Thành Hắc Sơn đêm nay không ngủ.
Binh đứng cách đó không xa, quan sát Đường Thiên ngó khắp bốn phía với vẻ mong chờ, hắn có thể nhận ra Đường Thiên vẫn chưa thỏa mãn.
Đường Thiên quả thật chưa thỏa mãn, cảm giác hiếu chiến vốn bị áp chế lâu như vậy lúc này đã hoàn toàn nuốt trọn lấy gã. Bị dày vò không biết bao nhiêu ngày dêm trong gian phòng Thập Bát Đồng Nhân, gã đã sớm có cảm giác nghẹn họng, gã không muốn nhận thua, không muốn bị mười tám tên đồng nát đó chà đạp liên tục. Gã kiên trì cắn răng, vắt hết đầu óc, dốc sức liều mạng suy nghĩ hết thảy những cách thức có thể.
Gã đã thử qua rất nhiều thủ đoạn, rất nhiều âm mưu.
Nhưng những thứ trải qua lại là thất bại nối tiếp thất bại, chà đạp nối liền chà đạp. Lần cuối cùng vô cùng mạo hiểm vượt qua gian phòng Thập Bát Đồng Nhân, thậm chí ngay thời điểm vượt qua gian phòng đó gã còn cho rằng mình bị ảo giác.
Từ khi bắt đầu tiếp xúc với gian phòng Thập Bát Đồng Nhân, gã luôn ở vị trí bị áp chế, áp chế hoàn toàn.
Gần như không nhìn ra chút hy vọng thắng lợi nào.
Đường Thiên vẫn tiếp tục kiên trì từng chút một, giãy dụa trong áp chế, hao phí vô số công sức. Vất vả lắm mới lao ra, nhưng cảm giác áp chế này vẫn tồn tại trên người Đường Thiên.
Tới sau khi tiến vào sao Fillin, gặp phải cường giả cỡ kiếm khách Zia, Đường Thiên vẫn nằm trong tình cảnh bị áp chế.
Cho tới tận hôm nay.
Giao thủ cùng Đại Ngụy, Đường Thiên mới đột nhiên phát hiện, đối phương không hề cường đại hay nguy hiểm như gã tưởng tượng. Mà bản thân gã cũng không hề yếu ớt như trong tưởng tượng.
Ngày hôm nay, Đường Thiên hết hỏa lực.
Tới tận lúc này gã mới bừng tỉnh hiểu ra mình đã bắt đầu tiến vào một cảnh giới hoàn toàn mới, gã bắt đầu hiểu được bản thân mình bất giác đã trở nên mạnh mẽ như vậy!
Đường Thiên bị áp chế, lúc này hoàn toàn bùng nổ.
Cứ như mọi trói buộc đột nhiên biến mất không còn tăm hơi, gã có thể tiến công thoải mái theo ý định. Mỗi đòn tấn công của gã đều không chút tỳ vết, tự tin dâng trào, gã có can đảm thử nghiệm nhiều hơn nữa, mà những biến chiêu không thể tưởng tượng nổi kia càng làm gia tăng chiến lực của gã, khiến lòng tin của gã càng tăng mạnh.
Đây đúng là “đánh tới phát điên”, tự tin càng nhiều, võ kỹ sử dụng càng tinh xảo, càng dễ dàng thắng lợi, mà thắng lợi lại khiến lòng tin được củng cố, càng đánh càng hăng.
Chiến ý của Đường Thiên dâng cao, khí thế của gã cũng đạt tới đỉnh phong, cảm giác khát chiến dâng trào.
Cho nên khi gã chứng kiến phía góc bên có một đám võ giả thần sắc hung ác đang lao tới, không chỉ không hề lo lắng, ngược lại hai mắt bừng sáng, như một con dã thú đang trong lúc cực kỳ đói khát lại có một đám mồi ngon xuất hiện trong tầm mắt.
“Nhanh chóng cướp lấy Cổ Tuyết!”
“Động thủ!”
“Lên nào!”
...
Nhìn đám võ giả lao về phía này, Đường Thiên đột nhiên nhếch miệng cười, con dã thú vốn đã đói bụng lộ ra hàm răng nanh lạnh lẽo còn vương vài tia máu.
“Ngu ngốc!”
Lời còn chưa dứt, thân hình Đường Thiên đã biến mất tại chỗ.
Một khắc sau, gã xuất hiện ngay chính giữa đám võ giả. Hành động của gã vượt ngoài dự đoán của đám người, khoảnh khắc khi Đường Thiên xuất hiện giữa đội ngũ, bọn hắn thậm chí không kịp phản ứng lại.
Gian khổ giãy dụa trong gian phòng Thập Bát Đồng Nhân, giờ khi Đường Thiên đi ra, hắn mẫn cảm hơn xa người thường. Cho dù cơ hội chỉ một phần mười giây gã cũng sẽ không bỏ qua, huống hồ đám người này còn ngây ra tại chỗ.
Thân thể Đường Thiên xoay tròn tại chỗ.
Hai chân gã như hai lưỡi đao thép.
Ánh sáng sắc bén đột nhiên vọt từ dưới đất lên.
