Trong màn đêm đen,t rên một cồn cát cao cách bộ lạc khoảng năm dặm.
Hạc đang khoanh chân bỗng mở bừng mắt, đêm sa mạc bầu trời đầy sao mênh mông tĩnh lặng, một cảm xúc không tên dâng lên, chân khí trong cơ thể Hạc xao động như hàm chưa một vận luật đặc biệt.
Trong lòng Hạc, cả bầu trời sao tĩnh lặng không một gợn sóng. Không chút hưng phân xao động, cả bầu trời sao trước mặt rung động tâm tình của hắn.
Màn đêm vô biên, trời sao như biển, ngàn tỉ năm trước bầu trời cũng như vậy sao? Trước mặt bầu trời sao này nhân loại thật nhỏ bé, hùng đồ bá nghiệp cũng chỉ là mây khói phù vân.
Cái gì gọi là vĩnh hằng?
Thời gian như nước, vật đổi sao dời, rốt cuộc vẫn là vật còn người mất. Mạnh như sư tổ vẫn không ngăn được thời gian mài mòn, Thiên Hạc lưu lạc tới tận nước này. Tuổi có khô vinh, vật có hưng suy, không gì vĩnh hằng, chỉ có thời gian, chỉ có sao trời.
Sinh mệnh con người dưới bầu trời sao rộng lớn này chỉ nhỏ bé như hạt bụi. Nhưng ánh sáng của sinh mệnh lại là một loại vĩnh hằng khác.
Mỗi người từ khi sỉnha đã bắt đầu đi về phía tử vong. Cuộc sống vài chục năm với thiên địa vạn vật có thể nói cực kỳ ngắn ngủi. Tử vong bao phủ, sinh mệnh ngắn ngủi, năm tháng vô tình, mới có thể khiến năng lượng của sinh mệnh tỏa sáng chói lọi.
Vô số sinh mệnh chói lọi đó tạo thành trời đất mỹ lệ động lòng người này.
Thời gian vĩnh hằng, con người tuy nhỏ bé nhưng không tầm thường.
Trong lòng Hạc đầy cảm xúc, chân lực trong cơ thể theo xúc động đó lưu chuyển không ngừng. Cái gì là Thiên hạc, không ham muốn, không cầu hưởng thụ vật chất, không nhiễm bụi trần, không chút tâm tình mơ hồ, nội thanh thần mà tĩnh ý, ngoại theo ý dẫn thẳng trời không.
Hạc Kiếm trên đầu gối Hạc như cảm nhận được khí cơ của hắn, sáng lên ánh sáng hoàng kim.
Một cỗ lực lượng lạnh lẽo thấu xương từ thân kiếm cuồn cuộn truyền vào cơ thể Hạc, bên tai Hạc như vang lên một tiếng hạc kêu trong trẻo, xuyên thấu mây xanh, như kiếm phá không.
Hạc như đưa thân vào biển mây, một bóng lưng gầy gò cổ xưa, lưng đeo kiếm hiện lên.
Vố số suy nghĩ vọt tới như thủy triều.
“Vạn biến của kiếm, đều từ khởi đầu, gọi là tổng cương...”
Tâm thần Hạc chấn động.
Thiên Hạc Kiếm Cương!
Thiên Hạc Kiếm Cương, đỉnh cấp truyền thừa chân chính của Hạc Phái, chỉ các trưởng môn mới đượpc hép tu luyện. Nhưng bộ kiếm quyết tổng cương này đã sớm thất truyền, đây là nguyên nhân thực sự dẫn tới chòm Thiên Hạc suy sụp.
Vì chỉ Thiên Hạc Kiếm Cương mới có thể thôi động thánh bảo chòm Thiên Hạc – Hạc Kiếm!”
Thiên Hạc Kiếm Cương thất truyền khiến Hạc Kiếm không thể không xếp lại, đến nỗi không ai biết thánh bảo chòm Thiên Hạc không chỉ ở bậc hoàng kim mà còn là mộtt hanh kiếm.
