Minh Nguyệt đứng trước mũi thuyền, làn gió đêm phả tới, nàng hơi nheo mắt, thoải mái không nói nên lời. Tề Sơn thấy nàng thích cũng không nói gì, đứng một bên, dõi mắt nhìn về phương xa.
Mặt hồ Tiên Nữ rộng lớn, giờ lại đang lúc cuối thu, sinh mệnh ngắn ngủi của loại tảo Lam Quang sáng lạn sẽ triệt để lụi tàn trong hai mươi tư ngày này. Mặt hồ mênh mông bát ngát lốm đốm những điểm sáng xanh da trời, lấm tấm mỗi góc hồ Tiên Nữ, cảnh tượng cực kỳ hùng vĩ.
Nhìn từ trên không xuống, hồ Tiên Nữ như bầu trời đêm phủ kín những vì sao.
Du thuyền lặng lẽ lướt qua, từng chùm sáng xanh da trời nhộn nhạo theo làn nước, gợn sóng xanh lam như cắt qua mặt hồ.
Đứng trên mũi thuyền, Minh Nguyệt nhìn mặt hồ xa xa và bầu trời đầy sao, không hiểu sao trong lòng lại xúc động.
“Đẹp quá.” Minh Nguyệt nhẹ giọng nỉ non trong làn gió đêm.
Tề Sơn đã sớm nghe danh cảnh đẹp hai mươi bốn ngày tại hồ Tiên Nữ, nhưng đây là lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến, trong lòng cũng cực kỳ rung động, hắn chậm rãi thở dài một hơi, nói khẽ: “Đây mới chỉ là bắt đầu. Trong hai mươi bốn ngày, tảo Lam Quang nảy mầm, sinh trưởng rồi lụi tàn. Khi tảo Lam Quang sinh trưởng, hồ Tiên Nữ sẽ biến thành một màu xanh lam rực rỡ ánh sáng. Tới tận những ngày cuối cùng, tảo Lam Quang mới kết thành trái cây, ánh sáng xanh lam sẽ biến mất, tới khi trái cây của nó nổ tung sẽ phóng thích vô số hạt giống. Những hạt giống này như những hạt bụi nhỏ yếu ớt, tỏa ra ánh sáng màu lam rực rỡ, bị tảo Lam Quang phun lên tầm hơn mười trượng, cảnh sắc hồ Tiên Nữ lúc đó mới thật là đồ sộ.”
Tề Sơn chậm rãi miêu tả, hiển nhiên đã tốn không ít công sức.
“Tề huynh hao tâm rồi.” Minh Nguyệt gật đầu cảm tạ.
Tề Sơn cởi mở đáp: “Nếu khôn gặp Minh muội sợ rằng ta cũng phí hoài cảnh sắc tuyệt mỹ này, ta nên cảm tạ Minh muội mới đúng.”
Minh Nguyệt mỉm cười xoay người, hành lễ tạ lỗi với nhũng người khác trên thuyền: “Đã khiến mọi người đợi lâu!”
Mọi người lập tức hồi đáp: “Không có gì, không có gì.”
Mặc dù mọi người không biết lai lịch của Minh Nguyệt nhưng thái độ của Tề Sơn đương nhiên không lừa được mắt họ. Trong mắt họ, thân phận Tề Sơn cực kỳ tôn quý, có thể hạ thấp tư thái nịnh nọt Minh Nguyệt tiểu thư, chứng tỏ thân phận Minh Nguyệt tiểu thư đương nhiên không phải bọn họ chọc nổi.
Đúng lúc này đại trưởng lão cười nói: “Mọi người ngồi vào vị trí đi, đừng để thức ăn nguội mất.”
Du thuyền cực kỳ rộng lớn, bữa tiệc đã sớm được chuẩn bị. Mọi người nghe vậy nhao nhao ngồi vào vị trí. Tề Sơn là khách quý đại biểu võ hội Quang Minh, đương nhiên không thể lạnh nhạt, mà thân phận đại trưởng lão tại thành Tiên Nữ cũng cực kỳ tôn quý, do hắn tiếp đãi mới đủ lễ nghi, không ai thấy lạ. Hơn nữa, ấmy ngày nay mọi người cũng nghe loáng thoáng, Tề Sơn liên tiếp vào cung thương nghị cùng chủ thượng, song phương dường như tranh luận rất nhiều.
