Chiến Thần Bất Bại

Chương 469: Chương 469: Rốt cuộc ngươi có biết xoay hay không




Hay có thể dùng những năng lượng kia?

Con mắt Đường Thiên lập tức sáng bừng lên như ánh sao, suy nghĩ này khiến gã thấy được hy vọng. Bị dòng lũ đao của Phong Nguyệt áp chế, trong lòng Đường Thiên cực kỳ uất ức, chỉ cần có cách, gã nguyện thử.

Đường Thiên bắt đầu thử sử dụng những năng lượng trạng thái tự do kia, cách duy nhất gã nghĩ ra là sử dụng võ hồn của mình. Võ giả bình thường cho dù có là Thánh giả cũng tuyệt đối không nghĩ tới chuyện dùng võ hồn khống chế năng lượng, võ hồn không thể khống chế năng lượng, đây là kiến thức thông thường.

Trước khi tiến vào cấp thánh, khống chế chân lực phải dựa vào kinh mạch cực kỳ phức tạp, mà sau khi tiến vào cấp thánh, khống chế chân lực là nhờ hồn vực.

Mà hồn vực không phải võ hồn, hai thứ này khác nhau về bản chất.

Võ hồn là tinh thần năng lượng hóa, còn hồn vực là khu vực mà võ hồn mô phỏng pháp tắc tự nhiên hình thành. Trong khu vực này chân lực lưu chuyển hoàn toàn dựa theo quy tắc mà võ giả thiết lập.

Trước khi võ hồn hình thành hồn vực, nó không có sức mạnh của quy tắc, căn bản không cách nào khống chế chân lực.

Đây cũng là lý do vì sao các Thánh giả coi Đường Thiên là quái thai. Trong cơ thể Đường Thiên không có chân lực, các Thánh giả không cảm thấy có gì quá bất thường, rất nhiều hồn vực mượn dùng năng lượng bên ngoài.

Tỷ như từng có một vị Thánh giả được gọi là Vua Lựu Đạn - Vương Sơn, hồn vực của hắn cực kỳ quái lạ thiên lệch, có thể khống chế năng lượng bên trong đá ngôi sao, khiến nó nổ tung. Không ai dám trêu vào vị Thánh giả này, đá ngôi sao cao cấp ẩn chứa năng lượng rất lớn, một khi bùng nổ uy lực cao tới kinh người, mà Thánh giả này còn là một cường hào giàu nứt đố đổ vách, vừa ra tay là hàng trăm hàng nghìn viên đá ngôi sao, kích nổ liên hoàn, có thể lập tức phá hủy một thành thị.

Nếu Đường Thiên lĩnh ngộ được chiêu này, vậy quả thực là vũ khí công thành tuyệt diệu, chiến tranh à, chỉ cần mở cửa thả Đường Thiên, mọi người nhàn nhã ngồi xem!

Nhưng võ hồn của Đường Thiên tuy cực kỳ tinh khiết song lại không hình thành hồn vực.

Điều này khiến mọi người đều cảm thấy kỳ quái, với người thường mà nói, hồn vực là thần bí khó lường nhất, thế nhưng trong mắt Thánh giả, hồn vực căn bản không phải bí mật gì. Muốn hình thành hồn vực cần hai điều kiện, một là võ hồn tinh thuần, hai là lý giải đối với pháp tắc võ kỹ.

Thế nhưng các Thánh giả nghiên cứu về hồn vực không chỉ dừng lại ở đó.

Bọn họ đã sớm phát hiện, nếu võ hồn tinh khiết tới một mức nhất định, hình thành hồn vực sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều. Chỉ có điều hồn vực được hình thành như vậy uy lực không đủ mạnh. Hơn nữa khi võ hồn rèn luyện tới một mức độ nhất định, muốn tiến bộ còn khó hơn lĩnh ngộ võ kỹ.

