Chiến Thần Bất Bại

Chương 127: Chương 127: Tiến công gian phòng Thập Bát Đồng Nhân




Chưởng quầy xem xét tỷ mỷ mỗi phần tài liệu nhưng dừng lại trên da của tinh hồn xà nhiều nhất. Thủ pháp lột da của Mầm Mầm vô cùng hoàn mỹ, cầm tấm da rắn lên, lân phiến đồng xanh tinh xảo phía trên từ từ rung động.

Chưởng quầy tán thưởng: “Tấm da rắn này là tấm da rắn cấp sáu tốt nhất mà ta thấy, hẳn là một con tinh hồn xà từng hấp thu mảnh vỡ võ hồn cổ đại. Tuy hồn hạch không đáng tiền nhưng phẩm chất của da rắn cao hơn tinh hồn xà bình thường không ít. Tấm da rắn này tệ điếm nguyện dùng giá ba mươi vạn tinh tệ thu mua. Cặp răng rắn là hai vạn tinh tệ, một sợi gân rắn năm vạn tinh tệ, tổng cộng ba mươi bảy vạn tinh tệ. Ý tôn giả ra sao?”

Ba mươi bảy vạn tinh tệ, cái giá này đã cao hơn hẳn dự liệu của Đường Thiên, gã lập tức gật đầu: “Được!”

“Sảng khoái!” Chưởng quầy mừng rỡ đưa cho Đường Thiên một tấm thẻ tinh tệ: “Khách nhân không ngại tới mỗi nhà hỏi thăm xem, tệ điếm trước giờ đều rất công bằng, chỉ mong sau này khách nhân có thu hoạch gì khác có thể tới chiếu cố cho tệ điếm, tệ điếm rất hân hạnh.”

“Không thành vấn đề!” Đường Thiên cũng gật đầu thoải mái, tiếp nhận thẻ tinh tệ rồi đột nhiên hỏi: “Trong thành Tam Hồn, cửa hàng thẻ nào tốt nhất?”

Chưởng quầy vô cùng quen thuộc với thành Tam Hồn, đáp lời: “Bảo Tạp Trai, tuy giá hơi đắt nhưng nhiều thứ tốt.”

Nhớ tới đà lần trước khi tìm ra đà điểu đồng máy, Dụ Bảo cũng nói tới cửa hàng này, xem ra cửa hàng Bảo Tạp Trai này cũng khá nổi tiếng.

Đường Thiên gật đầu, ôm quyền với chưởng quầy: “Đa tạ.”

“Ngài khách khí quá.” Chưởng quầy khom người đáp lễ.

“Đường Thiên thắng lợi trở về, đi thẳng tới Bảo Tạp Trai. Bảo Tạp Trai vô cùng bắt mắt tại thành Tam Hồn, Đường Thiên không phí chút sức lực nào đã bước vào trong cửa hàng.

Quả không hổ danh cửa hàng cao cấp nhất, cái gian bán thẻ rách rưới của Đường Thiên thật không cách nào sánh bằng.

Hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái, chiếc ghế sô pha nhung êm ái, bàn trà nhỏ còn bày nước chè xanh cùng vài món điểm tâm ngọt, chén trà vẫn còn nóng tỏa ra từng gợn khói lượn lờ. Nhân viên cửa hàng mỉm cười vui vẻ mặc áo sườn xám, ai nấy xinh đẹp động lòng người. Chỉ có điều, Đường Thiên thấy lo lo, chỉ sợ các nàng không cẩn thạn một cái, y phục sẽ rách bươm ngay lập tức.

“Chào mừng quý khách.”

Giọng nữ thoải mái ấm áp, khiến người ta cảm thấy thân thiết, bất giác buông lỏng phòng bị.

Đường Thiên nhìn quanh khắp nơi, trong lòng nhanh chóng nhẩm tính giá cả chiếc ghế sô pha, trà bánh, tiền lương cho mỹ nữ, cuối cùng lại bắt đầu lo số đá ngôi sao trong túi liệu có đủ dùng không.

