Chiến Thần Bất Bại

Chương 327: Chương 327: Tin tức xấu




Mặc Vị Thiên chấn động một hồi lâu mới khôi phục được tinh thần, lại hỏi: “Vậy Binh đại nhân có đề nghị gì?”

“Ta cảm thấy song phương chúng ta có thể hợp tác.” Binh bình tĩnh nói: “Mặc gia đệ tử đông đảo, nếu muốn chọn một nhóm người thành lập một binh đoàn không khó, cho dù là binh đoàn cấp thấp nhất cũng rất có lợi cho Mặc gia rồi. Nếu hợp tác thuận lợi, binh đoàn này ta định giao cho Mặc gia để mở rộng phạm vi. Mặc gia không thể ở mãi trong Hồn Khu được.”

Mặc Vị Thiên toàn thân chấn động, một luồng nhiệt huyết xộc thẳng lên ót, hô hấp bỗng ngưng bặt.

Rời khỏi hồn khu!

Đây là tâm nguyện của biết bao đời gia chủ Mặc gia, thế gia máy móc cổ xưa này luôn mong có một khu đất dung thân. Hồn Khu dẫu nhiều tiện lợi nhưng cũng có rất nhiều tai hại, ví dụ như nồng độ năng lượng, tài nguyên, nó không thích hợp cho một gia tộc phát triển.

Mặc Vị Thiên hít sâu một hơi, cố nén kích động trong lòng: “Chòm sao Sài Lang?”

“Không phải.” Binh lắc đầu: “Gia tộc lớn như Mặc gia, không tinh cầu, thậm chí là chòm sao nào dung nạp nổi. Cho dù giờ chòm Sài Lang đã nằm dưới sự khống chế của chúng ta, chúng ta cũng không thể giao một tinh cầu cho Mặc gia được.”

Mặc Vị Thiên cũng không lấy làm lạ, nếu đối phương định làm vậy hắn ngược lại sẽ phải suy nghĩ lại xem hợp tác cùng nhóm người này có chính xác hay không. Giao một miếng đất tại chòm Sài Lang cho Mặc gia, vấn đề không lớn, nhưng nếu giao cả một tinh cầu cho Mặc gia vậy chắc chắn sẽ bị các thế lực bản địa chòm Sài Lang phản đối mãnh liệt, vậy chẳng khác nào chui đầu vào rọ.

“Binh đại nhân nhắm được chỗ nào?” Mặc Vị Thiên hỏi lại.

“Nơi ở của Mặc gia cần máu tươi của Mặc gia tới khai khẩn.” Binh nói rất trực tiếp: “CHúng ta có thể cung cấp võ tướng nhưng chúng ta sẽ không tham dự vào đó. Ta tin vào năng lực của Mặc gia. Một binh đoàn giáp máy hợp cách chưa chắc chiếm được một chòm sao nhưng chiếm một tinh cầu trong Bắc Thiên Thập Cửu Châu hẳn không khó khăn gì.”

“Chúng ta cần trả giá gì?” Mặc Vị Thiên tỉnh táo hỏi.

“Mặc gia sẽ là người phát ngôn của chúng ta trong lĩnh vực kỹ thuật máy móc.” Binh bình tĩnh nói: “Chúng ta cần một người phát ngôn như vậy. Một khi binh đoàn giáp máy của Mặc gia lộ diện, ta tin rằng kỹ thuật máy móc sẽ nhanh chóng lọt vào tầm mắt mọi người. Tới lúc đó ưu thế của chúng ta sẽ không nhiều như bây giờ.”

Mặc Vị Thiên nghe thấy “binh đoàn giáp máy của Mặc gia” trái tim lập tức thót lại, nhưng câu nói kế tiếp của Binh lại khiến hắn lập tức tỉnh táo. Lời của Binh và ý tưởng của hắn không hẹn mà hợp, đừng nhìn Mặc gia là thế gia trong lĩnh vực máy móc, thế nhưng đó chẳng qua là trong núi không hổ, khỉ xưng vương mà thôi. Kỹ thuật máy móc xuống dốc đã nhiều năm, các bá chủ đương nhiên không đầu tư vào nó. Nhưng khi bọn họ ý thức được sự cường đại của kỹ thuật máy, bọn họ sẽ bắt đầu nghiên cứu.