Lúc này Hạc mới biết Thiên Hạc Kiếm Cương không hề thất truyền, nó vẫn luôn ngủ say trong thanh kiếm hoàng kim này.
Chỉ hai loại có thể xưng là thánh kiếm, một là kiếm thánh bảo, hai là kiếm của Kiếm Thánh phong thánh.
Hạc bất chấp cơn kích động, thu liễm tâm thần, ghi nhớ tỷ mỉ từng chữ.
Hắn không thấy được Hạc Kiếm trên đầu gối mình bỗng sáng lên ánh kim, một con Hạc óng ánh hoàng kim giãy từ ánh kim ra, chìm vào bầu trời, chòm Thiên Hạc chợt sáng ngời rồi khôi phục như lúc ban đầu.
Nếu không quan sát kỹ bầu trời sẽ không thể thấy nổi chòm Thiên Hạc.
Thế nhưng lúc này chòm Thiên Hạc lại hoàn toàn sôi trào.
Tất cả bí bảo chòm Thiên Hạc bất luận cấp đồng hay cấp bạc đều sáng lên ánh sáng yếu ớt. Dị tượng như vậy chưa từng xảy ra tại chòm Thiên Hạc.
Hạc Lão lệ rơi đầy mặt.
Chỉ mình lão hiểu, đây là Hạc Kiếm giải phong!
Chòm Thiên Hạc sắp phục hưng!
Cả đều Hạc đều chăm chú đọc Thiên Hạc Kiếm Cương, các võ kỹ tâm pháp Hạc Phái hắn đều thuộc làu làu, ngày thường cũng chưa từng chậm trễ, khổ luyện chuyên tâm, tích lũy thâm hậu. Lúc này đối chiếu kiếm cương, vô số trở ngại cũng được giải đáp.
Hạc Thân trong cơ thể sinh sôi không ngừng, vô số lĩnh ngộ như nước chảy thành sông.
Khi Hạc mở mắt lại, sắc trời đã gần bình mình. Mái tóc bạc trên đầu hắn lại trở lại màu đen, mái tóc bạc do hắn tu luyện quá mức từ nhỏ tạo thành. Hôm nay mọi chướng ngại tiêu biến, màu tóc bạc cũng trở lại đen.
Chân trời tại sa mạc xa xa phủ một ánh vàng kim, sắc trời đã dần sáng.
“Chúc mừngc ông tử!” Một cô gái đeo khăn che mặt hiện lên, thi lễ với Hạc, cung kính nói.
Vừa rồi nàng đã tận mắt chứng kiến dị tượng, trong lòng cực kỳ chấn động.
“Tiểu Đóa Nhi, đã lâu không gặp.” Hạc không hề kinh ngạc vì sự xuất hiện của cô gái, chỉ mỉm cười nói.
Thiếu nữ nhìn công tử thoát tục xuất trần trước mặt, gương mặt sau tấm khăn ửng đỏ, khom người nói: “Chủ nhân phân phó nô tỳ tới đây là để nhắc nhở công tử, lần này các thế lực đọ sức, tình hình phức tạp, công tử cần cẩn thận.”
“Cám ơn bác đã quan tâm, thay ta hỏi thăm bác nhé.” Hạc rất ý kiến với bác gái cường hoành của bản thân. Chuyện cha và mẹ năm xưa dì cũng từng dùng mọi cách ngăn cản.
Thế nhưng lúc này tâm tính hắn bình thản lạ thường. Thực lực đề thăng khiến cảnh giới và tâm tình của hắn rộng rãi hơn trước đây nhiều.
Ân oán năm đó đã sớm qua đi.
Đứa bé năm xưa đã trưởng thành.
Đóa Nhi cũng phải ngạc nhiên vì vẻ ôn hòa của Hạc. Trong ấn tượng của nàng tính cách công tử cực kỳ quật cường nhất là với chủ nhân, vẫn luôn lạnh như băng, cực kỳ mâu thuẫn. Mà tính cách chủ nhân lại càng cường hoành, nếu không phải cố kỵ muội muội, bà đã sớm bắt Hạc về.
