Chiến Thần Bất Bại

Chương 137: Chương 137: Xích tử chi tâm




Nhìn người người ngã rạp trên đất, Đường Thiên cũng thấy hài lòng.

Trận chiến hôm nay đánh thật sảng khoái, mấu chốt nhất là gã đã thu được một trận thắng vô cùng thoải mái. Đây là thành tích lớn cỡ nào! Rốt cuộc cũng có thể đắc ý rồi, Đường Thiên khoanh tay, vẻ mặt vênh váo tự đắc đứng nhìn toàn trường.

Trong lòng hắn thầm sung sướng!

Điểm tiếc nuối duy nhất là chưa lĩnh ngộ được sát chiêu của Đại Bi Chưởng!

Có điều Đường Thiên đang vô cùng sung sướng, nhanh chóng vứt chút tỳ vết nho nhỏ này ra sau đầu, hưởng thụ thắng lợi.

Vài đạo nhân mã khác đều sợ hãi chùn bước. Ngay Xích Lan cũng ngã xuống trước mặt gã, ánh mắt mọi người nhìn về phía Đường Thiên đã lộ vẻ sợ hãi.

Rốt cuộc là cao thủ ở đâu chui ra?

Đường Thiên tạo dáng cả nửa ngày mà không ai tới, rốt cuộc không kiên nhẫn nổi nữa. Thân là đại ca học đường lâu năm, gã cũng đã quen với cục diện thế này.

“Mở to mắt ra mà nhìn!” Đường Thiên giơ ngón tay cái lên chỉ vào bản thân, vẻ mặt hung ác: “Từ nay trở đi cô ta là của ta! Ai không biết điều ta đánh gãy chân!”

Bất cứ gã đại ca nào cũng thuộc câu kịch này tới nằm lòng.

Một lời chợ búa hung hăng kệch cỡm, song được những tiếng kêu rên thảm thiết xung quanh tôn lên khiến cho không ai cảm thấy buồn cười.

Cũng không ai dám cười.

Bỏ lại một câu hung ác, Đường Thiên không buồn để ý tới đám người co thành một đống nữa. Cố Tuyết cùng Murray vẻ mặt cứng nhắc kèm chút quái dị, quái dị như vừa gặp ma. Ánh mắt bọn họ nhìn Đường Thiên quả thật không khác gì vừa gặp quỷ.

Đường Thiên cũng phải bực mình: “Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”

Song gã lập tức phản ứng lại, cười ha hả: “Ha ha, chắc chắn bị thiếu niên vĩ đại như thần làm cho kinh ngạc rồi phải không?”

Vẻ mặt Cố Tuyết cùng Murray dại ra.

“Đúng không, đúng không?” Đường Thiên vẻ mặt hớn hở mong chờ.

“Đúng, đúng là kinh ngạc rồi.” Cố Tuyết nuốt nước miếng, gật đầu theo bản năng.

Đường Thiên miệng ngoác tới tận mang tai, chống nạnh ngẩng đầu, mũi hếch lên trời, cười ha hả: “Kiến thức của các người quá ít, có điều, từ từ rồi sẽ hiểu thêm về thiếu niên vĩ đại như thần này!”

Cố Tuyết trong lòng vô cùng kỳ quái.

Gã này, chẳng lẽ trước đó ngụy trang...

Nàng thật sự không cách nào đem thiếu niên thành thục thận trọng đã cứu nàng một mạng liên hệ với cái gã ngây ngô nhưng lẫm liệt trước mặt.

Tuy gã lại cứu nàng một lần, nhưng...

Cố Tuyết thật sự không biết nên mô tả tâm trạng bản thân mình lúc này ra sao.

Đường Thiên được biểu dương, vô cùng phấn khởi, hết nhìn trái lại nhìn phải, thấy người ngã đầy đất chẳng còn chỗ nào đặt chân bèn lớn tiếng nói: “Xin lỗi nhé, ta muốn nghỉ ngơi, đưa các người ra ngoài trước vậy.”

