Khi Đường Thiên mơ màng tỉnh lại, gã lờ mờ mở mắt ra.
Trên người được đắp một tấm chăn mềm mại, trên chăn thoang thoảng hương thơm, tấm đệm dưới chân cũng cực kỳ mềm mại, khiến Đường Thiên vô cùng thoải mái.
Đây là đâu…
Đột nhiên, ngoài phòng vang lên giọng nói của A Tuyết, chờ đã! Đường Thiên lập tức ngồi phắt dậy. Gã nhớ mình đang chiến đấu với người khác cơ mà, sao đột nhiên lại tới đây?
“Này, ông chú!” Đường Thiên không nhịn được hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Binh lười nhác bước ra, bộ mặt tấm bài tú còn mơ màng chưa tỉnh ngủ, hai hàng mi rậm rủ xuống: “À, sức mạnh huyết mạch ngươi hấp thu có chút vấn đề.”
“Có vấn đề?” Con mắt Đường Thiên trợn tròn: “Vấn đề gì?”
“Chắc là cắn trả.” Binh ngáp một cái: “Giờ thì không sao rồi.”
Đường Thiên nghe không sao rồi, ồ một tiếng rồi nhìn Binh từ trên xuống dưới, hơi ngạc nhiên: “Này, ông chú, sao ngươi trông mệt mỏi vậy?”
“Lớn tuổi rồi, không thể so với đám nhóc nhà ngươi.” Binh ngáp liền mấy cái, mắt đầy nước. nói năng hàm hồ: “Đi đây…”
Nói xong lập tứ biến mất.
Thịch thịch thịch!
Tiếng đập bình bịch vang lên, đùng, một bóng người nho nhỏ như làn khói lao tới bên giường, bắn thẳng lên người Đường Thiên. Mầm Mầm vung bàn tay nhỏ, khuôn mặt tròn xoe vô cùng kích động.
“Nhức đầu quá, Mầm Mầm, lúc nào ngươi mới nói được đây.” Đường Thiên tiện tay xoa đầu Đường Thiên một cái, miệng nói tay vén chăn, bước từ trên giường xuống.
Gã bước ra cửa phòng, sau đó bị cảnh tượng trước mặt làm cho ngây ngẩn.
Bốn người Yến Hạ được một người xa lạ dẫn đi, xếp thành một hàng, ai nấy vẻ mặt khúm núm không ngừng cúi người với A Tuyết, sắc mặt ai cũng mỉm cười lấy lòng.
Chuyện này…
Đường Thiên sắc mặt mờ mịt, sao vừa ngủ dậy thế giới đã thay đổi hẳn thế này?
Cố Tuyết nghe phía sau có tiếng động, quay mặt lại thấy là Đường Thiên, lập tức vui mừng gọi một tiếng: “A Thiên!”
Nàng lập tức bỏ qua bọn Hứa Trường Thiên bên cạnh, nâng váy chạy về phía gã.
“A Tuyết, bọn họ…” Đường Thiên ngơ ngác chỉ về phía bọn Hứa Trường Thiên, sắc mặt mờ mịt.
“Hứa chấp sự tới nhận lỗi.” Cố Tuyết mỉm cười lộ lúm đồng tiền như hoa, trả lời. Cố Tuyết làn da trắng trẻo, dung nhan xin xắn, nụ cười này ngay kẻ ngây ngô như Đường Thiên cũng không khỏi ngây ngốc.
Có điều…
Sắc mặt Đường Thiên càng quái dị, nghi ngờ nhìn bọn Hứa Trường Thiên, đám người này định làm gì đây.
Hứa Trường Thiên vội vàng mỉm cười vô hại.
“A Tuyết, ngươi cũng phải cẩn thận đấy, trong xã hội lắm người xấu lắm!” Đường Thiên nói với Cố Tuyết một câu đầy ẩn ý: “Đừng để bị đám người xấu đó lừa gạt, có ta đây, ai dám bắt nạt ngươi ta đánh cho hắn lấy rổ đựng răng!”
Nói xong Đường Thiên còn vờ hung ác trừng mắt với bọn Hứa Trường Thiên.
Năm người Hứa Trường Thiên xếp thành hàng, cùng nở một nụ cười vô hại hệt như nhau.
Đường Thiên càng cảm thấy quái dị, mất tự nhiên.
Cố Tuyết che miệng cười trộm.
Hứa Trường Thiên cười ha hả bắt chuyện: “Chúng ta không quấy rầy hai vị nữa. Cố gia chủ yên tâm, có chúng ta ở đây bất cứ ai cũng không dám làm chuyện gì bất lợi cho Cố gia!”
Hứa Trường Thiên vỗ ngực, vẻ mặt lẫm liệt chính nghĩa.
Đám người này hồ đồ cả rồi sao… Chẳng phải các ngươi định đối phó với Cố gia à…
Ánh mắt Đường Thiên nhìn đám người càng thêm quái dị.
