"Vân Khởi bị giết? Toàn bộ Đội thân vệ diệt? Bắc Phong thụ thương, hạ lạc không rõ?"
Tiếng rít gào phẫn nộ vang vọng bên trong một chỗ trang viên tại Vân Gian thành ở Thánh Châu.
Thu Thiên Kình râu tóc dựng ngược, phẫn nộ tới cực điểm, xung quanh nổi
lên tầng tầng rung động trong suốt, không khí trong đại sảnh trở nên xao động bất an, sát cơ tràn ngập.
sắc mặt mọi người phía dưới cũng tràn đầy giận dữ, hai mắt giăng đầy tơ
máu. Thu gia chưa từng bị nhục nhã như vậy, không có lí do gì, vậy mà
lại trực tiếp giết chết nhân vật trọng yếu của Thu gia, dù cho đối
phương là Thánh Điện, là Quang Minh kỵ sĩ đoàn, chư tướng Thu gia cũng
tuyệt đối vô pháp tiếp thu.
Thu Vân Khởi và Thu Bắc Phong đều là con trai dòng chính của Thu gia,
đội thân vệ do Thu Bắc Phong chỉ huy tuy rằng quy mô chỉ có trăm người,
nhưng mà sức chiến đấu cường hãn, có danh tiếng là【 Thu chi nha 】(hàm
răng của Thu gia), trong các binh đoàn Thu gia luôn nằm trong top 5.
Tổn thất lớn lần này, Thu gia đã thương gân động cốt.
tướng mạo Thu Thiên Kình bình thường, nhưng mà khi sắc mặt lão tràn đầy
giận dữ thì lại giống như hổ sư. Ánh mắt lão đảo qua chư tướng, con mắt
lạnh lẽo như không có một tia nhiệt độ, bỗng nhiên nhếch miệng cười,
giống như dã thú muốn chọn người cắn, hung hãn chi khí tàn sát bừa bãi.
"Từ lúc nào, Thu gia chúng ta biến thành con dê nhỏ mà người khác muốn giết là giết?"
Chư tướng nghiêm nghị ngồi ngay ngắn, một tiếng cũng không dám thốt ra.
Thu Thiên Kình hiểu rất rõ, vì sao mà Tô Phỉ động thủ, cũng rất rõ ràng
chuyện mà Thu gia đã âm thầm làm, nhưng mà thế thì sao? Ngay cả Thánh
Điện cũng không dám công nhiên công bố Thu gia có liên quan tới việc
điện hạ bị ám sát, Quang Minh kỵ sĩ đoàn dám can đảm động thủ với Thu
gia, đó chính là giẫm đạp quy tắc.
Tô Phỉ muốn giết người lập uy, đáng tiếc đã chọn sai đối tượng rồi, Thu gia cũng không phải là bột nhão tùy người nhào nặn.
Khóe miệng Thu Thiên Kình hiện lên một mạt cười nhạt.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên tiếng cảnh báo vang lên, có nhân viên bất minh đang tới gần bên này.
Ánh mắt Thu Thiên Kình ngưng tụ, nụ cười trên mặt trở nên lạnh lẽo:
"Nhìn đi, đây là thế giới mạnh được yếu thua, nếu như ngươi mềm yếu một
chút liền sẽ bị nuốt đến ngay cả xương cốt đều không dư lại một cái."
Dứt lời, lão sải bước đi ra phía ngoài.
Những chư tướng khác đồng thời đứng dậy, trầm mặc đi theo phía sau Thu Thiên Kình.
Vân Gian thành, bên trong thư phòng hào hoa xa xỉ, người trung niên nghe thấy tiếng cảnh báo thê lương, không khỏi ngừng động tác trên tay,
ngẩng đầu: "Cảnh báo ở nơi nào?"
Một gã hộ vệ nghe vậy, vội vàng lao ra, sau một lát trở về bẩm báo: "Là Thu Sát viện!"
Thu Sát viện! Con mắt người trung niên nhíu lại, đó là nơi đóng quân của Thu gia 【 Thu Sát binh đoàn 】, nghĩ đến tình báo mới nhất vừa mới xem
xong, trong lòng người trung niên có chút bất an.
Lẽ nào bọn họ thật đã đánh giá sai phản ứng của Thánh Điện?
Tối hôm qua nơi đóng quân của Thu gia tại Bạch Tuyết thành bị huyết tẩy, Thu Vân Khởi bỏ mình, 【 Thu chi nha 】 toàn quân bị diệt, Thu Bắc Phong
trọng thương chạy trốn, hạ lạc bất minh.