Võ hồn Đường Thiên tinh khiết tới mức nào?

Tinh khiết tới mức bọn họ không cách nào tưởng tượng nổi?

Trước đây rất lâu Thánh giả đã biết võ hồn càng cường đại sẽ càng tiếp cận hình người. Điểm này có thể trực tiếp nhẩn từ hồn tướng, hồn tướng do võ hồn sinh ra, tất cả hồn tướng đều là hình người.

Võ hồn của Đường Thiên không chỉ là hình người, hơn nữa ngũ quan tinh xảo, cực kỳ sống độc, tinh xảo tới mức chưa từng có. Mà kiểm tra thực tế càng chứng minh suy đoán của bọn họ, võ hồn của Đường Thiên đã tiếp cận mức hoàn mỹ.

Nhưng cho dù võ hồn tinh thuần như vậy cũng không hình thành hồn vực.

Nghi vấn đổ tới thể chất không năng lượng, nhưng nghĩ đến đây mọi người đều phiền não. Dẫu sao cũng chưa một ai thấy thể chất không năng lượng, nó có biểu hiện ra sao? Mọi người đương nhiên không biết. Hồn vực là mục tiêu nghiên cứu cả đời của các Thánh giả, nhưng tất cả những kiến thức định luật thông thường đặt lên người Đường Thiên đều hoàn toàn vô dụng!

Ngoại trừ quái thai, căn bản không có từ nào khác để mô tả gã.

Đường Thiên mất 6,8 giây đánh ngất Đường Thiên khiến mỗi Thánh giả đều muốn phát điên. Đùa gì vậy, để bước vào cấp thánh, mỗi người bọn họ đều phải nỗ lực kinh người, nhưng Đường Thiên lại dùng phương thức ngang ngược không nói lý dễ dàng đánh bại Thánh giả, thật khiến họ khó lòng tiếp thu.

Khi thấy Đường Thiên bị Phong Nguyệt áp chế, các thánh giả mới thở phào một hơi, bắt đầu mỉm cười.

Đây mới là sức mạnh mà một Thánh giả nên có!

Hà Du Minh chắc chắn có bóng ma trong lòng, không phát huy được thực lực nên mới bị Đường Thiên đánh bại dễ dàng như vậy.

Phong Nguyệt nắm vững thế chủ động trên sân, chân lực của hắn như vô cùng vô tận. Đây cũng là điểm cường địa của Thánh giả, hồn vực thường có thể tự rút lấy năng lượng để bổ sung chân lực hao tổn. Tới cấp thánh, tác dụng của chân lực giảm mạnh.

Tất cả tinh lực của Thánh giả đều đặt trên việc xây dựng và hoàn thiện hồn vực của mình.

Đám người Lương Phong dự định một lúc nữa khi nghỉ ngơi sẽ kiến nghị Đường Thiên đặt tinh lực vào việc xây dựng hồn vực.

Đột nhiên có người ồ khẽ.

Người vừa lên tiếng là Y Thánh Đinh Mạn, nàng nhạy cảm nhận ra điều gì, trong dòng lũ chói mắt kia như có thứ gì đang thai nghén.

Ở đây không có ai là hạng xoàng, tiếng ồ của Đinh Mạn lập tức khiến những người khác chú ý.

Đường Thiên vừa vung nhanh nắm đấm, vừa nghĩ cách dùng võ hồn khống chế mảnh vỡ ánh đao.

Võ hồn làm sao khống chế được năng lượng không thuộc về mình? Không ai nói cho hắn, Đường Thiên quyết định trước hết cứ hút những năng lượng này lại đây rồi tính.

Hút lại, hút lại, hút lại. . .

Đường Thiên thầm nghĩ với võ hồn hình người trong cơ thể.

Võ hồn hình người bỗng cử động, vung cánh tay phải ngang người.

Đường Thiên mừng rơn, xem ra cu cậu cũng rất thông minh!