Tiềm lực và năng lực của những thế lực lớn đáng sợ tới mức người ta tuyệt vọng.

Đại đa số tài nguyên trên Thiên Lộ đều nằm trong tay bọn họ, chênh lệch kỹ thuật trước mắt họ vốn không phải là chướng ngại.

“Binh đại nhân nói chí lý.” Mặc Vị Thiên thở dài: “Chúng ta có thể chiếm được tiên cơ đã không tồi rồi.”

“Chúng ta cần chính là tiên cơ này.” Binh đa mưu túc trí nói tiếp: “Hành động của Mặc gia thành công tất sẽ làm chấn động lĩnh vực kỹ thuật máy. Giáp hồn máy của Mặc gia sẽ có thể bán ra thị trường bên ngoài, những người mới cũng sẽ gia nhập MẶc gia. Chúng ta cần nhân cơ hội người khác chưa kịp phản ứng lại chiếm trước tiên cơ này. Muốn đọ tài nguyên cùng những thế lực lớn, chúng ta không làm được, điểm duy nhất có thể thắng chính là người.”

Mặc Vị Thiên bừng tỉnh hiểu ra, bỗng lại cảm thấy may mắn, điểm cần lo lắng duy nhất là muốn làm vậy cần có khả năng quan sát rất cao. Binh có khả năng như vậy không? Mặc Vị Thiên cũng không dám chắc chắn, nhưng hiển nhiên Binh đại nhân có lẽ là người hiểu rõ về binh đoàn giáp máy nhất.

“Cách này không tồi.” Mặc Vị Thiên gật đầu.

“Ta sẽ cho Mặc gia chủ một phương pháp kiểm tra rất đơn giản, chỉ cần qua được kiểm tra đều đem tới đây.” Binh không nhiều lời: “Đặc huấn của binh đoàn cần khoảng năm tháng, đương nhiên thẻ hồn tướng và giáp hồn máy cần thiết do Mặc gia trả tiền. Mặt khác, khi cần thiết chúng ta có quyền sử dụng binh đoàn này.”

Mặc Vị Thiên suy nghĩ một lát bèn đáp ứng. Với thực lực Mặc gia bây giờ cũng chẳng thế lực lớn nào để ý. Nếu Mặc gia có thể di chuyển khỏi Hồn Khu, giá có cao hơn hắn cũng nguyện trả.

Binh cũng rất hài lòng với tiến triển này, trong mắt hắn Mặc gia rất có giá trị, nhất là thanh danh của Mặc gia trong lĩnh vực kỹ thuật máy cùng đường dây tiêu thụ giáp hồn máy, còn những thứ khác, hắn chẳng buồn để ý. Binh đoàn của Mặc gia cũng chỉ là binh đoàn pháo hôi mà thôi, với Mặc gia nó có ý nghĩa cực kỳ quan trọng, đối với Binh lại chẳng hề có ý nghĩa gì.

Trước mặt binh đoàn tinh nhuệ, binh đoàn pháo hôi chẳng khác nào cặn bã.

Có điều muốn xây dựng binh đoàn tinh nhuệ cũng chẳng dễ dàng gì, Binh cũng chỉ có thể tiến hành từ từ.

Hai bên đạt thành hiệp nghị, Mặc Vị Thiên cũng không lưu lại, vội vã chạy về Mặc gia. Nếu hắn biết bọn Đường Thiên có xung đột trực tiếp với võ hội Quang Minh, chắc chắn hắn đã không đáp ứng.

Không ai ngờ Đường Thiên lại từ chối giao ra kiếm Bình An. Trong mắt nhiều người, thế cục hiện tại của hcòm Sài Lang đã bình ổn, thậm chí nhiều người cho rằng Đường Thiên đối mặt được với cả Hắc Hồn cường đại, sẽ khiến cho giới cao tầng của võ hội Quang Minh chú ý, tiền đồ sáng lạn.

Vừa tiễn Mặc Vị Thiên đi đã Sylar vội vàng chạy tới hỏi: “Ngươi kiếm đâu ra bản vẽ này?”

