Chiến Thần Bất Bại

Chương 361: Chương 361: Giương đông kích tây




“Tại hiện trường không có dấu vết tranh đấu, cỗ xe tách làm hai, hẳn do đao hay kiếm tạo thành, trên đó lưu lại chấn động chân lực rất nhạt, thuộc hạ không cách nào phá giải.”

Tề Sơn nghe báo cáo của thủ hạ, mỉm cười nói: “Truyền thừa kiếm pháp của Minh Nguyệt tiểu thư thiên hạ vô song, ngươi không phá giải nổi cũng rất bình thường, không cần nản lòng. Mấy ngày qua khổ cho ngươi rồi, tới chỗ lão Hồ lĩnh năm triệu tinh tệ, thả lỏng một chút. Thành Tiên Nữ mỹ nữ tụ tập, phố đèn đỏ rất tuyệt, ha ha, đi đi, đi đi!”

Thủ hạ bớt ủ rũ, âm thầm cảm động, không nói nhảm, cảm tạ rồi lui khỏi.

Chờ thủ hạ đi khỏi, ánh mắt Tề Sơn đột nhiên lạnh đi. Minh Nguyệt vung kiếm với cỗ xe, vậy chắc chắn là nhận ra có người ẩn trong xe.

Xem ra trong lúc mình không hề hay biết đã mất mặt với Minh Nguyệt rồi, Tề Sơn mỉm cười tự giễu.

Thế nhưng ánh mắt hắn không chút ấm lên, đối phương lẻn theo cỗ xe của hắn vào thành, hắn lập tức nghĩ tới người bí ẩn cứu đi Ander Lena kia, ngay Minh Nguyệt cũng không thể ép đối phương ra, thực lực thật cường đại.

Vốn cho đã nắm chắc chòm Tiên Nữ trong tay, không ngờ lại trở nên thú vị như vậy.

Con mắt hắn lạnh đi, đôi môi cong lên, như cười mà chẳng phải cười, không chút ấm áp.

“Đại nhân, Minh Nguyệt tiểu thư đang đợi ngài ở đại sảnh.”

“Ta tới đây.”

Chỉ chớp mắt, ý lạnh trên gương mặt hắn biến mất không còn tăm hơi, lại trở lại vẻ tự tin rực rỡ như ánh mặt trời thường ngày. Hắn đẩy cửa bước ra ngoài.

Bên trong đại sảnh, một bóng người cao ráo trắng thuần như tuyết đang đứng đó, nàng quan sát bức tranh trên tường, mái tóc đen buông xõa như thác nước, tuyệt mỹ như một bức tranh. Nghe tiếng bước chân của Tề Sơn, Minh Nguyệt không quay đầu lại, chỉ nhẹ giọng nói: “Chòm Tiên Nữ tuy không phải chòm sao lớn thế nhưng lịch sử cũng khá lâu đời, chủ nhân các đời kinh doanh chòm Tiên Nữ tới quy mô như hiện tại cũng coi như đáng quý.”

“Đúng vậy.” Tề Sơn sải bước, tiếp lời: “Bắc Thiên Thập Cửu Châu, chòm Tiên Nữ có lịch sử lâu đời nhất, từ viễn cổ đã có bóng dáng chòm sao này. Truyền thừa tới nay, chìm chìm nổi nổi, được khen là lâu đời nhưng chưa từng thành bá nghiệp, thật đáng tiếc.”

“Tề huynh hùng tâm tráng chí.” Minh Nguyệt quay sang, mỉm cười nói: “Nữ nhân đa số lại thích an ổn.”

“Ha ha, cũng đúng, an ổn có gì không tốt? Chuyện chinh chiến cứ giao cho nam nhi là được.” Tề Sơn cười nói.

“Nam nhi như Tề huynh trên đời không nhiều.” Minh Nguyệt đổi đề tài: “Có điều hôm qua ta gặp một người rất thú vị. Tề huynh phải cẩn thận đó.”

