn tới phòng thí nghiệm của Sylar xem qua vài bộ giáp máy mới do Sylar thiết kế. Tính năng những giáp hồn máy đó so với Đao Phong Hỏa hay Vô Úy Băng thì kém nhiều, thế nhưng giá trị lại vượt xa Mặc Tuyết họ bán cho mình. Hắn biết, đây là Sylar chuẩn bị cho Mặc gia.
Kỹ thuật máy của Sylar giờ đạt tới mức nào? Hắn đã không đoán nổi.
Toàn bộ thành Tam Hồn đều tràn ngập sinh cơ, đâu vào đấy.
Theo tốc độ như vậy, chỉ cần cho Đường Thiên thời gian, tất cả nơi này đều sẽ hóa thành một luồng sức mạnh đáng sợ!
“Mặc gia chủ.”
Mặc Vị Thiên quay người, lọt vào tầm mắt hắn là một bộ giáp hồn máy màu xanh lam. Hắn nhạy bén chú ý được vài chỗ của Thiên Không Hổ rõ ràng đã thay đổi.
Thần sắc hắn bất động, cười nói: “Đã lâu không gặp Binh địa nhân, chẳng hay Đường công tử có tới không?”
“Hắn đang bế quan.” Giọng nói của Binh vang lên từ trong Thiên Không Hổ.
Mặc Vị Thiên hiểu ý gật đầu: “Thánh Kiếm Ngục Hải xuất hiện, thiên hạ đều khiếp sợ, lúc này Đường công tử vẫn bế quan cầu tịnh tiến,t âm chí quả nhiên hơn xa những người thường như chúng ta. Trước khi tại hạ tới, Đường công tử từng nói chuyện binh đoàn Binh đại nhân có thể toàn quyền phụ trách, chẳng hay...”
“Là ta toàn quyền phụ trách.” Binh dứt khoát trả lời.
Mặc Vị Thiên nghe vậy cũng nói ngay vào điểm chính: “Vậy chẳng hay chuyện đệ tử Mặc gia tham gia trại huấn luyện, Binh đại nhân thấy sao?”
Binh không đáp lời mà hỏi lại: “Mặc gia chủ muốn thành lập binh đoàn ư?”
Mặc Vị Thiên trả lời: “Thời loạn lạc sắp tới, Mặc gia ít nhất cũng cần chút thủ đoạn tự bảo vệ.”
“Mặc gia chủ nói phải lắm.” Giọng điệu của Binh tán thành nhưng lại nhanh chóngt hay đổi: “Có điều, Mặc gia có võ tướng sao? Không có võ tướng cũng đừng nói tới binh đoàn.”
Mặc Vị Thiên mèo già hóa cáo, đương nhiên nghe ra có ẩn ý trong lời của Binh, lập tức hỏi lại: “Kính mong Binh đại nhân chỉ giáo.”
“Chỉ giáo thì không dám, có điều quả thật có chút suy nghĩ.” Binh nói ngay: “Mặc gia không có võ tướng, chúngt a cso.”
“Chẳng lẽ Binh đại nhân định tự chỉ huy binh đoàn này? Hay là Đường Nhất?” Mặc Vị Thiên ngạc nhiên hỏi.
Ngoài dự liệu của Mặc Vị Thiên, Binh thẳng thắn đáp: “Đều không phải. Ta tạm thời không định chỉ huy binh đoàn, Đường Nhất sẽ chỉ huy binh đoàn Sài Lang.”
Mặc Vị Thiên sửng sốt, đột nhiên hai mắt bừng sáng: “Chẳng lẽ các ngươi còn võ tướng thứ ba?”
“Có thể nói vây.” Binh trả lời hàm hồ.
Tuy Binh không trả lời rõ ràng nhưng Mặc Vị Thiên lại kinh ngạc tới ngây ra tại chỗ. Nhiều thế lực dẫu có tiền cũng không thành lập nổi binh đoàn, Lý béo như vậy, Mặc gia cũng như vậy.
Một tướng khó cầu, bốn chữ này tuyệt đối không phải khuếch đại. Bất kể tại Nam Thiên Tứ Thập Nhị Túc hay Bắc Thiên Thập Cửu Châu, võ tướng đều là nhân tài cực kfy quý hiếm.
Mà trên tay Đường Thiên lại còn võ tướng thứ ba!