Sát ý như thực chất của Ngũ Quang chấn nhiếp toàn trường. Chỉ một câu nói, sát ý dâng trào, mọi người xung quanh không khỏi kinh hãi khó hiểu.
Mọi người lúc này mới ý thức được trước mặt bọn họ là một cường giả cường đại tới mức nào.
Thiên... Thiên Bộc Đao!
Hắn là Thiên Bộc Đao, Ngũ Quang!
Trời đất ơi! Võ giả cấp Thiên Lộ!
...
Đám người kinh hãi vô cùng, lúc này mới nhớ ra cái tên Khổng Diệc Ngữ vừa gọi, cũng nhớ ra ý nghĩa ẩn chứa trong đó.
Thiên Bộc Đao Ngũ Quang, võ giả cấp Thiên Lộ.
Đây là vị cường giả chân chính đầu tiên mà Đường Thiên được thấy, thực lực cường hãn, ngay cả cường giả đã bước vào cấp tám như Khổng Diệc Ngữ cũng không dám ngỗ nghịch.
Có điều...
“À này.” Đường Thiên mịt mờ quay sang hỏi Tỉnh Hào: “Võ giả cấp Thiên Lộ là sao? Là võ giả có thể đi lên Thiên Lộ à?”
Tỉnh Hào vẻ mặt bình thản, trả lời: “Không sai, thế nên võ giả cấp Thiên Lộ cũng chẳng giỏi giang gì.”
Ngũ Quang xoạt một tiếng rút thanh đao cùn trên lưng xuống, mũi đao chỉ thẳng vào Tỉnh Hào: “Tiểu Tỉnh Hào, hạng người phỉ báng danh tiếng sư thúc như ngươi không xứng làm đồ đệ, giờ ta thay mặt sư huynh giáo huấn ngươi.”
“Hủy nhiệm vụ đi.” Tỉnh Hào nghiêng mặt nói với Đường Thiên: “Hắn không đáng tin đâu.”
Ngũ Quang lập tức như quả bóng da xì hơi, ghé mặt lại gần nói nhỏ: “Sao phải thế, đều là người một nhà mà, phải tình thương mến thương chứ. Đường thiếu niên, sau này ngươi sẽ biết phí thuê võ giả cấp Thiên Lộ thực ra cao lắm đấy.”
“Vậy rốt cuộc võ giả cấp Thiên Lộ là gì?” Đường Thiên hiếu kỳ hỏi.
Ngũ Quang vò đầu: “Cái này, để ta nghĩ xem nên tả thế nào đã. Ừm, Thiên Lộ chia thành rất nhiều ku vực, tỷ như chòm sao Anh Tiên này là khu vực an toàn, đã được khai phá triệt để. Nó chẳng qua là một ngóc ngách rất nhỏ trên Thiên Lộ mà thôi. Những chòm sao thuộc khu an toàn đa số đều có lịch sử rất lâu đời. Mỗi chòm sao đều có rất nhiều cánh cửa sao, một số cửa sao dẫn tới những khu vực chưa được biết tới.”
Hiếm khi được nghe giải thích như vậy, Đường Thiên vô cùng chăm chú, kinh nghiệm phiêu bạt trên Thiên Lộ của Ngũ Quang cũng rất phong phú.
“Rất nhiều người cho rằng những khu vực chưa được biết tới không có người, suy nghĩ này hoàn toàn sai lầm. Lịch sử khai phá Thiên Lộ của nhân loại kéo dài đã lâu, trong lịch sử có rất nhiều cường giả đã xâm nhập vào sâu trong Thiên Lộ. Có người trở về, cũng có người lưu lại nơi đó, bọn họ sinh sôi nảy nở tại đó, qua vạn năm, phát triển thành thế giới riêng thuộc về họ.”
Giọng điệu Ngũ Quang bình thản giải thích.
