Trong cát vàng ngập trời, một điểm sáng bạc lặng lẽ xuất hiện.
Thân hình sau cồn cát điên cuồng lui lại, nhưng điểm sáng bạc như đột nhiên nổ tung trước mắt hắn, một luồng khí kình hung hãn sắc bén ép thẳng tới mặt hắn. Người này hoảng hốt, giữa lúc sống chết cây quạt giấy trong tay vẩy ra, mang theo một luồng phiến mang sặc sỡ chói mắt che trước mặt.
Thương mang đánh lên phiến mang, hắn lập tức biến sắc, phun ra một ngụm máu, thân hình như dính phải một đòn nghiêm trọng, tốc độ lui lại tiếp tục tăng lên dữ dội.
Trên cồn cát, Lăng Húc nhìn bóng người lướt xa vài chục trượng, con mắt màu cam lạnh băng.
Muốn chạy?
Thân hình hắn cúi thấp, Hỏa Liệt Điểu dưới chân bỗng khom người, lao ầm ầm về phía trước.
Cái đầu Hỏa Liệt Điểu không lớn, hình thể cũng không cường tráng nhưng tốc độ cực nhanh, ngọn lửa toàn thân ép thành một đuôi lửa dài. Trên lưng chim,t hân hình Lăng Húc không hề nhúc nhích, gương mặt chỉ có khí tức sát phạt, không chút dao động.
Mãi tới tận lúc này, Lăng Húc mới nhìn rõ dáng dấp kẻ nấp trong bóng tối quan sát. Không ngờ lại là một thiếu niên tuổi tác xấp xỉ mình.
Khinh công của đối phương cũng khá xuất sắc, Hỏa Liệt Điểu tuy xung phong nhưng vẫn không cách nào rút ngắn khoảng cách hai bên. Thế nhưng Lăng Húc lại không hề vội vàng, khinh công của đối phương có lợi hại hơn nữa cũng không phải vô hạn. Mà Hỏa Liệt Điểu am hiểu nhất là xung phong, chỉ cần có đủ đá ngôi sao là có thể vận hành liên tục. Chỉ chờ chân lực đối phương khô cạn sẽ là lúc Lăng Húc tấn công.
Một chạy một đuổi suốt bảy mươi dặm.
Thiếu niên áo xanh trước mặt sắc mặt trắng xám, nhát thương vừa rồi của Lăng Húc đã khiến hắn bị thương không nhẹ, dọc đường lại thi triển khinh công không tiếc chân lực, thương thế của hắn càng thêm nghiêm trọng.
Thiếu niên đang ra sức bỏ chạy đó là đệ tử của Hoài Bạch Hoa, Hoa Dương. Hoài Bạch Hoa được Hắc Hồn trợ giúp, có tư cách tranh đoạt. Hoa Dương càng thêm tự tin, hắn dẫu biết thực lực ba người Đường Thiên rất mạnh nhưng lại nghĩ tuổi ba người chỉ tương đương mình, hắn cảm thấy cho dù họ mạnh hơn mình cũng sẽ không cách quá xa.
Hắn không kiềm chế nổi, nảy sinh ý định muốn tới bộ lạc Sài Lang do thám, có điều hắn cũng không phải người lỗ mãng mù quáng. Hắn rất tự tin với khinh công của mình, cảm thấy cho dù đánh không lại, chạy trốn hẳn không vấn đề.
Không ngờ đối phương cường đại hơn xa tưởng tượng, chỉ một chiêu hắn đã thụ thương.
Chạy liền bảy mươi dặm, thương thế càng lúc càng nghiêm trọng, hắn chỉ đành cười khổ. Lần này nghịch dại rồi, thương thế sợ rằng không có hai tháng không khỏi được, chắc chắn sẽ bị sư phụ trách phạt.
Không ngờ, Lăng Húc trong ba người cũng lợi hại như vậy. Nhát thương đó nếu không phải hắn nhanh chóng nhận ra, không chút do dự thối lui, hôm nay sợ đã mất mạng.
Đường Thiên đứng đầu ba người còn cường đại tới mức nào?