“Xin hỏi quý khách cần gì?” Một thiếu nữ mặc áo hồng dịu dàng bước tới.

“Ta tới xem có thẻ nào thích hợp với mình.” Trong lòng Đường Thiên không có cảm giác chột dạ, chỉ hiếu kỳ quan sát khắp nơi, lần đầu tiên Đường Thiên nhìn thấy một cửa hàng xa hoa tới vậy, hoàn toàn không biết đã lộ ra bản chất quê mùa của mình.

Có điều dẫu có biết Đường Thiên cũng chẳng hề để ý.

Nhân viên cửa hàng không hề khinh thường khi Đường Thiên lộ vẻ quê mùa như vậy, các nàng đã quen nhìn việc đời, nụ cười không hề thay đổi: “Xin hỏi quý khách cần loại gì?”

Đường Thiên tới mua thẻ hồn tướng cũng không phải hứng khởi nhất thời.

Vô luận là gian phòng Thập Bát Đồng Nhân hay là chiến đấu trong hiện thực, gã đều phát hiện uy hiếp của bản thân, chân lực. Cảnh giới của gã sớm đột phá cấp năm, chân lực ngày càng hùng hồn nhưng các phương diện khác tiến bộ rất hạn chế.

“Có Ngũ Thiên Long không? Hay Hạc Khí Quyết cấp năm?” Đường Thiên hỏi.

Hai tấm thẻ này mới là thứ Đường Thiên cần nhất trước mắt. Cả Thiên Long Kình hay Hạc Thân Kình đều vô cùng thực dụng.

Nhân viên cửa hàng không quá kinh ngạc, có thể tới đây chắc chắn không theo đuổi thẻ hồn tướng bình thường, nàng hiểu rất rõ thẻ trong cửa hàng, nhanh chóng tìm ra tin tức liên quan: “Có, Ngũ Thiên Long, thẻ vàng kim, giá là sáu trăm vạn tinh tệ. bảo đảm lĩnh ngộ được Thiên Long Kình. Hạc Khí Quyết cấp năm bản điếm cũng vừa hay có một tấm, có điều chỉ là thẻ bạc, giá ba mươi vạn tinh tệ.”

Đường Thiên vô cùng kinh ngạc, giá cả hai bên cách xa tới vậy, song vừa nghĩ lại lập tức hiểu.

Một tấm vàng kim, một tấm bạc, hơn nữa Hạc Thân Kình còn nổi tiếng khó luyện, giá hai bên đương nhiên một trời một vực. Nhưng đối với Đường Thiên mà nói, Hạc Thân Kình thực dụng hơn Thiên Long Kình nhiều, sau khi nắm giữ chấn động, Hạc Thân Kình sắc nhọn hiển nhiên thích hợp hơn Thiên Long Kình bùng nổ.

“Ta cần tấm thẻ 【 Hạc Khí Quyết 】 cấp năm.” Đường Thiên vô cùng dứt khoát bỏ phân nửa gia sản ra.

Trong lòng gã vô cùng hưng phấn, thực lực Bảo Tạp Trai quả thật cường đại, ngay thẻ hồn tướng của Hạc Phái cũng có thể tìm tới, thật lợi hại.

Sau khi giao dịch, Đường Thiên lập tức trở lại căn cứ.

Trở lại căn cứ, Đường Thiên không dùng thẻ ngay lập tức mà đả tọa khôi phục tinh thần.

Khi gã mở mắt ra lần nữa, tình trạng bản thân đã khôi phục tới mức hoàn mỹ, lấy tấm thẻ hồn tướng cấp năm ra, truyền chân lực bản thân vào trong. Lập tức, một cảm giác khó tả bừng lợi hiện lên trong lòng tuyến, vô số tuyến vận chuyển phức tạp xuất hiện trong đầu gã.

Đường Thiên đã quen với trạng thái này, nhanh chóng cảm nhận thể ngộ những gì ẩn chứa trong thẻ hồn tướng, nhưng gã nhanh chóng nhíu mày.