“Trên Thiên Lộ này, cửa sao là những tiếp điểm tạo thành những tuyến đường quan trọng nhất. Song có rất ít người biết cửa sao cũng không phải cố định bất biến, có điều chu kỳ biến đổi của nó rất dài, đa số kéo dài hơn ngàn năm. Rất nhiều tuyến đường đã được dò xét trước đây an toàn, song lại vì của sao biến đổi mà bị ngăn cản, sau này dần dần bị mọi người lãng quên. Chúng như những hòn đảo nhỏ trong biển rộng, hiếm khi thấy dấu tích của con người. Rất nhiều chòm sao trong lịch sử mai một cũng vì tuyến đường của nó bị gián đoạn.”
“Việc thăm dò Thiên Lộ chưa bao giờ ngừng lại. Mọi người không ngừng kìm kiếm những chòm sao mai một kia, tìm đá ngôi sao, hồn hạch, người trước ngã xuống, người sau nối bước. Mà cường giả cấp Thiên Lộ là những người nổi bật trong số đó. Võ giả cấp Thiên Lộ ý chỉ những cường giả có năng lực khai mở những tuyến đường cửa sao an toàn.”
Ngũ Quang giọng điệu ngạo nghễ dùng ngón tay cái chỉ vào mình.
“Mà ta là nam nhân khai mở tuyến đường Bộc Bố!”
“Ô, lợi hại ghê!” Đường Thiên hai mắt sáng bừng lên: “Tuyến đường Bộc Bố? Nó thông tới nơi nào?”
“Tinh cầu Bộc Bố.” Giọng điệu Ngũ Quang đầy vẻ hồi tưởng: “Một nơi mỹ lệ, trên tinh cầu đó khắp nơi là những thác nước tươi đẹp. Dân bản xứ cũng rất hòa thuận, đáng tiếc nó không phải một chòm sao, không sinh ra bí bảo.”
“Xa lắm sao?” Đường Thiên lộ vẻ mong chờ.
“Ừm, xa lắm. Phải qua hơn hai mươi tinh cầu rác, à, tinh cầu rác là chỉ những tinh cầu không có giá trị gì. Những tinh cầu như vậy là thường thấy nhất trên thiên lộ, số lượng rất nhiều. Hoàn cảnh tại tinh cầu rác thường rất ác liệt, tại tinh cầu hiểm ác nhất, gió lốc chẳng khác gì lưỡi đao, chỉ có cách nằm sấp xuống những cái khe sát mặt đất. Cái nơi quái quỷ đó ta cũng chẳng muốn tới lại. Có điều ở đó năm tháng lại khiến đao pháp của ta tiến bộ không ít.”
Ngũ Quang nói xong câu cuối lại không khỏi đắc ý.
“Thế nào, thiếu niên tráng chí bừng bừng hả? Muốn tới phiêu bạt Thiên Lộ?” Ngũ Quang sắc mặt từng trải.
“Đúng thế! Ta và Thiên Huệ đã ước hẹn cùng tới Thiên Lộ!” Đường Thiên không hề giấu diếm, thản nhiên đáp.
“Vậy ngươi phải thật cẩn thận đấy nhé. Trên Thiên Lộ, cường giả và tinh hồn thú đều rất lợi hại. Thực lực hiện giờ của ngươi, chẹp, có hơi yếu.” Ngũ Quang chép miệng.
Đường Thiên không phản bác, với thực lực của Ngũ Quang quả có tư cách nói câu này. Có điều...
Gã xiết chặt tay, không né không tránh, trong mắt gã ý chí chiến đấu bập bùng như ngọn lửa. Đường Thiên trợn tròn hai mắt, không chút yếu thế phản bác: “Hừ! Chẳng qua chỉ là võ giả cấp Thiên Lộ, chờ bị thiếu niên vĩ đại như thần đánh bại đi!”
“Thiếu niên vĩ đại như thần?” Ngũ Quang ngẩn cả người rồi lập tức bật cười ha hả, vẻ tán thưởng không hề che dấu: “Ta thích cái danh hiệu này rồi đáy! Tuổi trẻ phải có lý tưởng hào hùng vậy chứ! Ô, nhớ lại năm đó đối thủ lớn nhất của ta chính là sư huynh, ta khổ luyện ngày đêm, cố gắng cường hóa bản thân, ha ha, cuối cùng...”
