Nụ cười Đường Thiên cứng lại trên mặt, một lúc sau mới vò đầu bứt tai, cười ha hả: “Quên mất rồi...”
“Quên mất...” Ánh mắt đen láy của cô bé lập tức trợn tròn, hét ầm lên: “Sao ngươi lại có thể quên được? Chuyện lớn như vậy ngươi cũng quên được hay sao? Ta phí bao công sức suy nghĩ, ngươi lại đi quên.. ô ô...”
Tiếng quát tháo chói tai im bặt.
Đường Thiên nhanh chóng nhét khăn lụa vào miệng cô bé.
Con mắt cô bé như muốn lồi ra, không thể tin nổi mình lại bị đối xử như vậy, khuôn mặt nhỏ bé đầy tức giận.
Sắc mặt Đường Thiên vẫn vô tội: “Đánh một trận nên quên mất. Có điều nhóc cũng đừng tức giận như vậy, ta cảm thấy kết quả rất tốt, không uổng trận đánh ấy. Xem ra trình độ mưu tính của nhóc cũng chẳng có gì đặc biệt, đánh một trận là giải quyết được hết rồi, nhóc còn cố làm phức tạp lên. Cô nhóc, còn phải tiến bộ nhiều!”
Đường Thiên xoa đầu cô bé, sắc mặt đương đương đắc ý.
Cô bé lại tức giận ô ô liên hồi.
“Được rồi, ăn cũng ăn no rồi, mấy ngày tới cũng không đói chết được.” Đường Thiên vừa nói vừa dẫn hai người lại phía cái tủ: “Hoành Chiến huynh, ta biết ngươi có đói một tháng cũng không chết cho nên sẽ không làm mình phiền thêm, không cho ngươi ăn đâu.”
Đường Thiên đặt ngang Hoành Chiến xuống, Địch Hoành Chiến nhắm mắt như ngủ, biểu hiện vô cùng bình tĩnh.
Đường Thiên nâng cô bé lên đặt trên người Địch Hoành Chiến, thấy ánh mắt cô bé xoay chuyển liên hồi bèn cảnh cáo: “Tốt nhất nhóc đừng tìm cách giở trò, nếu không, hừ!”
Cô bé lại lườm Đường Thiên một cái.
Đóng kỹ cánh cửa tủ lại, Đường Thiên cũng thấy đau đầu, nên giải quyết hai tù binh một lớn một nhỏ ra sao?
Giết cũng không được, thả cũng chẳng xong, đúng là phiền toái.
Được rồi, nước lên thì thuyền lên, Đường Thiên không buồn nghĩ nữa, vứt chuyện hai tù binh này ra sau đầu.
Đường Thiên rảnh rỗi bắt đầu tu luyện. Hoạt động thân thể một hồi, gã phát hiện sau khi hấp thụ hoàn toàn huyết mạch, lực lượng và tốc độ của mình lại tăng trưởng đôi chút.
Lực lượng của gã tăng khoảng một phần mười, đạt tới gấp mười một lần người thường. Còn tốc độ của gã cũng tăng lên một phần mười, ngoại trừ nó ra Đường Thiên có thể cảm giác được lực khống chế của mình với thân thể gia tăng rất lớn. Tố chất thân thể Đường Thiên tăng tới một mức mà lúc trước gã không cách nào tưởng tượng nổi.
Phát hiện này khiến gã vô cùng vui mừng.
Lực lượng và tốc độ gia tăng lại khiến cho uy lực võ kỹ của gã tăng trưởng không ít.
Có điều, Đường Thiên cũng hiểu giờ võ kỹ lại thành điểm yếu của gã. Bất luận tốc độ hay lực lượng Vu lão đều thua xa gã, lão có thể chống lại gã đều là bởi võ kỹ cường đại.
Đường Thiên, ngươi không được kiêu ngạo.