Hạ thủ chính là Quang Minh kỵ sĩ đoàn! Không có bất cứ lí do gì, không
có bất cứ thông cáo gì, tập kích ngay trong đêm, trực tiếp chém giết.
Nếu như không phải xác định xuất thủ chính là Quang Minh kỵ sĩ đoàn,
phản ứng đầu tiên của người trung niên là hoài nghi có người cố ý giở
trò quỷ, bởi vì cái này tuyệt đối không phải phong cách của Thánh Điện.
Tối hôm qua mới huyết tẩy nơi đóng quân của Thu gia tại Bạch Tuyết thành, hiện tại lan tới Thu Sát viện.
Thủ đoạn của Thánh Điện càng ngày càng tàn nhẫn, trong lòng hắn hiện lên một tia lo lắng, cái này hoàn toàn khác với bọn họ dự đoán. Danh môn
bất mãn đối với Thánh Điện bắt đầu đã lâu, Thánh Điện tựa như một con
quái thú, không ngừng bành trướng, không ngừng thôn phệ không gian sinh
tồn của mọi người.
Khi Quang Minh Châu vừa thành lập thì Thánh Điện lúc đó hoàn toàn không
thể so sánh với Thánh Điện hiện tại. Năm xưa đã từng ước định Thánh Điện và danh môn cùng trị Quang Minh Châu, thế nhưng sự cường thế của Thánh
Điện khiến những đỉnh cấp danh môn này liên tiếp bại lui. Nhất là Thánh
Điện quăng ra đòn sát thủ gọi là thừa nhận tư cách danh môn, một nhóm
tiểu danh môn mới phát bắt đầu từ từ tạo thành uy hiếp đối với những
đỉnh cấp danh môn này.
Từng cái đỉnh cấp danh môn đã từng phong quang nhất thời kia không ngừng ngã xuống cũng khiến những đỉnh cấp danh môn nhãn hiệu lâu đời sinh ra
cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Bọn họ muốn cải biến tất cả điều này, thế nhưng sự thống trị của Thánh
Điện vững như bàn thạch, không có chút kẽ hở nào. Đến tận lần này Thánh
chung đập vang, những đỉnh cấp danh môn này lập tức ý thức được, cơ hội
mà bọn họ hy vọng từ lâu cuối cùng đã xuất hiện rồi.
Hắn ổn định tâm thần, hắn không tin Thánh Điện có dũng khí ngọc thạch
câu phần. Quang Minh Châu là Quang Minh Châu của Thánh Điện, dù cho bọn
họ từ trên tay Thánh Điện cướp về một ít lợi ích cũng vẫn không cải biến được một điểm này.
Nói tiếp, Thánh Điện chỉ còn lại có Quang Minh kỵ sĩ đoàn còn tưởng rằng mình là trước đây sao?
Thu Sát viện là nơi Thu Sát binh đoàn đóng quân, là binh đoàn cường đại
nhất của Thu gia, còn lâu đội thân vệ của Thu Bắc Phong có thể so bằng.
Thánh Điện muốn dùng Thu gia để chấn nhiếp mọi người, Thu Thiên Kình là
kẻ tính cách cương liệt, tuyệt đối sẽ không quỳ gối đầu hàng.
Trái lại là một trận trò hay!
trong lòng người trung niên chuyển động, Thánh Điện hiện tại cũng chỉ có một đội Quang Minh kỵ sĩ đoàn. Nếu như Thu Sát binh đoàn bất chấp tất
cả mà báo thù, lưỡng bại câu thương, không, dù cho chỉ có thể khiến
Quang Minh kỵ sĩ đoàn bị một chút tổn thương, tình cảnh của Thánh Điện
cũng sẽ trở nên gian nan hơn rất nhiều.
Thu Thiên Kình, nhất định đừng để mình thất vọng a.
Thu Sát viện là nơi đóng quân của Thu Sát binh đoàn, nhưng mà nơi này là Thánh Châu, ngoại trừ Thánh Điện, không có ai có thể kiến tạo cứ điểm
tại nơi đây. Thu Sát viện vốn chỉ là một cái trang viên phổ thông, Thu
gia dựa trên cơ sở đó thêm chút cải tạo, tỷ như gia tăng một ít vị trí
phòng ngự và cảnh giới.
Thu Thiên Kình đi lên vị trí cảnh giới cao nhất, ánh mắt hướng ra ngoài trang viên.