“Bị đánh cho như chó chết.” Tỉnh Hào lại đột nhiên xen một câu vào.
Ngũ Quang cứng lại, như bị nghẹn thứ gì đó ở họng, sắc mặt đỏ bừng, một lúc lâu sau mới mở miệng quát lớn: “Hôm nay ta phải thay sư huynh trừng trị tên khốn kiếp nhà ngươi.”
“Là vì bị sư phụ ta đánh cho như chó chết à?” Giọng điệu Tỉnh Hào vẫn bình thản như không.
“A a a! Tức chết ta!” Ngũ Quang giận tới mức quát ầm lên, nổi giận lôi đình.
Đường Thiên trợn mắt há hốc mồm nhìn Tỉnh Hào và Ngũ Quang, ấn tượng về Tỉnh Hào đại ca đã hoàn toàn tan vỡ.
Ngàn vạn lần đừng đắc tội với Tỉnh Hào đại ca...
๑๑۩۞۩๑๑
Tình cảnh Thượng Quan gia rực rỡ hẳn lên.
Mỗi ngày, sân tập võ trở thành nơi náo nhiệt nhất, tất cả các đệ tử Thượng Quan gia ngày ngày đều tới đây tu luyện điên cuồng. Chiến thắng Vũ gia, Thượng Quan gia hoàn toàn yên ổn với vị trí thế gia đệ nhất chòm sao Anh Tiên.
Thiên Bộc Đao Ngũ Quang, võ giả cấp Thiên Lộ hàng thật giá thật. Trước khi vương miện Anh Tiên suy sụp, chòm sao Anh Tiên cũng có vài võ giả cấp Thiên Lộ, song hiện giờ không có một ai.
Đường Thiên và Ngũ Quang trò chuyện vui vẻ, xem ra giao tình không tệ, thu hết ánh mắt mọi người, hơn nữa Ngũ Quang còn mang thần sắc nịnh bợ, càng khiến mọi người thêm chấn động.
Còn cả hồn tướng của Đường Thiên, một ông lão gầy gò, song một trảo kinh thế hãi tục như vậy, sao là hạng vô danh cho được.
Rốt cuộc lai lịch của Đường Thiên ra sao?
Tin tức tương đối đáng tin cậy thì Đường Thiên là người của võ hội Quang Minh, nhưng tình báo nhiều hơn lại không có. Bất luận thế nào, Đường Thiên cũng không giống võ giả bình thường của võ hội Quang Minh.
Mỗi thế gia đều hiểu, Thượng Quan gia hiện giờ không phải thứ bọn họ trêu chọc được. Cho nên ngay ngày thứ hai các gia chủ đều dồn đập tới cửa, biểu thị sự áy náy về chuyện đám vãn bối tới gây sự hôm trước.
Trong khoảng thời gian ngắn, cửa Thượng Quan gia đông nghịt những ngựa những xe, dòng người nối dài không thôi.
Đường Thiên lại không hề phân tâm vì chuyện này, ngày ngày khổ luyện, không hề buông lỏng. Có gã làm gương, các đệ tử khác cũng không hề lười biếng, giờ Đường Thiên đã tự tạo được quyền uy tuyệt đối tại Thượng Quan gia.
Ngũ Quang không dừng lại quá lâu đã lập tức rời chòm sao Anh Tiên, bắt đầu càn quét những cứ điểm khác của Tộc Minh xung quanh. Tỉnh Hào cũng phải ly khai, hắn phải quay về chỗ sư phụ, nghe nói có máy luyện hồn lần trước Đường Thiên dâng lên, bọn họ đã có tiến triển rất lớn. Lần này Tỉnh Hào trở lại là để rèn luyện võ hồn bản thân.
Bốn người Amaury cũng đi theo Tỉnh Hào, cơ hội như vậy rất hiếm thấy. Hơn nữa Tỉnh Hào cho rằng thực lực bốn người vẫn khá thấp, thời điểm này tới trong võ phái phát triển sẽ nhanh hơn.
