Chiến Thần Bất Bại

Chương 380: Chương 380: Ta là võ giả hoàng kim




Lộ Hải nghe Cơ Tiểu Nhã hét lớn, tâm thần tập trung cao độ, Cơ Tiểu Nhã đã vận dụng sát chiêu!

Thế nhưng lúc này hắn không rảnh phân tâm, hai chân như mọc rễ cắm sâu xuống mặt đất, đối mặt với Lăng Húc đang hung hăng xung phong tới.

Nắm đấm của hắn đã có ba lỗ thương, hắn cũng tức giận. Tức giận không phải là mình bị thương mà là Sơn Án Trọng Quyền Sáo bị tổn thương, bí bảo này do hắn dùng vô số công sức rèn luyện mới tới được ngày hôm nay, cách cấp hoàng kim chỉ một chút thôi. Hôm nay bị tổn thương như vậy, không biết sẽ mất bao lâu mới có thể chữa trị lại như lúc ban đầu.

Chết tiệt, chết tiệt!

Lộ Hải đã nổi giận không hề lưu lực, trọng quyền của hắn phát huy tới mức tận cùng.

Phương diện lực lượng là niềm tự hào của Lộ Hải, trước nay hắn chưa từng gặp một võ giả nào vượt qua được hắn về mặt này. Dốc hết toàn lực, hắn từng dùng một quyền trực tiếp đánh nổ thân thể một võ giả.

Thiên phú của hắn chỉ bình thường, quyền pháp tu luyện cũng chỉ là trọng quyền bình thường, thế nhưng có thể trở thành võ giả hoàng kim là nhờ phương thức tu luyện sáng tạo độc đáo của hắn. Võ hội Quang Minh am hiểu nhất là rèn luyện bí bảo, thế nhưng Lộ Hải dù làm thế nào hiệu quả rèn luyện bí bảo đều không được tốt. Hắn nảy sinh một ý tưởng mới, dùng một số thủ đoạn thô thiển của Hắc Hồn cấy ghép Sơn Án Trọng Quyền Sáo vào hai tay của mình.

Máu thịt và bí bảo từ từ dung hợp, sức mạnh của hắn bắt đầu tăng trưởng kinh người, hơn nữa tốc độ rèn luyện Sơn Án Trọng Quyền Sáo cũng nhanh chóng tăng lên, còn vấn đề tỷ lệ thân thể kỳ cục, hắn hoàn toàn không để ý.

Lộ Hải nhảy lên tới võ giả hoàng kim, đạt tới độ cao trước đây không dám tưởng tượng.

Tuy thương pháp tiểu tử tóc bạc kia không tệ thế nhưng sức mạnh lại kém hắn quá xa, một quyền của hắn cũng có thể đánh văng vài chục trượng. Vốn tưởng rằng tên kia chắc chắn không bò dậy nổi, không ngờ liên tục ba lần hắn bò dậy xung phong. Bị mình đánh ba quyền nặng như vậy cho dù là người sắt cũng phải tan nát mới đúng, không ngờ thằng nhóc này tuy mặt mũi đầy máu nhưng vẫn không ngừng xông tới.

Thằng nhãi này bệnh à!

Lộ Hải vốn dĩ đã phẫn nộ giờ càng thêm nôn nóng, theo hắn thấy Lăng Húc quả thật không thể nói lý.

Giết hắn!

Cú đấm này nhất định phải giết hắn.

Lộ Hải đã bình tĩnh lại, ánh mắt lấp loáng sát cơ, bày thế quyền chờ Lăng Húc xông tới.

Xoạt!

Một tiếng kiếm ngâm sắc bén vang lên bên tai, Lộ Hải vừa trầm tĩnh lại bỗng buồn bực, nếu nói Lăng Húc là một con gián đánh mãi không chết vậy Hạc lại là một con ruồi đen cực kỳ đáng ghét cứ ong ong bên tai không ngừng.

Ánh kiếm kia yếu ớt vô lực, Lộ Hải cảm giác chẳng khác nào đứa trẻ chơi kiếm, sẽ không uy hiếp gì cho hắn.