Binh nhìn qua xung quanh, thấy không có ai mới nhỏ giọng nói: “Ta đã tìm ra một doanh trại bỏ đi trước đây.”

Con mắt Sài Lang trợn tròn, mặt mũi đầy vẻ khó tin, giọng nói chấn động: “Binh đoàn Nam Thập Tự?”

“Ừ.” Binh gật đầu, không hề giấu diếm.

“Ta muốn tới.” Sylar quả quyết nói.

“Ngươi không tới được.” Binh kiên nhẫn giải thích: “Chúng ta vào bằng một cách đặc biệt, chỉ Đường Thiên có thể tiến vào, ngay cả ta cũng là dựa theo hắn. Hắn chỉ có thể mang hồn tướng vào.”

Sắc mặt Sylar không cam lòng: “Không còn cách nào khác à?”

“Ta không nghĩ ra cách nào khác.” Binh thản nhiên đáp.

Sylar không khỏi chán nản, gương mặt tiếc nuối, vô tình tói: “Ta còn cần nghiên cứu bản vẽ một chút, có vài chỗ có thể sửa. Hừ, không đi được thì thôi, chỗ phế thải đó ai thèm tới? Chờ ta hiểu rõ, tới lúc đó căn cứ thành Tam Hồn thăng cấp, chắc chắn còn tốt hơn cái phế tích kia nhiều! Hừ!”

Dứt lời nàng bực tức bỏ đi.

Binh thở phào một hơi, xem ra chuyện tu sửa doanh trại 07 cũng không phải ngắn hạn là hoàn thành được. Có điều lần này hắn tới quan trọng nhất chính là đưa bản vẽ cho Sylar, giờ đã hoàn thành hắn cũng chuẩn bị về trại tân binh.

Nhưng trước khi hắn kịp đi, Đinh Đang dáng vẻ phong trần mệt mỏi trở về, mang theo một tin tức xấu.

“Yến Vĩ doanh?” Binh sắc mặt nghiêm túc.

“Đúng vậy, bọn họ là một trong những thế lực tại chòm sao Hậu Phát ở Bắc Thiên Thập Cửu Châu.” Đinh Đang giải thích: “Nếu không phải bọn chúng âm thầm nghe ngóng tình báo của chúng ta, ta cũng không biết bọn chúng đã ngấp nghé chòm Sài Lang. Sau đó ta thu được một tin tức không xác định.”

“Tin tức không xác định?” Binh và Tỳ Ba đều bị câu nói này của Đinh Đang thu hút.”

“Ừ, nghe nói cung chủ Hậu Dịch Thiên của cung Xạ Thủ chỉ cho phép Diệp Triều Ca tiến vào chòm sao Sài Lang.” Đinh Đang sắc mặt nghiêm nghị: “Tin tức này quả thật không cách nào xác định. Ta cảm thấy rất có thể là thật, người bình thường chắc chắn không biết Diệp Triều Ca. Nếu là thật, vì sao nàng nhúng tay vào chuyện này còn chưa xác định được.”

Tỳ Ba trầm ngâm: “Nếu là thật vậy có thể giải thích được. Hậu cung chủ chỉ đích danh chỉ cho phép Diệp Triều Ca vào chòm sao Sài Lang, mà Diệp Cửu mặc dù tạo áp lực nhưng không thể công nhiên phái người, mượn nhờ lực lượng bên ngoài của võ hội Quang Minh là lựa chọn duy nhất của hắn. Nói vậy, Diệp Cửu rất có thể đã phát giác ra có chỗ không đúng cho nên đang làm chuản bị.”

“Thực lực Yến Vĩ doanh ra sao?” Binh hỏi ngay.