Một mảnh vỡ năng lượng lớn cỡ hạt vừng chậm rãi bay về phía gã!

Một mảnh. . .

Vẻ mặt Đường Thiên suýt nữa cứng đờ, tuy gã không hy vọng một hơi hít sạch năng lượng, nhưng một mảnh, thật quá keo kiệt. . .

Mảnh vỡ còn chưa bay tới bên Đường Thiên đã tắt lịm giữa không trung.

Lại nào!

Đường Thiên nhủ thầm trong lòng, hút nhiều thêm một chút nào. . .

Hai mảnh vỡ chậm rãi bay về phía gã.

Đường Thiên giận tím mặt, khốn nạn, dùng hết sức lực mà hút cho ta!

Như cảm nhận được cơn giận của Đường Thiên, võ hồn hình người gia tăng không ít hiệu suất, cánh tay còn lại cũng nhấc lên, bốn mảnh vỡ bay về phái gã.

Trong dòng lũ nguyệt đoa, vô số mảnh vỡ như làn sường mù bị dòng khí khuấy động, lúc tán lúc tụ, mà vài mảnh vỡ như bị khí lưu ảnh hưởng, chậm rãi bay về phía Đường Thiên.

Mà lần này, không cần Đường Thiên suy nghĩ linh tinh gì, võ hồn hình người lại giơ tay lên.

Lần này mảnh vỡ bay tới nhiều thêm hai.

Làm tốt lắm! Cứ thế đi!

Đường Thiên mừng thầm, gã đặt tất cả lực chú ý vào dòng lũ ánh trăng trước mặt. Dòng lũ ánh trăng vẫn mãnh liệt vô cùng, nhưng Đường Thiên đánh liền một hồi như vậy cũng cảm nhận được không ít.

Mỗi quyền của gã đều đánh lên điểm yếu nhất của dòng lũ ánh trăng.

Số lượng ánh trăng Phong Nguyệt vung ra cực kỳ kinh khủng, cuồn cuộn không ngớt, số lượng đó hoàn toàn bù đắp kẽ hở, đây là một cách rất ngốc nghếch, nhưng lại rất có hiệu quả.

Những kẽ hở chỉ lóe lên rồi biến mất, tất cả đều rất nhỏ bé, không chỉ khó nắm giữ mà còn không chút tác dụng với chiến cuộc.

Thế nhưng Đường Thiên như con dã thú không biết mệt mỏi, không hề buông bỏ mỗi kẽ hở trong dòng lũ. Có điều này chỉ có thể khiến một quyền của gã đánh nổ nhiều ánh trăng hơn, thế nhưng tần suất quyền pháp cơ bản của gã cực cao, tốc độ xuất quyền cũng cực kỳ kinh người.

Một chút ưu thế nhỏ bé, thế nhưng tích lũy lâu dài lại sản sinh tác dụng không thể khinh thường.

Đường Thiên ổn định lại thân hình, gã như cái đinh đâm chắc vào dòng lũ ánh trăng.

Dòng lũ ánh trăng mãnh liệt đánh thẳng tới trước mặt gã, mảnh vỡ văng khắp nơi, tình cảnh cực kỳ đồ sộ.

Phong Nguyệt cũng phải bái phục Đường Thiên, không phải hắn chưa từng thấy võ giả có tố chất thân thể cao như vậy, ví dụ như những con giả theo con đường của Hắc Hồn, huyết mạch hấp thu đủ mạnh, tố chất thân thể bọn họ sẽ không kém hơn Đường Thiên.

Nhưng chỉ dùng quyền pháp cơ bản mà có thể chống cự với Nguyệt Phí của mình, chưa từng có ai làm được như vậy.

Quả nhiên không hổ Thiếu Niên Như Thần!

Có điều nếu ngươi cho rằng Nguyệt Phí của ta chỉ có thế, vậy ngươi quá khinh thường ta rồi!