Hắn vỗ tay một cái, mũi kiếm kêu một tiếng bing. Hạc như một con Hạc đen khổng lồ giang hai tay khẽ đẩy ra, Lộ Hải không nhìn thấy, Hạc trên không trung hai mắt bừng sáng.

Lăng Húc cưỡi Hỏa Liệt Điểu lại như một luồng lửa đỏ thẳng tắp xông tới tầm mắt Hạc.

CHính lúc này!

Ánh mắt Hạc sáng lên, bàn tay đột nhiên nắm chặt chuôi kiếm, một tiếng hú dài vang vọng trời mây, liên miên không dứt.

Lộ Hải nghe tiếng Hạc hú, không khỏi ngẩn người, theo bản năng ngẩng đầu lên.

Ngay sau đó, vẻ mặt hắn lập tức cứng lại.

Mười ba bóng đen giống nhau như đúc tạo thành một vòng tròn, trường kiếm mỗi người nhắm thẳng vào trung tâm vòng tròn, mười ba thanh trường kiếm, mũi kiếm dính vào nhau, như một bầy hạc đen uyển chuyển múa lượn trên không trung, ống tay áo bị gió cuốn lên chập chờn biến hóa tựa đóa hoa đen, buông bóng tối xuống tầm mắt Lộ hải.

Tiếng hú dài đột nhiên ngưng bặt, mười ba bóng đen giữa bầu trời rung rung trường kiếm trong tay.

Ong!

Lộ Hải chỉ cảm thấy một tầng điện lưu lướt qua làn da mình, lông tơ toàn thân dựng đứng, mười ba luồng sát cơ đáng sợ như mười ba mũi châm sắc bén nhắm thẳng vào mi tâm.

Đây là...

Lộ Hải ngơ ngác, trong tầm mắt hắn, đóa hoa màu đen đang xoay tròn đột nhiên sụp đổ, mười ba bóng người màu đen như mười ba cánh hoa đen bay về phía hắn.

Lộ Hải biến sắc, tình thế cấp bách, hắn cũng không kịp nhớ ra gì khác, song chưởng đột nhiên đánh lên phía trên.

Ầm!

Chưởng mang vừa bay ra kịch liệt bành trướng như một bức tường vỗ về phía những bóng người màu đen kia. Cảm nhận được uy hiếp của cái chết, Lộ Hải dùng hết toàn lực, khoảng cách gần như vậy cho dù là sóng khí cũng đủ đánh tan bọn chúng!

Keng keng keng!

Vô số đốm lửa hiện lên trên chưởng mang, mười ba bóng người thay phiên nhau đánh về phía chưởng mang, bọn họ dùng các tư thế xuất kiếm bất đồng khiến người ta hoa cả mắt.

Lộ Hải hầu như không tin nổi vào mắt mình, mười ba bóng người đều là thật!

Mười ba bóng người, mỗi kiếm bắn lên chưởng mang của hắn đều làm dấy lên một chùm lửa, đây chắc chắn không phải ảo giác.

Sao lại như vậy...

Ầm!

Chưởng mang của hắn có lợi hại tới đâu dưới công kích luân phiên của mười ba người vẫn nhanh chóng tan vỡ, hóa thành vô số mảnh vỡ.

Không tốt!

Lúc này Lộ Hải mới phản ứng lại, không lo được chuyện khác, một bàn tay bảo vệ đỉnh đầu, một bàn tay khác lại xuất quyền đánh về phía đám người.

Viu!

Những bóng người màu đen lại như lông chim, lập tức bị đẩy lên trời cao.

Lúc này Lộ Hải không dám dừng lại, từng quyền nối tiếp nhau đánh lên không trung, bóng người màu đen không ngừng bay lên. Lộ Hải không chú ý tới, mười ba bóng người đã ở trên một đường thẳng.7

Mười ba Hạc đồng thời mở mắt.