Ánh mắt của Đường Thiên khiến nụ cười của đám Hứa Trường Thiên cứng đờ, vội vàng cáo từ rời khỏi.
“A Thiên thấy sao? Còn chỗ nào không thoải mái không?”
Giọng nói A Tuyết đầy thân thiết và sốt sắng, trong lòng Đường Thiên ấm áp, cười ha hả, vỗ ngực bùm bụp: “Ha ha ha, thiếu niên vĩ đại như thần, mình đồng da sắt, chút bất ngờ nho nhỏ mà thôi! Giờ ta cường tráng tới mức đánh chết được Tiểu Húc Húc đấy!”
Lúc này Cố Tuyết mới thở phào một hơi.
“Ta đánh chết ngươi trước!” Sắc mặt Lăng Húc âm trầm, gằn ra một câu, con mắt toát lên ánh lửa.
Không xong, bị phát hiện rồi.
Nụ cười Đường Thiên cứng lại, song mắt gã lại sáng quắc lên, trợn mắt chỉ tóc Lăng Húc: “Tiểu Húc Húc, tóc ngươi sao vậy?”
“Thủ đoạn vụng về thế cũng định lừa ta!” Lăng Húc không hề lay động, vẫn nâng mũi thương chỉ thẳng Đường Thiên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tới đây, quyết một trận phân thắng bại nào!”
“Ồ, A Húc, tóc ngươi thật sự thay đổi mà.” Cố Tuyết cũng kêu lên.
“A Tuyết, ngươi đừng thông đồng với tên khốn kiếp này!” Lăng Húc vẫn nguyên gương mặt “ta không lùi bước”.
“Thật mà! A Húc, tóc ngươi biến thành màu bạc rồi!” Cố Tuyết nghiêm túc nói.
Không biết từ lúc nào Đường Thiên đã vọt tới bên LănG Húc, sắc mặt tò mò gẩy gẩy tóc hắn: “Thật kỳ lạ, không phải nhuộm. Ta nghe nói loài heo có một số giống đặc biệt, lông sau khi mọc còn đổi màu được. Thật không ngờ Tiểu Húc Húc ngươi cũng giống vậy!”
“Giống… heo…” Sắc mặt Lăng Húc đen sì chẳng khác nào đáy nồi, khóe mắt giật giật, đột nhiên hắn hít một hơi lạnh, con mắt trợn tròn.
Đường Thiên không hề phát giác, nhổ một sợi tóc giơ lên trước mặt Lăng Húc: “Đây, ngươi xem, bên dưới cũng biến thành màu bạc rồi!”
Lăng Húc đang chuẩn bị nổi điên, ánh mắt thấy sợi tóc nửa xanh nửa bạc trên tay Đường Thiên, như bị sét đánh, ngây ra tại chỗ.
Ánh mắt hắn ngơ ngác nhìn cọng tóc trên tay Đường Thiên.
Sợi tóc có một nửa xanh như nước biển, nửa kia màu bạc.
Lăng Húc ngây ra tại chỗ, sắc mặt biến đổi không ngừng.
Một lúc sau hắn mới hừ lạnh một tiếng: “Màu bạc đẹp hơn.”
Dứt lời hắn mặc kệ Đường Thiên và Cố Tuyết, xoay người bỏ đi, để lại một câu nói.
“Mấy ngày tới đừng làm phiền ta, ta muốn bế quan ngộ thương!”
Đường Thiên sắc mặt âm trầm nhỏ giọng nói với Cố Tuyết: “Xem ra chuyện này khiến Tiểu Húc Húc khá sốc.”
Cố Tuyết suy tư.
Đường Thiên cảm thấy mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đều thật kỳ quái: “Đúng rồi, A Tuyêt, đám chấp sự đoàn có chuyện gì vậy?”
Cố Tuyết khôi phục tinh thần, cũng lộ vẻ khó hiểu, lắc đầu nói: “Ta cũng không rõ, có điều bọn họ nói mấy hôm nữa sẽ có khách quý đến đây, bảo chúng ta chuẩn bị.”
Đường Thiên cười gằn: “Hắn là ai chứ? Bảo chúng ta chuẩn bị thì chúng ta phải chuẩn bị à? Đầu óc lên cơn à? Bọn họ đả thương chú Murray, chuyện này không thể để vậy được.”
Cố Tuyết nhìn bộ dáng căm tức của Đường Thiên, trong lòng lại thấy hài lòng, mỉm cười nói: “CHú Murray đã khỏe rồi, vị chấp sự kia đã dùng hồn dược chữa khỏi. Hắn cũng đã tạ lỗi với chú Murray, đưa chú ấy một bí bảo cấp đồng để bồi thường. Chú Murray cũng đã tha thứ cho họ.
Đường Thiên hơi ngạc nhiên, bĩu môi: “May là chúng thức thời đấy, bằng không ta sẽ không bỏ qua cho chúng.”
Cố Tuyết lại cười nhẹ, chợt nhớ ra một chuyện: “A Thiên, có chuyện cần ngươi giúp.”