Tề Sơn cười ha hả: “Đa tạ Minh muội quan tâm, có thể được Minh muội đánh giá là thú vị chắc hẳn rất bất phàm, nếu có cơ hội thật mong mở mang kiến thức một chút. Thời gian du ngoạn hồ Tiên Nữ tốt nhất chỉ có hai mươi bốn ngày, chúng ta cũng thật may mắn, tới ngay lúc này. Nếu bỏ qua thật quá đáng tiếc. Ta thay Minh muội thu xếp một bữa tiệc trên hồ, uống rượu ngắm cảnh hồ, cũng là một chuyện sung sướng!”

Minh Nguyệt gật đầu cảm tạ: “Tề huynh hao tâm tổn trí, mọi chuyện xin nghe theo sắp xếp của Tề huynh.”

๑๑۩۞۩๑๑

Ander Lena đẩy cửa, trong phòng tối tăm, nàng bật đèn. Trong một góc tối, một bóng người ngồi khoanh chân lặng lẽ không chút tiếng động. Nàng nhìn chằm chằm vào Đường Thiên một lúc, nói: “Tối nay vì một nữ nhân Tề Sơn tổ chức tiệc trên du thuyền tại hồ Tiên Nữ, những cao thủ bên cạnh hắn đều ở trên thuyền. Nếu chúng ta muốn tiến vào Tiên Nữ Cung thì đây là cơ hội tốt nhất.”

“Đi!”

Đường Thiên trả lời đơn giản, lạnh lùng.

Bước ra khỏi phòng, sắc trời đã chạng vạng.

Ánh tà dương chạng vạng chiếu tới người, không mấy hơi ấm, ngược lại mang ít ý vị xế chiều. Ngày thứ hai cũng đã hết, thời gian thật ngắn ngủi, Đường Thiên ođọt nhiên ngừng lại, lặng lẽ nhìn mặt trời đỏ hồng sắp xuống núi.

Ander Lena cũng dừng lại, nàng ngạc nhiên nhìn Đường Thiên.

Cảm giác của nàng về Đường Thiên rất phức tạp, thần bí và cường đại, tính tình lãnh khốc, tâm địa cứng rắn sắt đá, nữ sắc không chút tác dụng với y, hơn nữa y nắm hỡi trí tuệ cực kỳ kinh người. Y quý lời như vàng, thế nhưng chỉ cần mở miệng thường lập tức đánh trúng chỗ yếu. Tới giờ phản ứng của nàng và Noelle thúc thúc hoàn toàn nằm trong nhịp điệu của y, kể cả việc lẻn vào Tiên Nữ Cung đêm nay.

Y như sinh ra vì bóng tối, y vĩnh viễn đặt mình trong bóng tối.

Đây là một người khiến kẻ khác sợ hãi, nếu có thể, Ander Lena vĩnh viễn không mong muốn gặp phải y. Bất kể là ai nếu có một kẻ địch đáng sợ như vậy nhất định sẽ ăn ngủ không yên.

Ander Lena cảm thấy y sẽ không đổi sắc mặt với bất cứ chuyện gì. Nhưng khi thấy y dừng chân, chăm chú quan sát mặt trời lặn, như đang thở dài, Ander Lena cảm tưởng như mình hoa mắt.

Vẫn trầm mặc như cũ.

Chờ tới lúc ánh mặt trời hoàn toàn biến mất nơi chân trời, Đường Thiên mới thu lại ánh mắt.

Bóng tối, đến.

Y lại tiếp tục cất bước.

Hành động lần này cực kỳ quan trọng với bọn Ander Lena. Chủ nhân chòm Tiên Nữ, A Tư Đại sống hay chết sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới hành động tiếp theoc ủa bọn họ. Nếu A Tư Đại còn sống vậy rất có thể đang bị giam cầm, bọn họ chỉ cần cứu A Tư Đại ra là vạn sự đại cát. Còn nếu A Tư Đại đã chết, vậy mọi chuyện sẽ cực kỳ phiền phức.