Thế nhưng ánh mắt hắn lúc này cũng thoáng buông lỏng, rốt cuộc cũng cứu được mạng mình.
Dốc hết sức lực, hét dài một tiếng.
Tiếng hét vang xa.
Lăng Húc từng lang thang một thời gian dài, giàu kinh nghiệm hơn xa gã ngốc Đường Thiên, vừa nghe lập tức hiểu đối phương đang gọi cứu viện.
Cơ hội!
Đối phương tới nơi đóng quân, nghĩ sắp thoát hiểm, tâm thần căng thẳng dọc đường giờ đã buông lỏng, cơ hội tuyệt hảo!
Lăng Húc mặt không đổi sắc, Hỏa Liệt Điểu dưới chân lại lặng lẽ tăng tốc. Đối phương cực kỳ cảnh giác, nhát thương trước đó hắn vốn tưởng nắm chắc không ngờ lại bị đối phương thoát được.
Lăng Húc biết đây là cơ hội tốt nhất.
Hắn tập trung tới mức chưa từng có, lặng lẽ thúc giục Hỏa Liệt Điểu, hung hãn xung phong!
Đúng lúc này, một tiếng hú dài xa xa vọng lại, một bóng người dùng tốc độ kinh người bay về phía này.
Hoa Dương đang vô cùng phát hiện lúc này mới phát hiện Lăng Húc đang xung phong tới, lập tưc sbiến sắc.
Thương mang sau lưng mang theo tiếng xé gió cùng thanh thế vượt xa lần trước, kèm cả tiếng chuông gió lanh lảnh dễ nghe.
Hoa Dương cắn răng, đanh định giở lại chiêu cũ, thế nhưng ngay lập tức, hắn như hồn phi phách tán, chân lực trong cơ thể như đã ngủ yên, không cách nào vận dụng.
Tiếng chuông gió có điểm lạ...
Suy nghĩ này chỉ vừa xuất hiện, một luồng chân lực cuồng bạo đã đâm thẳng tới từ phía sau.
Đùng!
Một tiếng nổ nhỏ vang lên bên tai, chân lực tiến vào cơ thể hắn nổ tung như thủy tinh, điểm điểm sáng bạc như sao tỏa ra khắp kinh mạch hắn.
Ánh bạc cực kỳ lạnh lẽo, kinh mạch Hoa Dương lập tức bị đông cứng, hắn cứng lại tại chỗ như bức tượng băng, màu bạc quỷ dị hiện lên từ trong cơ thể hắn rồi nahnh chóng lan ra toàn thân.
Hoài Bạch Hoa nhìn muốn rách mí mắt, cất tiếng hú dài đau buồn.
Lăng Húc trên Hỏa Liệt Điểu vẫn thờ ơ, tâm thần của hắn đắm chìmt rong nhát thương vừa rồi, hắn phát hiện mình vô tình thi triển ra chiêu thức xung phong trong giấc mộng. Giọt chất lỏng bạc trong cơ thể phối phợp với chiêu thương này tạo nên hiệu quả lạ kỳ.
Chẳng lẽ... chiêu thức trong giấc mộng... đều là sự thật?
Lăng Húc thì thào tự hỏi.
Hắn đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ nguy hiểm, không hề nghĩ ngợi, thân thể theo bản năng nghiêng về phía trước, mũi thương bạc trong tay điểm ra, nổ thành một biển thương bạc.
Một ánh trăng tàn tiến vào biển sao.
Trăng tàn chìm vào biển sao.
Thân thể Lăng Húc run lên, Hỏa Liệt Điểu dưới chân cũng phải lui lại phía sau bảy bước mới đứng vững được.
Lăng Húc lúc này mới như bừng tỉnh khỏi giâc smộng, nhìn người trước mắt, nheo mắt lại, trầm giọng nói: “Thiên Câu Hoài Bạch Hoa?”
Hoài Bạch Hoa tới bên Hoa Dương, thăm dò hơi thở, sắc mặt bi phẫn, ngẩng đầu lên: “Thủ đoạn của các hạ thật độc ác!”
Lăng Húc thờ ơ, trầm giọng nói: “Thắng bại sa trường, quang minh chính đại, sợ chết còn đến làm gì? Ngươi tới rồi cũng tốt, đỡ phiền ta đi tìm, giải quyết ngươi cũng bớt chuyện phiền phức.”