Đàm Thối Đao!
Chân hình Đường Thiên càng xoay càng nhanh, thân thể càng lúc càng cúi thấp, vô số đao mang phun ra như nước suối, bao phủ toàn bộ phạm vi ba trượng!
Phốc phốc phốc!
Dưới đao mang hoa lệ chói mắt của Đàm Thối, vô số hoa máu bắn tứ tung, tiếng kêu thảm thiết vang vọng toàn trường.
“Đánh, đánh nữa đi!” Cố Vũ đứng xa xa quan chiến mặt mày hớn hở, đột nhiên giọng điệu hắn lộ vẻ không chắc chắn: “Trong Đàm Thối hình như không có chiêu này.”
Đại Ngụy lúc này mới kinh hồn táng đảm, may là bọn họ đã trốn từ sớm, giờ nghe thiếu chủ hỏi vậy hắn cũng không dám chắc: “Chắc là sát chiêu, chỉ sát chiêu mới có uy lực như vậy. Ta nhớ sát chiêu của Đàm Thối tên là Con Quay Vung Đao.”
Cố Vũ lập tức tin tưởng, cái tên như vậy thật quá hợp.
Nhưng, lại là sát chiêu....
Nghĩ tới Phi Điểu Tuyền Qua lúc vừa rồi sắc mặt Đại Ngụy cũng không khỏi lộ vẻ khó coi, võ kỹ cấp năm hắn không để vào mắt, sát chiêu cấp năm hắn cũng coi thường, nhưng sát chiêu thiếu niên lai lịch thần bí này thi triển ra lại có uy lực vượt xa tưởng tượng.
Hắn nghĩ tới vỡ đầu cũng không hiểu tại sao.
Giờ gã này lại dùng thêm một sát chiêu.
Nhìn cảnh tượng hoa lệ ánh đao bắn ra như suối phun, thật khiến máu huyết người ta cũng muốn đông lại!
May là... may là đến nơi rồi!
Các ngươi cứ từ từ chịu đựng đi.
Đại Ngụy có dự cảm, gã này chắc chắn sẽ khiến mọi người kinh ngạc.
Cảm giác này vô cùng mãnh liệt!
๑๑۩۞۩๑๑
Con Quay Vung Đao!
Sát chiêu của Đàm Thối! Ma xui quỷ khiến thế nào mà sau khi sử dụng chiêu này, Đường Thiên hưng phấn tới mức hận không thể nhảy dựng lên hét dài một tiếng, võ giả khu vực ba trượng xung quanh gã không ai hoàn hảo không tổn hao gì, tất cả đã thành thương binh nằm la liệt trên mặt đất kêu rên thảm thiết.
Xa hơn một chút, một đám võ giả cứng lại tại chỗ, toàn thân lạnh đi, sắc mặt trắng bệch, thiếu niên trước mặt hoàn toàn là ma quỷ trong mắt bọn họ.
Lần đầu tiên bọn họ thấy đồng bọn của mình ngã xuống hàng loại như gặt lúa thế này.
Cảnh tượng đó chấn nhiếp toàn trường.
Đột nhiên, một tiếng quát chói tai phá không vang tới.
“Các ngươi tới giết Cố Tuyết, người này giao cho ta!”
Một vệt lửa từ xa bắn tới như một ngôi sao băng phá tan màn đêm. Một nam tử mái tóc đỏ rực như lửa xuất hiện trước mặt Đường Thiên, khuôn mặt sắc nét như đao gọt, toàn thân bao phủ trong lửa đỏ, ánh mắt xanh lam băng lãnh lạnh lùng nhìn Đường Thiên.
Cố Vũ và Đại Ngụy đứng xa quan chiến tinh thần chấn động.
“Xích Lan!” Giọng nói của Cố Vũ lộ vẻ hưng phấn.
Đại Ngụy không lên tiếng.
Hắn đương nhiên nhận ra Xích Lan, hãn tướng do chi của Cố Dũng Bá mời chào, thực lực không dưới hắn, nhất là khi chiến đấu chính diện như vậy.
Nhưng...
Không rõ vì sao, dự cảm trong lòng Đại Ngụy càng thêm mãnh liệt.
Đường Thiên không buồn nhìn Xích Lam, tuy vẻ ngoài tên này không tệ nhưng gã vẫn không quên ý định bảo vệ Cố Tuyết lúc đầu.
“Nghĩ hay lắm!”
Đường Thiên hừ lạnh một tiếng, thân hình lóe lên đã biến mất không thấy đâu.
“Muốn chạy à?” Xích Lam cười khẽ, ánh lửa lóe lên, cũng biến mất.
Xoạt, Xích Lan người hừng hực lửa chặn trước đường đi của Đường Thiên, ngạo nghễ nói: “Trước mặt Xích Lan ta chưa ai chạy thoát nổi!”
Hắn có lực lượng để nói câu này, khinh công của hắn có tên Lưu Hỏa Đoạn.
Tinh phẩm trong số các khinh công cấp sáu. Điểm mạnh mẽ nhất của Lưu Hỏa Đoạn là ở chữ “Đoạn”, nó ngăn cản các hướng đi của kẻ địch, hiếm có địch thủ.