Quan hệ hai bên trước giờ rất cứng rắn.
Vân Đóa vui mừng, vội nói: “Nếu chủ nhân biết công tử có thành tựu như vậy chắc chắn sẽ rất mừng rỡ.”
Hạc mỉm cười, đứng dậy, gió thổi mái tóc đen như thác nước, gương mặt như ngọc không chút tỳ vết, làn áo đen phe phẩy theo làn gió, không chút khí tức nhân gian.
Vân Đóa ngắm tới ngây ngẩn.
Nàng đã gặp công tử rất nhiều lần, trước đây cũng tiêu sái tao nhã thế nhưng giữa hàng mi luôn có chút phiền muộn, hôm nay vầng trán đã giãn ra, thần sắc bình thản, con ngươi thâm thúy như sao trời.
Như người trong tranh bước ra.
Trong đầu Vân Đóa tự hiện lên những lời này, tới lúc nhận ra sắc mặt lập tức đỏ bừng.
Hạc không biết suy nghĩ của Vân Đóa, không biết vì sao hắn nghĩ tới Đường Thiên. Không biết tên kia lại chạy đi đâu rồi, hắn lắc đầu bật cười.
Rốt cuộc mình cũng không bị tụt lại nhiều lắm.
Tới nay, Đường Thiên gây áp lực cực lớn cho hắn, tốc độ tiến bộ của tên kia khiến người mắt tròn mắt dẹ, khiến Hạc lần đầu cảm nhận được thứ áp lực vô hình này. Trong hàng ngũ đệ tử Hạc Phái, hắn vẫn xuât sắc tuyệt trần, vượt xa những người khác không biết bao nhiêu.
Tới khi gặp bọn Đường Thiên rốt cuộc hắn mới biết cái gì là trên người còn có người, trên núi còn có núi. Thực lực tên điên Lăng Húc không thua gì hắn, tốc độ tiến bộ cũng cực kỳ kinh khủng. Về phần quái thai Đường Thiên, tiến bộ lại nhanh tới mức không thể tưởng tượng nổi, khiến người ta tròn cả mắt.
Điều này khiến Hạc với nội tâm kiêu ngạo cảm nhận được áp lực cực lớn.
Mãi tới hôm nay đột phá, áp lực này mới biến mất.
Lắc đầu mỉm cười tự giễu, đáy lòng hạc bỗng dâng lên một luồng hào khí.
Hắn nhìn ánh sáng nhạt của mặt trời, cảm thụ làn nắng sớm, mặt trời mới nhú, cỏ cây vạn vật đều khát khao ánh dương quang phủ xuống.
Hạc Kiếm trên tay Hạc rung lên ong ong, nó như cảm thụ được chiến ý của Hạc, hưng phấn rung rung.
Hắn bỗng quay đầu lại, mỉm cười nói: “Tiểu Đóa Nhi, chắc ngươi biết Ô Thiết Vũ ở đâu.”
Vân Đóa ngẩn ra, lập tức biến sắc.
๑๑۩۞۩๑๑
Lăng Húc nhìn về phía cồn cát, ánh sáng bay thẳng lên trời vừa rồi hắn cũng tình cờ nhìn thấy.
Tên kia đột phá rồi!
Hắn thu ánh mắt lại, tiếp tục bắt đầu tu luyện, việc tu luyện hôm nay vẫn chưa hoàn thành. Hắn thúc Hỏa Liệt Điểu, định chọn một nơi xa xa luyện thương pháp.
Không biết vì sao, mấy ngày nay lời ca kỳ quái và một số bóng người màu bạc cứ luôn xuất hiện trong giấc mộng của hắn.
Đủ các loại xung phong bất đồng!
Ánh bạc trong giaác mộng như đang thao luyện không ngừng.
Mỗi lúc như vậy, cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc luôn dâng lên từ đáy lòng Lăng Húc. Hắn ra sức tự nói với mình đây chỉ là mộng, nhưng cảm giác lại cực kỳ rõ ràng, cực kỳ chân thực.