Tề Sơn chiếm thế thượng phong tuyệt đối, quân bài trên tay hắn quá tốt, có người thừa kế thứ hai Khải Lâm, thị vệ trưởng cung đình Ba Phu, Ander Lena nghi ngờ đại trưởng lão cũng đã nương nhờ vào Tề Sơn. Chỉ cần người thừa kế thứ nhất Sa Phù xảy ra chuyện bọn họ sẽ chiếm cứ đại nghĩa. Ander Lena thậm chí nghi ngờ, Sa Phù sợ rằng đã ngộ hại, Sa Phù đã hai tuần rồi không xuất hiện.

Vì lẽ đó, làm rõ chủ thượng có bị ngộ hại hay không là chuyện bức thiết nhất trước mắt của bọn họ.

Bọn họ tập hợp hầu hết lực lượng tinh nhuệ có thể sử dụng tại thành Tiên Nữ. Những người này ai nấy ánh mắt bừng sáng, toàn thân toát lên vẻ nhanh nhẹn.

“Chúng ta sẽ lẻn vào Tiên Nữ Cung từ cửa đông, đó là nơi thích hợp đột phá nhất mà chúng ta điều tra được.” Noelle nhếch miệng cười: “Đương nhiên, nơi đó chắc chắn alf cạm bẫy.”

“Giương đong kích tây?” Giọng nói lạnh băng vang lên sau tấm mặt nạ.

Noelle giơ ngón tay cái: “Nói chuyện với người thông minh thật thoải mái. Ander Lena sẽ mang ngươi đi một con đường khác, chúng ta sẽ cố gắng thu hút sự chú ý của bọn họ giúp các ngươi.”

“Ta không mang theo thứ vô dụng, đưa ta bản đồ.”

Ander Lena tức giận tới mức mặt mũi đỏ chót, trước mặt nhiều người như vậy bị người khác nói là vô dụng, nàng cảm thấy mình tức sắp chết mất. Nếu không phải ấn tượng lãnh huyết về Đường Thiên quá mức mãnh liệt, nàng thật muốn châm biếm lại.

Noelle cười ha hả, những người phía sau cũng cười khẽ.

Noelle vẫy tay: “Bằng hữu, đừng nhu vậy. Ngoại trừ Ander Lena, những người khác đều không thể vào được. Sức mạnh của Thánh Bảo bao phủ cung Tiên Nữ, tiểu công chúa của chúng ta là người thừa kế, chỉ có nàng ngươi mới có thể lặng lẽ thông qua mà không kinh động kẻ địch.”

Đường Thiên bèn không lên tiếng nữa.

Sắc mặt Noelle chợt nghiêm túc: “Buổi tiệc của Tề Sơn sẽ bắt đầu lúc chín giờ tối, chúng ta sẽ tấn công vào đúng chín giờ. Các ngươi phải canh giờ chính xác.”

Đường Thiên biến mất, sát theo đó xuất hiện sau lưng Ander Lena, không cho Ander Lena phản đối, nhấc theo nàng nhảy lên hạ xuống vài cái, biến mất không còn tăm hơi.

Noelle quay lại, nói với những người khác: “Những lời linh tinh không nói, các huynh đệ chết rồi gặp lại.”

Mọi người nhìn nhau mỉm cười.

๑๑۩۞۩๑๑

Ngoài Tiên Nữ Cung, hai người ẩn nấp trong một góc tối dưới mái hiên, nơi này là góc chết của thủ vệ. Đường Thiên nhấc theo Ander Lena lặng lẽ đi một vòng dọc theo Tiên Nữ Cung, rốt cuộc tìm được chỗ ẩn thân tuyệt hảo này.

