Cửa sao đồng thau khai mở khiến Binh hưng phấn hẳn lên.
Doanh trại 07 không phải như trại tân binh, nó là một trụ sở doanh trại được thành lập theo tiêu chuẩn tiền tuyến, phương tiện bên trong đầy đủ, công năng vượt xa trại tân binh.
Có cửa sao đồng thau cũng nghĩa là có thể sử dụng những công năng này của doanh trại 07. Tuy rất nhiều chỗ đã quá cũ kxy không thể sử dụng nhưng có Sylar, hoàn toàn có thể sửa chữa.
Hắn quyết định kiểm tra lại toàn bộ doanh trại 07.
Binh cảm xúc dâng trào mãnh liệt, lại bước vào của sao tới doanh trại 07, những lần trước chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, lần này đã quyết định kiểm tra toàn bộ, Binh vừa đi vừa rà soát tỷ mỷ. Hắn vốn quen thuộc nơi này, công việc kiểm tra tiến hành rất nhanh thế nhưng tình hình cũng không được tốt lắm, doanh trại 07 hư hỏng khá nặng, xem ra phải tốn không ít thời gian sửa chữa. Đáng ăn mừng là bên cạnh hắn có thợ máy xuất sắc như Sylar.
Phía trước là phòng tự sát, Binh không khiỏ mỉm cười, Đường Thiên không phụ kỳ vọng của hắn, thành công bước ra khỏi phòng tự sát. Điều này nói nên rằng tiềm lực Đường Thiên vô cùng lớn, có thể bước khỏi phòng tự sát đều là quái thai.
Không cần nhìn phòng tự sát, trước khi để Đường Thiên dùng hắn đã kiểm tra cẩn thận, chắc chắn không vấn đề, tiếp tục đi thôi.
Nhưng khi bước chân hắn tới phòng tự sát lại lập tứ ngây người.
Hắn há hốc mồm nhìn mảnh phế tích hoang tàn trước đây là phòng tự sát, sắc mặt Binh như gặp ma.
Nơi này rốt cuộc xảy ả chuyện gì?
๑๑۩۞۩๑๑
Xe Phi Long.
“Thế nào? Thăm dò được gì từ Vĩnh Tiên Trung không?” Một thiếu nữ áo xanh mỉm cười nói, dung mạo nàng không đẹp tới kinh người như Minh Nguyệt nhưng cũng có chút vẻ mỹ lệ dịu dàng. Nàng là em họ Minh Nguyệt, Vân Tiên.
Minh Nguyệt bèn thuật lại lời Vĩnh Tiên Trung.
“Vĩnh Tiên Trung là đệ tử Biên Sư, ngẫm lại vẫn có chút trình độ.” Ánh mắt mỹ lệ của Vân Tiên kinh ngạc: “Không ngờ Diệp Triều Ca lại lợi hai như vậy! Chẳng bằng tỷ tỷ chọn Diệp Triều Ca đi. Hi hi, với trình độ của Diệp Triều Ca chắc chắn sẽ phong thánh.”
Sắc mặt Minh Nguyệt nhẹ như mây gió: “Tính tình Diệp Triều Ca quá sắc bén cực đoan, lãnh khốc mà tâm cơ thâm trầm, phong thái kiêu hùng, không phải đối tượng tốt.”
“Cái này cũng đúng.” Vân Tiên trầm ngâm: “Muội không tưởng tượng được nam tử xứng với tỷ tỷ sẽ ra sao. Nghe nói trong mười một thiên tài của võ hội Quang Minh có không ít người xuất sắc.”
“Đáng tiếc chúng ta chậm một bước không thể quan sát trận đại chiến này.” Ánh mắt Minh Nguyệt lộ vẻ khao khát, nàng tới là vì Diệp Triều Ca.
“Đúng vậy.” Vân Tiên cũng ảo não, nàng nghiêng đầu: “Có điều, xem ra đám Đường Thiên cũng không tồi, Vĩnh Tiên Trung đánh giá bọn họ rất cao đấy.”