Dứt lời, gã túm lấy hai võ giả trên mặt đất, tiện tay ném ra ngoài.

Đùng đùng!

Hai võ giả rơi xuống đất lập tức hôn mê bất tỉnh, Đường Thiên tốc độ cực nhanh, ra tay như gió, chỉ thấy bóng người bay đầy trời, dưới đất nhanh chóng sạch trơn.

Trong bụng Murray càng kinh ngạc, lực tay thật cường đại!

Hắn nhận ra Đường Thiên vứt đám người này chỉ dùng lực tay đơn thuần. Đám võ giả thân thể nặng nề dưới tay gã lại như không có gì, tiện tay ném một cái bay xa hơn bảy tám trượng.

Không chỉ Murray nhìn ra, đám võ giả vốn còn rục rịch cũng nhận ra, như bị rót một chậu nước đá, không dám manh động.

Làm vậy cần sức mạnh cường đại tới đâu!

Sao Fillin nằm trong phạm vi khống chế của Hắc Hồn, nhưng trước khi mở ra huyết mạch, hiếm ai có sức mạnh kinh người như vậy.

Đường Thiên rốt cuộc cũng thấy hơi mệt.

Ngáp một cái, đôi mắt mờ đi, buồn ngủ quá!

Liếc mắt sang Cố Tuyết đang ngồi yên cùng Murray đang gắng gượng chống đỡ, gã phất phất tay: “Ta ngủ cái đã, buồn ngủ quá!”

Dứt lời gã tùy ý tìm một khu đất trống bên đống lửa, kiếm một khối gỗ làm gối, nằm xuống ngủ lăn quay.

Hơn mười giây sau, tiếng kéo bễ như thủy triều ùn ùn kéo tới.

Cố Tuyết sắc mặt vừa dại ra vừa cứng nhắc, nàng ngơ ngác nhìn Đường Thiên ngủ say trên mặt đất.

Phía ngoài còn có địch... Nơi này đâu có an toàn... Lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm mà...

Nhưng...

Đường Thiên đã ngủ say như heo rồi.

Một lát sau, Cố Tuyết sắc mặt như tan chảy, bật cười.

Đúng là một kẻ khác người!

Nàng ngắm nhìn gương mặt Đường Thiên. Lúc ngủ Đường Thiên trông hệt như một đứa trẻ, gã nhếch miệng, vẻ mặt ngốc nghếch, khóe miệng còn có chút nước rỉ ra. Nàng ngắm tới nhập thần, khóe miệng bất giác cong lên.

Trong đầu Cố Tuyết không khỏi hiện lên cảnh tượng Đường Thiên lao về phía mình ở khe Bạch Thủy.

Lúc đó Đường Thiên như một con dã thú cực kỳ nhạy cảm.

Cố Tuyết đã gặp rất nhiều thiếu niên trẻ tuổi thiên phú thực lực xuất chúng, thế nhưng Đường Thiên lại hoàn toàn khác bọn họ.

“Xích tử chi tâm à?”

Murray rên lên một tiếng, đánh thức Cố Tuyết, Cố Tuyết để ý thấy sắc mặt Murray trắng bệch, kinh hãi tới biến sắc, đứng bật dậy: “Chú Murray, chú sao rồi?”

Murray cười ha hả: “Tiểu thư yên tâm! Murray này không chết được đâu!”

Hắn toàn thân bừng lên lửa xanh, đang không ngừng xâm lấn màu xanh đậm ở vết thương bên hông. Tới khi điểm xanh đậm cuối cùng bị ngọn lửa xanh nhạt nuốt chửng, Murray cũng thở phào một hơi, ngã ngồi trên mặt đất. Huyết mạch Thiên Thanh trên người hắn có thể thanh trừ độc tố.