Chắc chắn do Dương Giác Phong Linh rồi.
Trước đây chưa từng có chuyện như vậy. Lăng Húc nhiều lần muốn tháo Dương Giác Phong Linh ra, thế nhưng hắn vẫn không làm.
Sư phụ cũng có Dương Giác Phong Linh của mình chứ... không biết có phải cái này không...
Nghĩ tới sư phụ, Lăng Húc lại bỏ ý định này đi. Hai ngày trước, thấy Đường Nhất lĩnh đội chém ra một đao kia, Lăng Húc giật mình. Thương là vũ khí trời sinh của chiến trường, cho dù Thương Tiêm Hải của hắn cũng có rất nhiều chiêu thức như vây.
Một đao đó lại khiến Lăng Húc sôi trào nhiệt huyết, chiến ý lập tức bừng lên.
Những bóng người màu bạc trong giấc mộng thường xuyên sử dụng thương kỹ. Có điều những Ngân Sương Kỵ cho dù đơn thân độc mã, tay chỉ một mũi thương, khí thế cũng vượt qua Đường Nhất. Khí tức cuồng dã lãnh khốc lại tự nhiên tiêu sái.
Nhiều lần, Lăng Húc tu luyện thất thần, vô ý mô phỏng theo Ngân Sương Kỵ trong giấc mộng.
Tới hôm nay, suy nghĩ đó không cách nào ngăn chặn.
Có lẽ mình nên thử những thương kỹ xuất hiện trong giấc mộng?
Do dự rất lâu, Lăng Húc quyết định thử nghiệm, có điều hắn không muốn bị người khác phát hiện, thúc Hỏa Liệt Điểu đi xa vài dặm mới dừng lại, hắn chọn hướng ngược lại với Hạc, nơi đây cách tường rào khoảng vài dặm. Trong rào có Đường Nhất đóng giữ, hắn cũng yên tâm, một khi xảy ra chuyện, chỉ vài dặm hắn cũng có thể lao tới trong chớp mắt.
Nếu đã định mô phỏng Ngân Sương Kỵ trong giấc mộng, hắn cũng buông bỏ tạp niệm, tập trung nhớ lại những chiêu thức của Ngân Sương Kỵ trong mơ.
Có một số chiêu thức hắn đã rất quen thuộc.
Thế nhưng cả tiếng đồng hồ qua đi, hắn vẫn không chút tiến triển. Thương pháp của Ngân Sương Kỵ trong mơ rất tương tự với Thương Tiêm Hải của hắn, chỉ có một số khác biệt rất nhỏ. Nhưng những khác biệt rất nhỏ đó lại khiến Lăng Húc cảm thấy rất mất tự nhiên.
Đôi khi biết nhát thương này cần lệch đi nhưng mũi thương lại tự động trở lại quỹ tích ban đầu.
Luyện tập đã mười năm, Thương Tiêm Hải đã xâm nhập xương cốt của hắn, muốn thay đổi cực kỳ trắc trở.
Xem ra chỉ là giấc mộng!
Lăng Húc thử tròn hai tiếng, vẫn không có kết quả, hắn không khỏi lắc đầu. Kế hoạch tu luyện của hắn đã kín, không thể lãng phí thời gian.
Đôt nhiên, khóe mắt Lăng Húc để ý thấy Dương Giác Phong Linh rung rung không tiếng động, như có lực lượng vô hình hấp dẫn, hơi nghiêng về một phía.
Con mắt Lăng Húc bỗng nheo lại, có người.
Hắn chậm rãi điều khiển Hỏa Liệt Điểu.
Kẻ đihcj nấp trong bóng tối nghe tiếng bước chân, vốn tưởng Lăng Húc chỉ bước tới một bước, khi hắn nhận ra tiếng bước chân không những không ngừng mà nhanh chóng gia tốc áp sát, lập tức biến mất.
Không tốt!
Bị phát hiện!
Ầm!
Cồn cát trước mặt đột nhiên nổ tung!