“Thiên tài không căn cơ, chỉ như bèo nước, không đủ thành sự.” Minh Nguyệt thản nhiên nói: “Lần này bọn họ giương danh rồi, nếu không nhờ Thiên Hậu mở miệng can thiếp chắc nửa phần sinh cơ cũng không có. Hơn nữa Diệp Cửu vốn thâm trầm đa mưu, tính cách tàn nhẫn, tuyệt đối không dừng tay như vậy. Nếu ta đoán không sai, Diệp Cửu đã chuẩn bị xong hậu chiêu!”
“Thật đáng tiếc.” Vân Tiên tiếc nuối: “Muội cảm thấy bọn họ có thể ngăn cản Diệp Triều Ca cũng đã rất lợi hại rồi!”
"Coi như có chút tài hoa." Minh Nguyệt thản nhiên đáp.
๑๑۩۞۩๑๑
Trác Ngạn gục trên bàn nhìn đoạn phim ăn tới hỏng cả bụng, sắc mặt trắng bệch. Âu Dương ngồi bên cạnh hắn, biểu hiện sốt sắng quan sát đoạn phim, nắm đấm bất giác xiết chặt, hình ảnh chiến đấu đó khiến hắn đắm chìm vào.
Sự hung hãn điên cuồng của Diệp Triều Ca khiến Âu Dương chấn động. Âu Dương và Trác Ngạn đều là đệ tử Cung Tiền, có thể coi là dòng chính tại chòm Bạch Dương. Mười Hai Cung Hoàng Đạo đứng cùng một cấp bậc với võ hội Quang Minh và Hắc Hồn, đệ tử trẻ tuổi như họ đương nhiên được quy vào chung một khối.
Âu Dương từng gặp Diệp Triều Ca, cũng biết ngoại hiệu Diệp lão lục, thế nhưng ánh mắt Âu Dương lúc đó đại thể bị đám người Tề Sơn, Trương Minh Hách của võ hội Quang Minh thu hút, ấn tượng về Diệp Triều Ca rất mơ hồ.
Không ngờ Diệp Triều Ca lại cường đại tới vậy.
Hắn thầm tính toán, nếu mình gặp phải Diệp Triều Ca, khả năng thắng thấp tới đáng thương.
"Trác Ngạn, ngươi thắng được Diệp lão lục không?" Âu Dương quay đầu hỏi Trác Ngạn.
Trác Ngạn vẫn gục xuống bàn, hữu khí vô lực đáp: "Cái này phải đánh thử mới biết."
"Ừ." Âu Dương yên lòng, xem ra Trác Ngạn vẫn khá tự tin. Đừng nhìn mọi người đều là Hắc Vũ Kỵ thế nhưng chênh lệch giữa hắn và Trác Ngạn? Lớn như biển rộng vậy, ừm, so sánh vậy có hơi khoa trương.
Lực chú ý của Âu Dương lại trở lại đoạn phim, kinh hãi: "Tỉnh Hào này chui ở đâu ra vậy? Thật lợi hại."
"Chui từ trong bụng mẹ hắn ra." Trác Ngạn vẫn gục xuống bàn, uể oải đáp lời, trong bụng như sóng lớn cuộn trào.
"Ô ô ô! Gã Hạc này thật lợi hại!"
"A a a! Võ giả giáp máy này thật lợi hại!"
Nước miếng Âu Dương bay tung toé, sắc mặt kinh ngạc, hắn chợt phát hiện thế giới trở nên đầy nguy hiểm, sao mình thấy ai cũng lợi hại như vậy?
"Hả?" Trác Ngạn đột nhiên ngồi bật dậy, vẻ uể oải biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là nghiêm nghị, lẩm bẩm: "Ta đang nghĩ sao thương pháp Lăng Húc lại giống với võ kỹ chòm Tàng Phong như vậy, hoá ra là Bạch Dương Tinh Thần Thương!"