“Hôm nay đúng là nhờ hắn!” Murray nhỏ giọng nói: “Không ngờ hắn lại đồng ý giúp chúng ta.”

“Đúng vậy!” Trong giọng nói của Cố Tuyết lại mang vẻ cảm khái khó tả.

Murray trầm mặc trong chốc lát rồi đột nhiên hỏi: “Tiểu thư nghỉ ngơi đi, ta gác đêm.”

Cố Tuyết hơi lo lắng: “Những người kia thì sao?”

Nàng chỉ đám võ giả đang canh gác bên góc phố, đám người chăm chú quan sát lại hướng này, muốn động lại không dám động.

“Bọn họ sợ vỡ mật rồi, không đáng sợ!” Trong giọng nói Murray đầy vẻ coi thường, thế nhưng ngẫm lại biểu hiện của bản thân khi đối mặt với sự cường hãn của Đường Thiên cũng chẳng khá khẩm gì hơn, mặt đỏ ửng, vội bồi thêm: “Có ta bảo vệ, tiểu thư cứ yên tâm.”

Kinh nghiệm chiến đấu của Murray vô cùng phong phú, ánh mắt sắc bén, nhận ra đám võ giả kia đã không còn ý định chủ động tấn công, bọn họ đã chẳng còn dũng khí.

Biểu hiện kinh tâm động phách vừa rồi của Đường Thiên, cho dù giờ Murray hồi tưởng lại cũng không nhịn được cảm thấy khiếp sợ. May là mình không gặp phải đối thủ như vậy!

Murray bài trừ tạp niệm, khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển chân lực.

Hắn biết, ác chiến còn ở phía sau, cần khôi phục sớm một chút.

Đường Thiên tuy cường hãn, thế nhưng một cây làm chẳng nên non, hơn nữa...

Cố gia căn cơ thâm hậu đến đâu, người ngoài không thể tưởng tượng nổi!

๑๑۩۞۩๑๑

Đường Thiên có lẽ là người nổi bật nhất thành Hắc Sơn tối nay.

Gã dùng sức một người, đẩy lùi vài đợt sóng tiến công của Cố gia, võ giả gục ngã dưới tay gã nhiều vô số kể, toàn bộ Cố gia đều bị chặn lại.

Cả thành Hắc Sơn kinh sợ!

Thành Hắc Sơn là thành Hắc Sơn của Cố gia, Cố gia là gia tộc lớn nhất thành Hắc Sơn, thế lực họ thâm căn cố đế, không ai lay chuyển nổi.

Đây là việc nhà của Cố gia!

Những gia tộc khác không hề có ý định dính lứu tới, cạnh tranh nội bộ Cố gia xưa nay vốn luôn khốc liệt, không ai dám dấy vào.

Cố Tuyết người mang huyết mạch Tuyết Hồng ẩn tính, chuyện này đã sớm lan truyền khắp thành Hắc Sơn. Mọi người đều biết, các chi của Cố gia có thể tới cướp nhưng nếu người ngoài dám có ý đồ chắc chắn sẽ chết rất thảm.

Mọi người dồn dập suy đoán, Cố Tuyết có cường viện như vậy, không khéo chi của nàng còn có cơ hội chuyển mình.

Cao tầng Cố gia vừa trải qua một đợt rung chuyển kịch liệt, chi của Cố Tuyết cũng bị tai bay vạ gió.

Trong trưởng lão hội khói thuốc lượn lờ, các trưởng lão lúc này phun mây nhả khói, song ai nấy trầm mặc không nói một lời.

Ánh nắng sớm đã xuyên qua cánh cửa sổ nhưng không cách nào chui nổi qua lớp khói thuốc dày đặc.

Cố An Hùng ngồi ngay vị trí đầu, sắc mặt rất tệ, hắn mới ngồi lên vị trí tộc trưởng Cố gia được ba ngày lại xảy ra chuyện này. Cố Vũ cướp người thất bại, bí mật huyết mạch trên người Cố Tuyết giờ cũng bị lộ.