Hạc trên cao nhất đột nhiên giang hai tay, cúi người phóng xuống dưới, tới đỉnh đầu Hạc thứ hai tốc độ vẫn không giảm, hai người va vào nhau, cảnh tưởng kỳ diệu xảy ra, hai bóng người hợp lại làm một.

Keeng!

Một tiếng kiếm ngâm.

Bóng người thế tới không ngừng, tiếp tục đánh về phía một bóng người khác.

Keng keng kenG!

Tiếng kiếm ngâm vang lên liên miên không ngứt, dày đặc tới mức người ta khó lòng nhận biết, chỉ cảm nhận được tiếng kiếm ngâm bén nhọn.

Mười ba hợp một!

Mái tóc dài lay động giữa không trung, võ phục màu đen phần phật theo gió, con mắt màu đen trầm tĩnh như nước.

Trên vỏ Hạc Kiếm cổ kính sáng lên một lồng ánh sáng kiếm khí màu trắng, đây là hiện tượng do ánh kiếm ngưng tụ tới một mức nhất định.

Một chùm sáng đen đột nhiên giáng xuống.

Ầm, bàn tay nham thạch đồ sộ của Lộ Hải lập tức nát tan, vô số đá vụn bắn lung tung, cánh tay phải của Lộ Hải nổ nát.

“Ta muốn giết ngươi!”

Lộ Hải như phát điên.

“Ngu ngốc.”

Một giọng nói đầy trào phúng đột nhiên vang lên.

Lăng Húc nhìn Lộ Hải trước ngực rộng mở, gương mặt đầy máu mỉm cười trào phúng, ngón tay kích nhẹ thương bạc, thương bạc đột nhiên biến mất.

Không trung chỉ còn một điểm sáng lạnh, lấp lánh như sao.

Yết hầu Lộ Hải đột nhiên nổ tung, lộ ra cái lỗ to bằng nắm tay, vẻ tức giận của hắn cứng lại trên mặt, con ngươi trợn to kinh ngạc.

Sao... sao... lại như vậy....

Ầm, hắn như cây cọc gỗ ầm ầm đổ xuống đất.

Hạc hạ từ trên không trung xuống, khi vừa tiếp đất đầu gối hắn mềm nhũn, suýt chút nữa ngã quỳ, cố tự ổn định thân hình mới không mất mặt trước mọi người.

Đột nhiên, Lăng Húc quay gương mặt đầy máu sang: “Này, ẻo lả, chiêu vừa rồi tên là gì?”

Hạc lau vết máu bên khóe miệng, thản nhiên đáp: “Kiếm Luân Hạc Vũ.”

๑๑۩۞۩๑๑

Đường Thiên rơi vào nguy hiểm.

Những vết lốm đốm bé nhỏ kia tràn ngập nguy hiểm trí mạng. Chúng dễ dàng xuyên thủng phòng ốc, xuyên thủng cả chuông gió dưới mái hiên, xuyên thủng mọi thứ trong tầm nhìn của hắn.

Ầm.

Một gian phòng chic hít những lỗ thủng nhỏ li ti ầm ầm sụp đổ, những vệt lốm đốm như hoa tuyết tiếp tục xuyên qua đống đá vụn, khiến chúng đã nhỏ lại càng thêm nhỏ.

Đây là lần đầu tiên Đường Thiên gặp phải thứ võ kỹ đáng sợ như vậy.

Hắn chỉ có thể liều mạng né tránh.

Thế nhưng số vệt sáng quá nhiều, nhiều tới mức không cách nào né tránh.

Phốc phốc phốc!

Máu tươi vang tung tóe, vài giây ngắn ngủi trên người Đường Thiên đã có thêm vài vết thương, tuy không sâu nhưng máu tươi vẫn nhuộm đẫm quần áo gã, trông cực kỳ kinh khủng.

Máu tươi lập tức khiến Đường Thiên mất đi lý trí.

Gã như con dã thú bị thương, sắc mặt tàn nhẫn.

Đúng vậy, ta không né được, nhưng sao ta lại phải né?