Gần đây trong thành lời đồn xôn xao, căn bản không cách nào phân ra thật giả.
Ví dụ như lời đồn chủ thượng đem Ander Lena ban hôn cho phụ tá đắc lực của Tề Sơn – Trâu Ninh, khiến người ta cảm thấy khó hiểu nhưng lại nghĩ không có lửa thì làm sao có khói. Mà lời đồn chủ thượng không thích võ hội Quang Minh cũng loan truyền rất rộng.
Tề Sơn đi sứ chòm Tiên Nữ, không ai lấy làm lạ. Xung đột giữa Võ hội Quang Minh và chòm sao Sư Tử đã mở màn, vài binh đoàn của chòm Sư Tử đã bắt đầu ra quân, thế cục hai bên hết sức căng thẳng.
Xung đột giữa hai bá chủ tuyệt đối này một khi bắt đầu sẽ là một trận chiến tranh xuyên suốt cả Thiên Lộ. Đại chiến đó không chòm sao nào may mắn thoát khỏi.
Lúc này võ hội Quang Minh muốn thông qua thủ đoạn ngoại giao lôi kéo Minh Hữu là rất bình thường. Không chỉ chòm Tiên Nữ, các chòm sao khác cũng được võ hội Quang Minh phái người đi sứ.
Khác với chòm Sư Tử nhờ chiến tranh mà lên tới bá chủ, thủ đoạn của võ hội Quang Minh lão luyện hơn nhiều.
Mà với những người ngang ngược trên chòm sao Tiên Nữ, không cách nào thoát khoải chiến tranh có nghĩa là bọn họ đương nhiên phải lựa chọn một phe. Võ hội Quang Minh là một trong những thế lực mạnh nhất thiên hạ hiện giờ, hùng bá Thiên Lộ đã nhiều năm, được người ta coi trọng hơn so với chòm Sư Tử nhiều. Đương nhiên cũng có rất nhiều người phản đối, cho rằng trận chiến tranh này còn chưa bắt đầu, quyết định phe phái sớm là cực kỳ thiếu sáng suốt.
Chủ thượng một mực không tỏ thái độ, đây cũng là lý do khiến lời đồn đại càng lan rộng.
Tề Sơn bưng chén rượu lên, cao giọng nói: “Lần này tới chòm Tiên Nữ, được lợi rất nhiều. Chòm Tiên Nữ là một trong những chòm sao quan trọng nhất của Bắc Thiên Thập Cửu Châu, ta vẫn cho rằng với địa vị và thực lực của chòm Tiên Nữ nên phát huy tác dụng lớn hơn trong Bắc Thiên Thập Cửu Châu, thậm chí là trên toàn bộ Thiên Lộ. Võ hội Quang Minh chúng ta luôn cố gắng phát triển bình thản trên Thiên Lộ, về điểm này, chúng ta và chòm Tiên Nữ có quan điểm chung. Băn khoăn của A Tư Đại bệ hạ, ta có thể hiểu. Thời gian còn rất dài, tin rằng mọi người còn cơ hội hợp tác . Tới nay đã được mọi người khoản đãi nhiều nên nhân mượn bữa tiệc hôm nay của đại trưởng lão, kính mời các vị một ly!”
Những gia tộc đang chờ ôm bắp đùi võ hội Quang Minh hai mặt nhìn nhau, sắc mặt nghi hoặc không thôi. Chẳng lẽ chủ thượng đổi ý?
Má phe trung lập sắc mặt vô cùng vui mừng.
Vẻ mặt mọi người đều lọt cả vào mắt Tề Sơn, hắn không đổi sắc nói: “Tại hạ xin uống trước một ly!”
Hắn giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Những người khác lao nhao đứng dậy, giơ ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, bất luận ra sao, thân phận Tề Sơn không thể lạnh nhạt.