Vừa tìm kiếm liền thấy một cái thương thuyền không có tiêu ký bỏ neo tại cách Thu Sát viện ước chừng khoảng ba km, thuyền không lớn, nhìn qua
rất phổ thông. Thu Thiên Kình hơi hơi nhíu mày, trong lòng có cảm giác
quái dị, lão không biết chỗ nào kỳ quái, nhưng mà lại cảm thấy có điểm
nào đó không thích hợp.
Thương thuyền mở cửa khoang thuyền, bên trong đen mù mờ, chẳng cái gì rõ rang lắm, mọi người của Thu Sát binh đoàn không khỏi nín thở ngưng
thần, trừng lớn con mắt.
"Ta đi đây." Đường Thiên ưỡn ngực, vẻ mặt hùng dũng oai vệ nói với Thiên Huệ.
"Cẩn thận, đừng cậy mạnh." Thiên Huệ ôn nhu nói.
Ngọt, quá ngọt rồi, so với mật còn ngọt hơn nhiều! vẻ mặt Đường Thiên
say sưa, không, tâm thần đều say, ở trong lòng hắn trùng lặp cảm khái
tán thán, trong sách nói không sai chút nào, anh hùng khó qua ải mỹ nhân a, anh hùng khó qua ải mỹ nhân a!
Ai nha, không qua được thì không qua được...
Tư Mã Tiếu thực sự nhìn chịu không nổi, ho nhẹ một tiếng: "Các ngươi có thể để đánh xong rồi thân thiết."
Nhìn thấy trên mặt Thiên Huệ hiện vệt đỏ ửng, Đường Thiên làm bộ làm
tịch phất phất tay, kêu lên: "Xuất phát! San bằng Thu Sát viện!"
Dứt lời nhảy ra khỏi cửa khoang thuyền.
Một đám người gào thét kêu gọi, tựa như bầy sói đói, cùng nhau nhảy ra cửa khoang thuyền.
Ly khai thương thuyền một khoảng cách, Đường Thiên cảm thấy Thiên Huệ
không nghe được, ho nhẹ một tiếng: "Có biết vì sao ta không đánh lén
không?"
"Địch nhân phòng bị sâm nghiêm..." Những lời này lên đến cổ họng, Phù
Chính Chi cưỡng ép nuốt trở vào, thay đổi ý nghĩ bèn hỏi: "Ý của lão đại là?"
"Đánh lén có gì thú vị? Sao có thể thể hiện sự lợi hại của chúng ta?"
Đường Thiên vung tay lên: "Trận chiến hôm nay, không những phải thắng,
còn phải thắng cho xinh đẹp, thể hiện oai phong của chúng ta, thể hiện
khí thế của chúng ta. Lời cảnh cáo ta nói trước, nếu như ta phát hiện
người nào lười biếng, phát huy không tốt, để ta mất mặt với Thiên Huệ,
thì chúng ta cần phải uống trà thơm với nhau, tỷ như huấn luyện, ha hả
ha hả!"
Liên tiếp cười nhạt kèm hai chữ "Huấn luyện"có thể so với địa ngục khiến mọi người trong lòng run rẩy.
"Lão đại yên tâm! Chúng ta tuyệt đối sẽ không để lão đại ngài mất mặt
trước mặt lão bản nương." Cát Trạch vội vàng vỗ ngực đảm bảo.
Đường Thiên phi thường thỏa mãn: "Tiểu Trạch Trạch không tệ! Tới, mọi người có chủ ý gì? Cần phát ra oai phong!"
Phù Chính Chi vừa nghe thế, không được a, sao có thể để Cát Trạch vượt
mặt? Lão vội vàng rống giận: "Mọi người đều xuất ra chút tinh khí thần,
tất cả cần ngẩng đầu ưỡn ngực, khí phách, phải khí phách một chút, Tiểu
Ngũ, biểu tình phải hung dữ độc địa hơn chút."
Đường Thiên liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng!"
lập tức Cát Trạch phản đối: "Cao thủ chân chính, đều là như lửng thững
sân vắng, bình thản ung dung. Hung dữ độc địa khí phách gì gì đó quá hao sức, không thể hiện được phong phạm cao thủ của chúng ta."
Đường Thiên rất tán đồng: "Có đạo lý có đạo lý!"
Binh lính: "..."
Thu Thiên Kình nhìn khoảng trăm người từ trên thương thuyền đi xuống,
trên nhân số thực là phi thường trùng khớp với Quang Minh kỵ sĩ đoàn,
chỉ là...