“Mặc dù mọi người đều nói Bắc Thiên Thập Cửu Châu không có binh đoàn chính thức nhưng vẫn có vài thế lực cùng loại. Yến Vĩ doanh là một trong số đó, võ tướng cầm đầu tên là Chương Chính, thực lực cấp tám, không tiến vào được Thiên Bảng. Yến Vĩ doanh tổng cộng năm trăm người, thực lực thành viên đều khoảng cấp bảy trở lên, đội trưởng là cấp tám. Chương Chính khi trẻ tuổi từng học tại trường học của chòm Liệp Hộ, một trong Xích Đạo Thập Điện, nhưng tu luyện chưa thành công, ngược lại biểu hiện ra thiên phú bất phàm về mặt võ tướng. Trước khi hắn làm chủ, chòm sao Hậu Phát gần như sắp mất đi tư cách Bắc Thiên, nhưng hắn căn cứ theo yêu cầu chính quy của binh đoàn, xây dựng nên YẾn Vĩ doanh, nhờ vậy chòm Hậu Phát mới bước lên trình độ trung đẳng của Bắc Thiên.”

“Yến Vĩ doanh được thành lập đã bao nhiêu năm?” Binh đột nhiên hỏi.

“Bảy năm.” Đinh Đang điều tra rất kỹ càng.

“Xem ra chúng ta gặp phiền toái rồi.” Binh nói, binh đoàn được thành lập đã bảy năm rõ ràng đã thành thục. Cho dù võ tướng thực lực có hạn thì phối hợp cũng sẽ khá ăn ý. Binh đoàn mới thành lập như Sài Lang sợ nhất chính là gặp kẻ địch như vậy.

“Ừm, Diệp Cửu rất có thể còn tìm trợ thủ.” Tỳ Ba tỉnh táo phân tích: “Yến Vĩ doanh rõ ràng là chuẩn bị vì binh đoàn Sài Lang. Nhưng còn có Lăng Húc, Hạc và những người khác, Diệp Triều Ca thực lực rất mạnh, nhưng với cáo già như Diệp Cửu chắc chắn còn âm mưu khác phòng ngừa. Hơn nữa nếu hai bên không đàm phán thành công, với địa vị của Diệp Cửu chắc chắn không chấp nhận giằng co hay khổ chiến, hắn cần lập tức giải quyết phiền toái, nếu không áp lực của hắn sẽ rất lớn.”

“Tạm thời ta còn chưa nghe tin đồn nào khác.” Sắc mặt Đinh Đang không được tốt, nhưng nàng biết Tỳ Ba phân tích cũng đúng tới chín phần mười.

“Xem ra phải nắm chắc thời gian.” Binh lẩm bẩm, mặc dù đã chuẩn bị cho tình huống chiến đấu với đối phương nhưng lúc này nhìn lại vẫn phát hiện lực lượng của mình chưa đủ.

Cảm giác gấp gáp mãnh liệt khiến Binh lập tức trở lại trại tân binh.

Ngoại trừ Phong Sửu, Đường Nhất cũng có mặt.

“Tiến độ ra sao?” Binh hỏi Đường Nhất.

“Báo cáo đại nhân.” Đường Nhất không hề qua loa bẩm báo với Binh: “Đã giải quyết toàn bộ.”

“Đi thôi.” Binh nói thẳng.

Hắn mang theo Đường Nhất cùng Phong Sửu tiến về doanh trại 07. Khi tới doanh trại 07, cả Đường Nhất và Phong Sửu đều bị khu rừng đồng thau trước mặt làm chấn động, vẻ mặt ngây dại.

Binh đột nhiên dừng bước, nhìn về phía xa. Mầm Mầm dẫn một đám thú máy lại tiếp tục đào về phía trước. Mầm Mầm dường như tìm được thú vui mới, chỉ huy đại quân thú máy của mình khai thác ra phía ngoài.

Binh thu lại ánh mắt, mang theo Đường Nhất cùng Phong Sửu tới một cánh cửa đồng thau.

“Các ngươi nghĩ kỹ chưa?” Binh nhìn hai người.

“Không có gì cần suy nghĩ cả.” Phong Sửu dứt khoát đáp lời.

Đường Nhất chân thành nói: “Đại nhân, thuộc hạ mong sẽ luôn được chỉ huy binh đoàn Sài Lang.”

Binh ngạc nhiên nhìn Đường Nhất: “Ngươi chắc chắn chứ?”

“Vâng!”

“Được!” Binh đáp ứng: “Chúc các ngươi may mắn.”

Hắn mở cánh cửa đồng thau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.