Đường Thiên nghe vậy lập tức vỗ ngực nói: “Chuyện gì cứ nói!”
“Ta định dùng người đá năm mắt, xem có trợ giúp gì với huyết mạch không. Nhưng ta hiểu biết rất ít về người đá năm mắt, không biết lúc đó sẽ có tình trạng gì, nhờ A Thiên ở bên bảo vệ một lúc.”
Cố Tuyết lộ vẻ kiên nghị, mọi chuyện xảy ra trong những ngày vừa rồi khiến nàng hiểu rõ, không có thực lực thì ngay bản thân mình cũng không tự bảo vệ nổi. Nàng vốn định sau khi Đường Thiên đi khỏi mới dùng người đá năm mắt, song trận chiến này khiến nàng quyết định sử dụng sớm hơn, nếu có thể khai mở huyết mạch Tuyết Hồng vậy mình cũng không còn là trói buộc với A Thiên nữa.
“Không thành vấn đề!” Đường Thiên không hề nghĩ ngợi lập tức đồng ý, gã cảm thấy đây là chuyện đương nhiên. Có mình ở bên bảo hộ sẽ không dễ xảy ra chuyện bất ngờ, gã nghiêng đầu hỏi: “Giờ bắt đầu luôn à?”
Cố Tuyết lắc đầu: “Ta muốn chuẩn bị một chút, tuy không biết người đá năm mắt có gì cần để ý nhưng ta vẫn muốn chuẩn bị một chút. Có điều, có A Thiên ở bên ta cũng yên tâm.”
Ánh mắt nàng chăm chú nhìn khuôn mặt Đường Thiên, thấy gương mặt góc cạnh rõ ràng này trái tim nàng lại yên tĩnh lại.
Nàng không lộ chút dấu vết thu lại ánh mắt mình, nhìn Đường Thiên mỉm cười: “Vậy để chờ ta chuẩn bị kỹ càng rồi sẽ tìm ngươi.”
“Được!” Đường Thiên sảng khoái gật đầu.
Cố Tuyết nhanh chóng quay lại công việc.
Mầm Mầm nhảy tới vai Đường Thiên, vung tay về phía Cố Tuyết.
Đường Thiên nhìn khu nhà trống trải, đột bỗng nghiêng đầu, cảm giác như vừa quên chuyện gì. Suy nghĩ một lúc lâu, Đường Thiên đột nhiên vỗ đầu một cái, rốt cuộc cũng nhớ ra đã quên chuyện gì.
Trong tủ còn giấu hai người!
Hai người này sẽ không chết đói chứ…
Đường Thiên chột dạ, vội vàng chạy về phía căn nhà của mình. Trong sân không thấy bóng dáng Lăng Húc, gã này chắc chắn lại chui vào đâu luyện thương rồi.
Đường Thiên có tật giật mình, cẩn thận đẩy cửa ra, bố trí bên trong vẫn hệt như trước đó, không ai ra vào. Đường Thiên rón ra rón rén đi tới trước cửa tủ, mở tủ ra, thấy ánh mắt đầy tức giận của cô bé mới thở phào một hơi.
Còn may, chưa chết đói!
Đường Thiên vui mừng khôn xiết, lập tức kéo hai người ra.
Gã vừa lấy khăn lụa bịt miệng ra cô bé đã chửi ầm lên: “Ngươi định bỏ đói bọn ta à? Uổng cho ta bày mưu tính kế giúp ngươi! NGƯƠI LÀ ĐỒ XẤU XA! Hu hu hu…”
Cô bé nói tới mức phát khóc.
Đường Thiên càng chột dạ, tay chân luống cuống, muốn khuyên cô bé đừng khóc nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu: “Cái này…”
Tiếng hu hu của cô bé hóa thành tiếng khóc lớn, nước mắt nước mũi tùm lum.
“Cái này… cái này…”
Đường Thiên cảm thấy mình ngậm miệng lại vẫn hơn. Quả nhiên, khóc hơn mười phút, cô bé ngừng khóc, chỉ mũi còn sụt sịt, mặt như mặt mèo.
“Ta đói.”
Cô bé đáng thương nói.
“À ừ ừ.” Đường Thiên giờ mới phản ứng lại, lấy một miếng bánh ra đưa tới miệng cô bé.
Cô bé cắn một cái, lông mày lập tức nhăn tít lại, miệng ậm ừ: “Ăn chán quá!” Tiếp dó dùng tốc độ kinh người gặm sạch cái bánh, nhanh tới mức Đường Thiên đứng nhìn mà mắt trợn tròn mồm hóa hốc, thế này là phải đói đến đâu…
Gã hơi chột dạ: “Còn muốn ăn không?”
“Ta muốn uống nước!” Cô bé tức giận nói.
Đường Thiên lại đút cho nàng mấy ngụm nước.
Cô bé lấy lại sức, hai mắt sáng lên hỏi Đường Thiên: “Ta bày mưu cho ngươi, ngươi đã dùng chưa? Hiệu quả ra sao?”