๑๑۩۞۩๑๑
Quyết định nhận lão Phí, Đường Thiên còn một việc là mua vài bí bảo thích hợp.
Trên tay hắn còn chút tiền nhưng ngoại trừ Liêm Huyết Miêu Nhận không có bí bảo nào thích hợp. Bí bảo võ hội Quang Minh đưa ra giá cả đắt đỏ, lại không thích hợp với hắn, tới thành Vĩnh An này cũng có ý muốn xem xem có mua được một hai món bí bảo vừa ý không.
Tam Giác Năng Bàn của lão Phí bị hủy, lão cũng cần bí bảo thích hợp, bèn đi cùng Đường Thiên và Đinh Đang.
Chủ cửa hàng giới thiệu: “Bộ Quang Kính này cũng tốt lắm này, cấp bạc, tuy chòm Hiển Vi Kính chỉ là cấp Nam Thiên nhưng rất thực dụng, giá hai triệu tinh tệ.”
Lão Phí đầy mong chờ nhìn Đường Thiên.
“Mua!” Đường Thiên lập tức đáp lại.
“Cực Địa Đống Khố này xuất thân từ chòm Nam Cực, cấp bạc của Nam Thiêngươi. Vật dụng cần thiết cho chuyên gia huyết mạch, thích hợp để bảo toàn các tiêu bản huyết mạch, nhiệt độ thấp nhất của nó có thể xuống tới âm một trăm độ. Tiêu bản huyết mạch đặt trongd dó mười ngàn năm cũng không hỏng. Giá cả thích hợp, hai triệu tinh tệ!”
Lão Phí lại ngẩng gương mặt khao khát lên nhìn Đường Thiên.
“Mua!” Đường Thiên vung tay như đại gia.
Chủ cửa hàng thấy điệu bộ này của Đường Thiên mừng húm, gặp đại gia rồi! Lão Phí lần này phất rồi. Hắn lại mỉm cười: “Lão Phí, ngươi xem này, Tam Giác Chuyên Chuyển bàn, thích hợp tinh luyện chia tách huyết mạch, xuất thân từ chòm Nam Tam Giác, cấp bạc của Nam Thiên, chỉ năm triệu tinh tệ!”
Đường Thiên nhìn qua lão Phí.
Lão Phí trong lòng mửng rỡ, rụt rè gật đầu, bộ dáng huyết mạch đại sư: “Có thể rút ngắn không ít thời gian tinh luyện.”
“Mua!” Đường Thiên vung tay.
Chủ cửa hàng mừng to, trong lòng lại đầy khinh bỉ, lão nghèo kiết xác này trước còn như chó hoang ngoài đường, chạy tới cửa hàng xin nợ! Đúng là vận may tới muốnc hặn cũng không được, bắp đùi lão bám xem ra to thật!
Tiêu hết gần mười triệu tinh tệ nhưng con mắt không nháy tới một cái.
Khí phách như vậy, mỗi ngày thấy được mấy ai?
Chủ cửa hàng vô cùng phấn chấn, ra sức đề cử với lão Phí. Cơ hội lớn vậy nếu bỏ qua thật trái với lương tâm!
Bàn tay lão Phí giơ tay về phía chén trà, chủ cửa hàng thấy vậy lập tức lấy lá trà cất giấu đã lâu ra. Bình thường hắn không nỡ bỏ ra uống, lúc này chỉ tha thiết muốn dâng lên. Trước đây lão Phí đến nào có trà uống? Thậm chí có nước uống không cũng phải xem tâm tình của lão.
Lão Phí ung dung uống trà, sắc mặt thỏa mãn, trước mặt là vài bí bảo cấp bạc.
Trong ánh mắt tha thiết của chủ cửa hàng, lão Phí đặt chén trà xuống, ho nhẹ một tiếng: “Lão Trương, ngươi chỉ có mấy thứ này thôi sao? Đem cái gì thực dụng hơn đi, mấy thứ này không phù hợp với thân phận chuyên gia huyết mạch như ta.”