Cảm giác không đúng!

Không biết vì sao, gã luôn cảm thấy những thể ngộ này có rất nhiều điểm kỳ quặc.

Hạc Thân Kình là thứ gã sử dụng nhiều nhất, thể ngộ cũng sâu nhất, có một số chỗ gã chưa chắc đã nói rõ được vì sao nhưng lại có thể cảm giác được đúng sai. Đường Thiên trong lòng hôì tưởng, gã nhớ lão hiệu trưởng già kia từng nói Hạc Thân Kình của Hạc Phái đã thất truyền, chẳng lẽ...

Gã rời khỏi những thể ngộ phức tạp kia, bắt đầu nghiên cứu lộ tuyến vận chuyển của chân lực.

Thể ngộ theo người mà thayd dổi, nhưng lộ tuyến vận chuyển sẽ không biến hóa. Thử vận chuyển vài vòng xong, Đường Thiên quả nhiên phát hiện, những thể ngộ ẩn chứa trong thẻ hổn tướng đều là sai lầm.

Gã không ngừng thử nghiệm, chân lực trong cơ thể lúc tụ lúc tan, không ngừng thử tạo thành một cái hình hạc.

Tròn ba ngày, Đường Thiên đều bế quan tu luyện 【 Hạc Khí Quyết 】.

Đột nhiên, một đôi mắt trong trẻo sáng lên giữa bóng tối, chân lực Đường Thiên vận chuyển dâng trào, xông thẳng lên cổ họng, không hề nghĩ ngợi, gã ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng, tiếng hú như tiếng hạc kêu!

Đường Thiên nhảy dựng lên, cười ha hả.

Hạc Thân Kình cấp năm! Ha ha ha ha! Thật quá lợi hại!

Thoải mái, sướng!

Ha ha ha, ta quả không hổ thiếu niên vĩ đại như kình!

Nào nào nào, Hạc Thân Kình, phá phá phá!

...

Sylar bị tiếng hú bất chợt của Đường Thiên làm cho giật mình, tay rung nhẹ, một linh kiện xếp sai vị trí, nàng lập tức nổi giận lôi đình, tức tối đập nát đồ vật: “Tên ngu ngốc vô lại này!”

Một giờ sau.

Đường Thiên mặt mũi bầm dập bước khỏi gian phòng Thập Bát Đồng Nhân, sắc mặt tái mét, hai mắt như muốn phun lửa. Gã hứng thú bừng bừng định khiêu chiến gian phòng Thập Bát Đồng Nhân, vốn tưởng có thêm Hạc Thân Kình mọi chuyện đều thuận lợi, không ngờ kết quả là lại hỏi thăm cái mông to của số chín.

Chết tiệt thật!

“Ta đã bảo rồi, vô dụng thôi. Ngươi phải cảm nhận Triêm Y Điệt, lực lượng chấn động quả thật hữu dụng, nhưng kỹ xảo ta lực đả lực cũng cực kỳ cao cấp. Đương nhiên với cơ sở của ngươi bây giờ muốn lý giải tá lực đả lực còn hơi khó. Có điều theo hướng này ít nhất còn có chút hy vọng...”

Giọng điệu Binh lộ vẻ hả hê không chút che giấu.

Đường Thiên sắc mặt đen như đáy nồi, gã không phải người lòng dạ phóng khoáng gì cho cam, cùng một cái hố mà té ngã những hai lần cũng đủ khiến hắn thấy khuất nhục rồi, giờ cùng một cái hố mà ngã không biết bao nhiêu lần, thế này thì từ khuất nhục cũng chẳng đủ dùng. Gã chưa từng trải qua nhiều thất bại như vậy, mà khiến gã khó tiếp thu nhất là tới tận bây giờ vẫn không tìm được cách.

Chết tiệt!

Đường Thiên nghiến răng nghiến lợi, cảm giác khuất nhục tích lũy đã lâu ầm aàm thiêu đốt, đốt cháy cả lý trí còn lại.