Năm vị trưởng lão cùng tới.

Cố An Hùng có thể ngồi lên vị trí tộc trưởng là vì có hơn ba trưởng lão chống lưng. Thế nhưng chuyện Cố Tuyết này lại không trưởng lão nào ủng hộ hắn.

Nếu chi nào có thể có một hậu nhân mang huyết mạch Tuyết Hồng, vậy chi đó chắc chắn sẽ trở thành chi đứng đấu Cố gia.

“Nói chung, cho dù Cố Tuyết lựa chọn chi nào cũng không tổn hại gì tới Cố gia chúng ta.” Đại trưởng lão trầm giọng nói: “Thế nhưng có một điểm phải nói trước, nhất định phải bảo đảm an toàn cho Cố Tuyết! Chuyện này liên quan tới vận mệnh Cố gia tương lai, không có gì mà thương lượng cả!”

Cố An Hùng biết đại trưởng lão nói câu này cho hắn nghe, chi của Cố Tuyết bị hủy diệt liên quan trực tiếp tới hắn.

Hắn không hề do dự nói: “Không sai! Lợi ích của các chi không thể đặt trên lợi ích của Cố gia được!”

Các trưởng lão dồn dập tán thành.

“Nghe nói trên đường trở về Cố Tuyết bị kiếm khách hắc ám Zia phục kích! Trời bảo hộ Cố gia ta! Chuyện như vậy tuyệt đối không thể để xảy ra lần nữa!” Trong mắt tam trưởng lão lập lòe sát cơ: “Xem ra chúng ta phải gõ một số kẻ để cảnh cáo, hừ, Cố gia chúng ta lại bị người khác ức hiếp hay sao?”

“Không sai!” Tứ trưởng lão sắc mặt âm trầm, tiếp lời: “Nhất định phải phản kích!”

Đại trưởng lão dứt khoát nói: “Chuyện như vậy tuyệt đối không thể xảy ra lần nữa!”

“Xem ra vẫn nên đưa Cố Tuyết về gia tộc là tốt nhất, chuyện này liên quan tới vận mệnh Cố gia chúng ta, không thể phạm sai lầm.” Cố An Hùng đột nhiên hỏi: “Có ai biết lai lịch của hắn không?”

Các trưởng lão hai mắt nhìn nhau, không ai biết.

“Người lai lịch bất minh như vậy sao đặt cạnh Cố Tuyết được?” Cố An Hùng nghiêm mặt nói.

Lý do của hắn đường đường chính chính, với hiểu biết của hắn về các trưởng lão, mấy lão già này chắc chắn sẽ không đặt tương lai của Cố gia vào tay kẻ khác.

Quả nhiên, đám trưởng lão đều gật đầu tán thành.

Đại trưởng lão cũng mở miệng: “Đã vậy, Lăng Húc, ngươi đi một chuyến.”

“Vâng!” Một người trẻ tuổi tướng mạo bình thường đứng dậy, xoay người rời đi.

Khóe miệng Cố An Hùng nở một nụ cười khó tấy, Lăng Húc cũng được đưa ra, thiếu niên thần bí kia chết chắc rồi!

Cố Tuyết trên tay chẳng còn lá bài nào, chắc chắn không thể lật mình nổi.

Sâu có trăm chân, chết cũng chẳng hàng, cha mẹ Cố Tuyết bị ám hại thế nhưng chi của Cố Tuyết lại chưa bị tận diệt. Chi của nàng còn rất nhiều người vẫn ở thành Hắc Sơn, không hề tổn thất.

Hắn tuyệt đối không thể để Cố Tuyết có thời gian triệu tập những người này.

Chỉ cần Cố Tuyết bị gả vào bất cứ chi nào, chi của nàng sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Khi đó, Cố Tuyết chẳng qua chỉ là một cái máy đẻ mà thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.