Đường Thiên chỉ hơi ngạc nhiên, song lại nhếch mép cười khẽ: ”Ngu ngốc!”
Lời còn chưa dứt, lại biến mất.
“Đừng mơ tưởng nữa!”
Xích Lan lạnh lùng nói, ánh lửa lóe lên, lại xuất hiện trước mặt Đường Thiên.
Hắn vẻ mặt trào phúng nhìn Đường Thiên: “Chỉ bằng ngươi sao thoát nổi ta?”
Đường Thiên trước mặt không nói một lời.
Phốc phốc phốc!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên sau lưng hắn, Xích Lan cả kinh, không dám quay đầu lại chỉ chăm chú nhìn Đường Thiên trước mặt, kẻ trước mắt thực lực cao siêu, chỉ hơi chủ quan sẽ lâm vào bị động.
Nhưng... Xích Lan chợt phát hiện có điểm không đúng.
Đợi đã nào...! Đường Thiên trước mặt từ từ nhạt đi!
Không hay, bị lừa rồi!
Đường Thiên trước mặt đã nhạt đi như làn sương mùa, Xích Lan lập tức quay đầu lại.
Chỉ thấy người người đổ rạp, đám võ giả bình thường kia bị Đường Thiên xử lý như chém rau cắt dưa.
Sắc mặt Xích Lan tái nhợt, hắn vốn rất tự phụ, vừa rồi khoe khoang khoác lác giờ lại bị kẻ khác bỡn cợt, không khác gì ăn một cái tát trước mặt mọi người.
Đường Thiên xử lý xong đám người đương đương đắc ý làm mặt quỷ với Xích Lan.
Không làm trò đúng là không phát tiết được khoái cảm trong lòng gã lúc này!
Thấy sắc mặt Xích Lan càng lúc càng tái nhợt, một cảm giác thỏa mãn không gì sánh nổi lập tức tràn ngập cơ thể Đường Thiên, gã chợt phát hiện còn thoải mái hơn nhiều so với đánh bại đám lâu la kia.
“Muốn chết!” Xích Lan nghiến răng nghiến lợi nhổ ra hai chữ.
Ánh lửa lóe lên, lại đánh về phía Đường Thiên.
Xích Lan thề thầm trong lòng, nhất định phải băm tên đáng chết này thành trăm vạn mảnh. Đường Thiên nhanh chóng phóng lớn trong mắt hắn, đột nhiên một cảm giác nguy hiểm bỗng dâng lên từ tận đáy lòng.
Chuyện gì vậy...
Một luồng chưởng ấn đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, tốc độ hắn nhanh chóng tuyệt luân, khoảng cách hai bên quá gần, gần tới mức hắn không kịp phản ứng lại, chỉ trơ mắt nhìn nó nhanh chóng phóng lớn trong tầm mắt.
“Không!”
Hắn hoảng sợ nhắm mắt lại.
Rầm!
Ngay khoảnh khắc va chạm, khuôn mặt Đường Thiên cũng lộ vẻ không đành lòng, va chạm vào Đại Bi Chưởng Ấn với tốc độ nhanh như vậy sẽ đau đớn tới mức nào! Đường Thiên tự biết Đại Bi Chưởng Ấn của mình còn cứng rắn hơn đá tảng nhiều.
Toàn bộ khuôn mặt Xích Lan khảm cả vào Đại Bi Chưởng Ấn, thân thể vẫn giữ thế lao về phía trước, không hề nhúc nhích, như một bức tượng đá.
“Là ngươi tự va vào đấy nhé!”
Đường Thiên miệng lẩm bẩm không ngừng, vẻ mặt như không liên quan đến ta.
Chặn đường phải dựa vào trực giác, nhưng ngươi lại đòi đấu trực giác với thiếu niên vĩ đại như thần này, đúng là ngu ngốc...
Gã thu hồi chân lực, Đại Bi Chưởng Ấn tiêu tán, khuôn mặt Xích Lan lộ ra, đã hoàn toàn biến thành màu đỏ tím, bịch một tiếng ngã thẳng xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Ánh mắt Đường Thiên quét về phía võ giả còn đứng, đám võ giả kinh hãi như gà con, hét lên chói tai rồi lập tức giải tán.
Cố Vũ ngây ra như phỗng, cảnh long tranh hổ đấu không hề xuất hiện như trong tưởng tượng, Xích Lan thất bại vô cùng nahnh chóng... Thật không thể tưởng tượng nổi.
Đại Ngụy đột nhiên kích động hẳn lên, đúng rồi, là nó!
Thắng lợi không thể tưởng tượng nổi... Đoán trước tiên cơ không thể tưởng tượng nổi... Sát chiêu không thể tưởng tượng nổi!
Đã đã tự trải nghiệm, nhận thức càng sâu. Xích Lan quá sơ suất, song cho dù hắn không khinh thường cũng tuyệt đối không phải đối thủ của thiếu niên thần bí kia.
Thiếu niên thần bí kia có kỹ xảo chiến đấu không thể tưởng tượng nổi!
Ngươi... rốt cuộc là ai?