Đường Thiên thầm nhủ trong lòng, gã tiến vào cốc Đói Bụng, bắt đầu quá trình tu luyện cực kỳ bi thảm.
Tiếng kêu thảm thiết lại vang vọng khắp cốc Đói Bụng.
Chạy, chạy chạy, chỉ có chạy như điên như dại.
Cuồng phong thổi tới mặt mang đi nhiệt độ và chân lực trong cơ thể. Cả đan điền và kinh mạch đều trống rỗng, còn sạch hơn tẩy rửa. Thể lực tiêu hao kinh người, toàn thân như bốc cháy, yết hầu luôn như bị lửa thiêu.
Đường Thiên nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt dữ tợn, như đang chiến đấu.
Đúng là gã đang chiến đấu.
Sơn cốc không nhìn thấy điểm cuối khiến người ta tuyệt vọng. Sau lưng là đám sói nhai xương không biết mệt mỏi, khiến người ta tuyệt vọng. Hai chân như đeo chì, đường núi gập ghềnh khiến người ta tuyệt vọng. Không khí hít vào như đao cắt, môi như muốn nứt ra, thể lực tiêu hao hết, đầu óc trống rỗng khiến người ta tuyệt vọng...
Tất cả đều chỉ có tuyệt vọng!
Tuyệt vọng là kẻ địch của gã, gã phải chiến đấu với nó!
Đường Thiên dùng cả tay cả chân, té ngã, toàn thân lấm đầy bùn đất, quần áo rách nát không chịu nổi, khuôn mặt dữ tợn, con mắt mờ mịt, đầu óc trống rỗng, tất cả đều không khiến gã buông tha.
Gã có thể bị sói nhai xương cắn xé cũng tuyệt đối không cho phép mình bại dưới tay tuyệt vọng.
Bại dưới tay tuyệt vọng, thật quá sỉ nhục!
Khi Đường Thiên giãy dụa ra khỏi cốc đói bụng, toàn thân gã gần như hư thoát. Sắc mặt mờ mịt ngây ngốc, mệt mỏi vô cùng. Gã như con rối không biết tức giận ra gì, theo bản năng khoanh chân bắt đầu vận chuyển tâm pháp.
Hạc Khí Quyết cấp năm từ từ lưu chuyển, năng lượng xung quanh như bị mồn bàn tay vô hình dồn lại, nhanh chóng ùa về phía Đường Thiên. Đường Thiên lại như một cơn lốc xoáy cực lớn.
Một cảm giác mát lạnh không ngừng lưu chuyển dọc theo kinh mạch đi khắp toàn thân.
Binh đột nhiên xuất hiện, trên tay nhiều thêm ba viên đá ngôi sao, bộp, hắn bóp nát ba viên đá ngôi sao, nồng độ năng lượng xung quanh tăng vọt. Dưới lực hút cường đại, năng lượng nhanh chóng chui vào cơ thể Đường Thiên.
Được một lượng lớn năng lượng bổ sung, Đường Thiên đang khoanh chân sắc mặt hòa hoãn lại.
Bin giờ lơ lửng giữa không trung, ánh mắt nhìn khuôn mặt Đường Thiên, gương mặt lá bài tú lơ khơ lộ vẻ ngây ngốc. Hiệu quả tu luyện cốc Đói Bụng rất tốt, nhưng quá trình vô cùng đau khổ, người chịu được đã ít lại càng ít. Trong quá trình tu luyện của tân binh, cốc Đói Bụng là mục bắt buộc song có rất ít người chủ động luyện thêm.
Được rồi, thiếu niên kế thừa binh đoàn Nam Thập Tự chắc chắn phải có điểm bất thường.
Gương mặt bài tú của Binh mỉm cười tự giễu, có điều mấy ngày nay sao mình lại mệt vậy? Binh thầm lấy làm lạ, càng khiến hắn cảm thấy lạ hơn là cảm giác thực lực bản thân đang từ từ tăng lên. Thích ngủ có liên quan gì với chuyện này?