Mọi người đều cảm thấy rất có lý, trận chiến này khiến đám Amaury thực sự ý thức được thực lực bản thân còn quá thấp, thậm chí cả hồn tướng của Tộc Minh bọn họ cũng không chống lại nổi. Tu luyện có hệ thống mới là thứ bọn họ cần nhất. Mà Tỉnh Hào cũng bảo đảm, tới căn cứ bọn họ sẽ được chiếu cố rất tốt.
Đường Thiên biết Tỉnh Hào nói một không nói hai, nếu đã hứa vậy chắc chắn sẽ làm được.
Chỉ có điều vừa gặp đã phải chia tay, mọi người đều có cảm giác lưu luyến không nỡ rời.
Đường Thiên chia số điểm cống hiến còn lại cho bốn người.
Bốn người không hiểu mấy về điểm cống hiến nên còn lơ đễnh, riêng Tỉnh Hào lại thầm kinh ngạc trước sự phóng khoáng của Đường Thiên.
Rất nhanh chóng, Thượng Quan gia từ từ khôi phục lại sự tĩnh lặng lúc trước.
Đường Thiên vừa tu luyện vừa kiên trì chờ Thiên Huệ trở về.
๑๑۩۞۩๑๑
Gian phòng Thập Bát Đồng Nhân.
Đường Thiên như tia chớp lui vai lại, xoẹt, một cánh tay đồng thau cường tránh mang theo tiếng gió rít đáng sợ xượt sát qua. Cánh tay Đường Thiên áp vào tay của đồng nhân, dựa theo kình lực cánh tay đồng nhân truyền tới, thân hình gã cũng rung động quỷ dị, chui vào lòng đồng nhân. Gần như đồng thời, ít nhất ba luồng khí kình lướt sát qua thân thể gã.
Đường Thiên trơn trượt như chú cá, lao vào lòng đồng nhân, lại xoẹt một cái chui vòng ra ngoài.
Vừa mới thoát ly, một bàn tay đặt trên người đồng nhân lại phóng chân lực.
Đồng nhân mất thăng bằng, bị ném sang một bên.
Một đồng nhân khác lao từ mặt bên lại còn chưa kịp phản ứng, lập tức tan vỡ. Song một quyền ảnh đã đánh thẳng tới trước mặt Đường Thiên.
Đường Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, cũng xuất quyền đón đánh!
Rầm!
Đồng nhân hình thể nặng nề lại bị một quyền này ngăn cản lại.
Uy lực quyền này của Đường Thiên đã tiến bộ rõ rệt so với lúc trước.
Nhưng không đợi gã đắc ý, xoạt xoạt, vài luồng kiếm quang bắn ra, đồng nhân hình thể nhỏ bé đã nhanh chóng xuất kiếm.
Đường Thiên vội vàng bứt ra thối lui, song tám đồng nhân xung quanh cũng ầm ầm lao tới từ những hướng khác nhau.
Đường Thiên hồn phi phách tán, tất cả mọi hướng đều bị phong tỏa, gã cắn răng một cái quỳ gối chuẩn bị thoát về phía trước.
Đột nhiên, một bóng râm từ trên đỉnh đầu chụp xuống.
Đường Thiên ngẩng đầu, sắc mặt không còn chút máu.
Một đồng nhân hình thể to lớn nhất chẳng biết xuất hiện trên đỉnh đầu gã từ lúc nào, đang ầm ầm nện xuống!
“Các ngươi thật quá vô sỉ...” Tiếng kêu đau tới xé lòng của Đường Thiên vang vọng trong gian phòng Thập Bát Đồng Nhân.
Ầm!
Bụi bặm bắn tung tóe, mặt đất rung chuyển.
Tĩnh lặng như chết.
Mười tám đồng nhân từng cái đứng dậy, tự xoay người tản ra.
Trên mặt đất là một cái lỗ hõm hình người.