"Bạch Dương Tinh Thần Thương? Cái tên này quen thế!" Âu Dương đáp theo bản năng, một lúc sau mới phản ứng lại, sợ tới nhảy bật lên, nói năng lộn xộn: "Ngươi ngươi ngươi nói cái gì? Bạch Dương Tinh Thần Thương?"
"Đúng vậy!" Hai mắt Trác Ngạn sáng ngời, ánh mắt nhìn đoạn phim không chớp: "Chính là Bạch Dương Tinh Thần Thương, không lừa được ta! Âu Dương, lần này chúng ta kiếm được cá lớn rồi! Bắt được hắn, chúng ta trốn học cũng không bị phạt nữa!"
"Bạch Dương Tinh Thần Thương!" Âu Dương vẫn chưa hết chấn động.
Cái tên này là cấm kỵ tại chòm Bạch Dương. Giới cao tầng giữ kín mịt quãng lịch sử này, thế nhưng Hắc Vũ Kỵ mới thành lập được hơn ba trăm năm, lịch sử huy hoàng của Ngân Sương Kỵ vẫn chưa hoàn toàn biến mất trong lòng mọi người.
Các đệ tử Bạch Dương đều hiểu, truyền thừa Bạch Dương hiện giờ lai lịch bất chính.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến chòm Bạch Dương thời nay xuống dốc. Liên Vũ năm xưa tàn phá Ngân Sương Kỵ cực kỳ triệt để, không chỉ phá huỷ truyền thừa mà còn lau sạch tinh thần Ngân Sương Kỵ. Hắn dã tâm bừng bừng sáng lập Hắc Vũ Trấn Hồn Thương cùng Hắc Vũ Kỵ, thế nhưng có vài thứ không dễ dàng xoá đi như vậy, tỷ như truyền thống, lại như tinh thần.
Ngân Sương Kỵ của chòm Bạch Dương là một trong những truyền thừa từ viễn cổ, truyền thống và tinh thần của nó trước giờ vẫn chống đỡ chòm Bạch Dương. Mất đi những thứ vô hình vô chất đó, chòm Bạch Dương bắt đầu xuống dốc.
Xét về võ kỹ, Hắc Vũ Trấn Hồn Thương là một môn thương pháp hoàn toàn không kém hơn Bạch Dương Tinh Thần Thương.
Thế nhưng một môn võ kỹ không chống đỡ được một chòm sao Hoàng Đạo khổng lồ như Bạch Dương.
Sức ảnh hưởng của chòm Bạch Dương hạ thấp kịch liệt, thấp tới mức chòm Bạch Dương đời này kém xa chòm sao cường thịnh như Xạ Thủ, không thể xưng bá chủ. Chòm Bạch Dương mới đời đời cố gắng, nỗ lực khôi phục vinh quang năm xưa, đáng tiếc, ngày đó dường như càng lúc càng xa.
Tuy chòm Bạch Dương mới thành lập có nhiều điểm đen tối, nhưng Ngân Sương Kỵ đã sớm là tro bụi, huy hoàng của chòm Bạch Dương cổ chỉ có thể thấy trong lịch sử.
Với Ngân Sương Kỵ, với Bạch Dương Tinh Thần Thương, các đệ tử Bạch Dương đều cực kỳ mâu thuẫn.
Hai bên là tử địch.
Ngân Sương Kỵ và Bạch Dương Tinh Thần Thương chui rèn nên huy hoàng của chòm Bạch Dương còn Hắc Vũ Trấn Hồn Thương đánh bại chúng lại vô lực ngăn cản chòm Bạch Dương xuống dốc.
Liên Vũ thanh tẩy cực kỳ triệt để, thế nhưng dân chúng Bạch Dương vẫn là dân chúng Bạch Dương, truyền thuyết Ngân Sương Kỵ vẫn truyền miệng qua miệng. Âu Dương và Trác Ngạn đều hiểu, trong lòng dân chúng Ngân Sương Kỵ khiến họ tôn trọng hơn nhiều so với Hắc Vũ Kỵ.