Chuyên gia huyết mạch nhà ngươi...
Ông chủ Trương thiếu chút nữa phun luôn ngụm trà đang uống lên mặt lão Phí, trước hôm nay lão Phí ngươi có cấp bậc rắm gì!
“Đúng vậy!” Vẻ mặt Đường Thiên tán thành, hắn chỉ bí bảo trên bàn, không hề khách khí: “Ngươi chỉ có mấy thứ này thôi à?” Tốn không tới mười triệu, Đường Thiên đương nhiên không hài lòng. Gã không hiểu về huyết mạch và máy móc, thế nhưng hắn hiểu một điều, tiền nào của nấy. Kỹ thuật máy của Sylar cần bao tiền, Đường Thiên trước nay không hề cắt giảm. Huống hồ phòng làm việc của lão Phí còn liên quan tới bí ẩn huyết mạch trong cơ thể hắn.
Bí ẩn huyết mạch rất có khả năng liên quan tới thân thế hắn, liên quan tới gã khốn kiếp bỏ vợ bỏ con kia!
Cho dù đập sạch tinh tệ vào Đường Thiên cũng không nhíu mày.
Bỏ ra ít tiền cũng có nghĩa là tốn thời gian phá giải hơn, Đường Thiên đương nhiên bất mãn.
Chủ cửa hàng hít sâu một hơi, điệu bộ này, đúng đại gia rồi! Hắn cắn răng nói: “Tệ điếm quả có một món bảo bối trấn điếm, chỉ có điều giá có hơi cao.”
“Đem ra!” Đường Thiên rất thẳng thắn.
Chủ cửa hàng thấy vậy không do dự nữa: “Xin chờ một lát!”
Một lúc sau, hắn nâng một cái hộp đồng xem chừng rất cổ. Hắn cân thận đặt hộp đồng lên bàn, lại cẩn thận mở ra.
Ánh mắt mọi người nhìn vào, là một bàn tam giác màu vang kim, hình dáng tương tự Tam Giác Năng Bàn của Lão Phí.
“Hoàng Kim Năng Bàn, xuất phát từ chòm Tam Giác Bắc Thiên, bảo khí cấp hoàng kim cực hiếm thấy, ba trăm triệu tinh tệ!”
Hơi thở lão Phí nặng nề hẳn, ánh mắt nhìn chằm chằm không nỡ dời đi, bảo khí hoàng kim, bảo khí hoàng kim cực kỳ hiếm thấy!
Lão dẫn Đường Thiên tới cửa hàng này do nghe nói lão Trương có một bảo bối trấn tiệm, bình thường không nỡ lấy ra. Thế nhưng lão hoàn toàn không ngờ bảo bối trấn tiệm của cửa hàng này lại là bảo khí hoàng kim!
Bảo khí có thể sử dụng trong phương diện huyết mạch vốn đã khá ít ỏi, mà cấp hoàng kim, lão Phí trước nay tới mơ cũng chẳng dám. Đợi tới lúc lão tỉnh táo lại không khỏi thở dài, quá đắt, ba trăm triệu tinh tệ, lại cần tới ba trăm triệu tinh tệ.
Bảo khí hoàng kim nằm ngoài tưởng tượng của lão, nhưng giá tiền cũng vượt xa dự đoán của lão.
Có điều,d udơcj thấy cũng đã đủ rồi!
Lão Phí lưu luyến thu ánh mắt lại.
Nhưng giọng nói vang lên bên tay lại khiến lão như bị sét đánh!
“Mua!” Đường Thiên lại hệt như vừa rồi, vung tay lên, dáng vẻ như gã nhà giàu mới nổi vừa được vào thành.
Vì khai mở bí ẩn huyết mạch, tinh tệ có là gì!
Bản tính hung ác lưu manh của Đường Thiên bộc lộ sạch lúc này.
Ba người ngây ra như phỗng.
Ngay sau đó tâm linh yếu đuối của họ bị câu tiếp theo của Đường Thiên hung hăng đánh phá càng thêm tàn bạo triệt để.
“Một món có đủ không? Chúng ta tìm tiếp xem có mua thêm được vài món không? Chủ quán, còn nữa không?”