Minh Nguyệt khẽ nhấp một ngụm, ánh mắt nàng lộ vẻ suy tư.
Đợi mọi người ngồi xuống, đại trưởng lão mới giải thích: “Tề tiên sinh chớ trách, chủ thượng còn cần băn khoăn nhiều thứ. Tiểu nha đầu Ander Lena kia không biết nghe tin đồn từ đâu nghĩ rằng chủ thượng muốn gả nàng cho Trâu tiên sinh, còn gây ra một chút hiểu nhầm, khiến Tề tiên sinh chê cười rồi.”
Tề Sơn cười ha hả: “Ander Lena ngây thơ trong sáng, không sao không sao, chỉ cần Tatton tướng quân không hiểu lầm là tốt rồi.”
Mọi người nghe tới đây trong lòng đã lập tức ngầm hiểu, chủ thượng ắt hẳn đã cự tuyệt võ hội Quang Minh. Chắc hẳn lúc này Tatton tướng quân phát huy tác dụng cực lớn. Ngẫm lại cũng đúng, tại chòm sao Tiên Nữ, Tatton tướng quân mặc dù không có quyền thế hiển hách như đại trưởng lão nhưng cũng là một trong những nhân vật có thực quyền, sao lại để con gái chịu ủy khuất cho được.
Đại trưởng lão lúc này cũng cười: “Ngày tốt cảnh đẹp như vậy lại nói những chuyện chuyện chính trị làm gì, chỉ nói phong cảnh thôi! Chúng ta chỉ nói về phong cảnh thôi!”
Mọi người lao nhao ồn ào đứng dậy mời rượu Tề Sơn, Tề Sơn ai tới cũng không cự tuyệt, chén chén thấy đáy.
Minh Nguyệt ngồi một chỗ, lặng lẽ quan sát Tề Sơn, gương mặt Tề Sơn không lộ chút vẻ thất bại, hai mắt sáng lóa như thợ săn.
Yến hội cực kỳ náo nhiệt.
Đột nhiên một thị vệ thần sắc hốt hoảng xông vào.
Động tác mọi người không hẹn mà cùng ngừng lại, tiệc rượu vừa rồi còn cực kỳ náo nhiệt đột nhiên trở nên tĩnh mịch hoàn toàn.
“Chuyện gì?” Đại trưởng lão trầm giọng hỏi.
Thị vệ nhìn thoáng qua xung quanh, lộ vẻ do dự.
Đại trưởng lão nhíu mày: “Nói!”
Thị vệ đành nhắm mắt nói: “Có người xông vào cung!”
Mọi người lại xôn xao.
Đại trưởng lão giận tím mặt: “Thật to gan! Chán sống! Dám xông vào cung sao! Ba Phu! Người của ngươi đều là rác rưởi cả ư?”
Ba Phu vội vàng chạy tới: “Đại tưởng lão, tất cả thị vệ đều đang tại vị trí, thuộc hạ sẽ tới ngay.”
Lúc này trong đám người có người lạnh lùng nói: “Ba Phu tướng quân, chẳng phải ngài có Tiên Nữ Kính ư? Sao không mở lên xem là người phương nào! Theo ta thấy chủ thượng nhìn thấu âm mưu của hắn, ý đồ đục nước béo cò, muốn gây bất lợi cho chòm Tiên Nữ chúngt a!”
Trâu Ninh bên cạnh Tề Sơn giận tím mặt: “Ai đó! Im ngay!”
Đối phương bình thản bước ra: “Không làm gì trái lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa! Đại trưởng lão, hôm nay nhiều người như vậy sao không cho mọi người xem tận mắt ai to gan dám xông vào Tiên Nữ Cung?”
Người đứng ra là tứ trưởng lão, hắn tính cách công chính, không sợ cường quyền, danh vọng rất cao.
“Không sai!” “Tứ trưởng lão nói đúng lắm!”
Rất nheièu người trợn mắt nhìn Tề Sơn.
Trâu Ninh tức giận, Tề Sơn ngăn hắn lại, đứng dậy trầm giọng nói: “Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc. Đại trưởng lão, kính xin ngài giúp tại hạ minh oan.”