Âu Dương và Trác Ngạn không thể cãi lại, cho dù là Hắc Vũ Kỵ cũng giữ im lặng về điểm này. Trong bất cứ thời đại nà, Ngân Sương Kỵ cũng là một trong những thiết kỵ mạnh nhất. Còn Hắc Vũ Kỵ? Khi mới sáng tạo đúng là có thắng vài trận thế nhưng sau đó chỉ co đầu rụt cổ tại nhà, chẳng chút chiến tích.
Đúng là trào phúng!
Âu Dương đờ ra, hắn vốn không thông minh, gặp chuyện khó vậy lại càng không chủ ý, yếu ớt nói: "Trác Ngạn, nếu hắn đúng là Ngân Sương Kỵ, chúng ta giết hắn có phải không hay lắm không ."
"Ai bảo phải giết hắn?" Trác Mạn kinh ngạc.
"Chẳng phải ngươi bảo bắt hắn à? Đưa tới cấp trên chắc chắn sẽ giết hắn." Âu Dương lẩm bẩm.
"Không, ta đổi ý rồi." Trác Ngạn lộ vẻ hứng thú hiếm thấy: "Ta muốn xem xem Ngân Sương Kỵ rốt cuộc lợi hại tới mức nào! Ta phải tìm ra điểm mà hắn mạnh hơn Hắc Vũ Kỵ chúng ta."
Âu Dương thở phào một hơi.
Trác Ngạn cợt nhả: "Không khéo ngày nào đó ta sẽ trở thành anh hùng, khiến Hắc Vũ Kỵ lại trở nên lợi hại như Ngân Sương Kỵ."
Âu Dương mỉm cười: "Trác Ngạn, đừng nằm mơ! Tuy thành tích ngươi tốt nhưng nghèo rớt mùng tơi, không làm đại anh hùng được."
"Ai bảo đại anh hùng phải có tiền?" Trác Ngạn quay sang, sắc mặt kinh ngạc.
"Thành tích ngươi tốt vậy chắc chắn có thể tiến vào Hắc Vũ Kỵ. Nhưng ngươi không có thế lực, không ai giúp ngươi. Nếu lại không có tiền, cho dù tiến vào Hắc Vũ Kỵ cũng chẳng thăng cấp nổi. Tuy ta không thông minh nhưng vẫn hiểu chuyện này." Âu Dương thở dài một hơi: "Đáng tiếc, ta cũng không có tiền."
Trác Ngạn vỗ vỗ vai Âu Dương an ủi: "Nếu không phải Hắc Vũ Kỵ lương lậu không tồi ta cũng lười vào. Ngược lại ta chỉ muốn ăn no chờ chết, làm anh hủng quá mệt mỏi. Ha ha, loại người như ta sao có thể làm chuyện vất vả lại chẳng có kết quả tốt?"
"Cái này cũng đúng." Âu Dương mỉm cười thật thà.
"Thế nhưng chúng ta phải nhanh lên." Trác Ngạn hai mắt bừng sáng: "Ta đang rất hiếu kỳ về Bạch Dương Tinh Thần Thương của Ngân Sương Kỵ đây."
"Ừ, ta cũng rất tò mò." Âu Dương gật đầu liên tục.
"Ta đã tra thử, nhanh nhất là cỗ xe của Tín Đạt, có người nói cỗ xe Phi Long của bọn họ qua chòm sao Sài Lang!" Trác Ngạn thản nhiên nói.
"Xe đó đắt lắm, chúng ta làm gì có tiền." Sắc mặt Âu Dương do dự.
"Cơ hội ngàn năm có một như vậy, bỏ qua cũng chẳng có thuốc hối hận mà uống đâu." Trác Ngạn dụ dỗ.
"Được rồi, nếu không tìm được vậy chúng ta chỉ có thể đi làm công." Âu Dương nghĩ ra một cách, mỉm cười vui vẻ.