Phong Nguyệt lộ vẻ nghiêm nghị, ánh mắt sáng bừng, trăng tròn dưới chân như sôi trào, từng vòng sáng bốc lên, nếu vừa rồi Nguyệt Phí chỉ như nước vừa sôi, vậy lúc này đã là hoàn toàn sôi trào.

Trong không gian sôi trào đó, thân hình Phong Nguyệt mơ hồ bất định.

Đám người Hạc và Lăng Húc đều bị uy thế của Phong Nguyệt làm cho chấn động, năng lượng trong không gian xung quanh Phong Nguyệt đột nhiên trở nên cực không ổn định, vô cùng nguy hiểm.

Đám người Lương Phong cũng lộ vẻ nghiêm nghị, cảm giác của bọn họ còn sâu sắc hơn, không gian bên cạnh Phong Nguyệt đã có dấu hiệu bất ổn. Không ai ngờ tới Phong Nguyệt vốn kín tiếng lại đạt tới cảnh giới như vậy.

Người này. . .

Các Thánh giả khiếp sợ trước thực lực của Phong Nguyệt. Trong mắt võ giả bình thường, Thánh giả đã là cao tới không thể với tới, trong mắt bọn họ, Thánh giả đã là nhân vật đỉnh cấp của thế giới này. Thế nhưng trong Thánh giả cũng có phân chia cao thấp.

"Mau nhìn Đường thần kinh!"

Không biết ai hô lên, mọi người sửng sốt, chẳng lẽ Đường Thiên lại có biến đổi gì?

Khi ánh mắt mọi người hạ xuống người Đường Thiên, lại sửng sốt.

Khi ánh đao cuối cùng va phải tấm bình phong Đường Thiên, nổ thành từng mảnh vỡ, thân hình Đường Thiên mới lộ ra.

Xung quanh gã là từng quầng sáng chói mắt lơ lửng!

Những mảnh vỡ bể nát chưa kịp bay ra lụi tắt đã bị Đường Thiên hút lại quanh người đầy quỷ dị. Từng luồng sáng dùng các góc độ khác nhau xoay quanh Đường Thiên, như một vòng sao bảo vệ!

Thế nhưng mỗi quầng sáng đều đang xoay tròn với tốc độ kinh người, phát ra tiếng rít xì xì.

Trong quầng sáng đó vang lên tiếng quát mắng ầm ầm của Đường Thiên.

"Ngu ngốc, là xoắn ốc! Không phải xoay tròn!"

"Không phải xoay như vậy! Là xoay thế này!"

"Không xoay như vậy… Rốt cuộc ngươi có biết xoay không…"

. . .

Mọi người trợn mắt ngoác mồm, ngơ ngác nhìn quầng sáng rực rỡ kia, đợi đã, đó là gì. . .

Phong Nguyệt cũng để ý tới điểm lạ của Đường Thiên, nhưng hắn không kịp nghĩ nhiều, hắn khống chế trạng thái này cũng khá vất vả, Phong Nguyệt chậm rãi giơ thanh loan đao trong tay lên.

Ầm!

Dòng lũ ánh sáng bay ra đột nhiên ảm đạm, nhìn qua như uy thế không bằng trước kia.

Dòng lũ đao vừa xuất, tất cả Thánh giả lập tức khôi phục tinh thần, mặt hơi biến sắc. Ánh trăng trong dòng lũ này không còn là hình lưỡi liềm hoàn chỉnh mà là những ánh đao nát tới không tả nổi.

Ngay ánh đao cũng không chịu đựng nổi sức mạnh đáng sợ đó mà tan nát. . .

Các Thánh giả đều chuẩn bị, nếu Đường Thiên không chống đỡ nổi lập tức xuất thủ cứu người.

Dòng lũ ánh trăng ảm đạm đầy nguy hiểm ầm ầm đánh về phía Đường Thiên toàn thân đầy ánh sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.