Đại trưởng lão thấy vậy cắn răng: “Ba Phu, mở Tiên Nữ Kính của ngươi ra!”
Ba Phu nghe vậy cũng không nói nhảm, trực tiếp lấy ra một tấm kính nhỏ. Tiên Nữ Kính là bí bảo cấp bạc của chòm Tiên Nữ, có thể liên kết cùng Tiên Nữ Hoàn trong Tiên Nữ Cung, xem xét đại bộ phận nội cung.
Kính nhỏ tỏa ra hào quang, một trận chém giết kịch liệt hiện ra trước mắt mọi người.
Thị vệ và kẻ đánh lén hỗn chiến, tình hình chiến đấu cực kỳ kịch liệt, trên mặt đất ngổn ngang rất nhiều thi thể, có kẻ địch, cũng có thị vệ.
“Tời đất! Đó là Noelle! Noelle của binh đoàn Cao Nguyên!”
“Tatton điên rồi ư?”
. . .
Mọi người bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc, sắc mặt không thể tưởng tượng nổi. Bọn họ quả thật không ngờ nổi kẻ địch xông vào cung lại là người của Tatton tướng quân.
Đại trưởng lão biến sắc: “KHông tốt! Tatton định làm phản! Tất cả mọi người tiến cung trợ giúp chủ thượng!”
LÚc này không ai để ý tới Tề Sơn, mọi người lao nhao bay lên trời, trong chớp mắt, cả du thuyền to lớn chỉ còn ba người Tề Sơn.
Tề Sơn chậm rãi rót một chén rượu, đưa lên miệng uống.
Minh Nguyệt vỗ tay tán thưởng: “Tề huynh thay đổi nhanh như chớp, trở tay thành mưa, bội phục!”
Khóe miệng Tề Sơn cong lên, giơ chén rượu lên với Minh, ý bảo: “Minh muội, xin mời!”
Dứt lời uống một hơi cạn sạch.
Hắn đứng dậy: “Việc tới đây, ta cũng muốn đi, Minh muội có muốn đồng hành?”
Ngoài dự đoán, Minh Nguyệt lại lắc đầu: “Ta muốn thưởng thức hết hai mươi bốn ngày tại hồ Tiên Nữ rồi đi cũng không muộn.”
Sắc mặt Tề Sơn tiếc nuối: “Vậy chỉ có thể ly biệt tại đây, Minh muội có kiếm trên tay, không đâu không đến được. Ngu huynh bận bịu, xin phép đi trước một bước.”
Giọng điệu hắn tiếc nuối nhưng thần sắc không hề do dự, sau khi cáo từ bèn cùng Trâu Ninh bay lên trời.
Ánh mắt Minh Nguyệt lại hiện vẻ tán thưởng.
Một người thật lợi hại.
๑๑۩۞۩๑๑
Chủ nhân Tiên Nữ Cung các đời không phải phô trương, nhưng vì chòm Tiên Nữ chưa từng trải qua chiến tranh nên chủ nhân các chòm sao xây dựng thêm từng chút một, tới nay quy mô đã khá hùng vĩ, hình thành cả một khu kiến trúc cung điện.
Trong bóng tối ngoài cung điện, Ander Lena kinh hãi tuyệt luân nhìn đám người đang lao tới, người cầm đầu rõ ràng là đại trưởng lão.
Mà bây giờ mới qua chín giờ đượ chai mươi phút.
Sao lại như vậy...
Nhanh như vậy, trừ phi đối phương đã sớm chuẩn bị.
“A Tư Đại chết rồi.”
Giọng nói Đường Thiên vẫn lạnh băng như trước nhưng lại khiến Ander Lena có cảm giác như bắt được cọng cỏ cứu mạng, sắc mặt nàng đã trắng bệch không còn chút máu: “Chúng ta trúng kế rồi... làm sao đây?”
“Đoạt Thánh Bảo.” Đường Thiên lạnh lùng bỏ lại hai chữ rồi dẫn theo Ander Lena như mũi tên rời cung, phóng về phía cung điện nguy nga thâm trầm kia.