Mặc dù tăng tiến vô cùng chậm rãi, khó lòng phát hiện, song là một giáo quan lâu năm, hắn vẫn nhạy cảm phát giác được.
Thứ duy nhất hắn nghĩ tới là những trận chiến trong khoảng thời gian này.
Xem ra phải quan sát một chút.
Binh sờ lên cằm, lại nhớ tới vấn đề thủ hạ. Thực lực Quỷ Trảo không tệ nhưng mỗi lần gọi ra lại phải trả giá quá lớn mà thời gian lại ngắn, tính ra không lợi lộc gì cả... Hơn nữa sau này một khi Đường Thiên học được Hỏa Liêm Quỷ Trảo, đặc điểm hai bên có phần trùng nhau.
Bồi dưỡng Mầm Mầm?
Thế nhưng hắn không nhớ nổi đám người năm xưa làm sao bồi dưỡng mầm hồn tướng, đúng là nực cười...!
Binh ưu thương vuốt cằm.
Song ngay lúc này, Đường Thiên chợt mở bừng hai mắt, sắc mặt đầy vui mừng, vừa thấy Binh đã vô cùng hưng phấn: “Này, ông chú, chân lực ta tiến bộ không ít. Ô, cốc Đói Bụng này thật hữu hiệu...!”
Binh lười nhác nói: “Bỏ ba viên đá ngôi sao cấp sáu, nếu không hiệu quả vậy ngươi đúng là quá kém.”
“Ba viên đá ngôi sao cấp sáu...” Nụ cười của Đường Thiên cứng lạit rên mặt.
Mỗi viên đá ngôi sao đều có giá trên hai vạn tinh tệ. Trên tay Đường Thiên cũng chỉ có bảy mươi viên đá ngôi sao cấp sáu. Nói cách khác, loáng cái đã tiêu hết sáu vạn tinh tệ.
Đường Thiên vô cùng đau lòng, lập tức kêu lên oa oa: “Sao ngươi lại tiêu pha như vậy...”
“Nồng độ năng lượng không đủ.” Binh vẫn lười biếng không chút ođọng tĩnh, thân thể giữa không trung dứt khoát nằng ngang xuống, một cánh tay chống đầu: “Tu luyện trong cốc Đói Bụng cũng có điều kiện đấy, nếu nồng độ năng lượng không đủ, không chỉ khiến tiến bộ chậm lại mà còn dễ làm cho đan điền và kinh mạch bị tổn thương.”
“Tổn thương?” Đường Thiên con mắt trợn tròn, tức giận nói: “Sao trước đây ngươi không nói cho ta?”
“Tất cả đều nằm trong phạm vi khống chế.” Binh ngay nhấc mí mắt cũng lười chẳng buồn làm: “Giờ không phải tốt sao? Phương pháp này tiến bộ nhanh nhất!”
Đường Thiên bị thái độ hờ hững của Binh chọc giận, làm bộ muốn nhào tới.
Binh lại giơ tay lên ý bảo Đường Thiên ngừng lại: “Ngươi nên nghĩ lại vấn đề về đá ngôi sao thì hơn.”
Đường Thiên quả nhiên mắc lừa, ngừng lại, sắc mặt hồ nghi: “Đá ngôi sao có vấn đề gì?”
“Thật ra cũng chẳng phải chuyện gì lớn.” Binh lười biếng đáp một câu, ngay lúc Đường Thiên định nhào tới lại chuyển giọng: “Chỉ có điều số lượng không đủ.”
“Số lượng không đủ?” Đường Thiên ngây người, lắp ba lắp bắp: “Bảy, bảy mươi viên còn chưa đủ?”
“À... còn thiếu một chút xíu.” Binh nhẹ nhàng trả lời.