Đây là một quán rượu mười sáu tầng, đèn đuốc sáng chưng, tiếng người huyên náo, cực kỳ náo nhiệt. Nơi này cách Tiên Nữ Cung một quãng nhưng có thể quan sát rất tốt Tiên Nữ Cung. Đường Thiên và Ander Lena ẩn nấp tại một mái hiên của quán rượu. Bên trên ánh đen sáng chưng như ban ngày ngược lại khiến cho dưới mái hiên càng tối. Chỉ có điều không gian rất hẹp, Đường Thiên không thể không ôm Ander Lena nấp trong bóng tối.

Ander Lena hoàn toàn không ngờ sẽ như vậy, nàng bị Đường Thiên ôm chặt, cực kỳ hoang mang. Lần trước bị Đường Thiên nhìn sạch, nàng đã cố tự trấn tĩnh, lúc này lại bị ôm chặt, hơi ấm của thân thể khiến đầu óc nàng trống rỗng.

Không gian dưới mái hiên đủ chứa một người, giờ nhiều thêm một, Đường Thiên không thể không khiến Ander Lena ép sát vào người mình như bạch tuộc.

Cổ nàng đỏ ửng lên.

Tay chân bối rối, đầu óc trống rỗng một lúc lâu, Ander Lena rốt cuộc cũng cố gắng khôi phục trấn tĩnh.

Gã máu lạnh này vẫn có hơi ấm!

Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu khiến Ander Lena cũng tự cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười. Ander Lena đã trấn tĩnh lại nhanh chóng khôi phục sức quan sát nhạy cảm, đối phương rất trẻ!

Nàng cảm giác mình nhu quấn quanh một cái cọc gỗ. Ander Lena biết đối phương không phải đang sàm sỡ nàng, kể cả lần trước, đây đã là lần thứ hai. Nàng to gan hỏi: “Này, sao chúng ta lại tới đây?”

“Chờ.” Câu trả lời vẫn lạnh lẽo như xưa.

“Chờ cái gì?” Ander Lena không hiểu, nhưng nàng biết đối phương cơ trí lão luyện hơn xa nàng.

Đường Thiên không đểý tới nàng.

“Này!” Ander Lena bất mãn hô lên, sau khi biết tuổi tác Đường Thiên không lớn lắm, nàng phát hiện mình to gan hơn hẳn.

Đường Thiên lại như khúc gỗ, chẳng hề nhúc nhích.

Thời gian từ từ trôi qua, quán rượu càng ngày càng náo nhiệt, thế nhưng Đường Thiên vẫn như lão tăng nhập định, không hề nhúc nhích. Ander Lena cũng phải bội phục, duy trì tư thế bất động trong thời gian dài như vậy, trên người còn mang theo một người, y lại có thể không hề nhúc nhích.

Quả thật rất lợi hại!

Đã gần chín giờ, Ander Lena thấy Đường Thiên không hề có ý hành động,không nhịn được thúc giục: “Chúngt phải hành động.”

“Chờ!” Giọng nói lạnh băng không chút hơi ấm.

Ander Lena lập tức luống cuống: “Bọn Noelle thúc thúc phát động rồi, sao chúng ta có thể đứng đây được? Đây là cơ hội mà bọn Noelle thúc thúc đổi bằng cả tính mạng đấy!”

“Chờ!” Đường Thiên lạnh lùng thốt lên một chữ, không hề có ý giải thích.

“Không được! Chúng ta không thể để Noelle thúc thúc hy sinh vô ích được!” Giọng nói của Ander Lena lộ vẻ thất vọng, nàng muốn rời khỏi người Đường Thiên nhưng lại phát hiện thân thể không cách nào động đậy.

“Để ta xuống!” Nước mắt Ander Lena chảy dài.

Đường Thiên không để ý tới nàng, trong bóng tối, ánh mắt hắn sáng tựa rắn độc chờ tán công, ánh mắt rắn lạnh lẽo vô tình.

Chín giờ, đến giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.