Chết tiệt...

Sao mình lại như vậy được, không đánh lại cả đám khốn kiếp đó...

Không đánh lại cả đám khốn kiếp đó, vậy sao đi qua thông đạo được?

Không đánh lại cả đám khốn kiếp đó, làm sao cứu được Thiên Huệ?

Không đánh lại cả đám khốn kiếp đó, sao trở thành võ giả cường đại nhất được?

Không đánh lại cả đám khốn kiếp đó...

Làm sao được!

Đi chết đi! Đám khốn kiếp các người.

Trong mắt Đường Thiên đột nhiên hiện lên sắc máu, mặt mày dữ tợn, trên tay nhiều thêm va tấm thẻ vàng kim lóng lánh.

Đây là ba tấm thẻ vàng kim cấp năm Tỉnh Hào đưa tặng khi giao dịch máy luyện hồn. Đại Bi Chưởng, Đàm Thối cùng Tuyền Qua Tán Thủ.

Trong ánh mắt khiếp sợ của Binh, Đường Thiên không nói hai lời dùng sạch cả ba tấm thẻ.

Gầm lên giận dữ, Đường Thiên chui đầu vào gian phòng Thập Bát Đồng Nhân.

“Thằng nhóc này...” Binh sắc mặt trắng bệch.

Binh binh bang bang, Đường Thiên lại mặt mũi bầm dập bước ra.

Không nói một lời, đả tọa!

Một giờ sau, Đường Thiên lại nhảy dựng lên, vung cánh tay xông vào gian phòng Thập Bát Đồng Nhân.

Xung phong!

Binh binh bang bang, Đường Thiên lại té khỏi gian phòng Thập Bát Đồng Nhân.

Đường Thiên không nói một lời, bò lên, đả tọa.

Một giờ sau, tiếng rống giận lại vang lên.

...

Lần thứ hai mươi.

...

Lấn thứ bốn mươi.

...

Binh nhìn Đường Thiên như phát điên, ngây ra như phỗng. Trong cuộc đời giáo quan lâu năm của mình, hắn chưa từng thấy ai cố chấp tới điên cuồng như vậy.

Hắn đã từng thấy những kẻ kiệt ngạo bất tuân, gặp những tên tu luyện điên cuồng biến thái, những kẻ đó mỗi người đều thành công vượt qua gian phòng Thập Bát Đồng Nhân. Nhưng chưa từng có ai dùng phong thái thảm liệt như vậy tiến công gian phòng Thập Bát Đồng Nhân.

Không sai, là tiến công!

Không thành công thề không bỏ qua, tiến công với khí tức thảm liệt vô cùng.

Chưa từng có.

Thằng nhóc này chẳng lẽ không biết tức giận à? Chẳng lẽ không biết uể oải sao? Chẳng lẽ không biết đau đớn? CHẳng lẽ không biết mệt mỏi rã rời? Chẳng lẽ không biết còn nhiều thời gian?

Hoàn toàn không cần thảm liệt như vậy!

Chỉ cần kiên trì chắc chắn sẽ có ngày thắng lợi. Mỗi người đi qua con đường này đều dùng cách đó. Khởi điểm của ngươi vốn thấp hơn bọn họ, độ khó cũng lớn hơn, tốn thời gian hơn bọn họ, điều này rất bình thường, vô cùng bình thường!

Về phần ngươi làm hiện giờ... cần gì phải thế...

Chúng chỉ là một đám đồng nhân...

Chẳng lẽ cho dù đối mặt với đồng nhân... Thất bại cũng khiến người tức giận tới mức này?

Nhìn gương mặt Đường Thiên, Binh bỗng thất thần. Gương mặt đó dữ tợn, quật cường, chật vật, đầy mồ hôi.

Trên khuôn mặt đó của thiếu niên là một đôi mắt như bừng cháy.

Ánh lửa trong mắt thiếu niên chiếu thẳng vào mắt Binh.

Hắn không khỏi thất thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.