“Một chúễuíu thôi à? Vậy thì tốt.” Đường Thiên thở phào một hơi: “Thiếu bao nhiêu viên?”
“Có khoảng một trăm viên thôi.” Binh lại dùng giọng điệu nhẹ nhàng thoải mái trả lời, mí mắt vẫn chẳng buồn nâng lên.
“Một trăm viên...” Đường Thiên như bị sét đánh ngây ra tại chỗ.
Một viên đá ngôi sao cấp sáu có giá hai vạn tinh tệ, một trăm viên là hai trăm vạn tinh tệ, mà trên người gã tổng cộng cũng chỉ có một trăm vạn!
Binh vẫn coi như không thấy vẻ mặt Đường Thiên, giọng điệu đương đương: “Đây vẫn là vì cấp bậc của ngươi khá thấp, ngươi cũng khá cố gắng, bằng không số lượng đá ngôi sao còn nhiều hơn. Có điều chờ tiêu hết một trăm bảy mươi viên đá ngôi sao này ngươi cũng gần lên tới cấp sáu rồi.”
“À đúng rồi, một khi tu luyện thế này rồi không thể chấm dứt... Bằng không sẽ tạo thành thương tổn vĩnh viễn đối với đan điền và kinh mạch của ngươi.”
“Thiếu niên, đừng coi nặng tiền tài, đó chẳng qua là cặn bã thôi... Ngươi phải coi tiền bạc như cặn bã. Có điều nói đi cũng phải nói lại, cặn bã là gì, phân bón đấy. Cho nên có nhiều cặn bã vẫn tốt hơn!”
Binh nhắm mắt lại, vẻ mặt khoan khoái, cánh tay thi thoảng lại vung vẩy trên không trung.
Đường Thiên hoàn toàn bùng phát, lao thẳng lên, hai tay nắm lấy cổ Binh, ép sát tới gần mặt mình miệng gào như sấm: “Cặn bã? Vậy ngươi biến ra một trăm vạn cặn bã cho ta xem nào!”
Gương mặt tú lơ khơ bị Binh ép tới mức có cảm giác lúc nào cũng có thể rơi xuống. Song gã vẫn nhắm mắt, vẻ mặt thoải mái: “Ngươi thiếu tiền à? Thiếu niên, đừng coi thường bản thân. A... A Tuyết chắc chắn đồng ý bỏ số tiền đó ra, đó là nữ đại gia đấy, một nữ đại gia lớn đấy...”
Đường Thiên nghe vậy càng tức, nện Binh xuống sàn liên hồi.
Đá vụn bay lung tung xong Binh lại chẳng chút vấn đề, thậm chí tư thế cũng không đổi: “Của cải Cố gia vẫn khá dồi dào. Một trăm vạn tinh tệ cũng chỉ là mưa rơi gió thổi, như một món bí bảo cấp đồng thôi. Ngươi không muốn mất mặt thì để ta nói cho nhé? Yên tâm, A Tuyết yêu ngươi thật lòng, chỉ cần nói một câu là được...
Đường Thiên lại nắm chân Binh, đậm xuống, rầm, đầu Binh kẹt xuống phiến đá.
“Tên khốn kiếp này! Vô sỉ!” Đường Thiên chửi ầm lên: “Ngươi dám mưu đồ gia sản A Tuyết, đô ầm hiểm!”
“Khụ khụ khụ!” Tiếng ho của Binh vang lên dưới phiến đá: “Đừng có dùng chữ mưu đồ. Cách này rất tiện lợi. A Tuyết là ngươi tốt vậy mà...”
“Im ngay!” Đường Thiên hung hăng quát lớn. Gã hừ lạnh một tiếng: “Chẳng phải chỉ trăm vạn tinh tệ ư? Thiếu niên vĩ đại như thần sao bị trăm vạn tinh tệ làm khó? Hừ!”
Dứt lời, Đường Thiên nghiêm mặt quay người bỏ đi.