Ánh sáng xán lạn bùng lên trên mười đầu ngón tay gã, gã khai bước phóng thẳng về phía Cơ Tiểu Nhã. Gã điên cuồng thôi động Hỏa Liêm Quỷ Trảo chụp vào những vệt sáng xung quanh.

Tiếng nổ lanh lảnh, từng vệt sáng bị Hỏa Liêm Quỷ Trảo đánh trúng lập tức hóa thành một chùm ánh sáng rồi vụt tắt.

Cơ Tiểu Nhã vẫn thản nhiên, đã không biết bao nhiêu người muiốn phá giải chiêu thức Sa Ngư Hồi Quyển này của mình nhưng tới giờ chưa ai thành công. Bởi bầy cá mập này ngươi có giết mười con tám con cũng không thể khiến ngươi an toàn mà chỉ đưa tới càng nhiều cá mập.

Mọi cố gắng đều chỉ là công cốc.

Cơ Tiểu Nhã hờ hững nhìn Đường Thiên điên cuồng thôi động Hỏa Liêm Quỷ Trảo cùng vô số vệt sáng càng lúc càng dày đặc xung quanh hắn. Số vệt sáng kinh người bao phủ Đường Thiên, tụ tập thành một cái kén lớn, chậm rãi lưu chuyển.

Tiếng gào thét của Đường Thiên vẫn vang vọng từ trong đó ra.

Cơ Tiểu Nhã thản nhiên tự đắc, giãy dụa đi, giãy dụa đi, càng giãy dụa ngươi sẽ càng chết nhanh.

Đột nhiên, xa xa vang lên một tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng. Cơ Tiểu Nhã đột nhiên biến sắc, đó là Lộ Hải! Chẳng lẽ Lộ Hải gặp nguy hiểm?

KHông được, mình phải tốc chiến tốc thắng!

Cơ Tiểu Nhã vừa quyết định xong lại bỗng biến sắc, nàng đột nhiên nhận ra tình hình không đúng, vì Đường Thiên đã giãy dụa hơn mười phút rồi.

Tiếng rống giận dữ vẫn không ngừng vang lên trong vòng vây, chẳng lẽ hắn chưa chết!

Sao lại như vậy?

Xưa nay chưa ai chống cự được trong vòng sáng quá ba phút.

Nàng theo bản năng nhìn về phía Đường Thiên, sắc mặt đột nhiên đại biến, vòng vây vốn gió thổi không lọt lúc này đã mơ hồ thấy được bóng người điên cuồng của Đường Thiên.

Vòng sáng hóa mỏng...

Ầm ầm ầm!

Tiếng nổ dày đặc như mưa, Đường Thiên máu me khắp người, gã đã trở thành một người máu, dưới chân hắn đã là một vũng máu nho nhỏ. Thế nhưng gã vẫn điên cuồng tấn công, tấn công vệt sáng xung quanh.

Trong đầu gã chỉ có một suy nghĩ, một suy nghĩ đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn.

Đánh nát chúng! Đánh nát chúng nát hết đi!

Bất kể chúng có bao nhiêu, mười vạn, trăm vạn, đều đánh tan hết đi!

Chỉ cần đánh tan hết, mình không cần phải né trnáh nữa.

Gã điên cuồng công kích những vệt sáng, cố gắng tránh chỗ yếu, thế nhưng mất nhiều máu vẫn khiến đầu óc hán choáng váng.

Kẻ thắng chắc chắn là ta, không ai cướp được.

Đánh bại ả, ngươi sẽ là võ giả hoàng kim, Đường Thiên, chịu đựng...

Ngươi nói đúng...

Máu chảy càng lúc càng nhiều, vệt sáng lại càng lúc càng ít.

Tới khi vệt sáng cuối cùng bị đánh tan, một người đầy máu đứng trước Cơ Tiểu Nhã đã sợ hãi tuyệt vọng.

Gã đột nhiên nhếch miệng, hàm răng trắng như tuyết đầy vết máu, đầy sức mạnh chấn nhiếp lòng người.

Ha ha, ta là võ giả hoàng kim rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.