Thu Thiên Kình vừa rồi còn đằng đằng sát khí lúc này liền chau mày,
trong long cảm thấy rất kỳ quặc. Cái nhóm người này đều đeo mặt nạ, nhìn không thấy mặt, thế nhưng tư thế mỗi người sao lại quái dị như vậy? Còn cả khí chất để lộ ra kia...
Càng xem Thu Thiên Kình càng cảm thấy như là một đám côn đồ thu bảo hộ phí trên đường phố.
Chẳng lẽ là cố ý tỏ ra yếu? Thu Thiên Kình nhanh chóng lắc đầu, đội hình của đối phương tản mạn đến mức rối tinh rối mù, ngay cả trình độ nghiệp dư cũng không bằng. Quang Minh kỵ sĩ đoàn ngụy trang thế nào cũng tuyệt đối vô pháp ngụy trang thành tình trạng này.
trong lòng Thu Thiên Kình nghi hoặc càng ngày càng trọng, cái này rốt cuộc là đám người nào?
Tiểu Man và A Tín ở trên thương thuyền, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Thần Trang binh đoàn hoàn toàn không thành trận hình nào.
"Bọn họ thật... Có sức chiến đấu sao?" Tiểu Man hạ giọng, giọng điệu rất quái rất.
A Tín rất không xác định: "Có phải là cố ý bố trí mê trận hay không?"
Hai người đều là võ tướng, chỉ huy tác chiến là việc bọn hắn rất am
hiểu, vừa nhìn liền nhìn ra đám Đường Thiên không theo bất cứ đội hình
gì, chính là một nắm cát rời.
Cái này là điều tối kỵ khi binh đoàn tác chiến.
"Chúng ta chuẩn bị cứu viện cho tốt là được." Tiểu Man bĩu môi, Phù
Chính Chi Cát Trạch ở trong ấn tượng của nàng chính là hai tên nịnh nọt, nịnh bợ tâng bốc Đường Thiên còn chưa đủ, còn điên cuồng tới tâng bốc
nịnh bợ tiểu thư.
Nàng lườm A Tín một cái, khó trách bọn họ có thể hòa mình cùng cái thằng gia hỏa này, cá mè một lứa!
A Tín rất tán đồng gật đầu, hoàn toàn không biết mình nằm cũng trúng đạn.
Hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi tới trước cánh cổng phong cách cổ xưa của Thu Sát viện, Đường Thiên có phần kích động.
Đây chính là lần đầu tiên mình thể hiện ở trước mặt Thiên Huệ a, vừa
nghĩ đến thời khắc có ý nghĩa lịch sử như thế, thần thiếu niên cảm thấy
toàn thân có sức lực sử dụng không hết.
Đường Thiên khí phách tuyệt luân vung tay phải lên: "Rất tốt áp trận cho ta!"
"Lão đại uy vũ!"
Mọi người ầm ầm đồng ý, tản đội ngũ, kéo tay kéo áo, xách đao, cầm kiếm, nhổ nước bọt khiêng chùy, chỉ hận thiếu chút chạm hổ xăm rồng, cởi trần ẩu đả khiêu chiến.
Thu Thiên Kình trợn tròn mắt, lão trải qua chiến tranh to to nhỏ nhỏ đếm không hết, lần đầu tiên trông thấy trường hợp như vậy.
Người trung niên vừa mới chạy tới cũng trợn tròn mắt, trong đầu chỉ có một câu nói, cái này là cái quỷ gì vậy?
Ở trên thương thuyền, Tiểu Man trợn tròn mắt, nàng đánh giết từ trong
núi xác biển thi đi ra, vạn năm hồn phách bất diệt, lúc này ánh mắt đăm
đăm, ngơ ngác nhìn Đường Thiên.
hai mắt A Tín tỏa sáng, buột miệng khen: "Quả thực quá ngầu!"
"Phỏng chừng các ngươi không biết đầu hàng."
Tiếng kêu của Đường Thiên đang vang vọng, nhưng mà mọi người vẫn chưa từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, trong một mảnh tĩnh mịch, dị
thường rõ ràng.
"Ta đây tới rồi!"
Đường Thiên gào lên, trầm eo lập mã, ở trong vô số ánh mắt ngạc nhiên
đăm đăm dại ra, cánh tay phải hơi hơi vung lên, thu vào bên cạnh thân.
Hai mắt hiện lên một đạo hàn quang, năm ngón tay xòe ra ba rồi hợp lại thành quyền.
Dị biến chợt sinh.